“Hu hu hu…hi hi…hi hi hi…”
Trong phòng vang lên tiếng khóc nỉ non ai oán của Thẩm Nguyệt Nguyệt xen lẫn vào đó là tiếng người rợn người đáng sợ, ánh đèn lóe lên, quỷ ảnh màu đỏ nháy mắt đã di chuyển đến trước mặt Úc Dạ Bạc.
Trong chớp mắt, thanh niên không chút do dự.
Cậu làm ra một hành động ngoài sức tưởng, vốn dĩ định nhấc chiếc két sắt nặng nề, kết quả không nhấc nổi, chỉ đành vừa lùi vừa kéo nó về phía sau.
Mắt thấy nữ quỷ sắp bay vào, lần thứ hai Úc Dạ Bạc bộc phát tiềm lực kinh người, mạnh mẽ nhấc két sắt, mượn lực xoay người, dùng hết sức quăng mạnh ra ngoài cửa sổ.
?!
Nương theo tiếng kính lộp bộp rơi vỡ, két sắt bay thẳng ra ngoài. Lần này cậu cơ hồ đã dùng hết sức có thể, két sắt lao qua ban công rơi xuống, bản thân cậu cũng vì vậy mà ngã lăn ra đất.
Một tiếng rầm vang lên, trong nháy mắt chấn động cả tờ nhà khiến tất cả mọi người bật dậy, ba người dưới lầu cũng bị dọa giật nảy mình.
“Mẹ kiếp, sấm sét hở?”
“Động đất chăng?”
Trước khi lên Úc Dạ Bạc đã căn dặn để Đổng Hạo, Phương Phương, Nghê Ninh canh chừng dưới lầu, không cho người khác đến gần, bọn họ tự mình đứng cách xa một chút, ba người ngoan ngoãn nghe lời trốn trong xe.
Đổng Hạo nghển cổ ra nhìn, thấy két sắt từ trên trời giáng xuống, là rơi tư lầu 8, cửa két sắt ụp xuống nền đất, xa xa nom qua không khác gì một cái hòm kim loại.
“Chết tiệt, lão đại làm gì vậy?”
Đợi một lát thấy không có động tĩnh nào khác, Đổng Hạo nhịn không nổi xuống xe kiểm tra, hai cô gái dặt dè theo sau.
Đổng Hạo phẩy phẩy tay, phát hiện két sắt trực tiếp nứt ra thảnh từng mảnh, hắn vừa gạt ra nhìn, bất thình lình phát hiện bên trong giấu một đống xương trắng, phía trên còn có một hộp sọ ngà vàng thuộc về con người, hai hóc mắt đen ngòm vừa vặn đối diện tầm mắt bọn họ.
Ba người vội vàng lui về sau vài mét.
“Á á…..” Nghê Ninh sợ tới mức suýt chút nữa xỉu luôn tại chỗ.
Một lần nữa tiếng thét chói tai của cô kích hoạt đèn cảm ứng của cả tòa nhà. Phương Phương ngẩng dầu, miệng há thành chữ O, không màng sợ hãi, chỉ lên trên kinh hô: “Mọi người mau nhìn.”
Lần này đèn điều khiển giọng nói ở lầu trên cùng sáng lên, từ hảnh lang lầu một đến lầu tám đều sáng chưng ánh đèn, khí tức âm u quẩn quanh đều bị xua tan.
Rất khó có thể miêu tả thành lời, giống như một luồng khí ấm áp chui vào từng lỗ chân lông, toàn bộ cơn ớn lạnh trong người được loại bỏ. Lại nhìn toàn nhà trước mặt, cảm giác bí bách khiến lòng người run sợ dường như như biến mất.
“Anh ấy làm được rồi.” Phương Phương phấn khích không thôi: “Đây chính là xương cốt của Thẩm Nguyệt Nguyệt.”
Đến lúc này hai người còn lại mới kịp hồi hồn.
Bặc Thức Nhân từng nói chỉ cần mang xương cốt của Thẩm Nguyệt Nguyệt ra ngoài là có thể giải thoát cho cô bé, từ ‘mang’ này vô cùng rõ nghĩa.
Chỉ cần rời khỏi tòa nhà, mặc kệ là đi từ đường cửa chính hay cửa sổ, bất kể là 50m hay 1m, nhưng cách này có vẻ cũng quá…
Quá không tôn trọng người chết nhỉ?
Úc Dạ Bạc đã sớm đoán ra, cho dù tìm được xương cốt thì cô bé sẽ không dễ dàng để cậu rời đi. Cậu nếu không có khả năng vượt qua nữ quỷ, vậy chỉ có nước chết không kịp ngáp, vì thế ngay từ đầu cậu đã quyết định ném thẳng xuống dưới.
