Sự Thân Mật Hài Hòa

Chương 43: Ánh nắng thật vừa vặn (END)



Khả năng diễn các cảnh quay thân mật của Kha Ninh có tiến bộ thần tốc, đến cả đạo diễn xem xong cũng không nhịn được khen ngợi. Nghiên cứu kỹ hơn, có lẽ nguyên nhân chủ yếu là do…. cảm giác.

Không còn cảm giác non nớt chưa trải đời, khi quay phim cậu rất biết xử lý đúng chỗ những chi tiết nhỏ có tính thử thách, phát huy cả tình cả dục rất vừa vặn.

Ngày mai là ngày quay cuối cùng trước khi đóng máy, hai tháng quay chụp vất vả đã sắp kết thúc, đương nhiên Kha Ninh muốn một cái kết viên mãn rồi.

Cậu rúc vào lồng ngực thầy Tần làm ổ, siêng năng xin được chỉ bảo. Tần Kiêu luồn tay vào trong vạt áo rộng thùng thình của cậu, ngón tay sờ lên da thịt mẫn cảm bên trong khiến cậu giống như chạm phải điện, không ngừng run lên.

“Ngứa…”

“Trừ ngứa ra còn gì nữa không?”

“Sướng.” Kha Ninh giống như con mèo nhỏ được vuốt lông, thoải mái híp đôi mắt vào, biếng nhác uể oải dựa vào lồng ngực Tần Kiêu.

Tần Kiêu vỗ lên gương mặt cậu, nhắc nhở: “Em học sinh, em đang lên lớp chứ không phải đi ngủ.”

“Em không ngủ, em đang cảm thụ nha.” Kha Ninh chủ động giơ tay lên, làn da cánh tay trong vạt áo lộ ra nhiều hơn, vung vẩy trước mặt Tần Kiêu, “Anh sờ đi sờ đi, chạm vào nhiều hơn đi nè.”

Đôi mắt trong veo mở to, có mấy phần tỏ ra ngây thơ hồn nhiên giống như chú dê con không đề phòng, cơ thể trắng mướt cực kỳ mê người, khiến cho loài lang sói trước mặt lúc này đang thèm nhỏ dãi.

Thế nhưng vì cậu nên sói ta đã thu lại sự ngang tàng của bản thân, chỉ giơ móng vuốt nhẹ nhàng chạm lên ấn đường của cậu, cưng chiều nói: “Bạn học Tiểu Kha, tôi nên làm thế nào với em đây?”

“Hì hì.” Kha Ninh nhỏm người dậy từ lồng ngực hắn, gác cái đầu xù lông lên vai Tần Kiêu, tựa như làm nũng mà cọ cọ, hỏi: “Hay là… hôm nay chúng ta không lên lớp nữa?”

Tần Kiêu nhướng mày, “Thế em muốn làm gì?”

Nói xong, thầy Tần chững chạc đàng hoàng bỗng dưng thấy khô nóng, khóe miệng không ngừng nhếch lên. Hắn đang định mở ngăn kéo lấy áo mưa và bôi trơn ra thì Kha Ninh liền kéo hắn dậy khỏi giường.

“Chúng ta ra ngoài hóng gió chút đi.”

“…”

Có thể thấy tâm trạng Kha Ninh rất tốt. Cậu hớn hở kéo theo Tần Kiêu mừng hụt xuống giường, ra ngoài ban công của phòng.

Ban công bên ngoài là một khoảng không gian nhỏ, sạch sẽ và trống trải, gió mát thổi đến, hàng lan can gạch men sứ trắng đều chằn chặn, dưới ánh mặt trời phản chiếu sáng loáng, rất có phong cách châu Âu.

Tay trái Kha Ninh cầm một chai nước ngọt ướp lạnh, tay phải cậu nắm tay người mình thích, dựa lên lan can ban công hóng gió, toàn thân thư thái thoải mái.

“Yêu đương là chất kích thích, nếu không sao gần đây em luôn hạnh phúc thế này?” Cậu thả lỏng ngẩng cổ lên, hít một hơi không khí mát mẻ, trên gương mặt vô thức nở một nụ cười.

“Tôi cũng rất hạnh phúc.” Tần Kiêu hôn một cái lên tai Kha Ninh, khẽ nói, “Bởi vì em vui vẻ, cho nên tôi yêu đương cũng rất vui vẻ.”

