Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)

Chương 37: Nhím nhỏ màu hồng *



Ồ, hóa ra được lấy từ bài thơ này.

Úc Dạ Bạc theo bản năng ừm một tiếng, bất chợt phát giác có chỗ không ổn.

Từ từ , “tiến” cái gì cơ?

Tiến cái của khỉ nó chứ tửu gia(1).

“Tần Hoài Chu, thẻ đạo cụ mấy anh không phải chịu chín năm giáo dục bắt buộc à?” Úc Dạ Bạc cười gằn.

Tần Hoài Chu chớp chớp cặp mắt cún con, cơ thể hơi nghiêng về trước, đôi môi khẽ khàng dán bên tai cậu: “Không, nên em dạy tôi nhé, chủ nhân ~?”

(1) Trong bài thơ gốc là “Cận tửu gia” (近酒店/ jìn jiǔ diàn): gần quán rượu, còn cái mà anh Tần nói là “Tiến tửu gia” (进酒店/ jìn jiǔ diàn): vào khách sạn

Đêm đó, hai người vào khách sạn thật.

Tất nhiên không phải làm trò con bò như Tần Hoài Chu hằng mong ước.

Là do trong lòng Úc Dạ Bạc có bóng ma, nói gì đi nữa cũng nhất quyết không chịu ở nhà, cậu cảm thấy đêm nay nếu ngủ ở nhà chắc chắn sẽ nằm mơ thấy ác mộng.

Đối diện với hai anh đẹp trai đến thuê phòng, hơn nữa còn là loại phòng giường đơn, em gái tiếp tân cười không khép được miệng, trước khi đưa thẻ còn quẳng cho hai người ánh mắt mờ ám.

Úc Dạ Bạc quê đến độ muốn giữ khoảng cách với Tần Hoài Chu nhưng con hàng này cứ không biết xấu hổ dính chặt lấy cậu.

Từ trạng thái không có mập mờ thăng cấp thành có gian tình.

Vậy nên vừa mới qua cửa Tần Hoài Chu đã bị ai kia nhẫn tâm sút về điện thoại.

8 giờ sáng hôm sau Úc Dạ Bạc tỉnh giấc, là bị khó chịu đánh tỉnh, không ngoài dự đoán cậu tiếp tục đổ bệnh.

Nhưng có lẽ do thời gian làm nhiệm vụ ngắn cộng thêm không phải chịu vận động mạnh trong thời gian dài nên không phát sốt, cơ thể chỉ hơi suy nhược, hoạt động chậm hơn mọi ngày. Cậu nằm ngẩn người trên giường một lúc mới ấn nút triệu hồi Tần Hoài Chu.

Cho nên vừa mới đi ra, đập vào mắt người đàn ông là cảnh Úc Dạ Bạc cuộn người trong chăn lộ mỗi đỉnh đầu. Hai má tái nhợt cọ gối có chút ửng hồng, mũi cũng bị nghẹt sưng đỏ, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Con ngươi màu trà ngơ ngác nhìn Tần Hoài Chu, giọng nói khản đặc phun ra một chữ: “Đói.”

Quá…quá cmn dễ thương.

Nhịp tim Tần Hoài Chu như con hươu già chạy loạn, bàn tay xoa loạn mái tóc mềm mại của cậu thanh niên.

Úc Dạ Bạc rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê cũng không thấy chỗ nào không đúng, chỉ giục anh mau ra ngoài mua đồ ăn ngon.

Chờ Úc Dạ Bạc ăn tối rồi đánh thêm một giấc, đến khi tỉnh lại cơ thể thoải mái hơn nhiều, cậu nằm giường cầm điện thoại mở Weibo.

Vừa lướt đã thấy một bài đăng hot ở địa điểm gần.

[Mẹ ơi, hơn 9 giờ tối qua trong tiểu khu nhà tôi có một cao thủ tay không leo lầu, đẹp choai chết mị!]

Vốn dĩ Úc Dạ Bạc chỉ định ngồi xem náo nhiệt, ai dè vừa ấn đã thấy tòa nhà trong bài có chút quen quen?

