Sau khi làm xong một bữa tối thịnh soạn,die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt ăn cùng với anh, Lăng Thiệu ăn rất tao nhã, gắp đồ ăn, múc canh, nhai, đây chính là lễ nghi ăn uống của một Đại Thiếu Gia!
Đột nhiên, anh ngẩng đầu lên nhìn Lô Nguyệt Nguyệt, “Nguyệt Nguyệt, trước kia em có nấu cho người khác ăn không?”
“Không có, trừ Lăng thiếu gia anh ra,die»ndٿanl«equ»yd«onem chưa nấu cho ai ăn, cho nên. . . . . . Lăng đại thiếu gia, anh có cảm thấy vinh hạnh không?”
Lăng Thiệu cao ngạo “È hèm” một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, vui mừng hiện rõ trên mặt, vừa lúc đó, điện thoại di động của Lô Nguyệt Nguyệt vang lên , nhìn số hiển thị trên màn hình di động, là số của quản gia nhà học Lăng, làm cô phải nhìn Lăng Thiệu cầu cứu, Lăng Thiệu cười cười,die»ndٿanl«equ»yd«on”Ông ấy muốn nói gì, em nhận đi!”
“A lô? Chào ông.”
“Ưm hừm, Lô tiểu thư, sao cô gạt tôi?die»ndٿanl«equ»yd«onRõ ràng là cô đang ở cùng với thiếu gia, hôm nay tôi đã thấy.”
“Ưmh. . . . . Lăng Thiệu không cho tôi nói.” Lô Nguyệt Nguyệt nói đúng tình hợp lí, chọc cho Lăng Thiệu đang ngồi bên cạnh mím môi cười không ngừng.
“Tốt lắm.” Lăng Thiệu lấy điện thoại di động của Lô Nguyệt Nguyệt, “Để anh nói với ông ấy. . . . . . A lô? Tạm thời tôi sẽ ở đây, ừ,die»ndٿanl«equ»yd«oncó Nguyệt Nguyệt là được. . . . . . Được, cứ như vậy.”
Lô Nguyệt Nguyệt thấy anh nói vài câu ngắn ngủn rồi ngắt điện thoại, á một tiếng, “Như vậy cũng được sao?”
“Có em ở cùng anh, ông ấy rất yên tâm, nhanh qua đây, anh múc cho em một chén canh.”
“Cám ơn Đại Thiếu Gia đã ban thưởng.” Lô Nguyệt Nguyệt nhìn anh chằm chằm, mặc dù anh rất thích thức ăn cô làm,die»ndٿanl«equ»yd«onlần nào cũng ăn sạch, làm cô vui mừng: nhưng mỗi lần anh ăn, đều không chừa cho cô chút đồ thừa nào!
Chỉ là, Lô Nguyệt Nguyệt chợt nghĩ, gần đây anh ăn cơm nhiều hơn so với trước kia, tâm tình không khỏi tốt lên.
Buổi tối, hai người cùng xem ti vi, đột nhiên Lô Nguyệt Nguyệt nhớ lại chuyện xảy ra vào tối hôm qua, ban ngày còn xem qua sách đen, bỗng dưng sắc mặt đỏ lên, nhịp tim cũng đập càng ngày càng nhanh.
Mà lúc này, Lăng Thiệu cũng không xem TV nữa,die»ndٿanl«equ»yd«ondời tầm mắt đến mặt của cô, đưa tay ra để lên cái trán của cô, “Mặt của em đỏ như vậy. . . . . . Thân thể không thoải mái sao?”
“Em….Em…..” Lô Nguyệt Nguyệt cà lăm gạt tay anh ra, “Em thấy hơi nóng, muốn đi tắm.”
“Em vừa mới tắm mà. . . . . .” Lăng Thiệu với vẻ mặt thành thật nhìn cô, không hài lòng vì cô lấy cớ, anh nói tiếp: “Anh thấy hơi lạnh, nếu không như vậy đi, tới đây ôm anh, được không?”
“À?” Mồm Lô Nguyệt Nguyệt có chút há hốc, nhưng chưa trả lời anh, Lăng Thiệu đã đưa tay ra, ôm cô vào lòng, sau đó thõa mãn thở dài một cái,die»ndٿanl«equ»yd«on”Nguyệt Nguyệt, anh phát hiện rằng ngày hôm qua ngủ rất ngon, thân thể của em mềm nhũn, rất thơm, ôm rất thoải mái.”
“Lăng Thiệu. . . . . . Anh không cần nói trắng ra có được không?”die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt có chút ngượng ngùng nói, câu nào của anh cũng làm cho cô mắc cỡ muốn độn thổ, vùi mình đi vào.
“Anh nói thật nha! Ừ. . . . . . Nguyệt Nguyệt có rất nhiều ưu điểm, da Nguyệt Nguyệt rất trắng, còn mềm mại, còn có. . . . . . Thân thể rất nhạy cảm, đúng rồi! Nơi đó cũng rất mềm mại,die»ndٿanl«equ»yd«onnước rất nhiều. . . . . .”
Mặt Lô Nguyệt Nguyệt càng ngày càng nóng, làm cô phải lấy mặt của mình chôn ở trong ngực của anh, sao anh lại hư hỏng vậy? Lời nói như vậy, cô nghe không nổi.
Nhưng hình như Lăng Thiệu muốn chứng minh cái gì, bắt đầu giở trò ở trên người của cô, anh nói: “Chẳng lẽ anh nói không đúng sao?die»ndٿanl«equ»yd«onVậy. . . . . . Bây giờ chúng ta chứng minh đi?”
