Sự Ngọt Ngào Cuối Cùng

Chương 74:Đại kết cục



Chiếc máy bay tư nhân sang trọng vừa đáp xuống bãi cỏ rộng lớn, lúc này trời đã gần tối, Lạc Hy vội vã nhìn đồng hồ, chỉ còn mười lăm phút nữa, cô cấp tốc lái xe một cách nhanh nhất để đến điểm hẹn. Trong lòng không ngừng sốt ruột cùng lo lắng, tên khốn Doãn tử Thần dám bắt cóc con trai cô. Tốt nhất anh ta biết điều mà giao Cảnh Nam ra, nếu không cô nhất định sẽ khiến hắn cả đời không thể phong lưu được nữa.

Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước quảng trường, Lạc Hy nhang chóng bước xuống xe, khung cảnh hình như có gì đó không đúng cho lắm. Chẳng phải quảng trường ngày rất đông người qua lại sao, đèn điện lúc nào cũng lộng lẫy chứ? Hôm nay sao lại tối thui thế này? Lạc Hy cẩn trọng tiến lên từng bước. Bất chợt, cách cô không xa, con người bé nhỏ của Cảnh Nam xuất hiện trước mặt cô, trên tay cầm theo một chiếc đèn lồng nhỏ. Cô vui mừng chạy đến ôm chầm lấy cậu.

“Tiểu Nam, con đi đâu vậy? Có biết mẹ lo lắm không?”

Cảnh Nam thấy dáng vẻ xúc động của Lạc Hy cũng có phần xúc động theo, ngay sau đó cậu cất giọng điềm nhiên.

“Con đi tìm ba.”

Câu trả lời của cậu khiến Lạc Hy hoàn toàn bất động, cô không ngờ Cảnh Nam lại nói ra những lời đó. Từ lúc mang thai cho đến khi cậu lớn bằng từng này chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của cha. Một đứa trẻ đáng thương như vậy nhưng từ lúc biết nói, cậu chưa hề một lần nhắc đến cha mình, luôn tỏ ra bản thân không cần sự che chở. Người làm mẹ như cô sao lại không hiểu con mình, Cảnh Nam thực sự rất muốn có cha ở bên nhưng đều bởi vì cô nên cậu đành kìm lòng để cô được vui vẻ. Lạc Hy vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, chững chạc ấy, giọng có chút nghẹn ngào.

“Xin lỗi con, đều tại mẹ không tốt.”

“Mẹ đi theo con…”

Cảnh Nam nắm lấy tay Lạc Hy, dẫn cô đến quảng trường. Một giây sau, ánh đèn liền bừng sáng khắp cả khoảng không gian tĩnh mịch. Những ngọn nến vàng bằng một cách kì diệu nào đấy mà sáng lên trông thật lung linh, ánh nến xếp thành lối đi, dẫn đến một sân khấu hoành tráng. Đặc biệt có một màn hình rất lớn chợt xuất hiện những hình ảnh của cô, có cả khoảng thời gian hạnh phúc của cô và Doãn Tư Thần năm
năm trước. Hình ảnh trước mắt làm Lạc Hy sững người, biết bao nhiêu kí ức ngọt ngào cùng đau thương bỗng ùa về trong kí ức. Giọt nước mắt vô thức rơi xuống gò má hồng hào của cô. Rồi ánh đèn lại chiếu xuống khoảng trống, Doãn Tư Thần xuất hiện ngay sau đó, đằng sau và vòng trái tim khổng lồ được xếp bằng hoa hồng Juliet quý giá. Doãn Tư Thần mặc âu phục đen sang trọng, ngũ quan cương nghị tỏa ra khí chất vương giả. Cảnh Nam đưa cô tiến gần về phía anh, Lạc Hy lúc này hoàn toàn không thể điều khiển được hành động của bản thân mình, cứ mặc cho con trai dẫn đi. Không biết bao lâu sau, cô đã dừng chân ngay chính giữa vòng hoa hồng từ bao giờ. Lúc này khoảng cách giữa cô và anh chỉ còn cách nhau vài xăng – ti – mét. Trái tim Lạc Hy bất giác đập liên hồi. Cô đây là đang bị làm sao vậy? Ngay chính bản thân Lạc Hy hiện tại cũng không hiểu nổi rốt cuộc mình muốn gì. Sự trang hoành lộng lẫy đã khiến rất nhiều người đi đường bị thu hút, họ đến xem ngày một đông hơn. Doãn Tư Thần khẽ lấy ra một chiến nhẫn kim cương tinh xảo, sau đó liền quỳ gối trước mặt cô, ánh mắt thâm trầm tỏa ra sự ôn nhu mê người.