Chờ chút, đây không phải tiểu khu nhà cậu sao?

Người đàn ông trong video có vóc dáng cao gầy, toàn thân mặc bộ đồ đen đang tay không leo lên khoảng trống giữa hai cửa sổ bên ngoài tòa nhà cao tầng.

Bởi vì bóng tối cộng tốc độ quá nhanh nên không thể nhìn rõ khuôn mặt, toàn bộ video vỏn vẹn năm giây thành công thu hút đám đông quần chúng ăn dưa.

[Fuck, thật hả?]

[Nhất định là giả, sau khi lên xong chắc chắn người này không xuống nổi.]

[Không phải nhà ai quên chìa khóa đấy chứ hahahaha…]

[Đây là cố đấm ăn xôi vào nhà bằng được sao?]

[Độ phân giải của video có thể cao chút được không?]

[Nếu là thật thì anh ta không cần mạng à, không sợ chết hả?]

Mặc dù nhìn không rõ nhưng không hiểu sao Úc Dạ Bạc lại cảm thấy người đàn ông trong video có hơi quen mắt, đang lúc suy đoán mặt ai kia tự dưng lù lù hiện lên.

Một bài đăng hot cũng gần đấy.

[Ahhhhh, anh trai này đẹp quá đi à.]

Vị trai đẹp khiến đám chị em xuýt xoa mê mẩn không ai khác ngoài Tần Hoài Chu.

Bức ảnh chắc hẳn được chụp lén, trong hình Tần Hoài Chu tay xách nách mang vừa vặn đứng trước cửa một trung tâm thương mại. Ánh đèn rực rỡ chiếu xuống khuôn mặt phác họa đường nét tinh tế từ trán đến cằm, tất cả như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ, đẹp đến nao lòng.

Thật khó bỏ qua sự tồn tại của anh giữa đám đông tấp nập.

[Hôm nay mị và chị em cây khế đi xếp hàng mua kẹo bông gòn trong C Street Mall. Anh ấy đứng ngay trước mặt bọn mị, tay xách đống đồ, đẹp trai lắm luôn ấy! Nhưng lúc đứng xếp hàng nhìn lạnh lùng lắm QAQ, anh ấy muốn mua một cây kẹo bông gòn màu hồng nhạt tạo hình con nhím, hahaha, còn bảo ông chủ cho thêm đường, sự tương phản này dễ thương chết mất.]

[Mị lấy hết cam đảm hỏi anh ấy cũng thích ăn kẹo bông gòn à?]

[Anh ấy nói không phải, là tặng người khác. Chắc chắn là mua cho bạn gái rồi, huhuhu, chẳng nhẽ mối tình chưa kịp đơn bông của mị kết thúc chóng vánh vậy sao?]

[Chỉ là sau khi anh ấy nhìn điện thoại hình như có chuyện gấp thì phải, đến cả kẹo cũng không cầm đã đi mất. Mà cho dù là hoa đã có chậu mị cũng muốn gào một câu, I love you pặc pặc. Ahhhh, đúng chuẩn gu mị luôn!]

Úc Dạ Bạc: “…..”

Gì đây? thẻ đạo cụ nhà cậu mua kẹo bông gòn cho bạn gái? Anh ta có còn để đứa chủ nhân như cậu vào mắt không?

Hay do thấy cậu dễ dãi nên thích làm gì thì làm?

Trùng hợp sao đúng lúc Tần Hoài Chu đi mua nước về, thấy cậu tỉnh dậy lập tức nâng cao khóe miệng qua thăm, nhưng không hiểu sao Úc đại gia lại quấn chăn quay mặt sang chỗ khác.

“Em làm sao vậy?” Tần Hoài Chu chớp mắt ngồi xổm cạnh giường chọc chọc gáy cậu: “Có chỗ nào khó chịu à?”

Úc Dạ Bạc: “…..”

“Hửm?” Tần Hoài Chu kiên trì ngồi chọc gáy cậu.

