Nghe vậy, mắt Nhan thị đều thẳng. Giò thủy tinh của Lưu Hương Trai béo mà không ngán, màu sắc tươi sáng, mùi thơm mê người, thực ngon miệng, mấu chốt là giá cả cũng không hề rẻ, một cây giò liền phải năm lượng bạc, Nhan thị đời này mới được ăn qua có một lần trong tiệc mừng thọ 80 tuổi của Trương đại thiện nhân, tư vị kia thật làm người ta nhớ mãi không quên.
Đồng dạng là họ Quý, cuộc sống của Vạn thị này sao lại dễ chịu đến như vậy chứ?
Nhan thị lần này vốn tính toán phải mượn được mười lượng bạc, nhưng sau khi bước vào cửa liền sửa lại chủ ý, nhật tử của Vạn thị thoải mái như thế, cũng nên để mọi người đi theo cùng nhau hưởng phúc phải không? Cái khác không nói, nhưng ngày sinh của công công của bà cũng nên mỗi bàn đều có một đĩa giò thủy tinh mới được.
“Cái gì? Ngươi muốn mượn một trăm lượng? Ta nào có nhiều bạc như vậy cho ngươi!”
Công phu sư tử há mồm lần này của Nhan thị thật sự đã dọa tới Vạn thị, bà tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, ngực phập phồng lên xuống.
Nhan thị nhìn thấy cũng không để trong lòng, đĩnh đạc mà nói: “Nơi nào là muốn, ta là mượn, về sau sẽ trả lại, không phải sắp tới sinh nhật thứ 70 của cha chồng ta sao? Người đọc sách nói sao nhỉ, nga, ta nhớ ra rồi, nhân sinh xưa nay 70 hiếm. Đây là tiệc mừng thọ của Cha chồng của chúng ta , thực hiếm lạ, chúng ta đương nhiên phải làm cho hắn được vẻ vang, bằng không, nói đi ra ngoài chính là đánh vào mặt của họ Quý chúng ta, tẩu tử ngươi nói có phải hay không?
Vạn thị tức giận đến đau ngực, Nhan thị này thật không biết xấu hổ, nói là mượn, nhưng nghèo như nhà ả ta, có cho mượn cũng bất quá là dùng ‘bánh bao thịt đánh chó’, vừa đi liền không có trở về, thật mệt cho ả ta còn nói được ra khỏi miệng.
“Đệ muội, một trăm lượng quá nhiều, nhà của chúng ta gần đây cũng có việc cần dùng tiền nhiều .” Niệm tình đại bá là tộc trưởng, Vạn thị cũng không nói quá tuyệt tình.
Vẻ Tươi cười trên mặt của Nhan thị phai nhạt đi một ít: “Vậy, tẩu tử là chuẩn bị cho chúng ta mượn bao nhiêu?”
“Hai…… Ba mươi lượng đi.” Vạn thị vốn định nói hai mươi lượng, nhưng thấy khuôn mặt đen như mực kia của Nhan thị, lập tức sửa miệng.
“Ba mươi lượng, ngươi cho là tống cổ ăn mày sao. Tẩu tử, cha chồng chính là đại bá của ngươi, từ khi đại ca đi rồi, hắn có từng bạc đãi ngươi bao giờ chưa? Hắn hiện tại thật vất vả mới chúc thọ một lần, muốn làm cho có thể diện một chút, ngươi lại ra sức khước từ, về sau xuống dưới kia gặp lại đại ca không thấy xấu hổ hay sao? Ai, cha chồng ơi, đều là con dâu vô năng, không có biện pháp giúp ngươi……” Nhan thị che mặt lại, anh anh ô ô mà khóc lên.
Vạn thị vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, bà nắm chặt cổ tay áo, thở dài nói: “Ta đây lại thêm một chút, năm mươi lượng được chưa!”
Năm mươi lượng cũng không tồi, so với lúc ban đầu bà mong muốn còn nhiều hơn bốn mươi lượng.
Nhan thị cố nén nội tâm vui mừng, miễn miễn cưỡng cưỡng mà đáp ứng: “ Được rồi, năm mươi lượng liền năm mươi lượng, ta lại đi tìm mấy đệ muội, tẩu tử nhờ giúp đỡ vậy.”
Vạn thị trong lòng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng bảo Như Ý đi xuống phòng lấy bạc.
Không qua bao lâu, Sắc mặt của Như Ý là lạ quay trở lại.
Vạn thị nhìn thấy lòng bàn tay trống trơn của nàng, hỏi: “Bạc đâu?”
Như Ý liếc mắt nhìn bà một cái, nhỏ giọng nói: “Trong trướng phòng cũng chỉ còn có hai mươi lượng bạc.”
“ Chỉ có hai mươi lượng? Sao có thể.” Vạn thị mặc kệ mọi chuyện, những năm gần đây, bà thiếu cái gì thì chỉ cần nói một tiếng, ngày hôm sau Phó Chỉ Toàn liền sẽ đem đồ vật đưa đến trong phòng của bà. Cho nên bà chưa bao giờ nghĩ tới, trong trướng phòng nhà mình sẽ chỉ có hai mươi lượng bạc.
Như Ý rụt rụt cổ, ấp a ấp úng nói: “Nghe nói, hai ngày trước thiếu phu nhân lấy hai trăm lượng, quyên cho chùa Khánh Vân làm tiền dầu mè.”
“Không sai, hôm trước ta cùng tẩu tử đi chùa Khánh Vân, tẩu tử vì cầu phúc cho đại ca, thỉnh Bồ Tát phù hộ đại ca bình an trở về, cho nên quyên hai trăm lượng.” Quý Mỹ Du ở một bên xen mồm vào nói.
Nghe nữ nhi nói xong, Vạn thị nguyên bản đang trong cơn giận dữ, đột nhiên liền trầm ổn lại. Bà chỉ có một nhi tử là Văn Minh, nửa đời sau chỉ có thể dựa vào nhi tử, con dâu nghĩ cho nhi tử, ở trên người hắn chi nhiều tiền, bà cũng không có ý kiến. Bất quá hai trăm lượng vẫn là có chút quá nhiều, lần sau sẽ bảo con dâu quyên ít đi một chút.
Bà không ý kiến nhưng không đại biểu Nhan thị không có.
Nhà Quý Văn Minh này sinh hoạt thực xa xỉ, quyên tiền dầu mè cũng là hai trăm lượng, nhưng đối với bà con nghèo lại “vắt cổ chày ra nước”, thật là đáng giận.