Sủng Ái Quá Độ

Chương 6



Diệp Ngưng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, tối qua cô cùng Cố Dịch Thần gọi điện thoại, Cố Dịch Thần rõ ràng nói đang tăng ca.

“Học trưởng, anh có nhìn nhầm người không?”

“Tôi còn cùng anh ta nói chuyện.”

Tạ Ly không hay nói nhiều như vậy, nhưng anh không muốn nhìn cô u mê trong bóng tối không biết gì. Vì thế thẳng thắn nói ra:”Anh ta ở cùng một cô gái khác.”

Lời này vừa dứt, đũa của Diệp Ngưng rơi xuống, “cạch” một tiếng.

Đôi mắt cô ngưng đọng, nhìn về phía trước một lúc lâu cũng không có phản ứng.

Tạ Ly rất thông minh, thấy cô dường như không bất ngờ, liền biết chắc cô cũng đã nghi ngờ từ trước.

“Học trưởng, hôm nay anh mời em đi ăn tối, thật ra là muốn nói điều này với em phải không?”

Diệp Ngưng cuối cùng cũng tỉnh ngộ, Tạ Ly bận rộn như vậy, sao lại có thời gian mời cô ăn tối, hoá ra là vì muốn nhắc nhở cô. 

Tạ Ly nhìn cô bằng một ánh mắt thật sâu, không lên tiếng.

Anh quả thật là có lý do này, nhưng chủ yếu là vì muốn cùng cô ăn cơm.

Tối hôm qua sau khi nhìn thấy Cố Dịch Thần cùng cô gái kia dây dưa mập mờ, anh cảm nhận được niềm khao khát mà anh chôn sâu trong lòng bỗng chốc mọc lên như cỏ dại.

Nhưng anh cũng không muốn hèn hạ đi châm ngòi ly gián mối quan hệ của bọn họ, liền nói thêm: “Người phụ nữ kia uống say, Cố Dịch Thần rất quan tâm đến cô ta, trừ cái này ra, tôi không thấy những hành vi quá đáng khác.”

Diệp Ngưng nhếch môi, dường như cười nhạt.

Một người đàn ông, ngoài bạn gái của mình, vẫn có thể quan tâm đến người con gái khác, điều này còn không đủ để giải thích vấn đề sao?

Sự bối rối quanh quẩn trong lòng Diệp Ngưng mấy ngày nay cuối cùng cũng được giải thích.

Cố Dịch Thần đến rất nhanh, dừng xe ở cửa rồi mau chóng gọi cho Diệp Ngưng.

Diệp Ngưng không trả lời, lập tức đứng dậy, khẽ gật đầu cảm ơn Tạ Ly: “Học trưởng, cảm ơn anh đã nói cho em biết, lần sau có cơ hội em sẽ mời anh ăn cơm.”

Tạ Ly nhìn cô đi ra ngoài, ánh mắt xẹt qua một tia lo lắng.

Anh rất sợ cô bị Cố Dịch Thần ức hiếp, nhưng lại không có tư cách đứng ra bảo vệ cô.

………….

Diệp Ngưng từ nhà hàng đi ra liền nhìn thấy xe của Cố Dịch Thần, cô lên xe ngồi vào ghế phụ.

Ánh mắt vô thức liếc nhìn chiếc hộp đựng đồ, chiếc bông tai màu đen dường như vẫn còn ở bên trong, bỗng thấy cay cay khoé mắt. 

Cố Dịch Thần cảm nhận bầu không khí khác thường, không dám nhìn thẳng Diệp Ngưng, liếc mắt nhìn cô, hỏi: “Em ăn xong rồi à? Sao lại ra nhanh vậy?”

“Tối hôm qua rốt cuộc anh ở đâu?”

Cố Dịch Thần nghe cô hỏi vậy, trái tim liền đập loạn xạ. 

Cố Dịch Thần biết chắc chắn Tạ Ly đã nói cho cô nghe, nếu không thì cô sẽ không hỏi như vậy.

Thật sự bất cẩn rồi, anh ta không ngờ Tạ Ly có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, thích đi lo chuyện của người khác.

“Tiểu Ngưng, sao em lại hỏi anh như vậy?”

Cố Dịch Thần vẫn còn ôm một chút tâm lí may mắn, thăm dò hỏi cô. 