“Đừng!” Mặc dù cô cảm thấy mình đã bị anh sờ hết rồi, nhưng cảm giác ngượng ngùng vẫn còn, bây giờ cô rất tỉnh táo! Làm sao có thể không kháng cự?
Lăng Thiệu nắm hông của cô, một tay vuốt ve người của cô, anh thích thân thể của cô, hôm nay anh rất giống một đứa trẻ, quyết tâm đạt được mục đích của mình, môi của anh dán ở lỗ tai của cô,die»ndٿanl«equ»yd«on”Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt. . . . . .”
“Ừ. . . . . .” Toàn thân Lô Nguyệt Nguyệt trở nên tê dại, không còn có biện pháp ngăn cản được hắn,die»ndٿanl«equ»yd«ontrong mơ mơ màng màng, cô nghĩ, anh là thiếu gia mềm yếu mà mình đã gặp sao? Hình như không phải. . . . . . Nhất định là anh giả vờ!
Chiều nay, Lô Nguyệt Nguyệt không ngăn cản được sự vuốt ve của Lăng Thiệu, bị anh ôm vào trong ngực mà vuốt ve,die»ndٿanl«equ»yd«onđộng tác của Lăng Thiệu êm ái, như đang che chở cho cô, cho cô cảm giác mình được bảo vệ.
Cả đêm nóng bỏng, nhưng không chỉ có đêm nay,die»ndٿanl«equ»yd«onnhững đêm tiếp theo đều như thế, Lăng Thiệu vẫn còn nghiên cứu, nhưng Lô Nguyệt Nguyệt đã biết được sự đẹp đẽ của tình yêu; mặc dù bọn họ không làm tới bước cuối cùng, lại trôi qua tương đối hài hòa hạnh phúc.
Cứ như vậy hơn nửa tháng, một tuần sau, Lô Nguyệt Nguyệt đưa Lăng Thiệu đi dạo, trong khoảng thời gian này, Lăng Thiệu được cô chăm sóc rất tốt, sắc mặt mềm mại, trên môi cũng có chút màu sắc:die»ndٿanl«equ»yd«onLô Nguyệt Nguyệt nhìn thân thể của anh, càng ngày càng khỏe mạnh hơn, trong lòng rất thỏa mãn.
“Nguyệt Nguyệt.” Lăng Thiệu đột nhiên gọi cô, Lô Nguyệt Nguyệt “Ừ” một tiếng, xoay người nhìn anh, đột nhiên một tay Lăng Thiệu bế cô lên, xoay mấy vòng, rồi nhẹ nhàng để cô xuống, hả hê nhíu mày với cô,die»ndٿanl«equ»yd«on”Không tệ chứ?”
“Cái gì?” Vẻ mặt Lô nguyệt Nguyệt khó hiểu.
“Anh có thể bế em đi!” Nụ cườidie»ndٿanl«equ»yd«ontrên bờ môi của Lăng Thiệu càng lớn, bắt lấy cô hôn một cái.
Lô Nguyệt Nguyệt khì khì một tiếng rồi bật cười,die»ndٿanl«equ»yd«on”Vậy anh cần phải cố gắng hơn! Muốn khỏe mạnh, ôm em chạy.” Lô Nguyệt Nguyệt nói đùa, nhưng Lăng Thiệu lại lặng lẽ ghi nhớ, chú ý trong lòng.
Anh rất thích tình trạng hôm nay, mà không phải trước kia, trong ngày đều chỉ có thể ngồi yên ở trước cửa sổ, nhìn chằm chằm một nơi; anh cũng không thích dáng vẻ trước kia, chỉ là một người, ai cũng sợ anh,die»ndٿanl«equ»yd«onai cũng không dám nói chuyện với anh; anh vốn cho là mình sẽ luôn luôn cô đơn như vậy, nhưng kể từ khi gặp Lô Nguyệt Nguyệt, anh cảm thấy thế giới của anh từ trắng đen biến thành màu sắc rực rỡ.
Lúc hai người đi qua một cửa hàng quà tặng, đột nhiên Lăng Thiệu vừa ý một sợi dây chuyền, phía trên có kim cương vây quanh; anh cầm tay cô đi vào, cẩn thận tỉ mỉ nhìn sợi dây chuyền này, cảm thấy rất thích, anh cảm thấy sợi dây chuyền này sẽ tôn lên màu da của Nguyệt Nguyệt,die»ndٿanl«equ»yd«onđem dây chuyền lấy xuống, đeo vào cổ Lô Nguyệt Nguyệt, sau đó cười he he gật đầu một cái, nói thật lòng: “Rất đẹp.”
Lô Nguyệt Nguyệt vừa nhìn thấy giá tiền thì bị hù đến nhảy lên, vội vàng lắc đầu một cái, “Không được!die»ndٿanl«equ»yd«onEm không thể nhận quà tặng đắt giá như vậy .”
Đột nhiên Lăng Thiệu nghĩ đến cái gì, nhưng anh muốn đeo sợi dây chuyền này vào cổ cô, bởi vì rất hợp với cô! Nghĩ thật lâu, anh mới chậm rãi nói:die»ndٿanl«equ»yd«on”Vậy. . . . . . Như vậy đi, coi như là anh giao cho em giữ giùm.”
Lô Nguyệt Nguyệt đang suy nghĩ muốn từ chối, nhưng Lăng Thiệu cảm thấy phương pháp này rất tốt, anh quyết định để cho cô giữ cả đời!die»ndٿanl«equ»yd«onAnh sảng khoái trả tiền, bắt lấy tay cô kéo ra; không có cô bé nào, có thể ngăn cản được sự xinh đẹp.