Trong cửa hàng quần áo có rất nhiều kiểu dáng dành cho phái nữ, Già Lam lướt mắt nhìn một vòng, rất nhanh tầm mắt liền bị một chiếc váy màu lam thanh cao có thêu vân thủy lưu tô hấp dẫn, nhìn thấy màu lam như biển lớn, Già Lam liền nhớ đến chiếc vòng tay gia truyền của mình… Không biết vì sao, nàng rất yêu thích màu lam này.
“Vậy lấy cái này đi!”
“Vậy lấy cái này đi!”
Hai âm thanh vang lên cùng một lúc, Già Lam quay đầu lại, ánh mắt chạm vào mắt Phượng Thiên Sách. Không ngờ bọn họ cùng nhìn trúng cái váy này…
Dựa theo tâm lí mẫu thuẫn bản năng của mình, Già Lam muốn lựa chọn chiếc váy khác, nhưng màu lam kia mê hoặc tâm trí nàng, khiến nàng không có biện pháp cự tuyệt.
“Lấy nó!”
Già Lam buồn bực vọt vào phòng thay đồ, Phượng Thiên Sách nhàn nhạt mím môi cười, vừa ưu nhã lại thanh tao, hắn lười biếng dựa vào tủ bày hàng, một bên chờ Già Lam, một bên chau mày giống như suy nghĩ chuyện gì đó.
Lúc này, càng ngày càng đông người vào cửa hàng, đương nhiên đa số là thiếu nữ, khi các nàng nhìn thấy vị nam tử tuấn mĩ như tiên đứng trước quầy hàng, trái tim các thiếu nữ không khỏi nhảy loạn lên.
“Hắn là ai? Là công tử nhà nào vậy? Đẹp trai quá!”
“Thật đẹp trai! Chắc chắn hắn không phải là người ở thành Lạc Xuyên chúng ta, mĩ nam đệ nhất của thành Lạc Xuyên chính là Sở Đại Thiếu, so sánh với Sở Đại Thiếu, người này đẹp trai hơn nhiều!”
“Đi qua hỏi hắn liền biết thôi…”
“Ta không dám, không thấy bên cạnh hắn có rất nhiều người hầu hay sao?”
Đối với những lời bàn tán xì xầm của mấy thiếu nữ mê trai này, Phượng Thiên Sách đã quen rồi, nhìn quen cũng không oán trách gì. Tầm mắt của hắn thường thường miết về phía phòng thay đồ, cái loại dửng dưng lại để lộ dáng vẻ mị hoặc phong tình này, khiến một đám thiếu nữ hoàn toàn bị nghiêng ngã.
Khi Già Lam thay đồ mới xong, thong thả bước ra, liền nhìn thấy đám thiếu nữ mê trai nghiêng ngã…
Già Lam không khỏi thở dài, lam nhan họa thủy! Nàng rất muốn đánh thức mấy bông hoa si này, ngàn vạn lần đừng bị dáng vẻ bề ngoài của người nào đó mê hoặc, nếu các nàng nhìn thấy năng lực chọc tức chết người không đền mạng của Phượng Thiên Sách, các nàng nhất định sẽ không bị vẻ ngoài của hắn cuốn hút nữa.
“Ha ha, quá đẹp! Mắt thẩm mĩ của ta quả nhiên không tệ!” Phượng Thiên Sách chậm rãi đến gần Già Lam, trên môi cười nhẹ nhàng lại đắc ý, giống như nàng là tác phẩm nghệ thuật mà hắn nhìn trúng và đang thưởng thức tác phẩm mình chọn được.
Già Lam khẽ giương mắt lên, nhìn thẳng vào tròng mắt hắn, muốn tìm ra dấu vết dối trá, lại phát hiện không tìm ra gì hết.
Tên nam nhân này đem chính mình che giấu thật tốt, khiến hắn nhập vai thật giống, thậm chí còn có thể dùng nét mặt chân thành như thế để khen ngợi xấu nữ như nàng ‘rất đẹp’!
“Chờ chút!” Hắn đột nhiên sáp lại gần, đưa tay tới cổ nàng, nàng giật mình rút lui về phía sau. Đột nhiên, một cánh tay xuất hiện trên hông nàng, đem nàng kéo lại, cơ thể hai người kề sát nhau, ngẩng đầu lên, chóp mũi kề chóp mũi.
Bỗng dưng Già Lam run lập cập, hơi thở mát lạnh như tuyết liên, để cho nàng bình tĩnh đứng ở nơi xa, quên hô hấp cũng quên khước từ.