“Không phải anh ở quán bar sao? Tại sao lừa em nói đang tăng ca?”

“Tối hôm qua quả thực là anh đang tăng ca, nhưng sau đó nhận được cuộc gọi của bạn, cô ấy đang say rượu ở trong quán bar, anh cũng không thể nào mà mặc kệ đúng không?”

Cố Dịch Thần nói xong cũng tỉ mỉ giải thích, “Cô ấy là hàng xóm cũ của anh, cùng anh lớn lên, anh xem cô ta như em gái. Lúc anh lên cấp 3, cả gia đình họ đã chuyển đến thành phố khác. Hai ngày nay cô ấy giận dỗi với người nhà, thế nên chỉ có thể đến nhờ cậy anh.”

“Cho nên lần trước anh đến bệnh viện chăm sóc cô ta? Bánh kem kia cũng là mua cho cô ta?”

“Chuyện trước kia tất nhiên là không phải rồi, chuyện tối qua anh không nói cho em biết, nhưng không thể trách anh lừa dối em! Quả thực lúc đấy anh đang tăng ca.”

Cố Dịch Thần nói đến đây, vẻ mặt bắt đầu trở nên tức giận, “Tạ Ly rốt cuộc có ý gì? Tại sao muốn châm ngòi ly gián chúng ta? Anh đã nói với anh ta là bạn bè bình thường rồi, vậy mà vẫn đến trước mặt em đâm bị thóc, chọc bị gạo! Anh ta có phải muốn chúng ta chia tay không?”

“Không thể nào, học trưởng sẽ không vô duyên vô cớ mà nói oan cho anh, nhất định là anh đã làm điều gì khiến người ta hiểu lầm.”

“Tiểu Ngưng, rốt cuộc thì ai mới là bạn trai của em? Sao em lại nói giúp cho anh ta? Cố Dịch Thần anh đối xử với em như thế nào, trong lòng em không biết sao? Thật không dám tin, tình cảm ba năm của chúng ta lại không bằng vài câu nói của Tạ Ly, anh đối với em thật sự rất thất vọng.”

Hít sâu một hơi, Cố Dịch Thần tiếp tục nói, “Em cùng Tạ Ly đơn độc ra ngoài ăn cơm, không phải cũng không nói với anh sao? Vậy nếu anh không tin tưởng em, có phải cũng nên cho rằng giữa hai người có gì đấy mập mờ không? Kỳ thật ngày đó anh phát hiện giữa hai người có gì đó không thích hợp, nếu như không có quan hệ, sao Tạ Ly lại thêm WeChat của em?”

Diệp Ngưng không nghĩ tới bị anh ta phản công như vậy, há miệng thở dốc, tức giận đến nửa ngày trời cũng không nói được gì.

Cố Dịch Thần khởi động xe rời đi, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, vẫn còn tức giận mà nói: “Anh biết em coi thường anh, cho nên không tin những gì anh nói. Vậy nếu em cùng Tạ Ly ăn cơm, anh ta nói cái gì em cũng tin, thì sao em không cùng anh ta ở bên nhau đi?”

“Cố Dịch Thần, anh câm miệng cho em.”

Diệp Ngưng hoàn toàn rối loạn trước những gì Cố Dịch Thần nói.

Vốn dĩ cô vẫn tin tưởng cho rằng Cố Dịch Thần nhất định có vấn đề, kết quả bây giờ, ngược lại cô cảm thấy mình sai rồi.

“Bây giờ anh đưa em đến chỗ em gái kia của anh, để cô ấy tự mình giải thích với em.”

“Không cần.”

Diệp Ngưng lập tức từ chối, bây giờ trạng thái của cô tồi tệ như này, làm sao gặp người khác?

“Anh đưa em về trường học đi, trước tiên chúng ta cần bình tĩnh một chút.”

“Không được, em cần phải đi gặp, nếu không em sẽ cứ nghi ngờ anh mãi.”

Giọng nói của Cố Dịch Thần bắt đầu run lên, giống như sắp khóc. 

“Mỗi ngày anh đều làm việc không quản ngày đêm, chính là cảm thấy mình không xứng với em. Anh nghĩ bản thân nỗ lực hết sức để em xem trọng anh, cũng muốn để cho ba em hài lòng, rõ ràng tối qua anh ở lại tăng ca, vì tương lai của hai chúng ta mà phấn đấu. Vì sao em lại đối xử với anh như vậy?”

