Sự lây nhiễm | The Infectious

Chương 47: Thủ lĩnh



“Vậy ý ông mục tiêu tiếp theo của chúng là đất nước Gensan này sao ?” – Josh nói.

“Số phận của đất nước này đã được định đoạt kể từ lúc mà bọn chính quyền thối nát ấy bắt tay với lũ khủng bố rồi.”

“Nhưng lúc này có nói mấy chuyện đó ra thì còn có ích gì nữa đâu, bây giờ quyền lực lẫn sức mạnh của ông đều đã tan biến cả rồi còn gì ?”

“Chính vì lẽ đó mà tôi phải luôn có kế hoạch dự phòng đấy.”

“Kế hoạch dự phòng sao ?”

“Phải, tất cả những người lính và cảnh sát mà cậu đang thấy ở đây chính là kế hoạch dự phòng của tôi.”

“…”

“Kể từ khi Kingheat bị xóa sổ trên bản đồ thế giới ba năm về trước, những con người này đã sớm biết được tương lai sau này của họ như thế nào rồi- à không, là tương lai của toàn nhân loại này chứ.”

“Tương lai sao ?”

“Sau khi Kingheat sụp đổ, họ biết rằng mình sẽ không thể tin tưởng vào chính quyền hay bất kỳ ai cả, vì vậy họ đã tự mình đấu tranh cho gia đình, cho xã hội, cũng như là cho chính sự sống còn của chính họ trong bóng tối suốt ba năm qua.”

“Vậy giờ ông là lãnh đạo của đạo quân cảm tử này sao ?” – Josh nói và hướng ngón trỏ của mình về phía người của ông Houston.

“Cũng có thể nói là vậy, nhưng thay cho việc không làm gì và chỉ ngồi chờ chết thì sao ta không dùng hết sức lực còn lại để tìm cho mình một cái chết khác biệt và ít gượng ép hơn một chút ?”

“…”

“Hôm nay tôi đứng trước mọi người không phải với tư cách là giám đốc cảnh sát cũng không phải với tư cách là một người từng chịu ơn tổng thống tiền nhiệm của đất nước Gensan này, mà là với tư cách một người lính tình nguyện trong tiểu đội tác chiến 205, tôi là trung sĩ Houston Mackerly.”

“Tiểu đội 205 chẳng phải là tiểu đội đầu tiên được thành lập để tiến vào vùng dịch tại Kingheat ba năm trước hay sao, nhưng tiểu đội đó chỉ có 12 người thôi mà ?” – Một nhân viên an ninh trong đội nói với một vẻ mặt đầy sự khó hiểu.

“Anh không biết cũng phải, vì là lính tình nguyện nên cấp trên không việc gì phải lưu tên tôi vào tiểu đội đâu, nhưng việc đó đâu còn gì quan trọng nữa khi họ chỉ thành lập nên một đội quân cảm tử phải không ?

“…”

“Được rồi được rồi, không cần phải nhiều lời nữa, tóm lại là một người đã chết đến những hai lần như ông muốn chết thêm một lần nữa cùng với những con người tội nghiệp này để bảo vệ nhân loại phải không ?” – Lắng nghe cuộc nói chuyện từ đầu tới cuối, Henry lúc này mới bước chân ra khỏi xe và tiến về phía ông Houston.

“Quả không hổ danh là Henry Westford nhỉ, có vẻ như cậu đã hiểu được kế hoạch của tôi rồi đấy.”

“Ồ, vậy ra ông cũng biết về tôi rồi sao, nhưng mà gọi là Henry được rồi, hiện tại tôi không muốn cái họ dơ bẩn đó có cùng chỗ đứng với cái tên đẹp đẽ của mình đâu.”

“…”

“Nói tôi biết đi, có phải vì nhiệm kỳ của cái “gậy chống lưng” đó kết thúc nên ông mới không giữ được chức vụ của mình đúng không ?” – Henry hỏi.

“Cái này thì phải trả lời sao nhỉ, tôi không nhớ lắm nhưng ông ấy một mực đòi đưa tôi lên làm giám đốc cảnh sát, lý do duy nhất mà ông ta nói cho tôi là vì ông chẳng thể tin tưởng ai cả.”

“…”

“Hơn nữa lão tổng thống nhân hậu và kỳ quặc đó còn không thể nhìn thấy ngày nhiệm kỳ của mình kết thúc nữa mà.”

“Vậy là bị ám sát sao ?” – Henry tiếp lời.

“Hai viên đạn của súng bắn tỉa vào ngực và trán, có lẽ là tay chân trong giới chính trị.”

“Nhắc mới nhớ, nếu ông ta là người duy nhất dám đứng lên chống lại bọn khủng bố đó thì tôi không nghĩ chỉ có mỗi đối thủ bên giới chính trị không đâu.”

“Phải, hẳn là người của bọn chúng cũng có liên quan đến việc này nữa.”

“Nghe đây, tôi rất sẵn lòng tham gia cùng với ông và mọi người ở đây, nhưng liệu tất cả những người ở đây có đủ để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới không ?”

“Đây là những quân cờ tiên phong duy nhất mà tôi có, nhưng át chủ bài của tôi thì không thể nào mà không có cậu được đâu Henry.”

“Tôi là át chủ bài sao ?”

“Sự kiên trì và nỗ lực của cậu suốt bao năm qua chẳng phải là để dành cho thời khắc này sao. Hay là sự thật về vụ mất tích bí ẩn của bố không phải là thứ mà cậu đang tìm kiếm ?”

“…”

“Tôi mong là cậu hãy suy nghĩ lại và cùng sát cánh với chúng tôi trong cuộc chiến này đi Henry, việc này đều giúp cho đôi bên cùng có lợi mà phải không ?”

“Ông biết là mình đang chống lại một đế chế cực kỳ to lớn đúng chứ ?” – Josh cũng nói thêm.

“Biết làm sao được, đã hứa rồi thì phải giữ lời chứ.”

“…”

“Nhưng mà tôi cũng chẳng biết là mình có thật sự hứa hẹn gì không nữa, có lẽ tôi chỉ đang tự dằn vặt bản thân khi những con người đáng kính đó đã không còn nữa mà thôi.”

“Nếu vậy thì việc tự ý hứa hẹn với người khác mà không có sự đồng ý thì cũng khó mà rút lại lắm đấy ông Houston.” – Henry nói.

“Chà, lần đầu tiên tôi nghe điều đó đấy.”

“Nghe này, nếu ông muốn cùng với những con người ở đây chiến đấu vì danh dự, vì đất nước thì tôi chẳng có lý do gì để từ chối lời mời này đâu.”

“Vậy sao ?”

“Nhưng tôi chỉ tham gia với một điều kiện thế này.”

“Điều kiện gì vậy ?”

“Cái đầu của tên khốn kiếp đã gieo rắc sự hủy diệt ba năm trước, cái đầu của tên đã khiến gia đình tôi ra nông nỗi này phải là do tôi chặt đứt.”

“Chỉ có vậy thôi sao ?”
“Phải.”

“Được thôi, chắc là tôi không còn cách nào khác ngoài việc nhường cái món chính dở tệ đó cho cậu vậy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.