Lúc đầu cô chỉ muốn đợi ngoài cửa xem anh, nhưng nghe được tiếng ho khan đứt quãng từ bên trong truyền đến,die»ndٿanl«equ»yd«onlòng rối rắm, cô liếc mắt nhìn xuyên qua cửa sổ, có lẽ anh đã ngủ, mắt nhắm thật chặt.
Lô Nguyệt Nguyệt từ từ đi tới, cố gắng không phát ra tiếng động, cô đứng lại bên giường anh, cúi đầu,die»ndٿanl«equ»yd«onnhìn gương mặt tái nhợt của anh, kìm lòng không được cúi đầu hôn môi của anh; lúc cô muốn rời khỏi, một đôi tay đặt tại trên ót cô, sau đó bá đạo hôn, hung hung, anh dùng lực hôn cô.
Mặt Lô Nguyệt Nguyệt kinh ngạc, chống lại anh bằng vẻ mặt hơi sợ hãi, lòng cũng mềm nhũn. . . . . .die»ndٿanl«equ»yd«onÁnh mắt của anh nhắm thật chặt, lông mi khẽ run, đầu lưỡi anh dịu dàng, mút nước bọt ở trong miệng cô, lúc cô cho là, mình sẽ hít thở không thông như vậy mà chết, anh từ từ buông cô ra, mắt cũng mở ra.
Thân thể Lô nguyệt Nguyệt còn duy trì tư thế khom lưng,die»ndٿanl«equ»yd«oncô thở hổn hển, nhìn anh, nhưng trên mặt Lăng Thiệu xuất hiện sự tức giận, ngay sau đó lạnh lùng “Hừ” một tiếng, quay lưng đi, không để ý tới cô nữa;die»ndٿanl«equ»yd«onlúc đầu Lô Nguyệt Nguyệt chỉ muốn đến xem anh một cái, nhưng lúc này không biết phải làm thế nào mới tốt.
“Anh không muốn gặp lại em.” Giọng nói Lăng Thiệu lạnh lùng như nổ tung bên tai của cô, Lô Nguyệt Nguyệt tạm thời có chút không biết làm sao, nhưng Lăng Thiệu nói tiếp: “Nhưng, vừa thấy được em,die»ndٿanl«equ»yd«onanh sẽ không kìm hãm được.”
“Lô Nguyệt Nguyệt, em là người phụ nữ tàn nhẫn, em đã đã thay lòng, tại sao còn tới tìm anh?” Giọng nói Lăng Thiệu buồn buồn.
“Không phải vậy!” Lô Nguyệt Nguyệt có chút khổ sở hô một tiếng, cô thay lòng với anh? Cô lộ ra vẻ mặt sắp khóc, “Lăng Thiệu, em. . . . . .”
“Nếu như không phải, tại sao lâu như vậy không tới gặp anh?”
“Anh…….Anh không nên hỏi em. . . . . .” Lô Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất uất ức, nhưng có mấy lời, cô phải chôn ở trong lòng.
“Vậy anh chỉ hỏi em một vấn đề, em yêu anh không?” Lăng Thiệu xoay người lại nhìn cô, vẻ mặt nặng nề.
Lô Nguyệt Nguyệt muốn gật đầu, lại lắc đầu, lúc này, cô nghĩ tới mẹ của cô, cô có thể buông tha rất nhiều thứ,die»ndٿanl«equ»yd«onnhưng không có cách nào buông tha mẹ của mình, ở trong chuyện này, cô là một người mâu thuẫn, lúc đầu cô muốn xoay người rời đi, nhưng thấy Lăng Thiệu cố hết sức ngồi dậy, cô vội vã đưa tay đỡ anh.
Vào lúc này, đột nhiên Lăng Thiệu cầm tay của cô, rõ ràng là anh bệnh rất nghiêm trọng, thân thể cũng rất suy yếu,die»ndٿanl«equ»yd«onnhưng bắt được tay của cô, vẫn dùng sức, dùng sức đến nỗi ngay cả đốt ngón tay cũng trắng bệch.
