Sự lây nhiễm | The Infectious

Chương 42: Cuộn băng



“Tại sao cậu muốn quay lại trong tình trạng như thế này chứ, hay là cậu đã nhớ ra điều gì đó rồi ?”

“Mặc dù còn khá mơ hồ nhưng tôi nghĩ là ký ức của mình đang dần ổn định trở lại rồi.” – Henry lấy tay đặt nhẹ lên trán và nói.

“Vậy thì, cậu có thể giải thích một chút về cái ký ức đó cho bọn ta được không ?”

“Là bố của tôi, người chịu trách nhiệm cho vụ thảm sát năm xưa, ông ấy vẫn còn sống.”

“Hả, cậu…cậu đang nói cái gì thế Henry ?” – Thanh tra Kleton hỏi với một khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang.

“Tên hung thủ bị cảnh sát bắn chết năm xưa không phải là bố tôi, người đó cũng chỉ là một trong những nạn nhân thiệt mạng tại chung cư ngày hôm ấy mà thôi. Do khoác trên mình chiếc áo có tên của bố tôi, cùng với việc nhân dạng đã bị biến đổi bởi virus nên cảnh sát đã không nhận ra điều này, và cũng chính vì nó mà họ mới có thể che giấu chuyện này rồi thay thế tất cả bằng một sự thật bị bóp méo dễ dàng đến như vậy.”

“Từ đâu, từ đâu mà anh lại có những thông tin này ?” – Bất ngờ trước những lời nói kỳ lạ của Henry khiến cho Josh phải lên tiếng.

“Chính cái sự thật đó, chính nó đã bị bóp méo bởi ông ấy, bởi thanh tra Kleton đấy.” – Henry nói rồi hướng mắt mình về phía thanh tra Kleton.

“NÀY RANH CON, coi chừng cái mồm của cậu đấy, chưa đủ tỉnh táo thì đừng có mà nói mấy chuyện hoang đường.” – Thanh tra Kleton nghe thế liền trở nên giận dữ và hét lên.

“Phải, đúng là tôi không tỉnh táo thật, nhưng hẳn đây là lý do khiến tôi buộc bản thân mình phải tin vào cái bức họa hoàn hảo mà mình tự vẽ nên thay vì cái sự thật xấu xí này.”

“Lý do gì mà giờ anh lại quay sang buộc tội thanh tra Kleton vậy hả, anh mất trí rồi sao Henry ?”

“Anh nghĩ thời gian qua tôi thật sự ở nhà và tĩnh dưỡng sao Josh ?”

“Ý anh là sao ?”

“Chính tôi đã đích thân đến gặp người thân của tất cả 21 nạn nhân trong vụ thảm sát năm xưa để tìm thêm thông tin, cũng chính tôi là người đã lật lại cái hồ sơ vụ án đầy uẩn khúc, thứ mà các người đã vứt bỏ nơi nhà kho lạnh lẽo đó, và biết điều gì khiến tôi bất ngờ không ? Phần lớn người thân của những nạn nhân đó đều nhắc đến ông đấy, thanh tra Kleton.”

“Cái gì chứ, cậu dám tự ý hành động sao…thế còn bằng chứng, bằng chứng đâu mà cậu dám nói vậy ?”

“Tôi đã thu lại hơn 10 đoạn băng ghi âm cuộc nói chuyện giữa tôi và họ vài ngày trước, nếu không phiền thì ông có thể nghe chúng đấy. Này Josh, anh giúp tôi lấy chúng nhé.”

Henry nói rồi hướng tay mình về phía một chiếc túi màu đen nằm trên tủ đồ, Josh mở túi và lấy ra một chiếc máy ghi âm cùng vài cuộn băng có in rõ tên người nhà của các nạn nhân rồi bật lên.

À cậu nhà báo này, tôi có cần phải nói tên của mình ra không vậy ?

Không, ông không cần nói đâu ạ, hôm nay ông chỉ cần tường thuật lại những gì mà ông biết về vợ của ông cho cháu thôi.

Vậy à, tôi hiểu rồi.

Như ông đã nói lúc đầu thì vợ của ông gặp phải một vấn đề…cái này nói như thế nào nhỉ ?