Chẳng qua không ngờ xương cốt được cất trong két sắt nặng như vậy, song dù thế nào đi chăng nữa, cậu làm được rồi.
Thể lực của cậu hơi bị siêu đấy biết không.
Nghê Ninh nóng lòng nói: “Tốt quá, vậy chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi về nhà được chưa?”
Phương Phương: “Chờ chút, chúng ta chờ anh Úc về đã.” Cô nàng nắm chặt gấu bông con, khăng khăng chờ Úc Dạ Bạc về.
Trong phòng 804, ánh đèn ngừng nhấp nháy, Thẩm Nguyệt Nguyệt chuẩn bị bùng nổ cũng bình tĩnh lại. Cô bé vẫn mặc chiếc váy đỏ ban đầu, cơ thể máu thịt be bét nhưng nét mặt thay đổi, sững sờ nhìn hai tay nửa ngày trời, dường như có chút khó tin.
Úc Dạ Bạc lấy tập tranh từ trong balo trả lại cho cô bé: “Em được tự do.”
Cô bé chịu tra tấn thống khổ suốt sáu năm, cuối cùng kìm không nổi, nước mắt lăn dài rơi xuống đất, cũng không đưa tay nhận tập tranh mà chỉ dùng bàn tay bé nhỏ vỗ nhẹ lên trên, đẩy đẩy đến trước mặt cậu.
Sau đó dùng thủ ngữ với Úc Dạ Bạc, cậu tuy không biết nhưng cũng có thể nhìn ra Thẩm Nguyệt Nguyệt đang nói lời cảm ơn với mình.
Cuối cùng cô bé biến mất cùng với những món đồ chơi trong phòng.
Thần kinh căng thẳng của Úc Dạ Bạc giờ mới dám thả lỏng, hai chân mềm oặt ngã ngồi trên đất, cả người vừa đau vừa nhức, đặc biệt là cánh tay, mệt tới mức không nhấc lên nổi.
Cậu nghỉ ngơi hồi lâu, bỗng nhiên nghe thấy giọng Phương Phương và Đổng Hạo vang ngoài cửa: “Úc Dạ Bạc, Úc Dạ Bạc.”
Hai người vừa vào liền thấy phòng 804 chi chít dấu chân máu, nháo nhào ngậm miệng, đến khi thấy cậu bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm.
“Suýt chút nữa tụi này tưởng rẳng anh bị thương.”
“Úc tiểu ca sao cậu không xuống vậy?”
Hiện tại Úc Dạ Bạc đã ổn hơn một tẹo, cất tập tranh vào balo, nhướn mày nhìn họ: “Bởi vì tôi còn muốn xác nhận một việc.”
“Việc gì thế?”
Úc Dạ Bạc đứng lên đi đến phòng khách, so chân mình với dấu chân máu, chỉ nhỏ hơn chân cậu nửa cỡ.
Cậu cắn nhẹ khớp ngón trỏ, như có suy tư: “Xác định thân phận hung thủ một chút.”
Hai khuôn mặt ngây ngốc hỏi: “Ai vậy? Không phải bà mẹ kế độc ác đó hả?”
Úc Dạ Bạc không trả lời, về phòng ngủ cha Thẩm Nguyệt Nguyệt, kéo ngăn tủ quần áo. Bụi bặm bay ra dính trên mặt cậu, vẻ mặt Úc Dạ Bạc chán ghét bới bên trong, lôi ra một cái váy màu đen.
Đây là một chiếc váy ngắn tay màu đen kiểu dáng cổ điển, rõ ràng size váy khá lớn, hơn nữa tương đối dài, cô gái 1m6 như Phương Phương mặc có khi còn phết đất.
“Vậy nên bà mẹ kế kia vừa cao vừa đô hả?’ Đổng Hạo tặc lưỡi: “Khoan đã, không phải chứ…ba của Thẩm Nguyệt Nguyệt không lẽ cũng bị cô ta giết?”
Trong tình huống bình thường, con gái bị người khác ngược đãi bắt nạt nhất định người ba sẽ đứng ra bênh vực. Nhưng kể cả trong tập tranh hay thời điểm Thẩm Nguyệt Nguyệt hồi tưởng tử vong, chưa từng xuất hiện hình bóng người ba xông lên ngăn cản.
“Không, cơ bản không hề tồn tại người mẹ kế độc ác nào.” Úc Dạ Bạc kéo ngăn tủ quần áo phía dưới, không mất nhiều thời gian tìm được một bộ tóc giả dài: “Người phụ nữ ngược đãi Thẩm Nguyệt Nguyệt chính là ba cô bé.”
