Phi Hoa Lâu, một trong những sản nghiệp của Hoa gia.
Hôm nay, Hoa gia mở yến hội ở đây, mời Hạo Thiên Bát công tử đến dự tiệc, bên ngoài đầy rẫy xe ngựa đủ màu, một cái so với một cái còn tinh xảo, khí thế ép người.
Già Lam vội vã rời phủ thành chủ đến nơi này, nhìn một màn trước mặt nàng không nhịn được cảm thán. Mặc kệ là hiện đại hay cổ đại, kẻ giàu có hống hách, nơi nào chẳng có. Có lẽ mục đích của bọn họ chính là khoe khoang mình giàu có, xuất thân của bọn họ hẳn là dựa vào xe ngựa bọn họ ngồi.
Không biết Phượng Thiên Sách tới chưa? Nàng phải nhanh chóng lấy đồ trở về mới được, tránh cho chuông gió rơi vào tay Hoa tiểu thư, khi đó muốn đòi lại càng khó.
Trong lúc suy tư, một chiếc xe ngựa dừng lại bên cạnh nàng, thân xe làm bằng bạch ngọc, dưới ánh sáng nó lấp la lấp lánh, tia sáng lơ đễnh xẹt qua khóe mắt khiến Già Lam chú ý.
Xe ngựa thiết kế rất xa hoa, thân xe rộng rãi, lớn hơn xe ngựa bình thường, nói không chừng còn gấp bốn lần ý. Xe do tám con ngựa kéo, toàn bộ là thuần chủng lương câu thượng đẳng. Nhưng hấp dẫn ánh mắt của người ta nhất chính là thùng xe, nguyên một khối ngọc thượng đẳng làm thủng xe ngựa, ánh sáng như tắm, lưu quang tỏa ra bốn phía.
Nếu như nàng không lầm thì ngọc thạch này chính là Hòa Điền Ngọc thượng đẳng, trong nhận thức của nàng, loại ngọc này người ta dùng làm vòng tay, nhẫn, và các loại trang sức bằng ngọc, chủ nhân xe ngựa này lại dùng nó làm thùng xe ngựa, thật là xa xỉ!
Xe ngựa mở cửa, ba người bước xuống, bất ngờ đều là người quen cũ!
“Già Lam? Sau nàng cũng ở đây?” Phượng Thiên Dục nhíu mày hỏi, thật ra hắn muốn dùng bốn chữ ‘âm hồn không tan’ để hình dung nàng hơn.
Già Lam cũng thấy buồn bực, sao đi chỗ nào cũng gặp hắn hết vậy? Quay sang nhìn Hoàng Bộ Anh Kỳ và Uất Trì Vinh đứng cạnh hắn, hai người nọ thấy nàng, sắc mặt cũng thay đổi theo.
“Tại sao lại là ngươi? Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt bọn ta nữa à, không sợ nhóm bát công tử nuốt sống ngươi sao?” Uất Trì Vinh trợn mắt trừng Già Lam hung hăng uy hiếp.
“Chu công tử, vì sao ngươi luôn chĩa mũi nhọn về ta thế hả? Ngoại trừ mười hai chữ kia, ta cũng không có làm chuyện vô nhân đạo gì với ngươi?” Già Lam nháy mắt vô tội, hỏi.
Đầu tiên, Uất Trì Vinh sủng sốt, sau đó suy nghĩ về xưng hô ‘Chu công tử’, kế đó hung hăng trừng quát nàng: “Uất Trì Vinh, ta không phải Chu công tử gì hết.”
“Phải không? Ta nghĩ ngươi họ Chu, ngươi rất hợp với dùng họ này.”
Phải không? Đồng dạng như heo, không phải nên họ Chu sao?
Hai người bên cạnh nghe nói bóng gió, đồng loạt cười lên một tiếng. Hoàng Bộ Anh Kỳ đưa tay lên che miệng, ho khẽ. Phượng Thiên Dục thì không chút che giấu cười ra tiếng. Đột nhiên, Uất Trì Vinh phản ứng kịp, sắc mặt tối sầm, muốn đánh về hướng Già Lam: “Ngươi dám trêu chọc ta?”
Già Lam nhanh tay lẹ mắt, bước chập chững trốn sau lưng Phượng Thiên Dục, tuy rằng người này không được coi là tốt tính, nhưng đối nhân xử thế không tệ, theo hắn chạy theo nàng xông vào rừng trúc liền nhìn ra được, cho nên nàng mới không sợ hắn.
“Nhị Thiếu, ngươi mau tranh ra, hôm nay ta phải dạy dỗ nàng ta mới được.” Uất Trì Phong xoa tay, hùng hổ nói.
