Editor: Tiểu Ly Ly.
Hình ảnh này đi qua, Mặc Tử Tụ giống như bị chia ra làm hai, một là được Thiên Âm mang trở về lập tức, một là theo quá khứ đã trôi qua của Mặc Tử Tụ.
Bóng dáng của Mặc Tử Tụ xuất hiện tại trung tâm của trận pháp trong phút chốc kia, tất cả hình ảnh toàn bộ biến mất, trong Đại Liệt Cốc, núi vẫn là núi, cây cối um tùm.
Thông Thiên Tháp như cũ thẳng tắp đứng vững.
Nhưng bên ngoài Đại Liệt Cốc, núi rừng cây đổ, một cảnh cháy đen!
Chính là thời gian sáng sớm tinh mơ, chân trời đám mây đen nhánh, ánh sáng mặt trời vì đám mây khảm một vầng ánh vàng, ánh sáng vàng xuyên thấu qua giữa khe hở của tầng mây, trút xuống trên mặt đất.
Bên ngoài Đại Liệt Cốc, có một tảng đá trắng to lớn, bóng dáng nhuộm màu đỏ máu lẳng lặng nằm ngang.
Thiên Âm bởi vì vui sướng khi gặp lại Mặc Tử Tụ mà ngưng lại trong nháy mắt, trong lòng đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo!
So với việc đau đớn khi bị moi tim, lúc này, máu nhuộm bóng dáng, giống như mủi nhọn sắc bén, thẳng tắp đâm vào sâu trong linh hồn. . . . . .
“Sư phụ. . . . . .”
Thiên Âm mất hết hơi sức, nụ cười nồng gương mặt ửng hồng hoa đào của Mặc Tử Tụ đang ở bên cạnh, phút chốc trong đầu nàng loạn như ma, suy nghĩ giống như sợi tóc bị đứt, tất cả đều rõ ràng.
Nàng rốt cuộc biết lúc nàng vô lực ra sức, là ai giúp nàng. Cũng rốt cuộc biết được, trong sách ghi lại thất thải Thiên Lôi có thể biến người thành bụi bậm, vì sao một lần cũng không rơi vào trên người nàng.
Tất cả, cũng bởi vì Trọng Hoa tương trợ.
Nàng đột nhiên phục hộc máu không ngừng, Mặc Tử Tụ nâng nàng dậy, nàng lau máu bên miệng, từng bước từng bước lảo đảo đi về phía tảng đá trắng.
Mặc Tử Tụ muốn nói cái gì, mở miệng mấy lần, vẫn còn đi theo bước tiến của nàng.
Tảng đá xanh lên, mặt ngoài đã sinh ra rạn nứt.
Có gió lướt qua, tảng đá chợt không tiếng động vỡ vụn, hóa thành cát chảy!
Trước một khắc Trọng Hoa rơi xuống đất, Thiên Âm ôm hắn vào trong ngực, vẻ mặt đã thẩn thờ.
Ở trong trí nhớ của nàng, chỉ có lúc Phương Diệc Nhiên tử vong, mới giống như sắc mặt này của Trọng Hoa.
Đó là một loại, tái nhợt lộ ra tĩnh mịch!
Hắn một thân áo bào trắng như tuyết nay đã đỏ au, nổi bật lên dung nhan của hắn nhiều hơn mấy phần yêu dị*.
Yêu dị*: mê hoặc lòng người
Một màu đỏ hồng như Thải Hà hiện lên mặt của hắn.
Trọng Hoa chậm rãi mở mắt, thấy Thiên Âm cũng không ngoài ý muốn, chỉ hỏi: “Mặc Tử Tụ có thể cứu trở lại?”
Thiên Âm ôm chặt lấy hắn, khóc không thành tiếng.
Vừa thấy Mặc Tử Tụ đi tới trước mặt, ánh mắt Trọng Hoa chậm rãi rơi vào trên người hắn, lại chậm rãi thu hồi, bình tĩnh nhìn Thiên Âm, cười nhẹ một tiếng: “Thiên Âm, vi sư muốn nhìn ngươi khiêu vũ. . . . . . Ngươi có nguyện ý hay không?”
“. . . . . . Được!”
Thiên Âm mở ra một đám mây đệm ở phía dưới Trọng Hoa, ở trên mảnh đất cháy đen, nhẹ nhàng tung bay.
