Sủng Em Đến Nghiện

Chương 6-1



“Thiếu gia, tối ngày hôm qua phu nhân đã trở về,die»ndٿanl«equ»yd«onnhưng người không ở nhà. . . . . .” Quản gia nhìn thấy Lăng Thiệu trở về nhà, mới thở dài một hơi; cũng thật đúng lúc, tối ngày hôm qua Lăng phu nhân trở về từ nước Mĩ, nhưng không gặp được Lăng Thiệu, bà rất giận dữ, dạy dỗ quản gia đến hai giờ!

Rốt cuộc ông đã hiểu rõ, tính cách Lăng Thiệu rốt cuộc là giống ai. . . . . . Hoàn toàn giống với tính cách của phu nhân!die»ndٿanl«equ»yd«on

“Thật sao?” Lăng Thiệu không có cảm xúc gì, lúc này, anh hoàn toàn nghĩ tới thân thể nhỏ nhắn của Lô Nguyệt Nguyệt, cả người đều nhẹ nhàng, anh chỉ muốn lên mạng học thêm một ít kỷ xảo,die»ndٿanl«equ»yd«onlần sau anh có thể làm tốt hơn một chút!

“Thiếu gia!” Quản gia thấy mình nói với Lăng Thiệu lâu như vậy, Lăng Thiệu cũng không để ý nhiều, làm ông có chút cảm giác thất bại, “Thiếu gia, người nên đi gặp phu nhân.”die»ndٿanl«equ»yd«on

“Không cần.” Lăng Thiệu từ tốn nói một câu, đứng dậy, đi vào bên trong.

Quản gia thấy Lăng Thiệu đứng dậy đi bộ, trong lòng rất vui mừng, thân thể thiếu gia rất yếu, vẫn ngồi ở xe lăn, hôm nay có thói quen đi bộ, như vậy rất tốt!

Lăng Thiệu chưa bước vào phòng, một giọng uy nghiêm của phụ nữ từ sau lưng truyền đến, mang theo tức giận, “Lăng Thiệu, tối hôm qua con ở đâu?”

Lăng Thiệu mỉm cười, xoay người lại, nụ cười xa cách,die»ndٿanl«equ»yd«onlạnh nhạt, “Mẹ, người đã trở về.”

“Con phải chú ý thân thể mình, đừng có chạy lung tung, mẹ chỉ có một đứa con trai là con, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì,die»ndٿanl«equ»yd«oncon âm thầm đi ra ngoài, cũng không cho người khác đi theo, mẹ rất lo cho con!”

“Vâng, về sau con sẽ xin phép mẹ trước khi ra ngoài.” Lăng Thiệu không nói tiếng nào khi bà đang nói chuyện, sau đó đáp một câu.

Lăng phu nhân nói rất nhiều, lúc đi khỏi, bà hung hăng trợn mắt nhìn quản gia một cái, mặt quản gia ảo não nhìn Lăng Thiệu, “Thiếu gia.”

Lăng Thiệu cười cười,die»ndٿanl«equ»yd«on”Uất ức cho ông rồi, không cần ông chăm sóc mẹ tôi đâu, qua vài ngày, bà muốn đi nước Mỹ, cứ để cho bà ấy đi.”

“Thiếu gia, phu nhân thật lòng quan tâm người.”die»ndٿanl«equ»yd«onQuản gia làm ở nhà họ Lăng đã lâu, đối với ân oán giữa thiếu gia cùng phu nhân, ông không rõ ràng lắm, ông chỉ biết, thiếu gia rất thù hận phu nhân.

“Được rồi, tôi mệt rồi, ông đi ra ngoài trước đi.”Hình như Lăng Thiệu có chút mệt mỏi, phất tay để cho ông ra khỏi phòng.die»ndٿanl«equ»yd«on

Anh không thích mẹ của mình, không thích chút nào, sau khi mẹ cùng cha anh ly hôn, cha luôn buồn bực không vui,die»ndٿanl«equ»yd«onrồi bị tai nạn xe cộ mà chết, từ đó về sau, quan hệ giữa anh và mẹ rất tồi tệ, hầu như là nói xấu nhau, sau lại là chiến tranh lạnh.

Đến khi Lăng phu nhân đi nước Mĩ, quan hệ giữa hai người mới tốt hơn một chút, mỗi khi Lăng Thiệu nhìn thấy mẹ của anh,die»ndٿanl«equ»yd«ontrong lòng cảm thấy rất khó chịu, anh trở về phòng, si ngốc nhìn hình của cha, nhìn một lúc lâu, trong lòng khó chịu, đột nhiên nhớ tới Lô Nguyệt Nguyệt, trái tim căng thẳng, hận không thể lập tức dụi vào trong ngực của cô.

Lăng Thiệu lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lô Nguyệt Nguyệt, hình như cô đang bận, qua một lâu mới tiếp điện thoại.die»ndٿanl«equ»yd«on

“Nguyệt Nguyệt, bây giờ em đang làm gì?” Lăng Thiệu đè thấp giọng nói của mình hỏi.

“Em đang  giặt quần áo, anh làm sao vậy?”

“Anh rất nhớ em.”