“Lăng Thiệu, sẽ có người con gái tốt hơn em, xứng với anh hơn em! Em. . . . . . Em chỉ là con gái của nữ đầu bếp.”die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt tránh không được, không thể làm gì khác hơn là nói thật.
“Cho nên?” Giọng điệu của anh chợt hạ xuống.
“Cho nên. . . . . . Anh thả em đi đi!” Lô Nguyệt Nguyệt suýt chút nữa thì khóc lên, run lẩy bẩy nói ra câu ăn ở hai lòng này. (3T: Là lời nói không giống như suy nghĩ, mong muốn)
“Em nằm mơ đi!” Anh tức giận cắn răng nghiến lợi.
“Lăng Thiệu, em không thể ích kỷ như vậy!die»ndٿanl«equ»yd«onAnh ở cùng với em, mẹ anh sẽ đau lòng, mà có lẽ mẹ em sẽ đau lòng hơn!”die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt không dám nghĩ đến hậu quả, sợ đến mức phải nhắm mắt lại, nước mắt rốt cuộc chảy xuống, trong lòng của cô rất khổ sở! Nếu như lần này cô rời đi, bọn họ về sau sẽ không gặp mặt?
“Chính là vì những nguyên nhân này,die»ndٿanl«equ»yd«oncho nên em tính buông tha anh sao?” Trên mặt Lăng Thiệu mang theo một loại cuồng nộ (phẩn nộ điên cuồng), đột nhiên anh dùng sức, đè cô xuống giường, cả người cũng đè lên, mặt đối mặt, “Lô Nguyệt Nguyệt, em thích hành hạ anh như vậy sao?die»ndٿanl«equ»yd«onHành hạ anh như thế, chơi rất vui đúng không?”
“Lăng, Lăng Thiệu, anh đừng như vậy. . . . . .” Lô Nguyệt Nguyệt cũng không biết nên làm sao mới phải,die»ndٿanl«equ»yd«ontrong lòng của cô, Lăng Thiệu rất suy yếu, huống chi, lúc này sắc mặt của anh, so với trước kia, tái nhợt hơn rất nhiều, cô sợ mình không cẩn thận mà đẩy ngã anh xuống giường.
Lăng Thiệu chưa làm cho cô có nhiều cố kỵ như vậy, anh sắp nổi điên, anh thích người con gái này,die»ndٿanl«equ»yd«oncô lại dễ dàng đẩy anh cho người khác, vì lý do như vậy, mà đem anh tặng cho người khác! Anh không có biện pháp tiếp nhận sự thật này.
Anh cúi đầu hôn cô, nặng nề hôn cô, “Nguyệt Nguyệt, nói em yêu anh, nói em sẽ không rời khỏi anh. . . . . .”die»ndٿanl«equ»yd«onAnh hàm hồ nỉ non một câu, Lô Nguyệt Nguyệt không nói gì, động tác của anh càng thêm càn rỡ, hình như là muốn thổ lộ sự bất mãn.
Em yêu anh,die»ndٿanl«equ»yd«onem sẽ không rời khỏi anh! Trong lòng Lô Nguyệt Nguyệt nói, nhưng cô không dám nói ra khỏi miệng, cô sợ một khi mình nói ra, sẽ không có cách nào quay đầu lại.
Lăng Thiệu vẫn quyết không tha mà hôn cô, tay bắt đầu cởi dây lưng trên quần bò của cô , Lô Nguyệt Nguyệt có chút sợ, cầm lấy tay anh,die»ndٿanl«equ»yd«on”Đừng! Lăng Thiệu…… Không cần. . . . . . Không cần cái bộ dáng này. . . . . .”
Lăng Thiệu như không nghe được lời của cô, “Em không ở lại, anh có biện pháp để cho em ở lại! Anh muốn em không đi nơi nào được!”die»ndٿanl«equ»yd«onTrong mắt của anh mang theo sự từ chối, Lô Nguyệt Nguyệt bắt đầu giãy giụa, nhưng vô dụng, cô chưa bao giờ biết, sức lực của Lăng Thiệu có thể lớn như vậy!