“Anh làm cái gì đấy hả?” Úc Dạ Bạc cau mày xoay người, suýt chút nữa va vào khuôn mặt điển trai của ai kia, cậu mất tự nhiên đập bộp tay anh: “Đã nói rồi, đừng dựa gần tôi.”

Tần Hoài Chu thở dài ngao ngán, nhím nhỏ này lại sao đây?

Nhưng thấy vẻ dáng vẻ “tra nam” lật mặt nhuần nhuyễn, Tần Hoài Chu đoán cục cưng đã nghỉ ngơi đủ, vì vậy nhắc tiếp chuyện tối qua: “Tiểu Dạ, đừng ngủ nữa, chúng ta đi trung tâm thương mại.”

Úc Dạ Bạc vục mặt vào chăn bực bội trả lời: “Không đi, không muốn ra ngoài.”

Tần Hoài Chu sớm đoán thằng nhóc này sẽ giở quẻ, anh từ tốn đáp: “Anh nói với em chuyện này nhé, đống đồ hôm qua mẹ em nhờ anh mang về mất hết rồi.”

“Hả?” Úc Dạ Bạc không giữ nổi bình tĩnh đạp tung chăn ngồi phắt dậy, hai mắt trợn tròn: “Anh làm mất rồi?”

Quả này mẹ đấm cậu chết mất.

“Ừm, vì vội chạy về cứu em.” Tần nào đó chống cằm nhìn cậu bằng ánh mắt ngây thơ vô tội.

Úc Dạ Bạc: “…..”

Mẹ kiếp, anh qua đây, tôi thể không cắn chết anh đâu!

Cậu thừ người vài giây, duỗi tay che cặp mắt không ngừng phóng điện của Tần Hoài Chu, xụ mặt nói: “Sao anh không giao cho nhân viên trung tâm thương mại để họ giữ giùm?”

Tần Hoài Chu rất không biết điều né tránh, đôi mắt mắt thâm thúy nhìn cậu chằm chằm: “Thì do anh sốt ruột sợ em gặp chuyện chẳng lành.”

Úc Dạ Bạc mặt không đổi sắc tiếp tục dùng tay chặn ánh mắt thả bả: “Anh vứt ở đâu? Giờ chúng ta quay lại tìm.”

Tần Hoài Chu nghiêng đầu né tránh: “Anh quên mất ròi.”

Úc Dạ Bạc: “Bớt đùa.”

Tần Hoài Chu: “Người ta quên thật mà, lúc đó gấp quá nên anh tiện tay quẳng một bên rồi chạy về nhà.”

“Anh…”

Úc Dạ Bạc lại che, ai đó lại nghiêng người.

Sau vài hiệp đấu Úc Dạ Bạc đành giương cờ chịu thua, tức chết mất.

Cậu nghiến răng nghiến lợi: “Anh còn nhớ mẹ tôi mua gì không?”

Tần Hoài Chu như sớm chờ câu này, không chút do dự gật lấy gật để: “Nhớ, anh đã nói trí nhớ anh rất tốt mà.”

Anh đắc ý cái khỉ gì thế hả.

Nhớ đồ đã mua mà không nhớ vứt đồ ở đâu?

Úc Dạ Bạc lườm anh một cái, nói thì nói thế nhưng dù sao tối qua anh cũng có công cứu cậu, Úc Dạ Bạc chỉ đành lưu luyến tạm biệt chiếc giường khách sạn. Tần Hoài Chu thắng lợi vẻ vang hớn hở chạy đi lấy quần áo cho cục cưng nhà mình.

Trước khi đến trung tâm thương mại hai người về nhà.

Tiểu U Linh vẫn còn nằm trong nhà kho. Nó không có rác ăn nên đành nằm co ro ở xó nhỏ, vòng eo đẫy đà vì chịu đói mà ốm mất một vòng, Úc Dạ Bạc tiện tay ném rác ở phòng bếp cho nó.

Biểu cảm trên mặt vật nhỏ lập tức biến thành hình ngôi sao.

