Sư Huynh Ta Thực Quá Ổn Trọng

Chương 7: Đại hội thí luyện



Dịch: BsChien

Biên: Mèo Bụng Phệ

***

Lý Trường Thọ dẫn theo Linh Nga hạ xuống trước Bách Phàm điện, nơi này không biết từ lúc nào đã tụ tập khoảng mấy trăm người.

Từ xa nhìn lại, lần lượt từng nhóm nam thanh nữ tú, thân mang đạo bào dài đang túm năm tụm ba nói chuyện vui vẻ. Người nào người nấy một thân chính khí, hiếm thấy có người nào tướng mạo không đứng đắn.

Nơi đây số lượng nữ Luyện Khí sĩ cũng không hề ít hơn nam, phần lớn các nàng đều có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người yểu điệu, có thể nói là xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười. Đa số nữ nhân đều túm tụm buôn chuyện cùng nhau.

Nhưng giữa một đám người, luôn luôn có những kẻ tựa như hạc giữa bầy gà, tựa như mặt trăng giữa những ngôi sao.

Giống như Lam Linh Nga hiện giờ đang đứng cạnh Lý Trường Thọ…

– Đó không phải là Linh Nga của Tiểu Quỳnh phong sao? Đúng là trổ mã càng ngày càng đẹp, nghe nói tư chất cũng rất tốt, mới nhập môn mười năm mà đã là Luyện Khí cấp tám, có thể nàng sắp sửa đột phá vào Hóa Thần cảnh rồi.

– Nghe nói Thái Thượng trưởng lão có ý muốn thu nàng làm môn hạ, haizz, tiếc rằng chúng ta lại không có phúc phần được như vậy.

– Người bên cạnh nàng là ai?

– Ồ, là sư huynh của nàng đó, Tiểu Quỳnh phong chẳng có mấy người, người này hình như không được xếp vào ba trăm người mạnh nhất trong môn, nên ta không có ấn tượng gì.

– Ta nhớ hình như đạo hiệu của hắn là Trường Thọ?

– Đạo hiệu này cũng thật là… Giản dị tự nhiên, quả thực rất là đặc biệt.

– Chớ có bình luận đệ tử của phong khác ở sau lưng! Tuân thủ quy định chút đi! Lỡ bị các vị trưởng bối trong môn nghe được, sẽ đánh giá bản phong không có quy củ đó!

Tiếng bàn luận xôn xao lọt hết vào tai Lý Trường Thọ, nhưng hắn vẫn làm bộ như không nghe thấy, trên môi vẫn nở nụ cười ấm áp. Hắn không buồn đánh giá xung quanh, chỉ lặng lẽ mang theo Lam Linh Nga đi tới trước điện báo danh, sau đó lẳng lặng đến một góc không người đứng chờ.

Tiếng chuông vang lên không ngừng, càng ngày càng có nhiều Luyện Khí sĩ trẻ tuổi từ các đỉnh núi bay tới.

Hôm nay là ngày đại hội thí luyện của Độ Tiên môn, cứ năm năm lại tổ chức một lần. Mục đích là để cho những đệ tử trẻ ra ngoài rèn luyện, trải nghiệm chút việc đời, tăng tiến cảm ngộ tu đạo.

Mỗi một đệ tử chính thức trong Độ Tiên môn đều có thể tùy ý báo danh tham gia sự kiện này. Trong đó có mười hai dạng địa điểm rèn luyện dành cho các đệ tử có giai đoạn tu luyện khác nhau.

Độ Tiên môn chiêu nạp đệ tử quy mô lớn theo chu kỳ là hai trăm năm một lần. Do đó cứ hai trăm năm tính là một đời.

Đám đệ tử đời này có tiến độ tu hành rất nhanh, nghe nói có người đã đạt đến Phản Hư cảnh cấp sáu, đuổi kịp rất nhiều “lão khọm” có tư chất bình thường đã tu hành hơn ngàn năm trong môn phái.

Luyện Khí, Hóa Thần, Phản Hư, Quy Đạo, đây là bốn cảnh giới lớn trước khi thành tiên. Là giai đoạn quyết định thực lực mạnh yếu của bản thân sau khi thành tiên, cũng như quyết định tiến cảnh tu luyện và giới hạn của tiên đồ.

Chẳng hạn như Lam Linh Nga, mặc dù mới nhập môn được mười năm, lại bái một vị sư phụ không có danh tiếng gì trong môn phái. Sư phụ nàng thậm chí còn chưa thành tiên, nhưng nàng đã có thể tu hành đến Luyện Khí cấp tám. Điều này đương nhiên dẫn tới rất nhiều người chú ý.