Một màn khiêu vũ mềm mỏng không nhiều hoa lệ.
Một màn khiêu vũ ly biệt chia cắt!
Khóe môi Trọng Hoa nâng lên đường cong vui vẻ mà thỏa mãn, ánh mắt của hắn bình tĩnh nhìn nàng, giống như là chưa bao giờ nghiêm túc xem qua nàng, vẻ mặt chuyên chú triền miên.
Hắn tán dương: “Thiên Âm là nữ tử đẹp nhất mà đời này vi sư đã gặp.”
Hắn cười như đứa bé.
Mặc Tử Tụ tựa như một người vô hình đứng xem, nhìn ánh sáng trong mắt Trọng Hoa dần dần phai đi, nhìn bóng dáng của Thiên Âm bất động ở trong gió, nhìn nàng giống như một thiêu thân, biết rõ Trọng Hoa đã vô lực quay trở về, vẫn tràn đầy hy vọng đánh về phía hắn.
Ý đồ bắt được thân thể Trọng Hoa dần dần tiêu tán. . . . . .
Thiên Âm ôm thân thể Trọng Hoa dần dàng hóa thành bụi bậm, tỉnh táo giống như một pho tượng tượng đá.
Nàng chậm rãi nói: “Sư phụ, hôm qua ta nói lời kia, là lừa gạt người.”
“Ta yêu là sư phụ, không có liên quan đến Mặc ca ca.”
“Nếu như người chết, nếu như người chết. . . . . . Nếu như người chết, ta nên như thế nào đây sư phụ. . . . . .”
Trọng Hoa cười, đọng lại trong khoảnh khắc đó. Là mấy phần gió nhẹ mang đến nắng ấm cho hơi thở, trong lòng Thiên Âm, một luồng ánh sáng hóa thành ánh sao mang đi sinh mệnh cuối cùng của Trọng Hoa!
Lưu lại một tiếng than nhẹ của Trọng Hoa thành âm thanh duy nhất trong trời đất này. . . . .
Mất đi người quan trọng nhất, đây cũng là nguyền rủa cho việc nàng làm trái ý trời sao?
Huyết mâu của Thiên Âm chậm rãi trở lại màu đen nhánh, một giọt nước mắt im hơi lặng tiếng chảy xuống gương mặt, chưa rơi xuống đất, đã bị gió hong khô.
Mặc Tử Tụ chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng không có vui sướng khi cừu địch chết đi, nhìn vẻ mặt chết lặng của Thiên Âm, hắn bắt đầu đột nhiên hâm mộ Trọng Hoa.
Hắn đột nhiên hi vọng mình chưa bao giờ được sống lại. . . . . .
Nếu hắn chưa từng sống lại, ít nhất trong lòng nàng, hắn còn có một chỗ ngồi.
Vậy mà hôm nay, hắn còn sống.
Trọng Hoa đã chết.
Thiên Âm còn sống, nhưng mà cũng chỉ là một thể xác không hồn.
Một thế xác cũng sẽ không thuộc về hắn, Thiên Âm.
Thời điểm ánh mặt trời chiếu vào vùng đất cháy đen, Mặc Tử Tụ kinh ngạc nhìn tia sáng kia xuyên thấu qua thân thể Thiên Âm, rơi vào trên cỏ phía sau nàng.
Tựa như, nàng chỉ là một ảo giác hư vô.
Torng giây lát hắn cảm thấy lo sợ nghi hoặc lo lắng, trong lúc này vội vàng đưa tay bắt cổ tay của nàng, cũng chỉ là bắt được không khí!
“Thiên Âm? Thiên Âm!”
“Thiên Âm, ngươi ở nơi nào? !”
Thiên Âm lẳng lặng nhìn Mặc Tử Tụ không biết bao nhiêu lần xuyên thấu thân thể mình, nhìn tuấn nhan của hắn kinh hoàng luống cuống, nhìn hắn cuối cùng chán nản ngồi ở bên cạnh mình, xuyên thấu qua mình, không biết nhìn nơi nào.
Nàng vô cùng chậm vô cùng chậm vươn tay, muốn chạm tới mặt của hắn, nhưng bàn tay kia lại như không có gì, vô hình đè lên gương mặt của hắn.
Nàng không cảm nhận được hắn.
Hắn cũng không cảm ứng được sự tồn tại của nàng, còn đang từng tiếng hô tên của nàng.