Nếu ngụy biện không thành, vậy thì sử dụng “Khổ nhục kế”

” …… “

Diệp Ngưng im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời nào.

Đương nhiên cô không phải đuối lý, chỉ là cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng lại không thể nói ra. 

Một lúc lâu sau, Diệp Ngưng cuối cùng cũng mở lời “Anh đưa em đi gặp cô ta đi.”

“Kétt” một tiếng, Cố Dịch Thần phanh xe gấp, may mắn là phía sau không có xe, nếu không sẽ xảy ra va chạm đằng sau.

Cố Dịch Thần nhanh chóng khởi động lại xe, tiếp tục chạy về phía trước.

Vốn tưởng rằng Diệp Ngưng sẽ không chịu đi gặp, nên anh ta mới cố ý nói vậy, nhưng tại sao cô lại đổi ý?

Diệp Ngưng chú ý tới vẻ hoảng sợ của Cố Dịch Thần lúc này, nhàn nhạt hỏi:”Anh không dám đưa em đi gặp cô ta sao?”

“Sao có thể!”

Cố Dịch Thần phủ nhận ngay lập tức, lấy điện thoại ra, “Bây giờ anh sẽ gọi điện cho cô ấy.”

Cuộc gọi rất nhanh được kết nối, đầu dây bên kia phát ra giọng nói nũng nịu của Trì Hân Nhiên, “Alo, Dịch Thần ~ “

Bên trong xe vô cùng yên tĩnh nên Diệp Ngưng nghe được rất rõ ràng.

Cố Dịch Thần hắng giọng nói:”Bạn gái của anh muốn gặp em, em xem có thời gian hay không, ra ngoài ngồi một chút?”

“Hôm nay e rằng không được đâu, em đang làm tóc.”

“Vậy khi nào em rảnh?”

“Ngày mai đi.” Đầu dây bên kia Trì Hân Nhiên nhếch môi nói, ” Không phải bạn gái của anh học ở Ngu Đại sao? Em sẽ tự mình đi tìm cô ấy, đúng lúc em cũng muốn xem cô ấy trông như thế nào.”

Cố Dịch Thần nghe Trì Hân Nhiên nói vậy, đầu đau như muốn nổ tung.

Bà cô này thật sự sẽ gây thêm phiền phức cho anh ta, hi vọng cô ta gặp Diệp Ngưng sẽ không nói bậy gì cả.

“Để cô ta đến đây đi, em mời cô ta ăn cơm trưa.”

Đáy mắt Diệp Ngưng xẹt qua một tia sáng.

Cố Dịch Thần không ngờ cô có thể nghe được nội dung điện thoại, đành phải đồng ý.

“Trưa mai anh sẽ đưa cô ấy đến trường tìm em.”

“Không phải anh rất bận à? Sao bây giờ lại rảnh thế?”

“…..” Cố Dịch Thần cứng họng.

Trực giác của con gái nói cho Diệp Ngưng biết, Cố Dịch Thần và người được gọi là em gái kia nhất định có gian tình, nhưng cô không có bằng chứng để chứng minh. 

Trưa hôm sau Trì Hân Nhiên đến Ngu Đại, cô ta và Diệp Ngưng hẹn gặp nhau ở cổng trường thông qua liên hệ của Cố Dịch Thần. 

Diệp Ngưng ra khỏi cổng trường, nhìn thấy một cô gái mặc váy dài màu đỏ, liền đoán đó là Trì Hân Nhiên.

Nhìn bóng lưng Trì Hân Nhiên, cô ta quả thật rất quyến rũ, là dáng vẻ mà đàn ông thích.

Diệp Ngưng đi đến trước mặt Trì Hân Nhiên, cô chỉ mang một đôi giày cao gót ba phân nhưng cũng cao hơn cô ta nửa cái đầu. Dù sao chiều cao thật của cô là 1m7, trong khi đó Trì Hân Nhiên chỉ cao 1m61, bình thường đều nhờ giày cao gót để tạo hào quang.

“Xin chào, tôi là Diệp Ngưng.”