*-*

Tiểu U Linh vô cùng chân chó vui vẻ lắc đuôi lăn đến bên người Úc Dạ Bạc cọ cọ lấy lòng. Nhưng ngồi chưa kịp ấm mông đã bị ánh mắt sắc như dao cạo của Tần Hoài Chu dọa sợ điếng người chạy vội vào góc.

QAQ

Thay xong quần áo hai người thẳng tiến đến trung tâm thương mại.

Phải mua đống đồ đã mất trước khi mẹ về.

Thật ra Úc nữ sĩ rất tốt tính, bà sẽ không vì mấy chuyện này mà đấm chết Úc Dạ Bạc. Song bên cạnh đó diễn xuất của bà cũng tốt không kém, nói khóc là khóc, quay đi quay lại đã nước mắt đẫm mặt, khóc đến khi nào Úc Dạ Bạc phiền chết mới thôi.

Sau đó chộp lấy thời cơ đưa ra hàng loạt yêu sách bất bình đẳng.

Ví dụ như bắt Úc Dạ Bạc bỏ thuốc lá, bắt Úc Dạ Bạc dậy sớm hay bắt cậu ra ngoài tập thể dục.

Cậu sẽ không bao giờ để cái viễn cảnh ấy xảy ra!

Trên đời này người có thể khiến Úc đại tra nam bó tay chịu trói không ai khác ngoài mẹ ruột.

À, bây giờ còn phải kể thêm Tần Hoài Chu.

Cũng may khuôn mặt Úc nữ sĩ rất nổi bật, nhân viên bán hàng có ấn tượng sâu với bà nên Úc Dạ Bạc tìm đại một cái cớ hỏi thăm. Nhưng chạy ngược chạy xuôi cả chiều mới chỉ mua được hơn nửa số đồ đã mất.

Úc Dạ Bạc mệt bở hơi tai, có lẽ phải cả năm rồi chưa vác xác ra ngoài mua đồ. Cậu mệt như cún ngồi phịch xuống hàng ghế ven đường nghỉ ngơi dưỡng sức.

“Tiểu Dạ, em quá lười vận động.” Tần Hoài Chu bị dáng ngồi mệt chết của ai đó chọc cười.

Úc Dạ Bạc lườm nguýt: Tôi thế này là do ai?

Tần Hoài Chu không thèm để ý, đặt đồ trên tay xuống: “Tiểu Dạ, anh phải đi mua chút đồ, em ngồi đây chờ nha.”

Úc Dạ Bạc ừ một tiếng, nhìn anh đi được hai bước đột nhiên nhớ ra: “Khoan đã, anh có tiền không đấy?”

“Có, lần trước làm nhiệm vụ còn 5 điểm anh đổi hết thành tiền rồi.”

“À.” Úc Dạ Bạc thuận mồm hỏi: “5 điểm thưởng đổi được bao nhiêu tiền?”

Tần Hoài Chu vô cùng tùy ý trả lời: “50 triệu.”

Úc Dạ Bạc nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề: “Nhiêu cơ?”

Tần Hoài Chu lặp lại: “50 triệu.”

“…..” Mặt Úc Dạ Bạc ngây như phỗng, tạm biệt

Bảo hàng này là con ruột của app cấm có sai.

Hai mươi phút sau Tần Hoài Chu tay không trở về, Úc Dạ Bạc hỏi anh mua gì thì anh chỉ đápbằng hai chữ, đoán xem.

Đoán xem? Ông đây thèm vào đoán.

Nhưng chả mấy chốc cậu cũng biết.

Mất một tiếng nữa hai người mới về đến nhà.

Đi dạo phố quả thực không phải chuyện dành cho người, so với làm nhiệm vụ còn tiêu tốn năng lượng hơn. Úc Dạ Bạc mệt đến nỗi quên sạch cảm giác sợ hãi ban đầu, giờ cậu chỉ muốn gục xuống sofa giả chết.

Tần Hoài Chu cầm lon Coca mát lạnh ác ý dí lên cổ cậu một phát, Úc Dạ Bạc rùng mình trợn trừng mắt nhìn ai kia.

