“Khụ khụ, nếu như thế, vậy thỉnh tứ thúc công thay chất nhi kia của ta viết hưu thư này.” Hắn đem giấy và bút mực đã chuẩn bị tốt đặt tới trên bàn đá.
Tứ thúc công đỉnh đầu trọc lốc, răng cửa cũng đã rụng hết run rẩy cầm bút lông, gằn từng chữ một: “người lập thư Quý Văn Minh, ở kinh thành, cưới Phó thị đã được định hôn từ nhỏ làm vợ, thời gian qua cửa, bổn phụ đã phạm phải thất xuất, chính là thất xuất chi điều……”
“Nhị thúc, nhị thúc, nha môn đại nhân tới……”
Đột nhiên, một người tuổi trẻ mồ hôi đầy đầu xông tới, khiến cái tay đang cầm bút của tứ thúc công run lên, ngoặc một nhát ở trên giấy, che mất vài chữ.
Quý nhị thúc nhìn, cau mày lại, không vui mà nói: “Văn Phúc, đại kinh tiểu quái làm gì, nha môn đại nhân tới nơi này làm cái gì?”
Văn Phúc ngó Phó Chỉ Toàn một cái, lắp bắp nói: “Bọn họ, bọn họ là tới tìm tẩu tử Văn Minh gia!”
Phản ứng đầu tiên của Quý nhị thúc chính là đứa cháu dâu này xuất đầu lộ diện ở bên ngoài gây hoạ, bị kiện cáo, mày của hắn nhíu chặt, giọng nói như chuông đồng: “Phó thị, ngươi ở bên ngoài gây ra cái tai họa gì,hãy nói thật ra. ”
Vạn thị nghe vậy trong mắt cũng lộ ra sợ hãi, bất an mà nhìn Phó Chỉ Toàn, sợ nàng liên luỵ nhi tử của chính mình.
Những người khác cũng sôi nổi thối lui, một bộ dáng coi nàng như hồng thủy mãnh thú, hận không thể cùng nàng phủi sạch can hệ.
Nhan thị thấy vậy, miệng vội vàng hô : “Nói này đó làm chi, chạy nhanh hưu nàng cho xong việc, về sau nàng liền không phải người của Quý gia chúng ta, quan phủ tới bắt người cũng không liên quan gì tới Quý gia chúng ta.”
Quý nhị thúc nghe xong cảm thấy nói có lý, vội vàng thúc giục tứ thúc công: “Nhanh lên, nhanh lên……”
Tứ thúc công người già hoa mắt, tay cầm bút đều run run, bị hắn thúc giục như vậy, trực tiếp gạch lên ba cái chữ to trên đầu “ thư Hưu thê”, tờ giấy này cũng coi như hoàn toàn bị hỏng. Cố tình viện tử đầy người này, cũng chỉ có tứ thúc công học thức tốt nhất, học xong được mấy năm tư thục, những người khác một chữ to đều không biết, càng miễn bàn đến viết thư tay.
“Đổi…… Đổi một tờ giấy khác, đừng thúc giục……” Tứ thúc công không cao hứng trừng mắt nhìn Quý nhị thúc một cái.
Quý nhị thúc vội vàng im lặng, đứng ở một bên cầm một tờ giấy trắng đi qua, lại không dám lắm miệng.
Bị hắn làm gián đoạn, lãng phí không ít thời gian, chờ tứ thúc công một lần nữa thong thả ung dung mà viết xong “thư Hưu thê”, thì ngoài cửa đã vang lên tiếng trống của nha môn Đồng La, thanh thanh lọt vào tai, ở trong ngõ nhỏ truyền đến thật xa.
Cùng với tiếng trống tựa hồ còn có âm thanh rêu giao, Quý nhị thúc nghe xong tổng cảm thấy có điểm không thích hợp, hắn bắt lấy Văn Phúc hỏi: “Quan phủ lại đây tìm Văn Minh gia tẩu tử của ngươi làm cái gì?”
Văn Phúc vô tội mà gãi gãi đầu: “Nhị thúc, ta…… Ta cũng không biết, chỉ từ xa xa nhìn thấy nha dịch đang hỏi người bán trống bỏi đầu ngõ……nhà tẩu tử Văn Minh ở đâu, ta liền vội vội vàng vàng chạy tới nói cho ngươi.”
Ngu xuẩn, cũng không biết đi lên hỏi rõ ràng! Trong lòng Quý nhị thúc thầm mắng một câu.
Bên cạnh, Nhan thị thấy vẻ mặt của hắn không vui, nhẹ nhàng túm vạt áo của hắn một chút, nhắc nhở nói: “Đương gia, tứ thúc đã viết xong hưu thư, chỉ chờ tộc trưởng đóng dấu.”
Quý nhị thúc phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía hưu thư trên bàn đá, nghĩ thầm, tên đã bắn ra thì không có thu hồi lại được, thừa dịp cha của hắn còn chưa có trở về, chạy nhanh đem việc này làm cho xong, miễn cho cành mẹ đẻ cành con.
Hắn vội vàng từ trong lồng ngực móc ra con dấu của tộc trưởng mà hắn đã trộm từ trong phòng của cha hắn, dính lên mực đỏ, nặng nề mà ấn ở phía dưới tờ giấy trắng.
“Xong.” Nhan thị vui mừng lộ rõ ra trên nét mặt, không có Phó Chỉ Toàn, về sau nàng muốn tống tiền nhà này cũng dễ dàng hơn nhiều, liền dạng người như Vạn thị, cần mặt mũi, sợ xấu hổ, muốn bắt chẹt ả ta còn không phải quá dễ dàng hay sao.
Nhan thị cầm lấy tờ giấy này, nhẹ nhàng rung lên một chút, đắc ý mà liếc mắt nhìn Vạn thị một cái, nhẹ giơ trang giấy, cười nói: “Được rồi chất nhi tức, à quên không đúng, Phó thị, cầm lấy đi.”
Đôi mắt Phó Chỉ Toàn lạnh băng nhìn bộ dáng tiểu nhân đắc chí của bà ta, không dao động, chỉ dùng con mắt trầm tĩnh đảo qua một vòng chỗ mọi người đang ngồi, đem mỗi người đều ghi tạc trong lòng.
Nhan thị thấy nàng bất động, vênh váo tự đắc mà hừ một tiếng: “Như thế nào? Biết Văn Minh nhà chúng ta có tiền đồ, cho nên muốn ăn vạ không đi?”