Hai sư huynh muội Lam Linh Nga và Lý Trường Thọ đứng cách nhau ba thước dưới một bóng cây. Không ít kẻ liếc mắt qua và phỏng đoán tình cảm của đôi sư huynh muội này không được tốt lắm.

Linh Nga bẻ một đoạn chồi liễu non, nhẹ nhàng quấn quanh đầu ngón tay, môi mấp máy mấy lần muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Nàng chợt nghĩ tới ba quy định sư huynh đã đặt ra cho nàng, thứ mà hắn gọi là “Ước pháp tam chương”.

Ước pháp tam chương điều thứ nhất: Trước mặt người ngoài phải duy trì khoảng cách ba thước;

Ước pháp tam chương điều thứ hai: Ở bên ngoài nếu như không có việc gì thì không được nói chuyện phiếm.

– Sư huynh, huynh muốn đi đâu?

– Muội đoán xem!

– Lại vẫn không nói, đã hỏi huynh mấy ngày rồi.

Linh Nga khẽ hừ một tiếng, nhỏ giọng thầm thì nói:

– Dù sao huynh đi đâu muội cũng đi đó, muội sẽ không rời mắt khỏi huynh.

Lý Trường Thọ bình tĩnh cười một tiếng, bờ môi mấp máy hơi mở ra, thanh âm chui thẳng vào tai Lam Linh Nga. Hắn vừa dùng thuật truyền âm nói:

– Sư muội, hiện giờ ngươi tu luyện đã có chút thành tựu, là Luyện Khí sĩ rồi. Phải làm quen với việc tự mình đối mặt với một số tình huống khó khăn.

Lam Linh Nga khẳng khái cãi lại một câu:

– Muội phụng lệnh của sư phụ giám sát huynh chặt chẽ, không để sư huynh ra ngoài gây họa, làm hỏng danh tiếng Tiểu Quỳnh phong chúng ta!

Lý Trường Thọ mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa.

Tiếng chuông thứ sáu vang lên, lần lượt từng thân ảnh từ trong Bách Phàm điện bay ra, tổng cộng có hơn sáu mươi vị đạo sĩ đứng giữa không trung.

Mỗi người bọn họ đều có khí chất phong thái khác nhau, có người râu tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn. Có người thì vẫn như thiếu nữ mười tám đôi mươi… Nhưng đại đa số những người này đều toát lên vẻ thành thục ổn trọng.

Sáu mươi ba vị đạo sĩ tỏa ra khí tức bản thân khiến phía trước Bách Phàm điện lập tức lặng ngắt như tờ. Những bóng người trên không trung đều bao phủ một làn tiên quang.

Đây là tất cả tiên nhân ở các đỉnh núi, có nhiệm vụ bảo vệ đám đệ tử đi ra ngoài thí luyện.

Một tiếng hạc kêu rít lên, một con hạc trắng đầu đỏ từ trong mây bay vút đến, trên đó có một lão già gầy gò ngồi xếp bằng.

Nếu như cẩn thận nhìn kĩ, có thể thấy phía sau lão có mây lành quẩn quanh, cạnh người lơ lửng hai đóa sen xanh, khí độ bản thân toát lên vẻ tiên phong đạo cốt. Trên người lão không có khí tức tu vi nhưng vẫn mang đến cho người khác một loại cảm giác trang nghiêm cao quý.

Đây là phó môn chủ Trọng Vũ thượng nhân của Độ Tiên môn, nghe nói là một vị cao thủ ở cấp Thiên Tiên, một trong mười người có tu vi mạnh nhất Độ Tiên môn.

Trọng Vũ thượng nhân không phát biểu gì nhiều, mí mắt khép hờ, bờ môi hé mở, thanh âm vang vọng quanh quẩn khắp nơi:

– Lần này các ngươi đi ra ngoài, cần phải luôn luôn ghi nhớ môn quy, giương danh cho Độ Tiên môn chúng ta, đừng có làm chuyện nhục nhã môn phong. Lần này tổng cộng có mười hai địa điểm lịch luyện. Gần đây Đông Hải có yêu ma làm hại mấy bộ tộc, mong rằng các ngươi có thể trừ ma vệ đạo, bảo vệ đồng tộc. Cát trưởng lão, bắt đầu đi.

Nói xong, Trọng Vũ thượng nhân cưỡi hạc rời đi, không lưu lại thêm chút nào, để lại phía sau đám đệ tử nhao nhao hành lễ đưa tiễn.