Trước đó, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người cảm thấy hạnh phúc vì được bước chân vào cuộc sống của hắn. Nếu như có thể bù đắp nỗi đau cho nhau và cùng nhau gặt hái nhiều hạnh phúc hơn từ nay về sau, vậy đó chính là tình yêu mà hắn đã mong đợi từ lâu.

Dưới ánh mặt trời, thứ nước có ga vị chanh chua chua ngọt ngọt, Kha Ninh mặc áo phông màu vàng tươi sáng, cười rạng rỡ khoe ra hai cái răng nanh đáng yêu.

Mái tóc mềm mại của cậu tung bay theo gió nhẹ, loáng thoáng xuất hiện quầng sáng xung quanh, đây chính là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời, nhất định là hiện thân của thiên sứ.

————Tần Kiêu mải mê nhìn cậu, suy nghĩ bay lên tận mây xanh.

Mãi đến khi ống hút được đưa lên môi hắn, hắn mới lấy tinh thần, hiểu ý mà cắn lấy ống hút Kha Ninh đưa đến hút một hơi, cảm nhận vị chua ngọt của chanh và cả bong bóng có ga đang nổ lách tách trong miệng mình.

Hắn kéo Kha Ninh mềm mại ra đằng sau, gần gũi ôm cậu vào trong lòng, cười nói: “Sao em đẹp thế?”

Kha Ninh có hơi thẹn thùng: “… Em rất đẹp sao?”

Tần Kiêu giơ ngón trỏ ra, nhẹ nhàng như lông vũ lướt qua chóp mũi Kha Ninh, “Ừm, đẹp lắm.”

“Em đẹp thế này chỉ thuộc về anh thôi.”

Kha Ninh giống như một đám mây trắng sạch sẽ, vừa sáng ngời vừa rực rỡ, còn hiền lành dịu dàng, trong sáng thanh khiết đến mức khiến người ta phải nảy sinh ý đồ. Cậu là mùa xuân tháng ba, khi ấy núi tuyết vẫn còn chưa bị sự ấm áp làm tan chảy hoàn toàn, dễ dàng khiến người khác lóa mắt.

Tần Kiêu nghĩ, rõ ràng đang mùa hè nhưng sao hắn lại có thể nhìn thấy một núi tuyết?

Giờ phút này hắn nghĩ, cho dù cuộc sống của họ cứ dừng chân tại nơi đây, cứ chăm chú ngắm nhìn Kha Ninh như vậy cả đời, không làm gì cả, không nói gì hết thì cũng vẫn đủ tốt đẹp rồi.

Cứ bị ánh mắt thâm tình sâu lắng nhìn mãi như thế, cuối cùng Kha Ninh cũng thấy hơi ngượng ngùng. Cậu cúi thấp gương mặt ửng đỏ, đặt tay lên ngực Tần Kiêu đẩy ra một cái, còn bản thân thì chần chừ lùi ra sau một bước.

“Ơ kìa… Sao anh cứ nhìn chằm chằm em thế? Em, em có gì đẹp đâu mà nhìn?” Cậu xoắn xuýt mất tự nhiên xoay người, giả vờ nhìn ra phong cảnh phía xa xa.

Áng mây nơi chân trời đang lay động trong gió, dưới chân hai người giẫm lên bóng hình đang đan xen của nhau, kéo thật dài tới một nơi không biết tên.

Tần Kiêu lẳng lặng đứng ngay sau lưng Kha Ninh, ánh mắt hắn nhìn lên bầu trời, bàn tay đang buông thõng bên mình khẽ nâng lên, hắn ngoắc ngón trỏ của bản thân vào ngón út của cậu.

Trong giây phút lặng thinh, trái tim của hai người cùng lúc đập rộn ràng, cùng va chạm vào nhau trên cùng một tần số.

Tình yêu được hình thành từ sự rung động và dục vọng, tôi thích bạn, tôi muốn bạn, hai yếu tố này kết hợp lại chính là————Tôi yêu bạn.

Bầu trời rất trong xanh, ánh nắng thật vừa vặn, Tần Kiêu nhìn chăm chú góc nghiêng nhuộm nắng vàng của Kha Ninh, ấm áp lên tiếng: “Tôi yêu em.”

Yêu em, suốt quãng đời còn lại, suốt những kiếp sau này, những năm tháng dài đằng đẵng, tất cả đều dùng để yêu em.

[HOÀN]Lời editor: Ước gì phép màu sẽ xảy ra giống như ADHL, ước gì bộ này có thêm phiên ngoại:<


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.