Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 37: Bát công tử chi tam



Tia nắng ban mai chiếu rọi vào rừng trúc, xung quanh rừng trúc ngoài tiếng chim hót và âm thanh xào xạc của chuông gió, cũng chỉ có thanh âm đung đưa của chuông gió, thanh âm bình thường mà yên tĩnh.

Lối vào rừng trúc, có ba con ngựa chậm rì rì tới gần, trên lưng ngựa có ba gã nam tử với ba phong cách khác nhau, cực kì hấp dẫn ánh mắt người ngoài.

Trái phải hai gã nam tử vô cùng xuất chúng, có thể coi là ngàn dặm chọn ra một. Một người phong lưu bừa bãi, một người lạnh lùng nghiêm nghị, so với nam tử cầm đầu đứng ở giữa, hào quang sáng chói của hai người này bị lu mờ xuống.

Phượng Thiên Dục thúc ngựa đi ở phía trước, trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn mĩ viết rõ hai chữ ‘buồn bực’, từ khi rời khỏi thành Lạc Xuyên, tâm trạng của hắn chưa từng sáng sủa, trong lòng khó chịu, không thể nào phun ra được.

Cả đời hắn chưa từng chịu thua thiệt lớn như vậy, Phượng Thiên Dục không nuốt trôi cục tức này, nhưng cố tình đại ca lại che chở cho cái con Già Lam kia, lặng lẽ đem nàng ta rời khỏi thành Lạc Xuyên, khiến hắn không có cơ hội trả thù.

Hắn híp cặp mắt lạnh lùng, tốt nhất là đừng để hắn gặp lại Già Lam, nếu không thì…

“Nhị thiếu, gần đây ngươi gặp chuyện khó khăn à? Sao đầu lông mày luôn dính chặt vào nhau vậy.” Nam tử bên phải đoán ý qua sắc mặt, thử dò hỏi.

Nam tử này hai lăm hai sáu tuổi, trên người mặc một bộ cẩm bào màu vàng, trên cẩm bào có thêu kì lân, đường viền làm bằng kim tuyến, vẻ ngoài nhìn lộng lẫy nhưng oai phong, đầu nam tử đội ngân quan, hắn chính là tam hoàng tử trong hoang tộc Phượng Lân Quốc, Hoàng Bộ Kỳ Anh.

“Tam hoàng tử, lẽ nào ngươi không nghe nói ư? Từ thành Lạc Xuyên truyền đến tin tức, Phượng Nhị Thiếu của chúng ta bị một xấu nữ… ha ha thôi, coi như ta chưa nói, tránh cho Nhị Thiếu nhớ lại chuyện cũ mà đau lòng, giận cá chém thớt lên người của ta, ha ha ha…” Vị nam tử trẻ tuổi bên trái cất giọng cười ha hả, lời nói chua lè, cay nghiệt. Ngó lơ sắc mặt càng ngày càng đen kịt của Phượng Thiên Dục, hắn vẫn không ngừng cười to.

Người này chính là Uất Trì Vinh, chính là đại thiếu gia Uất Trì Phong của ngũ đại thế gia ở hoàng thành, cũng là thành viên của Hạo Thiên Bát công tử như Hoàng Bộ Anh Kỳ và Phượng Thiên Dục. Hắn mặc một bộ cẩm bào màu xanh, hoa lệ mà giàu sang, bên trên thêu nhiều đóa hoa rực rỡ, thoạt nhìn rất sôi nổi rất cao quý, thế nhưng quá mức cao quý thành ra tầm thường.

Khóe môi lạnh lùng của Hoàng Bộ Anh Kỳ nhếch lên thành hình vòng cung, lộ ra hứng thú: “Nói nghe một chút đi, có phải bổn hoàng tử đã bỏ lỡ chuyện hay gì không?”

“Đây tuyệt đối là trò hay, ta nghe nói…” Không đợi Uất Trì Vinh nói hết câu, một luồng gió quét ngang qua gò má hắn, sức mạnh và phương hướng đều rất chính xác, khiến mặt Uất Trì Vinh cọ xát. Đằng sau hắn, hàng trúc xếp thẳng hàng ngã nghiêng xuống, hoàn toàn bị chặn đứt… Khiến hắn sợ đến không dám mở miệng.

“Ngươi dám nói thêm một câu nữa thì đừng có trách ta không nể mặt.” Mắt Phượng Thiên Dục hiện lên giá rét, ẩn giấu sát khí, nói xong, hắn vung roi lên, tăng nhanh tốc độ đi của ngựa, chạy sâu vào trong rừng trúc.

Uất Trì Vinh ngẩn ngơ đứng tại chỗ, một hồi sau mới tỉnh người, hắn thở dài than vãn: “Phượng Thiên Dục không hổ là tài năng thiên phú của Phượng gia, Phong Linh Thuật của hắn hình như sắp đến đỉnh của cấp 6 rồi…”

“Đúng vậy, Phượng Thiên Dục là người có thiên phú nhất của Phượng gia, đối với Phượng Lân Quốc, không biết là chuyện mừng hay lo.” Hoàng Bộ Anh Kỳ nhìn lom lom vào bóng lưng Phượng Thiên Dục, ánh mắt trầm xuống, có chút suy tư.

Phượng Thiên Dục đã thúc ngựa chạy được một khoảng cách, đột nhiên trong rừng trúc xuất hiện bốn gã cao thủ, chặn lại đường đi của hắn.

