Editor: Tiểu Ly Ly.
Ta tên là Cung Nguyệt.
Trước khi chưa từng gặp gỡ Mặc Tử Tụ, ta chỉ là một đứa bé ăn xin Nhân giới.
Một ngày kia, mùa xuân tháng ba, cầu nhỏ nước chảy hoa rụng ửng hồng.
Yên Vũ Giang Nam*, hắn đứng ở trên cầu ngắm phong cảnh, ta cũng đang trong góc tường nhìn hắn.
Yên Vũ Giang Nam*: Mưa bụi Giang Nam.
Khi đó ta mười một tuổi.
Lúc hắn xoay người, ta bị sắc đẹp của hắn hung hăng ghim vào mắt khiến ta chói mắt.
Tóc trắng như tuyết, hồng y như máu.
Người quay lại này kinh ngạc, từ đó đâm vào trong lòng ta.
Ta không biết hắn là đi đến trước mặt của ta như thế nào, đôi mắt đen như mực của hắn nhìn ta chằm chằm, thân thể tường đồng vách sắt được tôi luyện nhờ làm khất cái từ nhỏ của ta đỏ lên.
Hắn nhìn chằm chằm ta hồi lâu, nói: “Dáng dấp thật giống như nàng khi còn bé.”
Sau đó, dẫn ta trở về Ma giới.
Ta biết được, thì ra là, hắn chính là Ma nhân có diện mạo xấu xí tàn bạo nhẫn tâm được truyền lại từ trong miệng mọi người.
Còn là một Ma tôn.
Hắn nhận ta làm đệ tử, cũng không cho ta kêu hắn là sư phụ, buộc ta kêu hắn là “Mặc ca ca”.
Tuy sư phụ anh tuấn xinh đẹp, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật hắn là lão ma tôn ngàn năm, ta che giấu lương tâm từng tiếng ngọt ngào kêu hắn là ca ca, nghĩ làm sao cũng cảm thấy ta thua thiệt.
Sau liền bắt đầu kêu hắn là “Sư phụ Mặc ca ca” .
Hắn lấy tính tình ta bướng bỉnh không còn cách nào, liền ngầm cho phép.
Sư phụ đối với ta cực tốt.
Tốt đến mức có thể vì ta lấy xuống ngôi sao trong thiên hạ, cũng không cho ta rời khỏi tầm mắt hắn chút nào.
Mà ta vẫn cảm thấy dù sao mình cũng là một đứa bé có chiều sâu tư tưởng, không thể để cho sư phụ sống mấy ngàn năm làm phai mờ bản tính của ta. Dù sao cũng muốn tự do bay nhảy khắp nơi, vui đùa một chút, mới xem như là một một tuổi thơ tốt đẹp.
Ma giới đối với một phàm nhân như ta mà nói, thật là tồn tại nguy cơ khắp nơi.
Một lần kia ta thừa dịp hắn bế quan chạy ra khỏi điện Cửu U, đần độn u mê đi tới rừng ma thú, suýt nữa trở thành bữa ăn của Quỷ Xa Đại Điểu thì hắn giống như là một cơn mưa gấp rút chạy tới cứu ta.
Lại giết sạch người phụ trách hầu hạ của ta.
Từ đó trở đi, ta liền an phận rồi.
Ta nghĩ, ta thật ra thì không có ưu điểm gì, nhưng ta là tên ăn xin thức thời biết đâu là giới hạn của mọi người.
Vì vậy, ta liền nghiêm túc chăm chỉ cẩn trọng làm đồ đệ nghe lời của hắn.
Hắn cứ liên tục mang ta chạy đến Lục giới không có mục đích, tựa như đang tìm người nào.
Lần chạy này, liền chạy sáu năm.
Hắn không biết mệt mỏi, dung nhan như cũ.
Mà ta, cũng đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.
Sư phụ mãi cứ nhìn ta ngẩn người, ôm ta vào trong lòng, trình độ thân thiết vượt qua giới hạn của sư đồ.
Hắn nói: “Đợi kiếp sau ngươi đầu thai, ta dẫn ngươi trở về Ma giới được không?”
Ta không hiểu hắn vì sao tình nguyện tìm ta kiếp sau, cũng không muốn dạy ta tu hành. Thế nhưng hắn lại chỉ nói một câu: làm người phàm cho tốt.
Hắn vừa nói người phàm tốt, như vậy làm người phàm cho tốt thôi.
Một năm kia, Liễu Nhứ* như bông. Một ngày kia, cảnh xuân vô cùng tôt lành.
Liễu Nhứ*: hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió.
Lưu Quang nhất thống Tiên giới, được Tiên giới tôn làm Thiên đế.
Hắn dẫn ta đến điện Thái A.
Hỏi hắn nguyên nhân.
Nói, nếu nàng vẫn còn, thấy được hôm nay Lưu Quang phong quang* như vậy, nhất định phải chen vào một chân.
