*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tam Sinh Hữu Hạnh
Mấy ngày nay Ngu Thành đều có mưa rơi tí tách, bầu trời u ám, mưa không có dấu hiệu ngừng lại.
Sắp tới ngày mất của mẹ Diệp Ngưng, trước một ngày cô gọi cho ba Diệp, bảo ông sáng mai hai người cùng tới nghĩa trang.
Diệp Minh Lâm ở đầu dây bên kia yên lặng hồi lâu, thở dài nói: “Thời gian trôi qua nhanh quá, mẹ con mất đã nhiều năm vậy rồi.”
“Ba đừng buồn.”
Nghe giọng ông khàn khàn, cô vội vàng an ủi.
Trong lòng Diệp Ngưng cũng chẳng dễ chịu gì, mỗi năm tới ngày này, nỗi nhớ thương cứ như sóng biển ập tới, làm cô cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Hai năm trước Cố Dịch Thần đi thăm mẹ với cô, cô còn nhớ năm ngoái anh ta còn hứa hẹn với bà, rằng sẽ yêu thương chăm sóc cô hết đời, làm cho cô thấy rất yên lòng.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy rất nực cười.
9 giờ sáng hôm sau, Diệp Minh Lâm tới đón Diệp Ngưng, cô mở ghế sau thấy một bó hoa hồng, ba cô hay nói mẹ cô có trái tim thiếu nữ, thích nhất là hoa hồng.
Vì vậy, không giống như người khác đi thăm mộ sẽ mang theo hoa cúc hay hoa cẩm chướng, ba cô đều mang một đóa hoa hồng tươi mới, tựa như đi hẹn hò vậy.
Nếu mẹ cô không mất sớm, liệu bây giờ hai người họ có yêu nhau như lúc ban đầu hay không?
Đi tới nghĩa trang, trời đổ mưa rơi, ba Diệp cầm ô đi bên cạnh Diệp Ngưng.
Không khí có chút mịt mờ, ảm đạm, tràn ngập lạnh lẽo.
Khi tới mộ mẹ cô, bố Diệp đặt bó hoa hồng xuống, lấy khăn cẩn thận lau di ảnh của bà.
“Hôm nay anh và Tiểu Ngưng tới thăm em, em ở bên đó có khỏe không?”
Ông miễn cưỡng gượng cường, run rẩy nói.
Diệp Ngưng nghe thế, nước mắt lưng tròng.
…………..
Hai cha con ở lại nửa tiếng, thấy trời càng ngày mưa càng nặng hạt, quyết định đi về, vừa ra ngoài thì thấy có người ngồi xe lăn đi tới.
Anh ta một tay cầm ô, một tay đẩy xe lăn, trên đùi để một đóa hoa, trông rất chật vật.
“Kia là Cố Dịch Thần à?”
Bố Diệp nhìn thấy, thấp giọng hỏi Diệp Ngưng.
Diệp Ngưng mím chặt môi, có chút tức giận.
Cô biết Cố Dịch Thần tới gặp mẹ cô.
Nhưng anh ta làm nhiều chuyện có lỗi với cô như thế, không thấy xấu hổ à mà còn tới đây.
Cố Dịch Thần đi tới, tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Chú, Tiểu Ngưng, thật trùng hợp.”
“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi, trùng hợp thế à? Anh gặp chúng tôi ở đây cũng tính toán chuẩn quá.”
Cố Dịch Thần cau mày.
“Tiểu Ngưng, em đừng hiểu lầm anh như thế.”
“Được rồi, đừng có diễn trò nữa.”
Cố Dịch Thần nói dối cô hết lần này đến lần khác, cô cũng chẳng tin tưởng anh ta nữa rồi.
“Chú…”
Bố Diệp đứng cạnh con gái, trừng mắt nhìn Cố Diệp Thần, lạnh lùng nói: “Tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu, mà cậu lại tự tìm đến cửa, nghe Diệp Ngưng nói cậu bị tai nạn, cậu nghĩ tôi dễ dàng tha cho cậu thế à?”
“Cháu hiểu, chú, cháu không nên nói dối Diệp Ngưng, tất cả là lỗi của cháu.” Cố Dịch Thần cúi đầu, thừa nhận mình sai.
