Nửa canh giờ sau, vỏ trứng rạn nứt càng nhiều, dường như có linh quang màu đỏ phát ra bên trong.
Nửa canh giờ tiếp theo…
Tiểu Điềm chưng hửng.
Kim Bảo vui mừng nhảy nhót.
Đối diện nàng là một cái vỏ trứng đã vỡ. Bên cạnh đó, một con gà bông xù màu nâu đang miệt mài mổ vỏ.
Tóc, tóc, tóc.
Thanh âm vô cùng rõ ràng, vô cùng hữu lực. Con gà kia sau khi ra khỏi vỏ nhìn thấy nàng thì vui vẻ chạy đến cọ cọ rồi quay lại ăn vỏ trứng của nó. Lúc này nó vừa mổ vừa ngẩng đầu thân thiết nhìn nàng.
Tiểu Điềm nhìn tới nhìn lui, cái mỏ xinh xinh, thân hình như một quả cầu lông màu nâu nho nhỏ bằng nắm tay. Rõ ràng là một con gà nhép, sao nó có thể sinh ra bằng một quả trứng to gấp mấy chục lần thân thể nó nhỉ?
Gà con sức ăn thật lớn, nó ăn hết một mảng lớn vỏ trứng, chạy tới chíp chíp kêu với Tiểu Điềm. Nàng thấy nó dễ thương như vậy, cũng rất yêu thích, liền nói:
“ Trông mày có vẻ là con mái, còn bé như vậy, sau này đi theo ta đi, gọi là A Hoa nhé.”
“ Chiếp, chiếp.” Gà con vỗ cánh nhỏ vui vẻ, điệu bộ không kháng cự.
Kim Bảo thấy A Hoa thân thiết với Tiểu Điềm như vậy cũng lân la tới gần. Ai ngờ vuốt chuột của nó còn chưa chạm tới lông của A Hoa thì bị mổ một cái đau điếng. Tiểu Điềm chép miệng:
“ Mày nhất định là con gái rồi, ngoan lắm bé cưng, đã biết nam nữ thụ thụ bất thân rồi nha.” Nói rồi ôm A Hoa lên mang theo, để mặc Kim Bảo ủy khuất kêu.
“ Kim Bảo, A Hoa là con gái, phải nhường nhịn nó, đi thôi.”
“ Chít chít…”
Từ khi có A Hoa, cuộc sống trên Cửu Lao Sơn của Tiểu Điềm đã có thêm sắc màu. Con gà này được vài ngày ngoan ngoãn, sau cùng cũng lộ bản chất thổ phỉ.
Nó cùng Kim Bảo là hai đứa chuyên gia đi trôm linh dược trong dược viên của các trưởng lão trong tông môn. Tiểu Điềm không ít lần muối mặt đi xin lỗi. Một lần hai lần còn đỡ, đằng này ngày nào cũng vậy, ròng rã nửa tháng, các vị trưởng lão nể mặt sư phụ nàng cũng có dấu hiệu bốc hỏa.
Hai đứa này gan càng lúc càng to, ăn trộm càng táo tợn. Lúc Tiểu Điềm tính lôi cả hai ra răn dạy thì A Hoa lại rất giỏi ăn vạ, nó khóc lóc thảm thiết, nước mắt như hạt đậu nành. Đừng hỏi nàng gà biết khóc không, vốn dĩ A Hoa không phải gà bình thường, nó là gà từ thái cổ còn lại. Có là gà bình thường cũng thành gà hiếm nha. Vì thế nàng mềm lòng, tha cho hai đứa nó.
Ai ngờ chiều ra hoạ.
Đến đan dược của trưởng lão luyện đan các cũng bị hai con vật nhỏ này trộm mất.
Xế chiều hôm đó không thấy chúng nó về động phủ, đang linh tính có chuyện chẳng lành thì đồng tử của trưởng lão luyện đan các đến tìm nàng.
A Hoa và Kim Bảo đã ăn gần hết linh dược trong lò luyện đan của trưởng lão! Ăn trộm rồi thì thôi nó còn phóng hỏa đốt gần như san bằng đan thất!
Nghe vậy Tiểu Điềm liền tức tốc đến luyện đan các. Vừa lúc thấy chưởng môn và một số vị trưởng lão khác trong tông môn. Nàng đành rón rén tính đi tới thỉnh tội.
Còn chưa nói gì thì Hứa Vĩ Xương quay sang, mắt sáng quắc nhìn nàng hỏi:
“A Điềm, tiểu điểu kia là sủng vật của con à? Hình như con mới thu nhận?”