Phượng Thiên Dục nhướng mày, đưa tay ngăn cản hắn ta: “Được rồi, đừng làm rộn. Hôm nay, chúng ta đến Hoa gia dự tiệc, đánh nhau ở chỗ này, chẳng khác nào tát vào mặt Hoa gia. Có thù oán gì, chờ sau yến tiệc hãy nói.”
“Uất Trì, Nhị Thiếu nói không sai. Không nhìn phật điện cũng nhìn mặt tăng. Hôm nay, chúng ta có trọng trách quan trọng trong người, không cần vì một số người không liên quan mà bất hòa, để người Hoa gia thấy mắc công lưu lại ấn tượng xấu với người ta.” Hoàng Bộ Anh Kỳ nghiêm giọng nói, ánh mắt thâm trầm khẽ động, hắn nhất định phải có được Hoa tiểu thư, tuyệt đối không thể để cho bất kì người nào phá hoại chuyện tốt của hắn, ngay cả người thân cận hắn nhất cũng không được!
Già Lam nhìn Uất Trì Vinh bất đắc dĩ lui người, không thèm để ý hắn, quay đầu nhìn về Phượng Thiên Dục: “Ta tới tìm đại ca ngươi đòi chút đồ, ngươi thấy hắn không?”
“Tìm đại ca ta ư? Hôm nay, Hoa gia mời bát công tử bọn ta đến, đại ca ta nhảy vào làm cái gì?” Phượng Thiên Dục không nhịn được nói.
“Thành chủ phu nhân nói như thế với ta, bà ta không có lí do gì gạt ta.” Già Lam nói.
Phượng Thiên Dục liếc nhìn hai đồng bạn, âm thầm kinh ngạc. Hoa gia mời Phượng Thiếu tới làm gì? Hắn không phải là người của Hạo Thiên bát công tử, lẽ nào Hoa gia muốn lôi kéo hắn?
Đầu đường náo nhiệt, đột nhiên bị tiếng sư tử gào rít phá vỡ, bốn người quay đầu lại, ở đầu đường, bụi tung mù mịt, cát bay đầy trời. Cát bụi dày đặc, ánh sáng vàng xuyên thấu đi qua, chiết xạ vào mắt mọi người, hấp dẫn tầm mắt bọn họ.
Một chiếc chiến xa làm từ hoàng kim, từ thùng xe đến guồng xe, toàn bộ đều làm bằng vàng, mặt trời chiếu xuống ánh vàng lóng lánh, làm người ta chói mắt không mở ra được.
Không chỉ như vậy, phía trước xe có bốn con sư tử đực, mỗi con đều có bộ lông thuần màu vàng, màu vàng kia còn chói lọi hơn cả vàng thật.
Chiến xa không có người lái, toàn bộ dựa vào bốn con sư tử tự mình nắm phương hướng.
Bốn con sư tử gầm thét phá tan đám người, thẳng tiến không lùi bước chạy về phía Phi Hoa Lâu.
Hai bên đường, có vô số sạp bán hàng bị đụng ngã, chính giữa đường, mọi người chạy thục mạng. Người không chạy trốn kịp, bị bốn con sư tử vàng đánh ngã, giẫm đạp lên người họ, mạnh mẽ nghiền nát đi qua.
Chỉ thoáng chốc, cả con đường đều rung động.
Bốn con sư tử vàng kéo Chiến xa tựa như thiên quân vạn mã lao tới, không thể đỡ được!
“Xe ngựa của ta!” Hoàng Bộ ANh Kỳ chỉ kịp gào lên một tiếng, chiếc xe ngựa bằng ngọc thạch thượng đẳng của hắn đã bị dụng bay lên trời, chỉ nghe vài tiếng nổ lớn nhỏ không đồng nhất, từ trên không trung, xe của hắn bị đánh nát bấy.
“Rống —— “
“Rống —— “
“Rống —— “
“Rống —— “
Bốn con sư tử vàng đồng loạt hướng về không trung gào rống, tiếng vang rung trời, chiến xa hoàng kim chính xác không lầm dừng ngay cửa Phi Hoa Lâu.
Chờ chiến xa đậu xong, cả con đường đều hỗn loạn, sạp hàng đổ nhào, người qua đường bị đụng trọng thương, một màn như vậy lại khiến chiến xa hoàng kim càng thêm chói mắt.
Bốn người Già Lam đứng trước cửa Phi Hoa Lâu, đều bị giật mình, chủ nhân chiến xa này thật sự rất cuồng vọng kiêu ngạo. Rõ ràng là không coi mạng người ra gì hết.