Nhưng giây sau anh ta lật mặt nói: “Nhưng cháu thực sự không làm chuyện gì có lỗi với Diệp Ngưng, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi ạ.”
Cố Dịch Thần ỷ vào việc Diệp Ngưng không mắt thấy tai nghe điều gì, sống chết không chịu thừa nhận.
“Trời mưa to như thế này, không nói chuyện ở đây nữa.”
Diệp Minh Lâm cau mày và bảo Cố Dịch Thần về đi.
“Cháu đi gặp bác gái…”
“Không cần, mẹ tôi nhất định không muốn thấy mặt anh.”
Diệp Ngưng kiên quyết từ chối.
Cố Dịch Thần bắt đầu dùng thủ khổ nhục kế, “Em xem anh còn ngồi xe lăn tới đây.”
Những lời này thực sự cảm động quá đi, người khác nghe thấy chắc còn tưởng là mẹ Cố Dịch Thần.
Diệp Ngưng nghĩ thầm, trước đây sao cô lại không biết Cố Dịch Thần diễn tốt như vậy chứ, quả nhiên tình yêu làm mờ con mắt.
“Cậu và Diệp Ngưng không thể quay lại với nhau đâu, làm gì cũng vô ích thôi, tốt nhất quay về tự chăm sóc mình thật tốt đi.”
Diệp Minh Lâm không cho Cố Dịch Thần hy vọng, nói xong rồi dẫn Diệp Ngưng về.
Cố Dịch Thần không cam tâm trừng mắt nhìn hai người họ.
Diệp Ngưng vẫn là Diệp Ngưng cao cao tại thượng.
………
Cố Dịch Thần quay về bệnh viện, bước vào phòng bệnh của mẹ anh ta, Chương Ngọc Tuệ nhìn thấy lập tức hỏi: “Có gặp Diệp Ngưng không?”
Anh ta cúi đầu như không nghe thấy.
Chương Ngọc Tuệ thở dài, “Từ hôm mẹ phẫu thuật Diệp Ngưng chưa đến thăm lần nào, cũng quá nhẫn tâm rồi, uổng công trước đây đối xử với nó tốt như thế.”
Cố Dịch Thần nhức hết cả đầu, trước đây anh ta không thích Diệp Ngưng, yêu đương với cô cảm thấy rất nhàm chán, nhưng bây giờ anh ta rất muốn cô phải khuất phục, phải nhượng bộ mình.
………..
Bố Diệp và Diệp Ngưng lên xe, ông hỏi cô: “Gặp nó con có buồn không?”
Sao lại không buồn được? Dù sao cũng yêu nhau 3 năm.
Chỉ là lúc chia tay, cô phát hiện thực ra cũng không khổ sở lắm, không cảm thấy toàn bộ thế giới sụp đổ, cũng không phải là kiểu mai sau không biết nên sống tiếp như thế nào, cuộc sống của cô vẫn như trước, dường như chẳng bị Cố Dịch Thần ảnh hưởng gì đến.
Diệp Ngưng ngước mắt nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, thì thào nói: “Ba, con phát hiện con không thích anh ta nhiều đến thế.”
Lúc yêu đương với Cố Dịch Thần, Diệp Ngưng nghĩ có lẽ vì từ nhỏ cô đã không có mẹ ở bên, nên thiếu thốn tình cảm, tính cách cô khá lạnh nhạt, nên không làm nũng dính người, bây giờ nhìn lại, cô căn bản không đủ yêu anh ta, nên có lúc mấy ngày không liên lạc với nhau, cô cũng chẳng hiếu kỳ xem anh ta bận gì, cả lúc hai người không gặp nhau cô cũng không nhớ đến.
Cái gọi là “Người trong cuộc thì mù quáng còn người ngoài cuộc lại sáng tỏ” kia, sau này cô mới nhận ra vấn đề ở chỗ nào.
Diệp Minh Lâm nghe con gái nói thế, không tự chủ hỏi vì sao.
Diệp Ngưng thở dài, “Có phải não con có chỗ nào bị hỏng rồi không?”