Lăng Thiệu đã điên rồi! Vì yêu mà điên rồidie»ndٿanl«equ»yd«on. . . . . . Anh không thèm nghe câu trả lời của cô, anh đang trong tuyệt vọng, cái gì cũng không nghe được, cho nên anh cũng muốn kéo cô, kéo cô vào trong sự tuyệt vọng của mình.
Anh cởi quần cô ra, ném sang một bên, hạ thân trên thân thể của cô bị phơi bày, vuốt ve chỗ kín của cô, đôi tay cách áo,die»ndٿanl«equ»yd«onxoa bộ ngực mềm mại; Lô Nguyệt Nguyệt khóc thút thít, không dám đánh anh, không dám ngăn cản anh,die»ndٿanl«equ»yd«onđôi tay nắm thật chặt drap trải giường, chịu đựng nỗi sợ hãi của mình.
“Lăng Thiệu, anh không cần như vậy. . . . . . Em rất sợ. . . . . .”
“Anh cũng rất sợ, anh sợ hãi hơn em rất nhiều!” Lăng Thiệu nhanh chóng cởi quần dài của mình, đột nhiên đem thân thể của mình đè một cái, để cho mình cứng rắn vùi sâu vào trong cơ thể cô.
Khúc dạo đầu chưa đủ,die»ndٿanl«equ»yd«oncơ thể chưa ướt đẫm hoàn toàn, Lô Nguyệt Nguyệt đau đến khóc ra thành tiếng, cũng nhịn không được nữa, dùng đôi tay đánh bả vai Lăng Thiệu, “Tại sao anh ép em? Không phải là emkhông yêu anh, là sự thật ép buộc không cho em yêu anh! Ô ô. . . . . . Lăng Thiệu,die»ndٿanl«equ»yd«onanh thật đáng ghét, thật đáng ghét! Em không để ý tới anh nữa. . . . . .”
Dù sao Lô Nguyệt Nguyệt chỉ là một đứa bé, lúc này đau đớn khó nhịn, như đứa bé kêu khóc, lúc đầu Lăng Thiệu mềm lòng,die»ndٿanl«equ»yd«onmuốn lui ra ngoài thương tiếc cô; nhưng nghe được điều làm anh lo sợ, thân thể chìm nửa phần, đem lấy chính mình vào địa phương nhỏ hẹp của cô.
Thật ra thì anh cũng khó chịu,die»ndٿanl«equ»yd«on nhưng anh muốn cô đau cùng anh! Anh dùng lực đâm chọc vào trong cơ thể cô, cũng không suy đoán cảm thụ của cô, trong mơ mơ màng màng làm nhanh như đến đỉnh điểm, đồng thời, thể lực của anh cũng đã đạt tới cực hạn,die»ndٿanl«equ»yd«onanh nằm ở trên người của cô, cả người muốn hôn mê, “Nguyệt Nguyệt, chúng ta cùng nhau xuống Địa ngục đi. . . . . .”(3T: *cầm đá* đọc đoạn này muốn ném đá LT >.<)
Lô Nguyệt Nguyệt cũng đau đến nói không ra lời, mặc dù cũng không có khoái cảm gì, nhưng trong lòng lại có chút ngọt, không đỡ được sự mệt mỏi, người cũng mơ mơ màng màng ngủ. . . . . .
Ngủ thẳng một nửa, trong mơ mơ màng màng, cảm giác có người hôn trán mình, đang vuốt ve mình, nhưng cô không dám mở mắt ra,die»ndٿanl«equ»yd«oncũng không muốn mở mắt ra, cô không muốn đối mặt với chuyện này.
Lăng Thiệu ngất một lát, mở mắt thì thấy mình gối đầu lên gò má của Nguyệt Nguyệt, anh ngẩng đầu lên,die»ndٿanl«equ»yd«onnhìn màu đỏ trên mặt của cô còn chưa rút đi, nơi cổ có vết hôn mà anh dùng sức hôn, đột nhiên dâng lên một cỗ thương tiếc.