Phong quang*: nở mày nở mặt
Ta hiểu biết rõ, ta chỉ là cái bóng của “nàng”.
Đến nay, ta không biết “nàng”tên gọi là gì. Lại biết, dung mạo của nàng và ta hết sức giống nhau!
Ở Tiên giới tất cả mọi người đối với người xuất hiện bên cạnh hắn cảm thấy khiếp sợ lại tức giận, ta thấy được một thiếu nữ, từng bước từng bước từ dưới bậc đi tới.
Mặc dù sư phụ luôn nói ta đẹp, nhưng thiếu nữ này, lại khiến cho ta tự ti mặc cảm.
Nàng ở trong đám người đứng nghiêm cực kỳ lâu, đám người xuyên qua thân thể của nàng, vẻ mặt của nàng sóng nước chẳng xao.
Ta không biết nàng đang nhìn cái gì, thật lâu sao, nàng đi rồi.
Ở trong gió, ta hình như nghe thấy nàng sâu kín than nhẹ một tiếng. Đang muốn đuổi theo, cổ tay bị người nắm lại.
Sư phụ hỏi ta: “Mới vừa rồi nhìn cái gì?”
“Ta thấy được một. . . . . .”
Lời nói bị Lưu Quang lạnh lùng nhạo báng cắt đứt: “Mặc Tử Tụ, nhiều năm không thấy, ngươi đã trở nên tuấn mỹ vô song* rồi.”
Vô song*: có một không hai.
Ta nghe sư phụ cũng lạnh lùng đáp một câu: “Ngươi cũng không kém ta bao nhiêu.”
Sau đó. . . . . .
Cũng chưa có sau đó nữa.
Bởi vì ta hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, Mặc Vô Song tay cầm chủy thủ đâm tới ta.
Thét lên một tiếng cắm ở trong cổ họng ta, chủy thủ kia hiện ra ánh lạnh bén nhọn ở trước mắt ta, ngừng.
Xem ở trên mặt sư phụ, nàng cuối cùng không dám giết ta, chỉ hung hăng nói: “Ngươi và Thiên Âm đều đáng chết!”
Thì ra là hôm đó lúc sư phụ và Lưu Quang đánh nhau, ta bị Tiên giới người ám toán, Lưu Quang nói sư phụ vì cứu ta, lúc trở lại Ma giới đã trọng thương.
Mặc Vô Song giống như cực kỳ hận ta, một đường dài kéo ta tới trong phòng sư phụ.
Ta muốn nhắc nhở nàng, gian phòng kia ngay cả ta cũng không thể vào, nếu bước vào bị sư phụ biết được, cho dù không chết, da thịt cũng phải rơi hơn mấy mảng lớn.
Không biết tại sao bị nàng bóp cổ, ta chỉ có thể thương xót nghĩ tới tuổi già ngày sau thê lương như thế nào. . . . . .
Nàng ném xuống đất, quăng một bức họa cho ta, âm thanh quát lên: “Ngươi làm thật sự cho rằng Chủ Thượng ưa thích ngươi sao? Hắn cũng chỉ là xem ngươi như thế thân của Thiên Âm thôi! Đây mới là người hắn yêu! Cả ngày ngươi làm bộ như ngây thơ hạnh phúc thật để cho người cảm thấy ghê tởm!”
Ta ghê tởm sao?
Ta nghĩ, tạm được.
Đánh không lại nàng, chẳng qua chỉ có thể là mắng nàng, ta muốn liếc mắt nhìn dáng vẻ của người sư phụ yêu, yên lặng bức họa mở ra, kinh ngạc hoảng sợ!
Lắp bắp nói: “Nữ tử này. . . . . . Ta đã thấy.”
Chính là thiếu nữ xuất hiện tại điện Thái A hôm đó.
Thì ra, nàng gọi là Thiên Âm.
Ngoài cửa ánh mặt trời đột nhiên biến mất, trong phòng tối sầm lại. Ta giương mắt nhìn thấy sắc mặt Mặc Vô Song tro tàn trên trán mồ hôi lạnh như mưa.
Hơi thở quen thuộc cuốn tới, ta siết chặt bức họa không dám động.
Ngay sau đó, Mặc Vô Song ngang ngược bị một ngọn gió thổi bay đi, âm thanh hộc máu thật vang dội.
Ta suy nghĩ hồi lâu, vẫn là ngất đi đi..
Mắt nhắm lại, bên tai âm thanh lạnh lùng tựa như nước đá của sư phụ vang lên: “Ta đếm tới ba, nếu như ngươi giả bộ, ta liền chặt ngươi đút cho ma thú.”
Đối với lần này, ta rất tin không nghi ngờ.
Vì muốn toàn thây, ta yếu đuối mở mắt, xê dịch cạnh chân hắn, vui vẻ nói: “Sư phụ Mặc ca ca, ta vốn choáng váng định ngất, nhưng đã lâu không gặp người, thật là nhớ nhung, suy nghĩ liên tục, vẫn là giữ vững tỉnh táo mới có thể chiêm ngưỡng dung nhan tuấn mỹ vô song của ngài!”