“Con gái ba thông minh như này, sao lại nói thế chứ?”
Bố Diệp xoa đầu cô, sau đó nghiêm túc nói: “Đừng vì một đoạn tình cảm thất bại mà nghi ngờ chính mình, trời cao cho con cơ hội để con có thể rèn luyện bản thân, trở thành một người ưu tú hơn, mai sau cũng gặp được người tốt hơn.”
“Không ngờ ba lại triết lý như thế đó.”
“Ai bảo ba là ba của con chứ.”
Diệp Minh Lâm bật cười, nhìn đồng hồ, sắp tới 11 giờ rồi.
“Tìm chỗ nào ăn trưa nhé?”
“Vâng, con mời ba ăn một bữa, chúng ta không ăn ở mấy nhà hàng cao cấp nữa.”
“Được, vừa đúng lúc ba đang muốn đổi khẩu vị.”
Diệp Ngưng dẫn bố Diệp tới một quán ăn đồ Trung gần trường cô, chỗ này không quá rộng nhưng rất sạch sẽ.
Hai người gọi 4 món, đồ ăn rất nhanh được đưa lên, Diệp Minh Lâm cầm đũa đưa cho Diệp Ngưng.
“Cảm ơn ba.”
Diệp Ngưng cong mắt nhìn, cười ngọt ngào.
Bữa cơm hôm nay hòa thuận làm muộn phiền giảm đi rất nhiều, ăn một lát đã hết bát cơm rồi.
Ăn uống xong xuôi, ba Diệp đột nhiên hỏi cô: “Ngưng Ngưng, sinh cho con một em trai hay một em gái nữa, con thấy thế nào?”
Diệp Ngưng còn chưa chuẩn bị tâm lý, không biết nên trả lời thế nào.
Một lúc lâu sau cô mới nói: “Dì Liễu cũng ba mấy tuổi rồi, tuổi này sinh con cũng hợp lý, con không có ý kiến.”
“Ba còn lo lắng sẽ làm con khó chịu.”
Nghe con gái nói vậy, Diệp Minh Lâm thở phào nhẹ nhõm.
Sợ cô không vui, ông còn nói: “Dù dì Liễu có sinh em bé thì ba vẫn yêu thương con như trước.”
Ông không nói còn đỡ, lời nói này lại càng làm Diệp Ngưng buồn thêm.
Nếu ba cô và dì Liễu sinh một đứa nữa, bọn họ một nhà 3 người là một gia đình hoàn chỉnh, còn cô cứ như người ngoài vậy.
Nghĩ đến đây, Diệp Ngưng cảm thấy như cổ họng mình bị mắc xương cá.
Cô không có quyền làm chủ, cô biết ba cô đã tính toán kỹ lưỡng, nếu cô không đồng ý ông sẽ có cách thuyết phục được thôi.
Mấy năm trước, cô nghe thấy bạn của ba khuyên ông nên tái hôn, sinh thêm một thằng con trai kế thừa gia nghiệp.
Lúc đầu vì ba chưa quên được mẹ cô, sau này lại vì cảm nhận của cô, sợ cô bị mẹ kế ức hiếp nên mãi không tái hôn.
Cô biết, ba đã hy sinh vì cô đủ rồi.
Hai cha con ăn cơm xong, đi ra ngoài nhà hàng, mưa đã ngừng rơi, rất lâu rồi mới thấy mặt trời.
Diệp Ngưng bảo ba Diệp lái xe về, không cần đưa cô về trường.
Diệp Minh Lâm nghĩ chỗ này gần Đại học Ngu nên đồng ý.
Nhìn ba đã đi được một đoạn xa, Diệp Ngưng không quay về trường mà xoay người đi tới một trạm xe bus.
Cô cũng không biết mình muốn đi đâu, vậy nên xe bus đi tới đâu thì cô tới đó.
Lên xe, Diệp Ngưng ngồi chỗ phía sau, tuyến xe bus này không có nhiều người đi, vậy nên không đông lắm.
Đi qua vài trạm dừng, điểm cuối là công viên xanh bóng cây, Diệp Ngưng đi xuống, phát hiện không khí sau cơn mưa rất trong lành.