Tiểu Điềm gật đầu:
“ Dạ, sư thúc, tên nó là A Hoa. Có phải nó gây họa lớn lắm không sư thúc? Con sẽ bồi thường ạ, nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Sư thúc tha cho nó đi, cả Kim Bảo nữa.”
Hứa Vĩ Xương vuốt chòm râu, hơi nghiêm nghị, còn đang định nói thì một vị trưởng lão đang đứng cạnh lên tiếng:
“ Ha hả, chịu trách nhiệm gì chứ. Nó muốn ăn thì cứ ăn thôi, tiểu phượng hoàng muốn ăn đan dược của ta tức là đan dược không tầm thường. Được nó để mắt đến là phúc phần của luyện đan các, cũng là tông môn ta.”
Vị này không ai khác chính là trưởng lão luyện đan các, nào có giận dữ gì, vẻ mặt đầy vui mừng nhìn căn phòng cháy trơ trụi trước mắt. Như thể cháy càng to lão càng vui.
Tiểu Điềm ngớ người, còn đang lắp bắp định nói thì có hai bóng đen nhanh chóng lao về phía nàng.
“ Chiếp chiếp!”
“ Chít chít chít.”
Hai vật nhỏ mỗi đứa bám một bên vai Tiểu Điềm, thi nhau kêu. Chỉ có cái bụng to đã tố cáo hành vi của chúng nó.
“ Phượng hoàng từ xưa chỉ đậu cành ngô đồng, uống nước suối tinh khiết nhất. Nó phải chạy đi ăn vụng đan dược thế này quả là ủy khuất nó. Bản tính phượng hoàng kiêu ngạo, lại trông như nó đã nhận con làm chủ. Tiểu Điềm, con có thể hỏi nó, bản tông sẵn sàng cung phụng, phượng hoàng có thể trở thành linh thú trấn tông được không? Tất nhiên không phải bây giờ, khi nó đã trưởng thành, chỉ cần năm trăm năm là được.” Hứa Vĩ Xương nói.
Tiểu Điềm nhìn A Hoa một thân tục khí, dáng vẻ gà nhép đang hung hăng trừng mắt với Hứa Vĩ Xương của nó như muốn tố cáo lão.
“ Khụ, nãy ta ra tay có không cân nhắc một chút, đắc tội.” Hứa Vĩ Xương vậy mà chắp tay tạ lỗi với nó. A Hoa ngây ngốc nhìn.
Tiểu Điềm khẽ cười, gõ đầu nó.
“ Sư thúc, A Hoa còn nhỏ lắm, nó mới nở còn chưa biết gì đâu, cần phải dạy dỗ. Nếu người không chê, cho nó thoải mái ở lại Luyện Hồn Tông là được. Còn chuyện thủ hộ con không cưỡng cầu nó được, còn phải chờ thêm thời gian nữa được không ạ?”
Lời vừa nói ra tức thì đám người Hứa Vĩ Xương lộ vẻ vui mừng. Luôn miệng nói được. Chỉ cần thần thú ở lại tông môn lâu dài thì cần chi giao ước, nó sẽ bảo vệ Luyện Hồn Tông như tổ của mình.
Vậy là A Hoa lần đầu ra mắt đã được đặc biệt coi trọng, mỗi vị trưởng lão kể cả Hứa Vĩ Xương đều tặng cho nó rất nhiều linh dược và đan dược. Làm cho A Hoa và Kim Bảo nháy mắt thay đổi thái độ, tỏ ra thân thiện hẳn, hoàn toàn không có dáng vẻ thù địch.
Tuy vậy, trở về Cửu Lao Sơn, Tiểu Điềm đã dành hẳn một canh giờ để dạy dỗ hai tiểu gia hỏa. Cả hai ỉu xìu cả buổi nhưng đến đêm A Hoa lại chạy tới ôm nàng ngủ, vô cùng ngoan ngoãn.
Nhưng nhờ có vậy, những vụ trộm linh dược của tông môn đã ngưng hẳn. Thay vào đó hàng tháng tông môn đưa tới cho A Hoa rất nhiều kì trân đan dược, nhưng đó là chuyện sau này.
Bởi có chuyện khiến nàng vui mừng hơn bao giờ hết, sư phụ của nàng, sắp trở về. Tin tức này hôm sau được Hứa Vĩ Xương gửi truyền tin tới cho nàng.