Hoàng Bộ Anh Kỳ thấy xe ngựa toàn bộ bị phá hoại trong nháy mắt, hắn tức giận đến run cả người, nhưng hắn lại không nói một câu. Trái lại, Uất Trì Vinh bên cạnh hắn lại xông lên trước, chỉ vào người trong xe ngựa mắng: “Ngươi dám phá hư xe của tam hoàng tử, ngươi mau xuống xe, ta muốn quyết đấu với ngươi.”
Hoàng Bộ Anh Kỳ híp mắt nhìn về chiếc xe ngựa bị phá nát của mình, ánh mắt thâm trầm mà u ám, thấy xe ngựa mình yêu thích bị phá hủy, hắn tức giận muốn xì khói, nhưng hắn không được lỗ mãng. Đối phương dám phách lối cuồng vọng như vậy, đằng sau nhất định có vốn để kiêu ngạo và cuồng vọng, chưa nhìn thấy rõ mọi thứ đối phương có, phần thắng chưa được quyết định, hắn không dám tùy tiện rat ay.
Hiện tại, Uất Trì Vinh xông lên, ra mặt giùm hắn, hắn cầu còn không được. Hắn chỉ cần đứng ngoài cuộc là được.
Một lúc sau, trong xe ngựa truyền ra âm thanh lãnh khốc cuồng vọng: “Chỉ là một con chó hoang cũng dám khiêu khích bổn vương? Nhanh chóng cút ngay cho bổn vương, lãng phí thời gian của bổn vương là tội đáng chết!”
Tiếng hắn vừa dứt, bốn con sư tử rống lên, uy thế rung trời.
Uất Trì Vinh bị tiếng rống của sư tử làm chấn động, hắn tức giận nhìn chằm chắm cánh cửa kia, thật sỉ nhục người khác mà, chưa từng có người kêu hắn là chó hoang… Hắn cắn môi, cầm kiếm, ra sức liều chết!
Cửa của chiến xa hoàng kim mở ra, ngón tay thon dài tinh xảo vươn ra, ngón tay hắn nhẹ bắn, bóng dáng trên không của Uất Trì Vinh bị bắn ngược về, cả người đập mạnh vào tường Phi Hoa Lâu.
Không ai thấy rõ hắn ra_tay như thế nào, dùng chiêu gì, nhưng chỉ cử động đầu ngón tay một cách đơn giản liền đem Uất Trì Phong giết trong chớp mắt.
Đây là thực lực như thế nào? Làm sao mới có được?
Già Lam lấy làm kinh hãi, bị một chiêu này làm kinh sợ thật sâu. Đây mới thật sự là thực lực cường đại, đây là sức mạnh mà nàng truy cầu và hướng tới.
Ban nãy, nàng nghĩ chủ nhân chiến xa hoàng kim này quá mức cuồng vọng và kiêu ngạo, hiện tại nàng không còn nghĩ như vậy, lấy thực lực của đối phương, hắn có đủ vốn để ngông cuồng như vậy. Trong thế giới của kẻ mạnh, ai có thực lực, người đó đứng ở chỗ cao, có quyền ngạo mạn!
Đây chính là cảnh giới nàng theo đuổi!
Vào giờ khắc này, tâm linh bị rửa tội, nàng tôn trọng sức mạnh, nhưng không có nghĩa nàng đồng ý với hành động của đối phương.
Người này ỷ vào sức mạnh của mình mà nghênh ngang phách lối trên đường cái. Xem mạng người như cỏ rác, đây là hành vi nàng tuyệt đối không công nhận và đồng ý.
“Chó điên cuồng dại kiêu căng, bản vương vốn nên bao dung cho các ngươi… các ngươi đứng nơi này, chết muôn vàn lần cũng không đủ để tạ tội.” Thanh âm cuồng vọng, lần thứ hai truyền từ trong xe ra.
Kêu người khác cuồng vọng, người thật sự cuồng vọng là hắn mới đúng!
Trình độ cuồng vọng của người này, đạt vượt xa phạm vi có thể tiếp nhận của Già Lam, trên đời này trừ hắn ra, e là không tìm ra người thứ hai rồi?
Bên trong chiến xa, một trận âm thanh kim loại truyền đến, bên trong xe lắc lư, hình như người bên trong muốn đi ra.
Già Lam nhìn chăm chú xung quanh, rất tò mò với người trong chiến xa, đến tột cùng hắn là người như thế nào, mới xứng đôi với cuồng vọng độc nhất vô nhị này đây?