“Tần Hoài Chu, anh xem đống kĩ năng mở khóa chưa?”

Ban nãy trên xe hai người đã thảo luận qua phần thưởng và thông tin thu được từ nhiệm vụ Nuôi dưỡng.

Trước đó bọn họ từng làm một thử nghiệm, Tần Hoài Chu cũng không thể tiết lộ thông tin liên quan tới Nhiệm vụ kinh dị cho người thường, nếu hai người bàn nó trước mặt những người không làm nhiệm vụ thì app sẽ biến lời muốn nói thành thứ khác.

Cụ thể là gì Úc Dạ Bạc không rõ, chỉ nhớ khi ấy Úc nữ sĩ nhìn bọn cậu bằng ánh mắt quái dị.

Vậy nên ngay cả khi bạn có nói chuyện trong xe taxi thì đừng lo, bởi tài xế sẽ nhìn bạn như nhìn thằng thiểu năng.

Sau khi xác định kỹ năng nhận được là tùy thân không gian, một khối lập phương đặc biệt xuất hiện trong không gian sống của Tần Hoài Chu.

Vốn dĩ ban đầu Tần Hoài Chu không có cách nào mang đồ vật trong thực tế vào điện thoại nhưng kể từ mở kỹ năng này anh có thể đem đồ cất vào và lấy ra.

Nói một cách đơn giản thì nó giống như balo trong game online, nhẫn không gian trong tiểu thuyết huyền huyễn, có thể cất giữ một số lượng nhất định, miễn là không phải đồ sống thì đều có thể bỏ vào, giới hạn lưu trữ tối đa là một khối.

Tương đương với khối lập phương với diện tích bề mặt 6 mét vuông chứa rất nhiều đồ.

Hơn nữa dù trong thực tế hay trong điện thoại Tần Hoài Chu đều có thể sử dụng, cũng không hạn chế khi làm nhiệm vụ.

Theo đánh giá cá nhân của Úc Dạ Bạc, kỹ năng này chính là bảo bối cấp 4, chỉ cần chuẩn bị một ít vật dụng cần thiết cho nhiệm vụ thì dù bị bắt cóc đột ngột cũng chẳng sao.

Phải biết rằng ngày đó ở trong núi sâu cậu vừa lạnh vừa đói, suýt chút nữa toi luôn mạng cún.

“Em ăn thử cái này không, ngon lắm đó.” Tần Hoài Chu đến bên sofa, giống như trêu đùa anh bạn nhỏ, đột nhiên từ sau lưng lấy ra một cây kẹo bông gòn màu hồng: “Ta da.”

Vẻ mặt Úc Dạ Bạc hoài nghi nhìn con vật màu hồng không rõ hình thù trên tay anh: “Lợn rừng?”

“…..” Tần Hoài Chu nghẹn họng, khựng một chút rồi đáp: “Là nhím.” Anh kiên nhẫn giải thích: “Em xem, đây là mũi, đây là mắt, kia là gai. Em muốn ăn thử không?”

“Mua cho tôi?” Úc Dạ Bạc ghét bỏ: “Tôi qua tuổi ăn kẹo rồi.”

“Đây là kẹo bông gòn khá hot trên mạng, đánh giá online rất tốt, ban nãy anh phải xếp hàng tận hai mươi phút mới mua được.”

Thì ra Tần Hoài Chu dùng hai mươi phút kia để đi mua kẹo.

Kể từ khi có điện thoại chuyện người đàn ông thích làm nhất là lướt mạng. Nhưng so với Úc Dạ Bạc suốt ngày cắm mặt vào game thì anh gi gỉ gì gi cái gì cũng xem.

Đặc biệt là mấy món đồ ngọt Úc Dạ Bạc yêu thích.

Thật sao? Úc Dạ Bạc hơi nghi ngờ nhưng kẹo đã dâng tận miệng nên đành vươn tay cầm, cắn một miếng, cả khoang miệng


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.