Cửa sổ trên mái nhà của cửa hàng, khẽ mở ra một kẽ nhỏ, trùng hợp lại có một tia nắng yên lặng xuyên qua tiến vào bên trong, tia nắng màu vàng đi lạc chói mắt kia, hóa thành bối cảnh tuyệt đẹp duy nhất trong giây phút đó, khiến cho khuôn mặt nhìn nghiêng cực kỳ anh tuấn của anh, và cả đôi mắt chuyên chú kia, khắc sâu dấu ấn vào trong mắt, trong lòng của Già Lam…
“Tiểu Lam Lam, nàng đang chờ ta sao?” Khóe miêng hắn đột nhiên nhếch lên, nụ cười trên môi càng thêm đậm, cười đến có chút xấu xa.
Tay phải của hắn nhẹ nhàng từ cổ nàng trượt xuống, một sợi tơ hồng quấn quanh đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng đong đưa trước mắt nàng, thì ra trong lúc nàng thay đồ, không cẩn thận bị nó dính vào.
Già Lam khẽ cắn môi, thầm rủa bản thân mấy lần, nàng mới vừa chế nhạo đám hoa si thiếu hiểu biết kia xong, ai ngờ thoáng một cái, nàng cũng biến thành thành viên trong đội ngũ hoa si đó. Có thể tưởng tượng được, yêu nghiệt này có bao nhiêu yếu nghiệt!
Thật muốn xán cho hắn một bạt tay!
Đây là lần cuối cùng, nếu nàng còn có bất cứ ý niệm gì với hắn nữa, nàng sẽ… À mà thôi, cớ gì vì một người dưng khác họ mà nguyền rủa chính mình!?
“Nhàm chán!” Già Lam lạnh mặt xoay người đi ra ngoài.
“Tiểu Lam Lam, nàng chưa có trả tiền!”
Chân Già Lam dừng lại, khóe miệng không ngừng co giật, vì sao nàng lại tức giận đến nỗi quên trả tiền cơ chứ? Hai tay nàng bận bịu lục lọi, âm thần cắn môi, đêm qua nàng đem số bạc còn lại trả tiền thuê phòng trong khách sạn, bây giờ trên người chẳng còn một xu.
Làm sao đây? Không lẽ mượn tiền Phượng Thiên Sách?
“Tiểu Lam Lam, lẽ nào trên người nàng không có tiền? Có muốn ta trả giúp nàng không?”
Già Lam tiếp nhận ánh mắt khác thường từ hai bên, nàng phiền chán túm tóc, nếu như ngươi thật lòng muốn cho mượn bạc, ngươi có thể lặng lẽ mà. Có cần la ó om sòm cho tất cả mọi người biết hay không?
“Trở về ta sẽ trả lại cho ngươi!” Già Lam nghiến răng nghiến lợi bỏ lại một câu, sau đó nhanh chóng bước ra khỏi cửa hàng quần áo, nàng không muốn cùng hắn ở lại chỗ này thêm một giây nào nữa!
“Trả lại bạc? Sao lại khách sáo như vậy? Nàng đã là người của ta, ta làm sao có thể tính toán chi li chút bạc đó chứ!” Âm thanh uể oải từ sau lưng vang lên tựa như đoạt mệnh truy hồn, khiến Già Lam sử dụng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy, chạy ra khỏi cửa hàng quần áo, chạy được bao xa thì cứ chạy!
“Phượng Thiên Sách chết tiệt! Ngươi được sinh ra là để khắc ta hay sao vậy?” Già Lam buồn bực gãi đầu, bất tri bất giác đi tới hội trường khảo hạch.
Nàng hít thở thật sâu, hôm nay là ngày quan trọng, nàng muốn dùng toàn lực để ứng phó, vì bản thân mà giành giật một cơ hội. Có thể đi trên con đường của người có thực lực mạnh mẽ hay không, có thể tìm được cô cô hay không, nơi này chính là nơi xuất phát của nàng!
Mới vừa chuẩn bị bước vào hội trường, cách đó không xa, đột nhiên hô lên: “Đến! Đến! Mọi người mau chuẩn bị!”
Già Lam vừa nghe, trong lòng không khỏi giật mình, có mai phục?
Cho dù có mai phục, nàng cũng phải đi vào!
Ngẩng đầu ưỡn ngực, nàng bước vào cửa lớn, mỗi bước đi đều rất cẩn thận, khắp người đều phòng bị, phòng ngừa có người đánh lén.
Khi đi được hai mươi bước, chỉ cần đi qua chỗ ngoặt phía trước, liền đến hội trường khảo hạch, dây cung trong lòng Già Lam càng căng thẳng hơn…
“Hoan nghênh! Hoan nghênh!”
“Chúc Già Lam tiểu thư giương cờ là thắng!”
