Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)

Chương 9: Theo đuổi cách qua cửa hoàn mỹ



???

Lần này cả ba đều nghệt mặt: “Nó? Ý cậu là con gấu này?”

“Đúng. Thật ra ngay từ đầu Nhiệm vụ kinh dị đã nói cho chúng ta biết Bặc Thức Nhân = không phải người, chính là ý trên mặt chữ, nó cũng từng chính mồm khằng định qua Bặc Thức Nhân không phải tên nó, Bặc Thức Nhân cơ bản không phải con người, nó là một con gấu bông con.” Úc Dạ Bạc lấy tập tranh kia: “Đã từng có người tặng cho Thẩm Nguyệt Nguyệt hai con gấu bông, lần lượt là gấu mẹ và gấu con, bình thường chúng được đặt trên bàn học sau đó gấu mẹ bị vứt đi.”

(*) Ở đây tác giả chơi chữ: Bặc Thức Nhân(卜式仁) đồng âm với (不是 人 )có nghĩa không phải người ~~ cảm ơn bạn Ngân Kỳ đã giải thích cho mình nha ~~

Còn nhớ Úc Dạ Bạc từng đứng dưới lầu phỏng theo góc nhìn của Bặc Thức Nhân nhìn thấy vòng tròn màu trắng trên mặt đất không?

“Đó chính là thùng rác.” Úc Dạ Bạc đi đến chỗ vòng tròn, dùng chân dẫm dẫm: “Chắc hẳn vị trí này từng đặt một cái thùng rác, sau khi Bặc Thức Nhân bị vứt, bức ảnh kia là những hình ảnh cuối cùng nó nhìn thấy khi nằm trên đống rác, do vậy mới là một bức ảnh ngước lên trên, vả lại tòa nhà nhìn qua có vẻ vô cùng cao lớn.”

Cho nên rõ ràng Bặc Thức Nhân đã từng ở đây nhưng lại không biết đây là chỗ nào. Nó không đứng dậy nổi cũng bởi bản thân nó là một món đồ chơi không có năng lực di chuyển, hoặc có lẽ đã bị xé nát.

Không chỉ vậy ngay cả ảnh đại diện của Bặc Thức Nhân những đặc điểm như mái tóc dài vai hẹp, không phải đó là những đặc điểm của con gấu bông trong ảnh sao?

“Phải làm sao để chứng minh điều này?” Ba người bị lời Úc Dạ Bạc dọa ngây người, nghe qua có vẻ vô lý nhưng khá thuyết phục, nếu tất cả suy đoán đều chính xác vậy tất cả bí ấn về Bặc Thức Nhân đều đưuọc giải đáp, chẳng qua cuối cùng vẫn không có bằng chứng để chứng minh.

“Nhất định sẽ có.” Úc Dạ Bạc mở tập tranh trên tay, khẳng định nói: “Ngay trong đây.”

Vừa mới rồi nằm dưới gầm giường, phạm vi cử động quá ít, không dám làm mấy động tác quá mạnh nên cậu không có cơ hội nhìn kĩ.

Bây giờ đứng dưới ánh đèn, ba người chăm chú nghiên cứu tập tranh con nít như đang đứng đọc luận văn nghiên cứu.

Úc Dạ Bạc lần nữa lật tới trang kia, cậu cầm ảnh chỉ vào góc dưới bên phải: “Đây, năm 2014, thời gian Thẩm Nguyệt Nguyệt được tặng quà, vừa đúng cách bây giờ 6 năm.”

Cũng chính là tuổi con gái Bặc Thức Nhân.

Mà không lâu sau đó, Thẩm Nguyệt Nguyệt chết.

Nghê Ninh kìm lòng không đặng cảm thán: “Quá trùng hợp rồi, không phải thật đấy chứ?”

Sự thật đúng là vậy. Họ nhanh chóng tìm ra bằng chứng.

Trên tờ giấy dán ảnh, ngoại trừ một ít hoa cỏ được vẽ dọc theo bức ảnh còn có thêm hai mũi tên xiêu xiêu vẹo vẹo. Sau khi dán ảnh về vị trí cũ, hai mũi tên kia đối diện nhau.

Bính âm tương ứng với người phụ nữ trong ảnh là gū gu.

Dì.

Gấu mẹ và gấu con lần lượt là: nīmāma, nīnī

Mẹ Ny Ny, Ny Ny.

Đây không phải là Ny Ny con gái của Bặc Thức Nhân sao?

Lần này tất cả mọi người đều tin sát đất, thì ra bọn họ vẫn luôn lẩn quẩn trong vòng tròn sai lầm.

“Mẹ kiếp, cái app khốn nạn lừa người, người thường ai nghĩ nổi hai mẹ con ở đây ám chỉ hai con gấu bông? Còn cả cái ảnh chụp kia hóa ra cũng là một gợi ý.”

Manh mối bức ảnh đầu tiên không những ám chỉ địa điểm mà còn gợi ý về thân phận của Bặc Thức Nhân, hơn nữa còn khớp với bức tranh vẽ cảnh con gấu bông bị ném vào thùng rác.

Bức thứ hai cũng vậy, nhìn như chỉ thu hẹp phạm vi nhưng trên thực tế đã trực tiếp chỉ ra vị trí của Ny Ny. Vốn dĩ chúng vốn được đặt trên bàn học song sau đó bị rơi xuống, kẹt giữa khe hở.

“Fuck, cái app lừa tình, người bình thường ai mà qua cửa được.” Đổng Hạo hùng hùng hổ hổ mắng chửi, đột nhiên bị ‘người bất bình thường’ Úc Dạ Bạc lạnh lùng liếc xéo một cái.