Hình như trêu chọc Lô Nguyệt Nguyệt là một việc làm cho anh vui vẻ, Lăng Thiệu nói với cô một lát, không vui trong lòng từ từ biến mất, anh ha ha mà cười lên, cảm thấy tâm trạng rất sung sướng;die»ndٿanl«equ»yd«onđột nhiên, anh rất muốn ôm cả người cô vào trong ngực, ý nghĩ của anh càng ngày càng sâu.

Chỉ trong chốc lát, anh vội vàng lắc đầu một cái, cô còn nhỏ như vậy, mà thân thể của mình cũng không tiện. . . . . .die»ndٿanl«equ»yd«on

Lăng Thiệu nhớ tới những yếu tố này, lại bắt đầu ảo não, thân thể bây giờ của mình như vậy, có phải còn rất yếu?

“Ơ, Tô Tô trở về! Em phải mang hành lý vào giúp cô ấy, em sẽ gọi điện thoại cho anh sau.”

Lô Nguyệt Nguyệt đi học, mới bắt đầu mấy ngày nay  có chút vội, Lăng Thiệu cũng không quấy rầy cô,die»ndٿanl«equ»yd«onchỉ có thể mỗi ngày nói chuyện với cô qua điện thoại, vì vậy tâm tình có chút không tốt; vừa lúc đó, Lăng phu nhân làm một việc khiến cho tâm tình của anh tệ hơn, bà mời Đại tiểu thư của nhà họ Hạ tới, Hạ Dung Dung.

Hạ Dung Dung mới tốt nghiệp trường đại học S, cô luôn vui vẻ, dáng người thướt tha, mềm mại, rất khéo léo,die»ndٿanl«equ»yd«onlần đầu tiên cô nhìn thấy Lăng Thiệu, trong lòng rất bất mãn; Lăng Thiệu ngồi xe lăn, huống chi, bên ngoài còn có lời đồn đãi, thân thể của Đại Thiếu Gia nhà họ Lăng không được tốt, thân thể anh như vậy, làm sao xứng với cô? (3T: Đây không phải là tiểu tam chứ? Ừm, tiếp tục khinh thường đi, sau đó bỏ đi, để LT vs LNN bên nhau >.<)

Nhưng dù sao cô đã tới, không thể thiếu lịch sự, không thể làm gì khác hơn là mỉm cười, đem tâm tình bất mãn vứt sang một bên; Lăng mẹ ở bên cạnh cô nói rất nhiều, khen ngợi cô rất nhiều,die»ndٿanl«equ»yd«onkhen đại tiểu thư Hạ Dung Dung của nhà họ Hạ rất giỏi giang, khen tính cách của Hạ Dung Dung rất tốt .

Vẻ mặt Lăng Thiệu lạnh lẽo, bà nói cái gì, anh cũng không để vào tai, chỉ cúi đầu trêu chọc  chậu cây mắc cỡ trên cửa sổ, mắt không thèm nhìn đại tiểu thư nhà họ Hạ, hồi lâu, mới lạnh nhạt nói: “Tôi có chút mệt mỏi.”

Lăng Thiệu từ từ đứng lên, đi lên lầu, bóng lưng của anh rất kiêu căng và cao lớn, gò má tái nhợt,die»ndٿanl«equ»yd«onnhưng không cách nào che giấu sự tuấn mỹ của anh; Hạ Dung Dung sững sờ nhìn gò má của hắn, còn cánh môi mỏng của anh, trong phút chốc, lòng tự trọng của cô bị kích thích, lần đầu tiên trong đời, có một người đàn ông không thèm ngó tới cô.

Có một loại người, bình thường được người khác nịnh nọt thành thói quen, cái gì đều không để ở trong lòng, nhưng đột nhiên có một ngày, có một người nhàn nhạt nhìn cô, cô bắt đầu chú ý tới người này;die»ndٿanl«equ»yd«onbộ dáng Lăng Thiệu làm cho cô rất kinh ngạc, đuôi mắt anh quanh co khúc khuỷu, sống mũi cao lớn.

“Dung Dung?” Lăng phu nhân nhìn vẻ mặt si mê của Hạ Dung Dung, nụ cười trên mặt từ từ mở rộng ra, kêu cô một tiếng.die»ndٿanl«equ»yd«on

Hạ Dung Dung đang suy nghĩ, nghe được tiếng gọi của Lăng phu nhân, vội thu hồi tâm trạng đối mặt thực tế;die»ndٿanl«equ»yd«onnhưng mà trong lòng lại tự nhủ, nhất định phải có được người đàn ông kia! (3T: Chỗ này taz chém. =.=”)

Cô muốn tìm cớ để ở lại, nhưng quản gia đi tới, bưng một li nước, “Phu nhân, Hạ tiểu thư, lúc này, thiếu gia cần nghỉ ngơi.” (3T: cv ghi là chén nước, cơ mà taz thấy uống nước mà dùng chén, kì quá nên sửa lại >.<)

Nghe vậy, cho dù không đồng ý nhưng cô chỉ có thể nhẫn nại ở trước mặt Lăng phu nhân, dù sao, trong miệng người ta,die»ndٿanl«equ»yd«oncô là “tiểu thư khuê các”! Mà Lăng phu nhân không muốn quấy rầy con trai nghỉ ngơi,  cũng không nhiều lời nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.