Trong không trung, cánh hoa anh đào bay đầy trời, giống như cơn mưa cánh hoa…
Già Lam tưởng là ám khí đánh lén, đưa tay ngăn cản, mới phát hiện từng cánh hoa thơm mềm mại. Trên mặt nàng vạch đen trượt xuống liên tục, không cần đoán cũng biết người nào làm ra chuyện này!
Người này đúng là âm hồn không tiêu tan!
Nàng nhanh chân chạy nhanh rời khỏi cơn mưa cánh hoa anh đào này, tầm nhìn trước mắt liền thay đổi, thông thoáng mở rộng. Cuối cùng cũng chạy thoát khỏi bóng ma, nàng thở hổn hển nghĩ…
Nhưng một khắc sau khi nàng ngẩng đầu lên, nàng cảm thấy mình bị vô số tia sét đánh trúng, đánh bên ngoài cháy sém bên trong!
Một mảnh màu đỏ tung bay theo gió.
Đặc biệt trong hội trường, bốn phía giăng đầy khăn lụa đỏ có viết bốn chữ ‘Già Lam tất thắng’, tranh chữ vô cùng lớn, hầu như bao phủ cả hội trường này.
Già Lam khẽ nhếch môi, trong nháy mắt đầu óc nàng trống rỗng… Một hồi sau, nàng mới bắt đầu mài răng, khóe miệng run rẩy, phun ra vài chữ: “Phượng! Thiên! Sách!”
“Tiểu Lam Lam, đây là do ta dày công chuẩn bị cho nàng đó, nàng rất thích, rất cảm động đúng không?” Đằng sau nàng, Phượng Thiên Sách mang theo một nhóm người từ xa chạy đến.
Già Lam ôm trán, con mắt nào của hắn nhìn thấy nàng rất thích, rất cảm động?
Già Lam tự nói với mình, nếu như nàng đáp lại hắn một câu, hôm nay, nàng không cần tham gia khảo hạch khảo hiếc gì nữa, trực tiếp ngã xuống… Là bị hắn chọc tức chết!
Thật mất mặt!
Mặc kệ hắn! Nàng chả thèm liếc hắn một cái, nàng tiếp tục buồn bực đi về phía trước.
“Thiếu gia, tỷ muội Triệu gia đến!” Tần quản gia nhìn hai nữ tử mang vẻ mặt không có ý tốt đi về phía Già Lam, mà Già Lam đang phân tâm đi thẳng không nhìn trước ngó sau, càng không chú ý đến các ả.
Lông mi dài của Phượng Thiên Sách khẽ rũ xuống theo thói quen, Tần quản gia liền hiểu, có lẽ thiếu gia chả nhớ mấy gốc rễ lá cành của Triệu gia. Hết cách! Người và gia tộc không thể khiến thiếu gia hứng thú, cho dù có nhắc một trăm lần trước mặt hắn, nét mặt hắn vẫn như vậy, rõ ràng chọc mấy gia tộc kia tức chết!
“Tỷ muội bên Triệu gia và Già Lam tiểu thư có chút đụng chạm, có người nói tỷ muội các ả từng bị Già Lam tiểu thư đập một trận tả tơi, một bị gãy mấy cái xương sườn, một bị chọc tức đến hôn mê, được người ta khiêng ra khỏi Bảo Khí Các. Nếu tỷ muội các ả đụng phải Già Lam tiểu thư, khẳng định lại có một hồi gió tanh mưa máu. Có cần tiểu nhân đi qua đó ngăn cản không, không cho các ả đến giần Già Lam tiểu thư?” Tần quản gia kiên trì giải thích.
“Sao phải cản? Nếu các ả từng là kẻ bại trận trong tay Tiểu Lam Lam, Tiểu Lam Lam có thể đánh bại các ả một lần, dĩ nhiên nàng ấy có thể đánh bại bọn họ lần thứ hai, có cái gì phải lo chứ?” Phượng Thiên Sách bình tĩnh nói, cũng không quên nhắc nhở Tần quản gia: “Ngươi tìm mấy người có y thuật giỏi đến đây, nếu Tiểu Lam Lam đem các ả đánh bị đến trọng thương lần nữa, chúng ta có thể chữa trị kịp thời.”
Tần quản gia liếc trộm chủ tử nhà mình, thầm nghĩ chủ tử đúng là sợ thiên hạ không loạn, rõ ràng có thể tránh một trận tranh chấp, ngược lại hắn còn muốn làm cho trận tranh chấp càng kịch liệt thêm.
Hắn lắc đầu khẽ thở dài, đã sớm quen với tình cách không bình thường của chủ tử rồi.