Cô cầm điện thoại chụp ảnh bầu trời xen kẽ tán lá, tìm chỗ ngồi xuống, sau đó đăng ảnh lên Wechat.
【Nhớ mẹ
】
Dòng trạng thái vỏn vẹn 2 chữ, Diệp Ngưng cúi đầu khóc.
Nếu có mẹ ở đây thì tốt rồi, vậy thì cô có thể nói cho bà nghe buồn phiền trong lòng, mặc dù ba yêu cô nhưng giới tính khác nhau, có rất nhiều chuyện không thể tâm sự được.
Nghĩ tới chuyện ba nói muốn có con, Diệp Ngưng cảm thấy rất buồn lòng, cô rối ren vô cùng, nghĩ tới lúc đứa nhỏ được sinh ra, cô sẽ trở thành người ngoài, cô không muốn nó xuất hiện.
Cô biết mình nghĩ thế này không đúng, nhưng không thể khống chế được bản thân mình.
Bỗng nhiên điện thoại rung lên, cô mở ra thấy tin nhắn của Tạ Ly, vỏn vẹn mấy chữ:
【 Đang ở đâu? 】
Chắc anh đọc được bài cô đăng lên Wechat rồi, nếu không sẽ không đột nhiên hỏi cô như này.
【 Em đang ở công viên Ngọc Tuyền. 】
【 Ở đó chờ anh. 】
【 Anh muốn tới sao? Nhưng em sắp đi rồi. 】
【 Nếu như muốn anh đi chuyến này về tay không thì cứ đi đi. 】
Nghe cái ngữ khí bá đạo này, Diệp Ngưng có chút dở khóc dở cười.
Tạ Ly phóng xe rất nhanh, không muốn Diệp Ngưng phải chờ lâu, Diệp Ngưng nhìn anh mặc tây trang đi giày da, ngược sáng đi tới liền mỉm cười.
Lúc cô cảm thấy bị cả thế giới bỏ rơi, lại có người quan tâm cô, cảm giác này thật tốt.
Tạ Ly đứng trước mặt Diệp Ngưng, thấy mắt cô đỏ hoe, không khỏi cau mày.
“Em khóc à?”
Diệp Ngưng ngượng ngùng nhìn anh, “Lại để anh chê cười rồi.”
Tạ Ly không nói gì, ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn đôi chân mảnh mai trắng ngần của cô, trắng tới nỗi làm người ta chói mắt.
“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ em, trong lòng cảm thấy rất buồn nên khóc thôi.”
Tạ Ly biết hôm nay là ngày gì, cho nên lúc nhìn bài đăng của Diệp Ngưng trên Wechat, phút chốc hiểu được hai chữ đó có ý gì.
“Thế nên chạy tới đây để khóc?”
“Đương nhiên không phải.” Diệp Ngưng bị câu hỏi của anh chọc cười, “Em lên xe bus ở trạm xe gần trường, điểm cuối là ở đây nên tới thôi.”
Tạ Ly gật đầu hiểu ý cô, nhàn nhạt nói: “Anh còn chưa đi xe bus bao giờ.”
Diệp Ngưng kinh ngạc, “Chưa đi lần nào sao?”
“Ừ.”
“Cũng phải, anh đi đâu cũng sẽ có tài xế riêng.”
“Không, anh không thích có tài xế.”
Tạ Ly thản nhiên giải thích, bảo từ năm 12 tuổi anh đã biết lái mô tô, đến khi 18 tuổi thì có bằng lái xe.
Diệp Ngưng lòng đầy khâm phục anh, đây này không phải là chuyện ai cũng làm được.
Nói đến đây, Tạ Ly đột nhiên nói: “Mặc dù mẹ anh còn sống, nhưng bà ấy chẳng nhớ anh là ai nữa.”
“Em còn hy vọng mẹ em cũng thế, ít nhất… còn được thấy bà ấy.”
“Nhưng lúc anh 10 tuổi suýt nữa bị mẹ anh đâm một nhát.”
Tạ Ly không kể chuyện này cho ai, kể cả ba anh.