Sư phụ ngoắc ngoắc môi, quăng cho ta một nụ cười mị hoặc, đoạt lấy trong tay ta bức họa khẽ nghiêng đầu nhẹ giọng hỏi: “Ngươi mới vừa nói gặp qua nàng, ở nơi nào gặp qua?”
Thẳng thắn được khoan hồng kháng cự bị nghiêm trị, đây là thái độ hắn đối với việc quản lí ma chúng.
Ta rất tin ta được đối xử như nhau.
“Hôm đó ở điện Thái A, ta thấy nàng nhìn chằm chằm các người thật lâu. . . . . .”
Không biết có phải ảo giác của ta hay không, thân thể của sư phụ dường như run lên, trên môi mất hết huyết sắc.
Đáy măt này, sóng cuộn mãnh liệt đi qua một phen, yên tĩnh lại.
Hắn tựa như cười cười, ta chưa bao giờ thấy hắn cười đến khổ sở như vậy, rồi lại như trút được gánh nặng.
Ánh mắt như nước nhìn chằm chằm bức họa, hắn nói: “Ngươi không chết, không có chết. . . . . . Không có chết thì tốt.”
Ta sẽ không thừa nhận, lúc này trong lòng ta, là một loại gọi là ghen tỵ.
Ta la lối om sòm quăng bể những vật khác trong phòng, hắn thờ ơ, nhìn chằm chằm bức tranh đó, vẻ mặt giống như một pho tượng tươi đẹp.
Đập đến không còn gì có thể đập, ta mềm nhũn nằm trên mặt đất, không còn hơi sức nói: “Sư phụ, không còn đồ có thể đập rồi.”
Sư phụ nói: “Vậy liền nằm trên mặt đất ngủ một lát, ta sẽ nói Bạch Hà đưa tới ít thứ, để cho ngươi đập đủ.”
Ta yên lặng: “Sư phụ, đời sau ngài hãy tìm nàng đi, ta không muốn đời đời kiếp kiếp làm cái bóng.”
Vẻ mặt của sư phụ, ẩn vào trong vầng sáng xuyên thấu ngoài cửa.
Ta chưa bao giờ không nghe lời hắn, nói ra lời này ta liền hối hận.
Không chịu nổi khó tả trầm mặc quỷ dị này, ta nghĩ nghĩ, hay là trước đi ra ngoài, tránh cho sư phụ mất khống chế xé ta ra.
Rón ra rón rén vừa bước ra cửa phòng, sư phụ ở sau thân ta cười nói: “Nguyệt nhi, nếu như ngươi dám đi, ta liền chặt hai chân ngươi!”
Ta cười một tiếng: “Khụ, sư phụ, nếu như người chặt chân của ta, tương lai người nào đi tìm Thiên Âm với ngươi!”
“Vậy ngươi tới đây!”
Ta à một tiếng, thật sau sau mòi dời bước tới trước mặt hắn, sư phụ ôm ta vào trong lòng, đầu đặt tại trên vai ta, ta thấy không vẻ mặt của hắn, chỉ nghe hắn sâu xa nói: “Tìm nàng hơn trăm năm, ta cũng mệt mỏi. Nàng còn sống, ta liền yên tâm.” Dừng một chút, lại nói: “Nàng nhất định là tìm sư phụ của nàng đi.”
Ta không biết nói tiếp như thế nào, liền à một tiếng.
Sư phụ ôm ta sát chút, nhỏ giọng nói: “Nguyệt nhi, cuộc sống sau này, ngươi sống với ta, được không?”
Trong lòng ta run rẩy, lạo nói: “Sơn không cạnh, thiên địa hợp, mới dám cùng quân tuyệt*.”
Sơn không cạnh, thiên địa hợp, mới dám cùng quân tuyệt*: câu này trong bài thơ Thượng da.
Trích bài thơ: Sơn vô lăng,
Giang thuỷ vị kiệt,
Đông lôi chấn chấn,
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân tuyệt
Dịch nghĩa: (Tới khi nào) núi không còn đất,
Nước sông chưa cạn,
Mùa đông sấm chớp,
Mùa hè tuyết rơi,
Trời đất hợp làm một,
Mới dám cùng chàng chia lìa
Sư phụ không lên tiếng.
Ta cho là trong lòng khổ sở hắn liền đi ngủ, đang muốn nhúc nhích, hắn đột nhiên cười to lên: “Lưng làm sao?”
Ai, ta lập tức có cảm giác tang thương.
“Sư phụ, ngài không thể làm bộ như không biết sao?”
“Không thể.”
Ta bị nghẹn, lại nghe hắn nói: “Nhưng nếu ngươi làm trái với lời thề, ta liền phá hủy xương của ngươi!”
Ta nghĩ, sư đồ yêu nhau, không tồi!