Giọng nói rõ ràng vẫn là giọng Trác Lê, nhưng không hiểu sao lại lộ ra hơi thở u ám không nói nên lời. Giọng càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhẹ, song câu cuối cùng liền biến thành tiếng gào rống khàn giọng.
Chạy!!!
Úc Dạ Bạc gần như phải dùng hết sức lực mới áp chế bản năng muốn chạy trốn, cũng bởi vì hành lang thuộc về khu dạy học, cậu không thể chạy.
Chạy sẽ chết.
Tất nhiên cậu sẽ không đi về chỗ cũ nhìn xem, một bước chân bước lên hai ba bậc thang, rảo bước lên lầu.
Nhưng đến khi bước đến bậc trên cùng của bậc thang lầu ba cậu mới phát hiện cửa lên lầu ba đã bị khóa.
Đây là một tấm cửa lưới sắt, lan can cụt và không có kẽ hở. Khóa bên trên vừa to vừa nặng, Úc Dạ Bạc thử kéo một cái, vô cùng rắn chắc, căn bản là không mở ra được.
Cùng đường? Sắc mặt Úc Dạ Bạc trầm xuống, còn chưa kịp tự hỏi, tiếng gọi bên dưới hành lang tối đen kia ngày cách cậu một gần.
“Anh ơi….anh chạy cái gì thế?”
“Anh đang sợ cái gì hả?”
“Anh chờ em với….”
Thừa dịp nó chưa đuổi đến đây, Úc Dạ Bạc quay đầu chạy về phía sau, do chạy nhanh cộng thêm cầu thang dốc, vốn là kẻ có sức chiến đấu bằng 0, Úc Dạ Bạc suýt chút nữa trượt chân té ngã úp mặt.
Cũng may Tần Hoài Chu đỡ kịp, có lẽ do nhìn ngứa mắt, một tay anh ôm eo, một tay nhắc chân bế cậu chạy đi.
Úc Dạ Bạc vội vàng giơ điện thoại để anh thấy rõ đường đi, nhưng Tần Hoài Chu giống như không bị ảnh hưởng bới bóng tối. Cùng là đi nhanh tốc độ của anh rất nhanh, hơn nữa vô cùng linh hoạt, nhẹ nhàng né tránh đống đồ vật trên mặt đất.
Anh đứng trước chân cầu thang tạm dừng nửa giây, Úc Dạ Bạc lập tức nói: “Đi theo dấu chân.”
Vừa nãy đứng trước cửa sắt, Úc Dạ Bạc cũng để ý qua hai hàng dấu chân đã từng dừng ở chỗ này, hơn nữa còn dừng một lúc lâu. Lúc cậu đi lên đã khiến chúng bị hủy gần hết, lung tung rối loạn một nùi nên nhất thời con quỷ kia sẽ không tìm được manh mối.
Lúc đi xuống mới dám chắc chắn, cuối cùng hai hàng dấu chân đi thẳng về phía bên trái.
Đúng thật là có đường, nhưng sao cậu lại không nghĩ ra nhỉ? Mắt thấy sắp đi qua hành lang bên trái, lại nghe thấy tiếng bước chân ‘cộp, cộp, cộp…’, tiếng bước chân rất nhỏ, bóng đen bất thình lình xuất hiện trước cửa hành lang bên trái.
Bây giờ Úc Dạ Bạc mới xác định được thật ra trong tòa nhà này có hai con quỷ. Một con không có tiếng bước chân giả làm Trác Lê, một con quỷ toàn thân đen xì có tiếng bước chân.
“Anh…Anh chờ em với…anh ơi….”
“Anh, anh đừng có chạy nữa nha, hi hi hi ~”
Tiếng gọi ‘Trác Lê’ đắng sau cũng ngày một gần, Úc Dạ Bạc không cần quay đầu cùng biết nó đi đến đâu.
Cái này có được coi là trước có hổ sao có sói không nhỉ? Thời khắc then chốt, thế mà Tần Hoài Chu lại dám buông cậu ra, Úc Dạ Bạc đang muốn xoay người vọt vào phòng học bên cạnh, người đàn ông lại đột nhiên túm tay cậu kéo về phía trước.
Úc Dạ Bạc: ?!