Cho nên hàng xóm không ai từng biết sự tồn tại của người phụ nữ này, cho nên trong những bức tranh của Thẩm Nguyệt Nguyệt người phụ nữ này chưa bao giờ xuất hiện cùng ba. Đây cũng chính là lý do vì sao thời điểm lặp lại thời gian tử vong, khi người phụ nữ đi vào không mở cửa bên ngoài, hơn nữa trong phòng bếp trống rỗng còn đun một bình nước sôi.
“Ả” không bao giờ rời đi và luôn ở trong nhà.
“Đệt, cậu đang nói cái gì thế hả?!” Hai người nghe xong trợn mắt há mồm.
“Có hai lý do.”
Thứ nhất, tối qua khi vào phòng 804, ‘người phụ nữ’ kia cố tình đè thấp giọng nói chuyện song giọng vẫn lộ ra nét khá thô. Thứ hai, lúc kéo Thẩm Nguyệt Nguyệt đi, Úc Dạ Bạc liền để ý ‘người phụ nữ này’ có cơ thể rất cường tráng, cô bé trên tay ‘ả’ như không có sức lực phản kháng.
Lúc ấy trong đầu Úc Dạ Bạc bắt đầy nảy lên suy nghĩ này.
Mãi cho đến khi xác nhận dấu chân và kích thước quần áo cậu mới khẳng định chắc chắn.
“Có lẽ là thích giả nữ, có lẽ là nhân cách phân liệt hoặc có lẽ đơn giản là tâm lý vặn vẹo biến thái.” Đôi mắt nhạt màu của Úc Dạ Bạc ánh lên tia lạnh lẽo: “Mặc kệ do gì thì Thẩm Nguyệt Nguyệt cũng vô tội.”
“Vậy bây giờ cô bé…?” Đổng Hạo vẫn hơi sợ, vừa hỏi vừa nhìn đằng sau.
“Linh hồn cô bé đã hoàn toàn tự do và rời khỏi đây. Được rồi, chúng ta xuống dưới bàn giao nhiệm vụ.” Úc Dạ Bạc đứng dậy.
Cả hai thở phào nhẹ nhóm, lúc xuống dưới lầu Phương Phương đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Đúng rồi, nếu kẻ đó giết người thì chúng ta báo cảnh sát đi. Để cảnh sát bắt con cầm thú này nhốt vào tù.”
“Tất nhiên sẽ báo cảnh sát, chỉ là bắt được hay không chưa thể nói trước…” Úc Dạ Bạc chớp mắt, rõ ràng là động tác rất ngây thơ nhưng khóe miệng lại nhếch lên một độ cung tà ác: “Tôi vừa nói rồi, bây giờ cô bé được tự do.”
Phương Phương nhất thời như hiểu ra gì đó, nhịn không được đánh cái rùng mình.
Đến dưới lầu, Úc Dạ Bạc cầm gấu bông con ấn gửi nhiệm vụ, sau đó chớp mắt một cái con gấu nhỏ trên tay biến mất tiêu.
Trong phút chốc, hình như Úc Dạ Bạc nhìn thấy bóng dáng một cô bé đứng cách đó không xa, trong lòng ôm hai con gấu bông vẫy tay với cậu.
Nhìn lại, nơi đó đã không còn bóng người.
Ngay sau đó điện thoại của họ đồng loạt rung lên, cả màn hình đỏ như máu, bài hát ‘khởi đầu tốt đẹp’ vang lên.
“Khởi đầu tốt đẹp…a a….”
Mấy người sợ tới mức chuẩn bị ném điện thoại thì liền thấy một pháo hoa màu vàng xanh nổ tung giữa nền đỏ, chưa bàn đến việc phối màu sến súa không nỡ nhìn thẳng, trình độ làm gif như kiểu cổ lỗ sĩ không khác dùng ppt mà làm.
Ở giữa còn một trái tim khổng lồ được vẽ bằng bút đỏ, sau tia sáng lập lòe, giữa trái tim có mười kiểu phát sáng.
Tiếp theo hai dòng chữ hiện lên [Chúc mừng người chơi thành công hoàn thành nhiệm vụ.]
[Đã xong xếp hạng, vui lòng kiểm tra phẩn thưởng nhiệm vụ trong mục thông tin cá nhân.]
“Khởi đầu tốt đẹp….a a…”
Úc Dạ Bạc mặt không cảm xúc đập điện thoại xuống đất, bồi thêm phát đạp.
“Khởi đầu……….”
BGM thức thời biến mất. (Background music)
Ha ha.