Nghĩ tới thẳng nhóc này là một kẻ ngoan độc mặt không đổi sắc đối diện với nữ quỷ, hắn vội vàng sửa lời: “….là do tụi tôi ngu ngốc, anh Úc trâu bò.”

“Nhưng nếu chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ sao vẫn chưa đi ra ngoài được?” Phương Phương dùng tay vỗ vỗ lên bức tường trong suốt, nghi ngờ hỏi.

“Tôi biết.” Phương Phương đứng ngoài câu chuyện bây giờ mới có cơ hội lên tiếng góp ý: “Lúc mọi người không có ở đây do quá sợ hãi nên tôi đành ngồi nghiên cứu app Nhiệm vụ kinh dị, bên dưới chi tiết nhiệm vụ có một nút [gửi nhiệm vụ].”

Nút này xuất hiện sau khi trò chơi bắt đầu.

Hóa ra là vậy.

Mọi người nháo nhác mở app Nhiệm vụ kinh dị, bên dưới còn một dòng nhỏ ghi chú: “Nếu như đoàn đội cùng làm một nhiệm vụ, một người hoàn thành tức là toàn đội qua cửa.”

Đổng Hạo phấn kích ấn vào gửi nhiệm vụ, xuất hiện thông báo: [Gửi không thành công, trên người không có mục tiêu nhiệm vụ.]

Vì vậy người cầm gấu Úc Dạ Bạc ấn nút gửi, khung thoại hiện lên: [Bạn có muốn gửi mục tiêu nhiệm vụ ngay bây giờ không?]

Đang lúc cậu chuẩn bị ấn gửi, bỗng tầng trên cùng vang lên một tiếng động mạnh, cửa sắt bật mở, đèn cảm ứng lần lượt tắt từ trên xuống dưới, ngay sau đó bóng dáng Thẩm Nguyệt Nguyệt xuất hiện trước cửa hành lang. Vẫn là cơ thể máu me be bét kia nhưng gương mặt không còn nét dữ tợn trái lại vô cùng đáng thương.

Cô bé bụm mặt khóc lớn, đôi mắt đỏ au tội nghiệp ánh lên tia nước trông mong nhìn chằm chằm Úc Dạ Bạc.

Ánh mắt khỏi phái nói cũng đủ biết làm cho người ta cảm thấy khó chịu cỡ nào.

Úc Dạ Bạc: “….”

Con bé bị cái gì kích thích hở? Cậu có chút tò mò, không vội vàng ấn nút xác nhận, coi coi nó muốn làm gì.

Kế đó Thẩm Nguyệt Nguyệt đẩy từ sau lưng một đống đồ linh tinh, tất cả đều là mấy thứ Úc Dạ Bạc từng nhìn thấy dưới gầm giường. Con bé chọn từ bên trong một vái món đồ chơi còn lành lặn, chiếc váy nhỏ cũ kỹ, quả bóng xì hơi, có thêm cả con gấu tròn Úc Dạ Bạc cầm trước đó.

Ba người Đổng Hạo sợ tới mức lui đến dưới bóng đèn đường: “Chết tiệt, không phải nó muốn xông ra chứ?”

Úc Dạ Bạc đột nhiên hiểu cô bé muốn làm gì, không để ý ngăn cảm của mọi người, cậu một mình đi đến trước cửa, chìa con gấu bông trong tay cho Thẩm Nguyệt Nguyệt xem: “Em muốn lấy đống đồ này đổi nó với anh?”

Thẩm Nguyệt Nguyệt ra sức gật đầu, trong miệng phát ra tiếng khóc nghẹn ngào: “Hu hu” Sau đó quỳ rạp trên mặt dất, dập đầu với Úc Dạ Bạc.

Trong thế giới quan của cô bé, đám người lớn này tự dưng xông vào nhà bé còn chưa nói, đã thế còn bắt bạn bé đi mất.

Người bạn tốt cuối cùng của bé.

Nhìn Thẩm Nguyệt Nguyệt khổ sở van xin trước mặt, nhớ đến tất cả những gì cô bé phải trải qua trước khi chết, nhớ đến mấy năm nay cô bé phải trải qua những thống khổ lặp đi lặp lại, nghĩ đến việc hung thủ hại chét bé rất có thể còn đang tự do tự tại sống vô tư thoải mái, lòng Úc Dạ Bạc không khỏi chua xót.

Huống hồ bản chất cô bé không hề xấu xa. Vốn bé muốn tha mạng cho Sơn An Chí, nhưng gã lại quá ngạo mạn, đe dọa muốn giết quỷ nhỏ. Cô bé bằng tuổi này nào biết phân biệt tốt xấu, có lẽ do xuất phát từ bản năng sợ hãi và tự bảo vệ nên mới muốn giết họ.

Đổng Hạo, Nghê Ninh, Phương Phương đứng sau khó hiểu nói: “Anh Úc, anh làm gì vậy, mau xác nhận nhiệm vụ đi để chúng ta còn về nhà.”

Dứt lời, Bặc Thức Nhân trong điện thoại bỗng dưng sống lại, liều mạng spam tin nhắn.

[Mau trả Ny Ny cho tôi…trả cho tôi…!!]

[Mau trả Ny Ny cho tôi…trả cho tôi…!!]

[Bằng không tôi giết hết các người!!]

Ba người sợ tới mức sắc mặt tái mét, vội vàng giục giã: “Nhanh đi.”

Úc Dạ Bạc không nhanh không chậm cầm điện thoại đáp trả Bặc Thức Nhân hai chữ: “Im mồm.”

“Hả?!”

“Xin lỗi, tôi luôn theo đuổi cách qua cửa hoàn mỹ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.