Nhưng anh lại nói cho Diệp Ngưng nghe, không phải chỉ vì anh tin cô, anh muốn cô cảm thấy tốt hơn. Trên thế giới này mọi người đều có nỗi khổ riêng, có người thấy được có người lại không, lòng dạ như tràn ngập trong sương khói mờ mịt, ánh sáng sao chiếu vào được?
Diệp Ngưng nghe thấy, không khỏi kinh ngạc.
“Lần đó anh nói bị mất ngủ, cũng bởi vì mẹ anh. Lúc anh đi thăm bà ấy thì bệnh tâm thần phát tác, vừa thấy anh bà ấy cầm dao đòi giết, định đâm vào tim nhưng anh tránh được, cuối cùng bị bà ấy rạch một phát vào tay.”
Tạ Ly nói xong, kéo ống tay áo lên cho Diệp Ngưng xem vết sẹo trên tay.
“Kể từ lúc đó, mỗi lần nhắm mắt lại anh sẽ thấy ánh mắt đầy hận thù của bà ấy, có lúc đang ngủ cũng mơ thấy.”
Diệp Ngưng nghe anh nói thế, cô nhíu mày không hiểu, một người làm mẹ sao lại căm hận con mình như thế, chỉ vì bệnh tâm thần thôi sao?
Cô không hỏi Tạ Ly suy nghĩ của mình, nếu anh muốn nói nhất định sẽ nói cho cô nghe, hoặc là bên trong có ẩn tình gì đó.
“Em có bận gì không?”
Trầm mặc một lát, Tạ Ly hỏi cô.
Diệp Ngưng lắc đầu, nghe anh nói tiếp: “Anh dẫn em đến công ty mới xem nhé?”
“Là công ty tư vấn tâm lý giáo sư Tần từng nói sao ạ?”
“Ừ.”
“Đàn anh, sao lúc đó anh muốn mở công ty này? Là vì mẹ anh sao?”
Thật ra là vì cô.
Tạ Ly không nói gì, Diệp Ngưng nghĩ là anh thừa nhận rồi.
……………
Tới nơi, Diệp Ngưng không khỏi kinh ngạc, quy mô công ty này lớn hơn rất nhiều so với cô nghĩ.
Mấy năm gần đây ngành tư vấn tâm lý trở nên phổ biến, vì con người phải chịu rất nhiều áp lực, càng ngày càng có nhiều người bị bệnh trầm cảm.
Sau chuyến đi này, ý chí của Diệp Ngưng càng mạnh mẽ hơn, cô phải cố gắng hơn nữa để được vào đây làm việc.
Đột nhiên Lục Sâm gọi tới.
Tạ Ly đang nói chuyện với Diệp Ngưng, đi ra chỗ khác nhấc máy: “Alo.”
“Cậu đang ở đâu đấy, 2 giờ là tới giờ bay rồi mà còn chưa tới.”
Tạ Ly bảo Lục Sâm đi trước, anh đặt chuyến bay tối, Lục Sâm nghe vậy im lặng không nói nên lời.
Lục Sâm biết chắc chắn Tạ Ly đang ở cùng Diệp Ngưng.
Tạ Ly thay đổi rồi, không còn là kẻ cuồng công việc nữa.
“Sa đọa.”
Lục Sâm nói 2 chữ rồi tức giận tắt điện thoại.
Tạ Ly không biết nên nói gì với Lục Sâm nữa, anh cảm thấy… thà sa đọa còn hơn.
Tham quan xong, Diệp Ngưng muốn về trường, đương nhiên Tạ Ly chở cô về.
Tạ Ly bỗng nhiên gọi cô, “Tối nay anh phải đi công tác, có thể đi một tuần.”
Anh nói câu này thực chất muốn ám chỉ cho cô biết, nếu mấy ngày nữa có chuyện gì xảy ra, anh không thể lập tức tới bên cô được, nhưng dường như Diệp Ngưng không hiểu.
“Vậy chúc đàn anh lên đường thuận lợi.”
Tạ Ly cố gắng tìm sự quyến luyến không rời trong nụ cười của cô, nhưng cuối cùng vẫn để anh phải thất vọng rồi.
Diệp Ngưng xuống xe, Tạ Ly nhìn bóng cô, nhấn ga rời đi.