Trên không trung trước Bách Phàm điện, một vị lão già đứng thẳng chắp tay lĩnh mệnh, sau đó cất cao giọng nói:

– Những người tới Đông Hải trảm yêu trừ ma, đi ra ngoài cùng phía bên trái, tu vi không được thấp hơn Luyện khí cấp sáu! Nhóm người này, lấy số lượng yêu ma tiêu diệt được để luận thưởng.”

Phía dưới có nhiều đệ tử lập tức đứng lên, gần một nửa số đệ tử đi đến bên trái, bên đó lập tức trở nên đông đúc.

Đây đã là lệ cũ của mỗi lần rèn luyện, mười hai nơi rèn luyện, có một số chỗ tuy rằng độ khó và nguy hiểm tương đối thấp, nhưng khen thưởng lại vô cùng phong phú.

Lam Linh Nga quay đầu nhìn chằm chằm sư huynh nhà mình, phát hiện hai chân sư huynh vẫn không nhúc nhích tí nào.

Mục tiêu của sư huynh, quả nhiên là không phải đi kiếm chỗ tốt…

– Sư muội, tu vi muội còn thấp, nên theo số đông!

Lý Trường Thọ truyền âm khuyên nhủ Lam Linh Nga. Nhưng khóe miệng nàng chỉ hơi trầm xuống, cuối cùng Lam Linh Nga vẫn đứng im bên cạnh sư huynh.

Lại nghe Cát trưởng lão tiếp tục hô:

– Người đi tới vùng Đông nam Trung Thần Châu trảm yêu trừ ma, đứng sang phía bên phải chờ, tu vi không được thấp hơn Luyện Khí cấp tám.

Lần này chỉ có mấy chục tên đệ tử hành động, nhưng tu vi của mỗi người đều không thấp, tất cả đều là Hóa Thần cảnh.

Cứ như vậy, trong tiếng hô ầm ĩ không ngừng của Cát trưởng lão, đám đệ tử lần lượt trước sau khởi hành, mỗi người đều tùy ý chọn một nơi tốt để đi.

Cát trưởng lão mỗi lần hô lên địa điểm rèn luyện, yêu cầu tu vi càng lúc càng tăng lên, cái sau cao hơn cái trước. Đến lúc Cát trưởng lão hô lên “Thấp nhất là Hóa Thần cảnh cấp hai”, đôi mắt Lam Linh Nga tràn đầy u oán nhìn chằm chằm vào sư huynh nhà nàng…

Tu vi thật sự của nàng chính là Hóa Thần nhị giai.

– Sư huynh, rốt cuộc huynh muốn đi chỗ nào.

Lý Trường Thọ vẫn chỉ cười không nói.

Rất nhanh, giữa sân chỉ còn có hai mươi ba người vẫn đứng yên, chưa lựa chọn được chỗ rèn luyện, mà địa điểm cũng chỉ còn sót lại hai nơi.

Trong hai mươi ba người này, trừ đôi sư huynh muội đứng khuất trong xó xỉnh nào đó, đám còn đều là “Tiên chủng” của các Phong. Nhóm đệ tử này đều là những người được bồi dưỡng trọng điểm, có xếp hạng rất cao trong môn phái.

Cát trưởng lão khẽ đưa mắt nhìn Lam Linh Nga, sau đó liền hô:

– Ai tới Lân Vân đảo trên Đông Hải rèn luyện, vào trong điện chờ, tu vi yêu cầu không thấp hơn Hóa Thần cảnh cấp chín.

Trong đám người còn lại, có mười bảy người đồng thời khởi hành, từng người tản ra khí tức Phản Hư cảnh cấp hai hoặc cấp ba!

Xung quanh truyền đến từng tiếng tán thưởng, mười bảy tên đệ tử này cấp tốc bay vào trong điện.

Lúc này, giữa sân chỉ còn lại sáu người vẫn bất động, mà ánh mắt chúng đệ tử cũng nhanh chóng hội tụ trên người thiếu nữ mặc váy dài màu lửa, trên lưng nàng cõng một thanh bảo kiếm bản rộng.

Lúc này, thiếu nữ khép hờ mắt đứng yên, thần thái phiêu dật giống như tiên trên trời. Quanh người nàng phảng phất tung bay mấy chữ thật to:

– Người sống chớ vào.

Nàng là một trong những đệ tử nổi tiếng nhất của Độ Tiên môn. Nàng không chỉ đẹp tới quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn mà tư chất tu tiên lại càng kinh người. Lúc này nàng đã sớm triển lộ ra khí tức Phản Hư cảnh cấp bốn.

Nàng chỉ mới nhập môn hơn sáu mươi năm, tu vi đã tới trình độ này. Tư chất kinh người nên rất được Độ Tiên môn coi trọng, nàng cũng đã sớm bái nhập vào Phá Thiên phong dưới trướng Chưởng môn.