“Thiên Âm, ngươi đang ở đâu? !”
Thiên Âm nâng lên nụ cười xán lạn, đứng lên, liền đứng ở đối diện hắn, cười nói: “Mặc ca ca, từ đây, ta và huynh hai bên đã không còn nợ nhau, ta muốn. . . . . . Ta muốn vĩnh viễn ở chung một chỗ với sư phụ, không có những người khác.”
Mặc Tử Tụ không nghe thấy nàng lời nói, cũng không tự nhiên từng nhìn thấy bóng dáng nàng chậm rãi rời đi, còn đang cố chấp tìm kiếm bóng dáng của Thiên Âm.
Lúc Lưu Quang và Huyền Tề chãy đến, sắc mặt hai người trắng bệch lo âu nặng nề, trong nháy mắt như giao thoa với bóng dáng của Thiên Âm, bước chân của hai người họ không ngừng, Thiên Âm khẽ dừng lại, làm như cười nhẹ, lại cất bước, từng bước từng bước biến mất ở cuối chân trời. . . . . .
Trong gió mát, như có tiếng ai đang lẩm bẩm nhè nhẹ:
Sư phụ, ta tìm chàng mấy ngàn năm, lại tìm chàng mấy ngàn năm nữa thì có làm sao!
***
Nhiều năm về sau.
Ma tộc và Tiên giới vẫn phân tranh không ngừng, chém giết chưa từng ngừng nghỉ.
Thiên đế Lưu Quang của Tiên giới, dùng lấy lực lượng của một người chiếm lấy non sông giang sơn, một lần đuổi Ma tộc chạy tới ở ngoài Đại Hoang!
Nơi đó lưu hỏa* chạy toán loạn, ma thú thành đàn, hàng năm không thấy mặt trời.
Lưu hỏa*: bệnh trùng tơ.
Ma tộc thảm bại khiến lòng người ở Tiên giới sinh ra khí phách Duy Ngô Độc Tôn* trong thiên địa, Lưu Quang càng thêm thủ đoạn kiên cường thống nhất Tiên giới, lần nữa chế định pháp tắc tiên quy, thành lập một Tiên giới mới!
Duy Ngô Độc Tôn*: trong QT dịch là “chỉ có một”. Ly nghĩ ý nghĩa ở đây là cao quý nhất, vĩ đại nhất.
Trong Tiên giới ngày càng cường đại, hắn cuối cùng thành chúa tể chí cao vô thượng của Lục giới!
Mặc Tử Tụ thống hận Tiên giới, ngay cả bị bức vào vùng đất Đại Hoang hoang vu, ngạo khí vẫn không chiết! Mặc dù không địch lại Lưu Quang, nhưng một lần lại một lần tụ họp binh lực, bền bỉ xâm phạm Tiên giới!
Thường xuyên Tiên giới chèn ép, nhị giới yêu ma liên thủ, cho Tiên giới một kích nặng nề!
Sau lần đó, trong tranh đấu ở tiên ma, Yêu Giới chặn ngang một cước, tam giới ào ào hỗn loạn lại là mấy trăm năm.
Tiên giới che chở Nhân giới, tuy ít Yêu Ma Quỷ Quái giết hại xâm phạm, nhưng chỉ cần nơi có người, sẽ có ích lợi, có lợi ích sẽ gặp chiến tranh!
Vương triều nhiều lần thay đổi.
Đúng lúc này Thiên tử nhậm chức, hạ xuống huyết mạch cho Tần thị.
Tần thị nguyên là triều sở Tiên vương được Vua của một nước phong ban, Quốc quân tàn bạo hoang dâm, khiến dân chúng tiếng oán than dậy trời, sống không bằng chết, cuối cùng đưa tới phản kháng của chư hầu Tần thị!
Tiên vương đã hoàn toàn biến mất lòng người, chư hầu Tần thị vung cánh tay hô lên, bốn phương tám hướng hưởng ứng!
Chỉ sau một năm, liền hoàn toàn đã phá vỡ một Cựu Vương Triều*, ở giữa đất trời này, thành lập một vương triều mới tinh!
Cựu Vương Triều*: vương triều cũ.
Mà trong hoàng thất vương triều, làm cho người ngưỡng mộ kính sợ nhất là Bát Vương gia, Tần Trọng Hoa!