Bóng đêm lơ lửng trên không, ánh trăng xuyên thấu qua rèm cửa sổ, thời tiết ngoài trời vô cùng oi nóng, tiếng ve kêu ồn ào vang lên mãi không dứt.
Kha Ninh đứng cạnh giường, hai tay buông thõng để sát đùi, thế nhưng lại siết chặt thành nắm đấm, tựa như đang muốn thể hiện với Tần Kiêu mình rất quyết tâm.
“Em đóng Vãn Tịnh, anh diễn một lần trên người em đi.”
Cậu muốn làm tình cùng Tần Kiêu, muốn giống như Trình Tây Vân được Tần Kiêu đè lên như vậy, nhưng không đủ, không phải phòng thủ theo khuôn phép mà là súng thật dao thật, rầm rầm rộ rộ làm tử tế một lần.
Mãi đến tận tuổi hai mươi, lần đầu tiên cậu mới cảm nhận rõ ràng dục vọng của mình như vậy, mãnh liệt sôi trào đến thế, còn căng hơn cả lò xo kéo dãn, nóng bỏng hơn cả nhiệt độ của nước khi sôi.
Cậu khát khao Tần Kiêu, cũng muốn Tần Kiêu thèm khát mình, khát vọng sinh lý và cả trái tim đều giao hòa với nhau.
“Giống như anh và chị Tây Vân sáng nay vậy.”
Kha Ninh hồi tưởng lại chuyện xảy ra ở phim trường hôm nay, cảm thấy rất ghen tị, “Nhưng em không phải phụ nữ, không cần sự kiêng kị giữa nam và nữ, anh không cần băn khoăn về điều này đâu.”
Tần Kiêu không lên tiếng, ánh đèn từ trên đỉnh đầu rọi xuống như làn sương mỏng, rơi xuống mái tóc dày của hắn, từng tia sáng tia tối đan xen nhau. Một lúc sau, hắn hất cằm lên ra hiệu cho Kha Ninh lên giường.
Kha Ninh bắt đầu cởi quần áo, cởi dứt khoát không hề ngại ngùng chút nào.
“Ngày đầu tiên anh dạy em, anh đã nói với em khi làm tình phải thật phóng túng. Hôm nay cho dù là thật hay giả, anh cũng phóng túng cùng em một lần đi.”
Cậu vừa dứt lời, Tần Kiêu liền duỗi tay nhấn vào công tắc đèn, trong bóng tối hắn ôm lấy eo Kha Ninh, ấn cả người cậu xuống giường!
Cho dù đã chuẩn bị nhưng Kha Ninh vẫn sợ hãi vì sự đột ngột này. Cậu không biết Tần Kiêu đang nghĩ gì, chỉ cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt qua động tác của đối phương. Hắn hung hăng gặm cắn mang đến cảm giác đau nhói cho cậu.
“A…”
Trên chiếc giường lớn phát ra âm thanh cót két ám muội, cái gọi là “dạy học” càng ngày càng kịch liệt. Tần Kiêu thở hồng hộc lật người Kha Ninh lại, một lần nữa nặng nề đè lên người cậu.
Phần lưng Kha Ninh bóng loáng giống như bát song bì nãi, lớp váng sữa trên cùng non mềm trắng nõn, được làm ra từ lòng trắng trứng và sữa bò, khiến người ta chỉ muốn hút hết vào miệng.
Giống như ăn song bì nãi, nụ hôn của Tần Kiêu rơi xuống lưng cậu, hắn vừa hôn vừa dùng lưỡi liếm qua, sau đó môi mút vào, để lại vệt nước ám muội trên lưng.
Nhưng hắn không dám dùng sức quá mạnh, sợ để lại dấu hôn trên người Kha Ninh, cho nên mút vào nhả ra rất nhẹ, giống như đang trêu ghẹo da thịt cậu.
Kha Ninh không nhịn được bật ra một tiếng: “Ngứa…”
Tần Kiêu thích cậu nói chữ này, giống như một chú cừu nhỏ, muốn xin tha nhưng không dừng được.
(*) Ngứa là 痒 (yǎng), còn con cừu là 羊 (yáng), âm đọc na ná nhau.
Vì thế hắn ngày càng táo tợn hơn trong việc đánh dấu lên người Kha Ninh, ngón tay lướt qua sống lưng lõm xuống của cậu rồi di lên trên, thẳng đến phần gáy mềm mại sau cổ, không nhẹ không nặng bóp mấy cái, giống như một cái kìm nhẹ nhàng cố định.
“Ngoan nào.”
Tiếng ván gỗ nâng đệm vang lên ngày càng to, Tần Kiêu không còn giống một điều phối viên cảnh nóng nữa mà giống một con sói, sức mạnh sắp sửa bạo phát.
Khó lòng kìm nổi nữa, Tần Kiêu đột nhiên dùng tay còn lại lột quần lót của Kha Ninh. Hai bờ mông thịt trắng như tuyết mượt mà, trong nháy mắt nẩy ra khỏi quần lót.
Hắn móc ra thứ vũ khí mà bản thân đã nhịn từ lâu, cạ lên khe mông Kha Ninh vuốt nhẹ, mỗi lần miễn cưỡng đẩy mạnh một chút, cứ sắp tiến vào cửa hang thì lại trượt ra ngoài, mỗi lần như vậy khoái cảm lại lướt qua một hồi.
Cảm giác bị vật cứng cạ lên khiến Kha Ninh cả kinh, cậu có hơi sợ hãi muốn vùng dậy nhưng gắng gượng nhịn xuống, không chống cự.