Quỷ đen cũng từ một đầu hành lang khác đi lên, hóa ra đó là một người đàn ông trẻ mập trần như nhộng, làn da vàng xanh, bộ mặt dữ tợn vặn vẹo. Nó vừa thấy Úc Dạ Bạc lập tức trở nên kích động, giống một củ cái mập tay chân vặn vẹo quái dị chạy tới.
“Cộp, cộp, cộp.”
Tiếng bước chân ngày càng gần.
Khoảnh khắc Úc Dạ Bạc sắp đâm trúng, trong nháy mắt, cậu nghe rầm một tiếng, củ cải mập kia bị đánh bay ra xa, đầu giống như quả bóng xì hơi dính vào mặt tường, sau khi bật lại lộc cộc lăn từ cầu thang xuống dưới lầu.
Một màn trước mặt khiến Úc Dạ Bạc quên cả hít thở.
Lần đầu tiên cậu mới có cơ hội kiểm nghiệm thể lực cấp S+ của Tần Hoài Chu. Anh nói ra ngoài phải tốn sức gấp năm sáu lần, ấy vậy mà có thể nhẹ như không đạp bay củ cải mập kia.
Không cần Tần Hoài Chu thúc giục, Úc Dạ Bạc bắt lấý cơ hội chạy lên lầu, quả nhiên chỗ này có cửa thông lên lầu ba.
So với lầu một, nơi này càng nhiều rác thải linh tinh, hoàn toàn không nhìn thấy dấu chân trên mặt đất. Cũng may ống dẫn bên phải hành lang bị rỉ nước, trên mặt đất tràn lan chất lỏng màu đỏ ghê tởm, phàm là người bình thường đều sẽ không muốn chạy qua.
Vậy nên Úc Dạ Bạc quyết đoán chọn bên trái. Giống như khu dạy học, các phòng ở đây đa số dán giấy niêm phong, chỉ có một căn phòng cuối hành lang trước cửa chất đầy đồ linh tinh là có dấu hiệu bị di rời, vừa vặn tạo ra một lối đi. Cánh cửa phòng cũng bị mở toang, dấu chân dưới đất rất hỗn loạn nhưng lại không có dấu chân đi ra.
Bên trong đã xảy ra chuyện gì?
Bước chân Úc Dạ Bạc có chút chậm lại, xác nhận bên trong không có nguy hiểm mới đi vào. Sau khi vào thì nhanh chóng đóng cửa lại, xoay người ép mạnh lưng lên ván cửa.
“Anh….anh…anh đang ở đâu đấy….”
“Anh ơi….”
Tiếng kêu ai oán não nề vang vọng khắp hành lang không một bóng người, tiếng sau so với tiếng trước càng thê lương hơn. Ngày một gần. Ngày một gần. Rất nhanh đã dừng trước cửa.
Vào lúc thần kinh Úc Dạ Bạc căng chặt đến cực độ, giọng nói ngay sau ván cửa đột nhiên im bặt trong nháy mắt, biến mất.
Úc Dạ Bạc linh cảm sắp có gì đó xảy ra trên lỗ mắt mèo, cho nên cậu sẽ không bao giờ đi dí mắt lên đó nhìn ra ngoài xem xét tình hình ngoài hành lang. Nhưng sự việc xảy ra ngay sau đó nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu.
Trong bầu không khí tĩnh lặng ngắn ngủi, một đầu ngón tay trắng nhợt gầy gò như que củi vươn ra từ lỗ mắt mèo. Giống như con sâu róm kinh khủng vặn vẹo uốn éo không ngừng, sau khi chọc đến cực hạn, ngón tay kia đột ngột đứt lìa.
Máu tươi phun ra từ lỗ mắt mèo, theo ván cửa ào ảo chảy xuống.
Mắt thấy ngón tay sắp rơi lên mặt Úc Dạ Bạc, Tần Hoài Chu nhanh tay chặn đứng nó. Có lẽ cảm thấy ghê tởm nên anh lập tức vẩy nó xuống đất, trùng hợp bắn cạnh chân Úc Dạ Bạc. Chàng trai trẻ ngơ ngác mấy giây, không chút do dự nhấc chân dẫm lên.