“Rừng trúc này đã được phong tỏa, mời công tử đi về!” Một trong bốn gã cao thủ nói, vẻ mặt kiêu căng.

Phượng Thiên Dục híp mắt lại, liếc mắt nhìn về phía sâu trong rừng trúc, lạnh lùng nói: “Các ngươi là ai? Dựa vào cái gì nói phong tỏa rừng thì phong tỏa rừng? Nếu hôm nay ta nhất quyết muốn vào đó, các ngươi có thể làm gì ta?”

Muốn bàn việc kiêu căng, quét mắt xem toàn bộ Phượng Lân Quốc, có kẻ nào so sánh được với Phượng Thiên Dục?

Hắn chính là nhị thiếu gia của Phượng gia đệ nhất gia tộc trên đất Phượng Lân này, dù là tam hoàng tử của của hoàng tộc cũng phải nhìn sắc mặt của hắn. Còn ai dám bắt hắn nhìn sắc mặt chứ?

Phượng Thiên Dục cười lạnh lùng, trong lòng bàn tay ngưng tụ một phong cầu, vốn dĩ chỉ muốn hù dọa đối phương, để cho bọn họ biết khó mà lui, ai ngờ đối phương không hề biến sắc, kiên trì nói: “Nếu công tử vẫn cố chấp xông vào rừng trúc, vậy thì hãy bước qua thi thể của bọn ta mà đi!”

Cao thủ không ngờ thái độ của đối phương lại cứng rắn như vậy, cũng không hỏi đối phương có thân phận gì, chỉ cần một câu nói, muốn xông vào rừng trúc. Chuyện đã như thế này thì hắn phải hạ gục bốn người bọn họ, không còn cái gì để nói.

Đầu lông mày Phượng Thiên Dục hơi nhíu lại, hộ vệ của gia đình bình thường sẽ không có lòng can đảm như vậy. Khi nhìn thấy thực lực của hắn mà vẫn có thể duy trì thái độ cứng rắn và ung dung. Mắt hắn nhìn lướt qua huy chương đeo bên hông của bọn họ, bốn người đều là Kiếm Sư cấp 6, một tổ hợp có thực lực mạnh mẽ như thế, hèn chi bọn họ không sợ.

Kỳ quái, từ khi nào trong thành Tử Nguyệt xuất hiện thêm một nhân vật nổi tiếng? Có thể khiến cho bốn Kiếm sư cấp 6 phục tùng?

Cho dù có thân phận cao quý như hắn và tam hoàng tử, cũng không có tư cách bắt bốn vị kiếm sư cấp 6 bảo hộ, có được một gã kiếm sư cấp 6 làm bảo vệ là tốt lắm rồi, người này lại khiến cho bốn kiếm sư cấp 6 làm bảo hộ, thân phận của hắn càng khiến cho người khác muốn tìm tòi nghiên cứu.

Lòng hiếu kỳ của hắn càng lớn, càng muốn tìm tòi cho ra lẽ.

“Nhị Thiếu, có chuyện gì vậy?” Hoàng Bộ Anh Kỳ và Uất Trì Vinh từ đằng sau chạy tới.

Phượng Thiên Dục cười lạnh lùng, không có đáp lời.

“Ba vị công tử, mời các ngươi quay trở về, công tử nhà ta thích yên tĩnh, không thích bị người ngoài quấy rầy.” Vị cao thủ nghiêm túc, lạnh lùng nói.

“Ha, công tử nhà ngươi thích yên tĩnh thì có thể đem phong tỏa cả khu rừng à? Hắn đủ phô trương nhỉ? Vậy nếu công tử nhà ngươi không thích mảnh rừng trúc này, ghét bỏ nó làm chướng mắt hắn, có phải các ngươi sẽ đem toàn bộ rừng trúc chém hết hay không?” Uất Trì Vinh lạnh lùng châm biếm.

Đối phương không kiêu ngạo không nịnh hót, nói: “Nếu công tử đã ra lệnh, chặt một mảnh rừng trúc thì có làm sao?”

“Ngươi…” Uất Trì Vinh đang định nói cái gì đó, Phượng Thiên Dục giành nói trước: “Ta không tin hôm nay ta không thể xông vào cánh rừng này, để xem các ngươi ngăn cản ta bằng cách nào? Uất Trì huynh, tam hoàng tử, mấy tên này giao lại cho các ngươi!”

Trường tiên vung lên, hắn thúc ngựa chạy như bay, xông phá sự cản trở của bốn vị cao thủ, chạy xông vào rừng trúc.

“Ngăn hắn lại!” Bốn vị cao thủ đuổi theo, lúc này có hai con ngựa nhanh chóng chạy đi qua, cản tầm mắt của bọn họ.

“Ha ha, kiếm sư cấp 6 hả? Để bổn hoàng tử thỉnh giáo cao chiêu của các ngươi đi!”

Hoàng Bộ Anh Kỳ và Uất Trì Vinh cùng nhau đánh nhau với bốn vị cao thủ.

Phượng Thiên Dục một đường thúc ngựa chạy gấp, xuyên qua rừng trúc, men theo tiếng chuông gió, cuối cùng cũng tìm được căn nhà trúc, nhìn xuyên qua cửa sổ hắn thấy rõ bóng dáng quen thuộc ở trong nhà, ánh mắt hắn chợt lóe: “Già Lam?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.