Bà ấy bị mắc phải chứng rối loạn tâm thần, phải, tôi nhớ bà ấy mắc phải nó sau khi người con trai duy nhất của chúng tôi qua đời do tai nạn giao thông, tôi nghĩ là bà ấy bị hoang tưởng.

Vậy khi bệnh tình của bà nhà trở nên tệ đi thì ông đã ở đâu ?

Khi đó tôi đang công tác xa nhà nên không rõ chuyện gì đã xảy ra, mãi đến khi tôi quay về thì bà ấy đã không còn ở nhà nữa, hàng xóm xung quanh nói rằng bà ấy được một vài người ăn mặc trông như bác sĩ đưa lên xe và chở đi, kể từ đó họ không còn nhìn thấy bà ấy nữa.

Từ khi tôi trở về thì những người đó ngày càng xuất hiện nhiều hơn, trung bình cứ một tháng thì họ lại đến và đưa người bệnh đi, họ nói trong vùng đang có dịch cúm gì đó rất nguy hiểm, vì vậy mà sở y tế gửi họ xuống để khử trùng và xét nghiệm cho toàn bộ người dân trong vùng, nhưng bản thân tôi thì không nghĩ như vậy.

Vì sao ông lại nghĩ khác với mọi người thế ?

Tôi không biết vì lý do gì nhưng họ chỉ chọn những người đã từng trải qua chấn thương tâm lý, những người có sẵn bệnh trong người cùng mấy tên ốm yếu nghiện hút đi mà thôi, nếu thật sự có bệnh dịch nguy hiểm thì họ phải kiểm tra liên tục cho tất cả mọi người, chứ không phải một tháng một lần với những tiêu chuẩn kỳ lạ như vậy được.

Vậy sau đó ông có đi tìm vợ mình không ?

Chính vì nhận ra những hành động lạ lùng của mấy tên bác sĩ ấy nên tôi mới nhanh chóng lên đường mà bám theo họ, chiếc xe cứu thương ngày hôm đó đã dẫn tôi đến một viện tâm thần lớn nằm sâu trong rừng.

Một viện tâm thần sao, vậy ông có biết tên của viện tâm thần đó là gì không ?

Nó có tên là viện Cremary, một viện tâm thần không có bất kỳ liên kết gì với các cơ sở y tế khác cả.

Ông có tìm được tung tích gì của vợ của mình không ?

Không, bọn người ở đó nhất quyết không cho tôi vào trong, chúng cũng không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của tôi hết, và rồi tôi sớm nhận ra rằng chẳng có dịch cúm gì cả, cái tôi thấy là bọn bác sĩ quái gở đó đang vô cớ bắt người và cố biến họ thành kẻ điên mà thôi.

Vậy sau đó ông đã làm gì ?

Tôi đã cố báo cáo sự việc cho cảnh sát trưởng, nhưng họ lại chẳng làm gì cả, tôi cũng đã tìm kiếm sự giúp đỡ khắp nơi nhưng chẳng mang lại kết quả gì, không những vậy tôi còn rước họa vào thân nữa.

Rước họa vào thân, ý ông là sao ?

Một vài kẻ bịt mặt nào đó đã đột nhập vào nhà của tôi vài ngày sau đó, khi ấy trời rất tối nhưng tôi thề là mình đã nhìn thấy cảnh phục của bọn chúng.

Cảnh phục, ý ông những kẻ đó là cảnh sát sao ?

Phải, tôi còn thấy rõ bảng tên của chúng nữa mà.

Tên à, vậy ông có nhớ được cái nào trong số chúng không ?

Có một cái.

Là gì vậy ?

Là…

Là Jeff, phải rồi, là Jeff Kleton đấy.

Ông nói cái gì cơ ?

Thật mà, hắn có tên là Jeff Kleton, mặc dù tôi không biết chúng có dùng tên giả hay không nữa.

Này cậu phóng viên ơi, có chuyện gì thế ?

À không, không có gì đâu, ông cứ tiếp tục đi ạ.

Những kẻ đó chĩa súng vào đầu tôi và đe dọa, chúng nói là sẽ tha cho cái mạng của tôi nếu như tôi giữ mồm giữ miệng-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.