Anh cúi đầu hôn tóc đã ướt mồ hôi của cô, hôn cái mũi xinh xắn của cô, sau đó, duỗi ngón tay ra xâm nhập vào trong miệng của cô,die»ndٿanl«equ»yd«onvòng quanh chơi đùa đầu lưỡi của cô, trong mắt bởi vì dục vọng phủ lên, trở nên một u ám.
Anh chơi trong chốc lát, mới nắm đầu lưỡi của cô, kéo nó ra một chút, tiếp đó đôi môi nhấp chặt, đầu lưỡi quấn quít đi lên,die»ndٿanl«equ»yd«onlần này Lô Nguyệt Nguyệt không nhịn được nữa, không dám mở mắt ra, bắt đầu rên rỉ; Lăng Thiệu nghe tiếng rên rỉ của cô, nhớ tới buổi tốt ngọt ngào của bọn họ, lòng ấm lên.
Bàn tay to của anh vuốt ve từ ngực cô rồi xuống bụng, không ngừng trêu chọc, càng không ngừng vuốt ve,die»ndٿanl«equ»yd«onthân thể của anh nóng đến như sắt, mới vừa phát tiết nhưng phân thân lại cứng lên; hạ thể mập mờ dán chặt chỗ kín của cô, từ từ liếm,die»ndٿanl«equ»yd«onanh nói thật thấp: “Nguyệt Nguyệt, thật xin lỗi. . . . . .Đừng trách anh, được không?”
Lô Nguyệt Nguyệt rất muốn nói, nhưng mắt không dám mở ra, vừa lúc đó, cô chỉ cảm giác thân thể mình chợt lạnh, nửa người trên đã trần truồng;die»ndٿanl«equ»yd«onLăng Thiệu liếm từ vành tai của cô đi xuống, mút hôn da thịt của cô, đem thân thể cô hôn đến xanh xanh tím tím.
Lăng Thiệu làm thân thể Nguyệt Nguyệt nóng lên, Lô Nguyệt Nguyệt chỉ cảm thấy, thân thể của mình rất nhạy cảm, trở nên trống không;die»ndٿanl«equ»yd«onhai chân của cô không tự chủ được mà vòng chắc phần eo của anh, hình như như vậy, chỗ kín của cô có thể đến gần anh hơn, đụng chạm anh.
Lăng Thiệu cảm thấy Lô Nguyệt Nguyệt động tình, càng hôn môi của cô thật sâu, đưa tay thăm dò vào giữa hai chân cô, vòng một vòng, “Nguyệt Nguyệt, ướt rồi !”
Lần này, anh muốn từ từ để cho cô hưởng thụ,die»ndٿanl«equ»yd«onhi vọng cô có thể như trước kia mà cười, mà không phải khóc rống đau đớn; ngón tay của anh chống đỡ ở miệng hoa, chỉ cắm vào một chút xíu, dùng lòng ngón tay liếm,die»ndٿanl«equ»yd«onđể cho cô buông lỏng một chút, cái tay còn lại chỉ là vê hoa hạch, từ từ xoa.
Lô Nguyệt Nguyệt phát hiện, thân thể của mình phát sinh biến hóa, thân thể từ từ buông lỏng, đau đớn ở nơi kia cũng giảm một chút,die»ndٿanl«equ»yd«onchỉ cảm thấy hạ thân có một sóng chất lỏng chảy ra; lăng thuộc xâm nhập một ngón tay, ở hạ thể của nàng nhẹ nhàng thử dò xét, chỗ đó vừa ướt vừa mềm,die»ndٿanl«equ»yd«onđem hắn ngón tay thật chặt mút ở, hắn thõa mãn than thở một tiếng, “Thật chặt.”