“Tần Kiêu, có phải bây giờ anh làm với em sướng hơn với Trình Tây Vân đúng không?”
Giọng nói không bình tĩnh rung lên như dây đàn, tràn ra từ cổ họng Kha Ninh, trêu chọc sự nhẫn nại của đối phương.
Tần Kiêu đè sau gáy cậu, giọng nặng nề trầm khàn đến đáng sợ: “Bởi vì cô ấy là phụ nữ, còn em là một người đàn ông.”
Kha Ninh bị ép phải vùi mặt vào trong gối, hơi thở nghẹt lại không thông. Lúc Tần Kiêu cạ thứ đồ nóng như lửa ấy lên mông cậu, mỗi dây thần kinh trong đầu cậu cũng đang la hét ầm lên.
Hơi thở nóng rực như ngọn lửa phun trên vai Kha Ninh, Tần Kiêu nằm trên người cậu di chuyển càng lúc càng nhanh.
“Đàn ông làm với đàn ông không cần thiết phải chú ý nhiều như đàn ông với phụ nữ.”
“Đừng tưởng em không biết… Động tác này của anh, rõ ràng là đàn ông làm với đàn ông.”
Kha Ninh tựa như một kẻ đang ra sức biện bạch, cậu muốn chứng minh Tần Kiêu cũng thấy kích thích với cậu——–Không phải giống như diễn kịch, không phải kích thích như khi làm với phụ nữ.
“Cả nam và nữ đều có cách thâm nhập từ cửa sau.” Tần Kiêu nói.
“Buổi chiều tư thế của anh và Trình Tây Vân hoàn toàn không như thế này!”
Kha Ninh cố hết sức ngoảnh đầu lại, nhìn thấy cánh tay đang chống bên cạnh gương mặt mình, bắp thịt gồng lên thật sự rất đẹp, bị tầng mồ hôi phủ lên, trở thành một tác phẩm nghệ thuật có hiệu ứng lấp lánh ánh nước.
Thần kinh không bình tĩnh nổi khiến cậu bị bắp thịt của hắn cuốn hút, từng chút từng chút một lại gần, liếm từng mảng da trên cánh tay gần trong gang tấc của người đàn ông.
Cơ thể Tần Kiêu run lên.
“Chúng ta đang… làm tình sao? Đàn ông làm với đàn ông.” Kha Ninh hoang mang lo sợ hỏi hắn, lồng ngực trắng mịn khẽ phập phồng vì thở dốc.
“Không phải.” Tần Kiêu cúi đầu nhìn cậu, đuôi tóc đen nhánh rủ xuống hàng lông mày sắc bén, lay động theo từng động tác của hắn.
Người trong ngành đều kính trọng gọi hắn một tiếng “anh Kiêu”.
Bởi vì hắn đã đạt tới trình độ cao nhất trong cái ngành này, năng lực làm việc người khác khó sánh bằng. Trong đó, hai chữ “chuyên nghiệp” chính là át chủ bài thương hiệu của hắn.
Nhưng mà bây giờ, cái bảng thương hiệu này đang dần dần tróc sơn rồi…
Hắn không tài nào thừa nhận bản thân mình đang mất đi lý trí, dần dần bị một tên nhóc chưa ráo máu đầu dắt mũi, càng không muốn thừa nhận bản thân đang rơi vào cảnh khốn cùng đi ngược lại với thái độ chuyên nghiệp, càng ngày càng lún sâu.
“Không phải ư?” Kha Ninh chua xót nở nụ cười, “Vậy chúng ta đang làm gì?”
“Tôi là chuyên viên giám sát cảnh nóng, cậu là diễn viên, tôi đang dạy cậu cách để quay cảnh thân mật.”
Kha Ninh không nhìn rõ ánh mắt Tần Kiêu, nhưng cậu rất rõ ánh mắt mình đang tỏ ra thế nào, là khát khao, là sự cầu xin thương xót.
“Thầy Tần, thầy dạy tốt lắm, rất tận tâm.”
Học sinh Kha rất săn sóc, rất biết sĩ diện đáp lời, không vạch trần thầy Tần đang lấy việc công làm việc tư. Thật ra cậu hận không thể khiến đối phương sa ngã nhiều hơn chút nữa.
Khoái cảm điên đảo thi nhau kéo tới, cậu không muốn làm một con cừu nhỏ ngây thơ cứ mặc cho người ta bắt nạt, bởi vì bản tính của cậu đã bị đối phương làm cho lệch lạc từ lâu rồi. Nếu như có thể, cậu càng muốn mình là một tên lưu manh tham lam thèm khát hơn, còn Tần Kiêu chính là mục tiêu cuối cùng của cậu.
“Nếu như thầy Tần không biết nói dối thì hay quá.”
“Tôi nói dối điều gì?”
“Không chắc lắm.” Tên lưu manh cười trào phúng chế giễu nói: “Anh lừa em, cũng tự lừa bản thân mình, anh không thành thật với ai cả. Ai biết anh nói dối thật hay không?”
Đúng vậy, dối trá thì sao?
Một người đang dạy, một người đang học, chỉ đến thế mà thôi.
Có đôi khi lừa mình dối người rất tuyệt diệu, đắm chìm trong sự phóng túng và ám muội mơ hồ nhưng không ai nói ra, cả anh và tôi đều giả vờ không biết.
Thế nhưng nó cũng là điều nguy hiểm nhất, chẳng ai biết rằng, sau khi lớp giấy cửa sổ bị chọc thủng thì điều gì sẽ chờ đón bọn họ…