………
Tạ Ly đến Cảng Thành lúc 11 giờ đêm, định nhắn tin báo với Diệp Ngưng mình đã tới nơi, cuối cùng lại thôi.
Anh phát hiện mình muốn cô chủ động với anh, nhưng trong lòng cô không có anh, vì tới tận hôm sau anh không nhận được bất kì tin nhắn nào từ cô.
Lục Sâm thấy Tạ Ly hôm nay đang buồn bực, không dám trêu đùa anh.
Buổi tối Tạ Ly cùng mấy người bạn đi uống rượu, Tạ Ly là người ít nói, ngồi một góc trông như người vô hình.
Nam nhân si tình thật đáng sợ, nhìn thấy Tạ Ly bị Diệp Ngưng làm ảnh hưởng, Lục Sâm vui vẻ ăn mừng, bởi vì cậu ta là hải vương (*).
(*) Hải vương: Chỉ badboy thích kiểu quan hệ ám muội, bắt cá nhiều tay. Ở đây ý của Lục Sâm là mình thả thính nhiều người cùng một lúc nên không có chuyện bị cô gái nào chi phối cả.
Lục Sâm tò mò không hiểu sao Tạ Ly lại ra nông nỗi này, trộm hỏi anh.
Không ngờ Tạ Ly lại nói: “Hôm qua tôi bảo cô ấy là đi công tác 1 tuần, nhưng cô ấy không nhắn tin hỏi tôi đã tới nơi chưa.”
Lục Sâm nghe xong suýt nữa thì phun đống rượu vừa uống ra ngoài.
“Xin người đấy, cậu không phải là người yêu của Diệp Ngưng, vậy nên sao cô ấy lại phải chủ động quan tâm cậu chứ?”
Lục Sâm đặt ly rượu xuống, bắt đầu nghiêm túc phân tích: “Diệp Ngưng như thế mới là bình thường, còn rất có nguyên tắc nữa. Cậu nghĩ xem, cậu với cô ấy chưa xác định mối quan hệ với nhau, còn chưa có gì mà đã nhắn tin tán gẫu các thứ các kiểu thì cậu còn thích cô ấy không?”
Lục Sâm không hổ danh là “chuyên gia tình yêu”, chỉ vài câu đơn giản đã giải quyết đống mờ mịt trong lòng Tạ Ly.
Tạ Ly thoáng mỉm cười, lẩm bẩm nói: “Cô ấy như thế tôi mới thích…”
Nghe cái giọng điệu thâm tình này, Lục Sâm thấy cực kì buồn nôn.
Cậu ta thực sự không hiểu dáng vẻ thực thích một người là cảm giác như thế nào?
……….
Diệp Ngưng có vài vấn đề thắc mắc về báo cáo nghiên cứu nên nhắn tin hỏi giáo sư Tần, ông xem qua rồi bảo cô lúc nào rảnh tới phòng làm việc.
Mỗi tuần ông đều dành mấy ngày làm việc ở phòng làm việc, mỗi khi có ai không hiểu có thể trực tiếp tới tìm ông, nếu Diệp Ngưng phải tự tìm hiểu thì không công bằng lắm.
Sau khi thảo luận thời gian với giáo sư Tần, Diệp Ngưng đi tới phòng làm việc, Khương Triết Viễn đã ra cửa đón.
“Sư ca.”
Diệp Ngưng lễ phép chào một tiếng rồi mỉm cười chào những người khác.
Hoàng Thụy Ân nhìn cô, hình như có chút ngại ngùng, miễn cưỡng gật đầu rồi quay sang làm việc tiếp.
Khương Triết Viễn dẫn cô đi tới phòng làm việc của giáo sư Tần, Diệp Ngưng gõ cửa vài cái rồi đi vào.
“Ngồi đi.”
Giáo sư Tần nhìn cô, bảo cô ngồi xuống, ông trực tiếp hỏi những vấn đề mà cô không hiểu.
Diệp Ngưng sắp xếp lại những vấn đề mà mình thắc mắc, đưa ra cho ông xem.
“Không tệ, thái độ làm việc rất tốt.”