Trì Hân Nhiên yên lặng đánh giá cô một phen, thấy cô không trang điểm, bất giác cảm thấy khó hiểu.

Vậy mà Diệp Ngưng để mặt mộc tới gặp cô ta, đây là không thèm để cô ta vào mắt sao?

“Tôi đã sớm nghe Dịch Thần nhắc về cô, anh ấy cũng cho tôi xem ảnh chụp của cô.”

Trì Hân Nhiên gọi Cố Dịch Thần như vậy, cùng với giọng điệu của cô ta, nhiều người không biết còn nghĩ Cố Dịch Thần là bạn trai của cô ta.

Diệp Ngưng chỉ cần nghe cô ta nói liền biết quan hệ giữa cô ta và Cố Dịch Thần không đơn giản, nếu không, tại sao lại cùng cô ra oai thế này?

“Nói thẳng đi, cô thích Cố Dịch Thần đúng không? Các người tiến triển tới đâu rồi?”

Tìm một quán cafe và ngồi xuống, Diệp Ngưng trực tiếp hỏi thẳng.

Trì Hân Nhiên vô tội nhíu mày, “Tôi không hiểu cô đang nói cái gì?  Cố Dịch Thần và tôi chỉ đơn thuần là bạn tốt!”

Diệp Ngưng ghét nhất là loại trà xanh này, nào ngờ có một ngày cô lại đụng phải.

Nếu mà là Chu Mạt, khẳng định sẽ tát cô ta một phát.

Tối hôm qua sau khi trở về, Diệp Ngưng nhớ lại và phân tích những biểu hiện bất thường của Cố Dịch Thần gần đây, kỳ thật dấu vết nói dối của anh ta rất rõ ràng, chỉ là lúc đấy cô không bình tĩnh nên không tìm ra sơ hở để phản bác lại. 

Diệp Ngưng rũ mắt, chậm rãi thổi tách cà phê nóng, bất ngờ hỏi:”Hôm đó cô nhập viện do viêm dạ dày phải không?”

“….sao cô biết?”

Cô không biết, cô chỉ tùy tiện đoán bừa, mục đích chính là để thử cô ta.

Trì Hân Nhiên cuối cùng cũng phản ứng lại với nhận thức muộn màng của mình, vội che miệng lại, vẻ mặt có chút ảo não.

Tối hôm qua Cố Dịch Thần đã cố ý dặn dò Trì Hân Nhiên phải hết sức thận trọng trước mặt Diệp Ngưng, nói cô là cô gái rất thông minh, Trì Hân Nhiên lúc đấy vẫn còn khinh thường, bây giờ thì nhìn ra được rồi.

Dù sao cũng lỡ miệng rồi, Trì Hân Nhiên không còn sợ hãi mà nhìn cô khiêu khích, nói: “Dịch Thần đã chăm sóc tôi cả ngày lẫn đêm, rất vất vả.”

Diệp Ngưng vẫn yên lặng uống cà phê mặc dù nội tâm đang gợn sóng.

Bố đã nói với cô, bất kể thời điểm nào cũng phải luôn giữ bình tĩnh, không thể để người khác nhìn thấu cảm xúc của mình, chỉ có như vậy mới có thể trở thành một người thành công.

“Cô Trì, cô thật sự rất thích cảm giác làm người thứ 3 à?”

Diệp Ngưng đặt tách cà phê lên bàn, nhẹ giọng hỏi.

Nghe Diệp Ngưng nói lời này, mắt của Trì Hân Nhiên trợn to ra. 

“Tôi và Dịch Thần hoàn toàn trong sạch, tôi không cho phép cô xúc phạm tôi như vậy!”

“Trong sạch? Tôi tưởng cô không biết hai chữ này.”

Trì Hân Nhiên nước mắt tuôn rơi, cô ta tức giận cầm túi, “Tôi lười nói chuyện với cô!”

“Cô vội vàng muốn đi tố cáo với Cố Dịch Thần sao? Có phải muốn nói tôi xúc phạm cô như thế nào đúng không?”

Mục đích của Trì Hân Nhiên bị vạch trần, trên khuôn mặt hiện lên sự xấu hổ.

“Đi đi, tốt nhất là nên khóc thêm một chút.”

Trì Hân Nhiên, “…..”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.