‘Trác Lê’ bên ngoài vốn tưởng chiêu này có thể dọa người bên trong kêu cha gọi mẹ, nào biết trộm gà không được còn mất nắm gạo. Úc Dạ Bạc bình thường như con ma ốm, nháy mắt bộc phát sức mạnh 20 điểm, suýt chút nữa dẫm nát ngón tay kia thành bãi thịt vụn.
“Ah ah ahhhhh…”
(*) chỗ này có khi con quỷ bị anh công đấm ấy.
‘Trác Lê’ đứng ngoài cửa nằm vật ra đất kêu là thảm thiết, sau khi lăn vào bóng tối lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
Ờ mây zing gút chóp!
Úc Dạ Bạc cười tươi như hoa, giơ ngón tay cái với Tần Hoài Chu vô hình, người kia vỗ đầu đáp lại.
Bản thân Úc Dạ Bạc còn chưa để ý, vốn dĩ trước kia bị vỗ đầu còn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng bây giờ lại có thể bắt đầu quen thuộc với nó.
Tuy tạm thời giải quyết xong ‘Trác Lê’, nhưng Úc Dạ Bạc còn nhớ rõ trong đây còn một con quỷ khác, có lẽ đợi đến khi nó nhặt được đầu về sẽ tiếp tục đuổi theo.
Úc Dạ Bạc mau chóng bắt tay làm việc. Vừa rồi lực chú ý toàn bộ đổ dồn vào thứ đồ bên ngoài, bây giờ giờ chiếu đèn pin một vòng quanh phòng mới phát hiện chỗ này không phải một phòng học, nhìn càng giống một cái nhà kho.
Khác với đống đồ linh tinh rối loạn bên ngoài, đồ vật trong này được sắp xếp ngay ngắn trên các kệ kim loại.
Tầng dưới cùng để các dụng cụ thể dục thể thao, bên trên sắp tài liệu sách vở, poster cuộn tròn…
Úc Dạ Bạc cầm điện thoại rọi khắp ngóc ngách. Kho hàng này lớn chừng hai căn phòng học, phía trước hai bên trái phải đều không nhìn rõ, thường thường có tiếng nước nhỏ giọt vang lên, ở trong màn đêm tựa như con quái vật không tên ẩn núp.
Úc Dạ Bạc cẩn thận đi sâu vào trong, chưa được mấy bước, Tần Hoài Chu để tay lên đầu cậu một cái, ý bảo cậu quẹo trái.
Úc Dạ Bạc đi qua, thấy trên mặt đất của kệ bên trái có một cái điện thoại khó phát hiện.
Xem kiểu dáng không giống loại của mười mấy năm trước, xung quanh điện thoại là một đống mảnh thủy tinh vỡ vụn, dưới nền đất còn một vết bẩn lớn màu vàng xanh.
Màn hình điện thoại bị vỡ một góc nhỏ, trong trạng thái sập nguốn. Úc Dạ Bạc thử khởi động máy, thế mà lại mở ra được, nhưng pin còn chưa đến 10%.
Trực giác mách bảo cậu bên trong có manh mối quan trọng, nhưng màn hình lại cài đặt mậu khẩt, cần nhập mật khẩu hoặc vân tay để mở khóa.
Khoan đã, vân tay…vân tay cậu không có nhưng cậu có ngón tay mà.
Úc Dạ Bạc quay đầu nhìn ngón tay bị đứt lìa nằm trên mặt đất trước cửa, chỉ chỉ: “Tần Hoài Chu, anh…”
Tần Hoài Chu quả quyết từ chối: “Không.”
Ban nãy là tình huống bất đắc dĩ, anh chạm một cái đã ghê tởm muốn chết, bây giờ bắt anh cầm lần nữa thà anh đi chặt mẹ tay cho rồi.
Khó có khi Úc Dạ Bạc hạ giọng nhỏ nhẻ, dùng giọng thương lượng: “Chắc chắn cái điện thoại này có manh mối quan trọng, bây giờ đã là mười rưỡi, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta đều sẽ phải chết.”
“….”
“Tần Hoài Chu, giúp tôi đi mà.”
Người đàn ông trầm tư vài giây, phun ra một câu: “Gọi ‘anh’ đi thì anh lấy cho.”