Tần Khải Minh khen ngợi, muốn nghiên cứu tâm lý học thì phải có thái độ thật nghiêm túc.
Giáo sư Tần xem qua, giải thích cho cô nghe từng vấn đề.
Quả nhiên là giáo sư nổi tiếng, thầy giảng giải một chút cô đã cảm thấy sự mơ hồ của mình được sáng tỏ rồi.
Sau cùng giáo sư Tần cười nói: “Vấn đề về tâm lý trong doanh nghiệp này em có thể hỏi Tạ Ly, chắc cậu ấy biết rất rõ.”
Diệp Ngưng nghe vậy chỉ biết mỉm cười.
Mặc dù ở trước mặt anh cô không thấy căng thẳng như trước nữa, như vẫn cảm thấy khoảng cách giữa hai người rất xa, mặc dù biết tâm ý của anh cũng không thể nào xóa nhòa đi được.
“Buổi chiều nếu không có việc gì thì cứ ngồi ở đây viết báo cáo đi, thầy đã xếp chỗ cho em rồi.”
Nghe vậy Diệp Ngưng vội vàng cảm ơn.
Chỉ là có một điều cô vẫn không hiểu, nên nhân cơ hội này hỏi giáo sư Tần: “Sao lúc đầu thầy lại nhìn trúng em ạ?”
“Đương nhiên vì em rất ưu tú, không thì vì cái gì?”
Ánh mắt ông đầy dịu dàng, như là nhìn thấu suy nghĩ của cô, làm cô nhất thời không biết nên nói gì.
“Em đi viết báo cáo đây ạ.”
Diệp Ngưng gượng cười bước ra ngoài.
Cô nhìn thấy một chiếc bàn trống liền đi qua.
Khương Triết Viễn thấy thế, vội vàng cầm khăn lau qua mặt bàn.
“Sư muội, cần cái gì thì cứ bảo anh nhé.”
Bây giờ Khương Triết Viễn thực sự rất vui vì Diệp Ngưng ở lại đây.
“Vâng, cảm ơn sư ca.”
Diệp Ngưng lễ phép cười rồi bật máy tính lên.
Tất cả tài liệu Diệp Ngưng đều lưu trong iCloud, chỉ cần tải về là được.
Khương Triết Viễn về chỗ ngồi, Triệu Húc Dương kéo ghế lại gần, thấp giọng nói: “Người ta có người yêu rồi, cậu làm thế cũng vô ích thôi.”
Nghe vậy ánh mắt Khương Triết Viễn có chút ảm đạm.
Hàn Miểu im lặng nhìn Khương Triết Viễn ân cần đối xử với Diệp Ngưng, có chút ghen tị.
Hàn Miểu thầm yêu Khương Triết Viễn lâu như vậy, mỗi lần đều chủ động nói chuyện với anh ta, vậy mà Diệp Ngưng vừa tới, anh ta đã theo đuổi Diệp Ngưng, cái này gọi là vừa gặp đã yêu.
“Sư muội, đừng ngại, uống chút nước đi.”
Triệu Húc Dương đi tới, cầm cốc nước đặt trên bàn Diệp Ngưng.
“Cảm ơn.” Diệp Ngưng lễ phép nói. “Đúng lúc em hơi khát.”
“Anh đây là ‘Tống Giang cập thời vũ’ (*).”
(*) Tống Giang cập thời vũ: Tống Giang là nhân vật xuất hiện trong Thủy Hử của Thi Nại Am, Tống Giang là đại đầu lĩnh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc sau khi Tiều Cái qua đời. Người đời ca tụng ông là “cập thời vũ” (mưa xuống đúng lúc) vì Tống Giang có thể đem tới cho người khác sự ủng hộ kịp thời nhất, khéo léo nhất ngay trong những lúc họ khó khăn nhất.
Triệu Húc Dương nói đùa, rồi lại hỏi cô: “Em viết báo cáo tới đâu rồi?”
“Mới được một ít thôi ạ.”
“Không sao đâu, đừng lo.”
“Vâng.”
Hoàng Thừa Ân yên lặng lắng nghe, thấy Diệp Ngưng nói thế, cảm thấy yên tâm phần nào.