“Lạc Hy, gả cho anh!”

Câu nói đột ngột của anh khiến hết thảy tâm trí Lạc Hy như bị ngưng trọng.

Anh nói cô gả cho anh.

Đây là thật hay tất cả là lừa dối.

Doãn Tư Thần nhận ra sự lưỡng lự của cô liền nói tiếp.

“Anh biết bản thân đã gây ra quá nhiều tổn thương cho em, để em chịu dày vò trong nhiều năm như vậy. Hiện tại dù anh có nói bao nhiêu lời xin lỗi cũng không thể cứu vãn, nhưng xin em hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ dùng cả phần đời còn lại của mình để chứng minh tình yêu anh dành cho em.”

“Anh yêu em, yêu hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này.”

Lời cầu hôn đầy xúc cảm đã làm cho cô và tất cả những người xung quanh xúc động. Có lẽ đã đến lúc, trái tim này cũng cần một chỗ dựa để nghỉ ngơi, con trai cô cũng cần một gia đình hạnh phúc để trưởng thành rồi. Thấy nữ nhân vật chính không có phản ứng, mọi người liền bắt đầu hô hào.

“Đồng ý đi…”

“Đồng ý anh chàng đó đi…”

Doãn Tư Thần lúc này càng trở nên sốt ruột hơn, chỉ sợ Lạc Hy sẽ không đồng ý, anh lập tức nói lớn kèm theo cả sự đáng thương.

“Nếu em không đồng ý, anh sẽ tự đánh mình, đánh đến khi nào em chấp nhận thì thôi!”

Dứt câu, Doãn Tư Thần liền đấm mạnh vào người mình liên tiếp mấy cái, Lạc Hy trông thấy thế, trong lòng không kìm được mà dấy lên sự xót thương. Mắt đã ngấn lệ, cô vội đỡ lấy bàn tay chuẩn bị giáng xuống cái đấm tiếp theo.

“Được rồi anh đừng đánh nữa, sao lại hành xử trẻ con như vậy chứ!”

Sự cản ngăn của cô khiến anh vui mừng khôn xiết, vội vã đứng lên, nắm chặt lấy tay cô.

“Em đồng ý rồi đúng không? Gả cho anh nhé?”

Lạc Hy xấu hổ, rụt rè gật đầu nhẹ, Doãn Tư Thần vừa trông thấy Lạc Hy gật đầu đồng ý, bản thân anh liền không kìm được hạnh phúc mà nhấc bổng cô lên xoay vòng tròn, miệng không ngừng hô lớn.

“Aaaa, Lạc Hy, em cuối cùng cũng đã là của anh rồi.”

“Mau bỏ em xuống, mọi người đang nhìn kìa!”

Tiếng vỗ tay từ khắp nơi vang lên trong niềm hạnh phúc của đôi nam nữ trẻ. Doãn Tư Thần đeo chiếc nhẫn lấp lánh vào ngón áp út của Lạc Hy rồi nhanh chóng hôn lấy đôi môi hồng như trái anh đào ấy. Sự hạnh phúc của hai người đã được tất cả những con người ở đây chứng kiến, còn cả thần linh trên cao chứng giám và cầu chúc cho họ được bách niên giai lão. Vậy là cuối cùng sau bao nhiêu khó khăn trắc trở, hai trái tim này cũng đã tìm được về bên nhau, cùng nhau xây dựng tổ ấm gia đình. Có thể ban đầu ông trời đã sắp đặt cho đôi nam nữ họ được gặp nhau, rồi ở bên nhau, từng chút từng chút một chạm đến trái tim của đối phương. Họ hết lần này đến lần khác chia ly rồi lại hội ngộ, tất cả đều là vì hai chữ “duyên phận” dù có đi đâu cũng không thể chạy thoát.

\`\`\`
~~~~~~The End~~~~~~
\`\`\`

Tình yêu chính là cảm giác khi nếm một loại trái có vị chua, ngọt.Đôi lúc cũng có thể là đắng nhưng dù có mùi vị gì thì khi ta đã từng nếm qua đều không thể kìm được mà muốn nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.