Cảm thấy thân thể nhạy cảm của Lô Nguyệt Nguyệt đang sợ run, ngón tay của anh đút vào hạ thể, bên trong cô rất ấm áp,die»ndٿanl«equ»yd«onco rúc lại, hút ngón tay của anh thật; Lăng Thiệu nếm thử tư vị hoan ái lần thứ nhất, lúc này anh không nhịn được, chỉ muốn đem mình hung hăng chôn sâu vào nơi ấm áp chặt chẽ của cô.
Lúc trước Lô Nguyệt Nguyệt bị an ủi tỉ mỉ, nhưng cảm giác lần này đặc biệt mãnh liệt, muốn càng sâu, sâu hơn. . . . . .die»ndٿanl«equ»yd«onCô chỉ cảm giác nơi đó của mình càng ngày càng nóng, cúi đầu rên rỉ, cô đưa tay ôm anh, một lần lại một lần kêu tên của anh: “Lăng Thiệu, Lăng Thiệu, Lăng Thiệu. . . . . .”
Môi Lăng Thiệu quyến rũ, nụ cười kia còn có một tia tà ác,die»ndٿanl«equ»yd«onanh vạch cánh hoa cô ra, khiến những chất lỏng kia chảy xuống, anh đưa vào một ngón tay, ra vào ở trong cơ thể cô, lại vê lại vê, đa dạng chồng chất, thân thể Lô Nguyệt Nguyệt đã sớm bị anh trêu chọc càng nhạy cảm, sao chịu nổi sự hành hạ của anh?die»ndٿanl«equ»yd«onChỉ là ngâm nga kêu tên của anh, thân thể càng hư không.
“Nói em yêu anh, nói em không muốn rời khỏi anh. . . . . .” Anh lặp lại bên tai của cô, không biết bao nhiêu lần,die»ndٿanl«equ»yd«on”Nói nhanh một chút! Nói rồi, anh sẽ cho em.”
“A a. . . . . .” Ngón tay của anh đốt hỏa ở trên người của cô,die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt không chịu nổi, toàn thân căng thẳng, cô thở gấp từng ngụm từng ngụm,die»ndٿanl«equ»yd«onđộng tác của anh chậm một chút, từ từ hành hạ cô, “Nói đi, anh sẽ cho em thoải mái hơn .”
“Không…không được. . . . . .”
“Không cần sao? Vậy anh không chodie»ndٿanl«equ»yd«on. . . . . .” Động tác Lăng Thiệu chậm hơn một chút, chỉ vuốt ve cánh hoa, đột nhiên Lô Nguyệt Nguyệt không chịu nổi mà thét chói tai: “Lăng Thiệu. . . . . .die»ndٿanl«equ»yd«onKhông cần, ô ô. . . . . . Nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa. . . . . .”
“Nói em yêu anh.”
“Em yêu anh. . . . . .”
“Nói em không rời khỏi anh.”
“Không rời khỏi anh. . . . . .” Lúc này Lô Nguyệt Nguyệt đã hồ đồ, Lăng Thiệu muốn cô nói gì, cô sẽ nói, cô trầm luân trong tuyệt vọng,die»ndٿanl«equ»yd«oncứ như vậy cùng anh nổi điên.(3T: đủ bỉ ổi)
Ngón tay Lăng Thiệu mò tới trong cơ thể cô,die»ndٿanl«equ»yd«onngăn chặn, lấy cổ tay bắt đầu chấn động, nhìn vẻ mặt dâm loạn của cô, “Nói em vĩnh viễn không rời khỏi anh. . . . . .”
“Không rời khỏi! Vĩnh viễn không rời khỏi!”die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt thét lên, ngón tay của anh nhấn vào, để cho cô hòa tan, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, cô cảm thấy có cái gì không đúng,die»ndٿanl«equ»yd«ongiọng nói hoàn toàn đổi giọng, hét lên một tiếng, đạt tới cao triều, cả người cũng đắm chìm trong thế giới khoái cảm.
Lăng Thiệu không muốn bỏ qua cho cô như vậy, vừa lúc đó, đột nhiên vùi mình vào thân thể của cô, cùng với cô hợp lại làm một,die»ndٿanl«equ»yd«on”Nguyệt Nguyệt, đừng rời khỏi anh.”