Hoàng Thừa Ân tốt nghiệp sớm hơn Diệp Ngưng mấy năm, nếu thua thì rất mất mặt.
Diệp Ngưng ở đây cả chiều, tới gần 6 giờ tối, giáo sư Tần rời đi.
Ông vừa đi, Triệu Húc Dương như ngựa hoang được thả về rừng, đứng dậy hoan hô một tiếng: “Hôm nay Diệp Ngưng tới đây, chúng ta đi ăn liên hoan nhé?”
“Cậu mời à?”
Hàn Miểu nghiêng đầu vô tội hỏi.
“Tôi mời tôi mời, có gì to tát đâu chứ?”
Triệu Húc Dương cười nhạo, chuyện này thì có tính gì chứ.
“Vẫn là để em mời mọi người.” Diệp Ngưng đứng dậy, “Em là người mới, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”
“Em là con gái, sao để con gái trả tiền được.”
Người lớn nhất trong số bọn họ bước ra, tên là Quách Duy, tính tình trầm lặng, không thích nói chuyện, nhìn qua đã biết là người yêu nghiên cứu khoa học điển hình.
Triệu Húc Dương không nghĩ Quách Duy sẽ nói vậy, cười đùa nói: “Sư ca mời mọi người đi ăn hả?”
“Được.”
Quách Duy gật đầu, nói: “Chọn địa điểm đi, đừng lãng phí thời gian.”
“Vậy thì đi ăn lẩu đi.” Hàn Miểu nói.
“OK.” Triệu Húc Dương thay mọi người quyết định.
………..
7 giờ tối, 6 người đi tới nhà hàng lẩu.
Thấy Khương Triết Viễn ngồi bên cạnh Diệp Ngưng, Hàn Miểu vội vàng ngồi xuống cạnh cô.
Hàn Miểu giống như thợ săn nhìn chằm chằm vào con mồi.
“E hèm, gọi món đi, mọi người muốn ăn gì?”
Triệu Húc Dương cầm menu.
“Em xem trước đi.” Khương Triết Viễn vừa nói vừa rót nước cho Diệp Ngưng.
“Cảm ơn anh.” Hàn Miểu ngồi bên cạnh nhìn một màn này thấy vừa tức vừa khó chịu.
Hàn Miểu nghe Triệu Húc Dương kể Diệp Ngưng đã đính hôn, cố ý hỏi trước mặt Khương Triết Viễn: “Diệp Ngưng, em với bạn trai thế nào rồi?”
Nghe câu hỏi này, Diệp Ngưng có chút xấu hổ, cô nói với Triệu Húc Dương mình đã đính hôn rồi thì hôm sau chia tay, bây giờ mọi người sớm tối làm việc cùng nhau, muốn giấu cũng khó, vậy nên cô nói thật: “Bọn em chia tay rồi.”
Hàn Miểu nghe xong sắc mặt lập tức cứng đờ.
Chia tay? Chia tay?
Cô ta cảm thấy mình đúng là tự đào hố chôn mình vậy.
Khương Triết Viễn nghe Diệp Ngưng đã chia tay liền mỉm cười, Hàn Miểu tức giận bĩu môi.
Triệu Húc Dương ngồi xa nên không nghe thấy, nếu không nhất định sẽ rất vui.
Vì có người ăn được cay có người lại không, vì thế Triệu Húc Dương gọi lẩu hai ngăn, một bên là vị cà chua, một bên là lẩu cay.
Mọi người ăn uống no say, ăn xong cũng đến 9 giờ, làn gió mát thổi vào xua đi hơi nóng trong người.
Diệp Ngưng tạm biệt mọi người, chuẩn bị bắt taxi về trường, Khương Triết Viễn lại nói: “Muộn rồi, một mình con gái đi cũng rất nguy hiểm, hay là để anh…”
Khương Triết Viễn còn chưa nói xong, Hàn Miểu đã hừ lạnh ngắt lời: “Tôi cũng là con gái, sao cậu lại không nói đưa tôi về?”
Sắc mặt Khương Triết Viễn lập tức ngượng ngùng xấu hổ.
Diệp Ngưng hiểu ý, không nói gì, nghiêng người bắt xe đi về.