– Có Cầm Huyền Nhã cùng đi Bắc Châu? Cũng không tệ!

Bên trong xó xỉnh nào đó, Lý Trường Thọ lộ ra nụ cười thản nhiên, cùng xuất hành với một người “thu hút ánh nhìn” như vậy, càng có thể làm cho mình không bị người khác chú ý.

Một bên, Lam Linh Nga nhúc nhích chóp mũi ngửi mấy lần, lập tức nhận ra được hương vị khác thường.

Nàng thấy sư huynh đang mỉm cười, ánh mắt sư nhìn chăm chú vào thiếu nữ mặc váy dài màu lửa…

Quả nhiên có biến!

Lại nghe trong nhóm vang lên tiếng bàn tán:

– Huyền Nhã sư tỷ muốn đi Bắc Câu Lô Châu hái thuốc?

– Huyền Nhã sư tỷ đi Bắc Câu Lô Châu, vậy thì Nguyên Thanh sư huynh chắc hẳn cũng sẽ đi Bắc Câu Lô Châu.

– Đây không phải là điều tất nhiên sao? Không thấy Nguyên Thanh sư huynh nãy giờ vẫn luôn đứng im hay sao, chắc chắn là đang chờ Huyền Nhã sư tỷ quyết định rồi.

– Cẩn thận lời nói, giữ mồm giữ miệng, chớ có đắc tội hai vị kỳ tài tu đạo của Phá Thiên phong.

Trên không trung, Cát trưởng lão nhíu mày nhìn đôi sư huynh muội Lý Trường Thọ và Lam Linh Nga, hơi lắc đầu rồi tiếp tục cao giọng hô:

– Đệ tử đi tới Loạn Chướng bảo lâm phía đông nam Bắc Câu Lô Châu, vào trong điện chờ, nơi đây vô cùng hung hiểm. Đệ tử tới đây khó tránh tổn thương, yêu cầu tu vi thấp nhất là Hóa Thần cảnh cửu giai!

Thiếu nữ mặc váy màu lửa mở mắt, đối mắt phượng trong veo vô cùng quyến rũ. Mũi chân nàng điểm nhẹ trên mặt đất, tà váy dài theo gió lắc lư giống như một đóa hoa lửa nở rộ thu hút mọi ánh nhìn. Nàng nhẹ nhàng bay vào trong điện.

Theo sát phía sau, là một thanh niên luyện khí hào hoa phong nhã, ôn tồn lễ độ. Khí tức của gã phát ra đã tới Phản Hư cảnh cấp năm;

Cặp mắt của thanh niên từ đầu đến cuối không rời thân ảnh đỏ rực phía trước. Đây dĩ nhiên chính là vị “Nguyên Thanh sư huynh” kia.

Lý Trường Thọ cũng đồng thời cất bước đi vào, bởi vì có Cầm Huyền Nhã và Nguyên Thanh hấp dẫn lực chú ý của toàn trường, nên lúc này hắn cũng không bị những người khác chú ý tới. Điều này khiến cho Lý Trường Thọ cảm thấy rất thoải mái dễ chịu.

Mà hắn vừa mới đi được hai bước, một đôi mắt tràn đầy u oán nhìn chằm chằm vào người hắn không rời…

– Sư huynh, tự nhiên huynh muốn đi Bắc Câu Lô Châu làm gì?

Lý Trường Thọ cảm thấy phía sau lưng như có từng trận gió đông rét buốt. Hắn dừng chân, quay đầu lại trầm giọng nói:

– Đương nhiên là đi hái thuốc.

– Sư huynh? Thảo dược trong nhà không đủ ngươi dùng sao? Ngươi…

– Linh Nga Tiểu Quỳnh phong.

Trên không trung đột nhiên truyền đến một tiếng hô, chính là Cát trưởng lão đang nhíu mày chăm chú nhìn đôi sư huynh muội này. Lão mở miệng hỏi:

– Ngươi có muốn tham dự rèn luyện lần này không?

– Có tham dự ạ.

Lam Linh Nga ngẩng đầu đáp lại, cảm nhận được mọi ánh mắt xung quanh đều nhìn về phía mình, gương mặt xinh đẹp của nàng ửng hồng. Rõ ràng mới vừa rồi vẻ mặt nàng còn lạnh lẽo như có thể đóng băng ngàn dặm, vậy mà bây giờ lại là rạng ngời như nở hoa. Có thể nói, nàng trở mặt như trở bàn tay…

Lam Linh Nga không để ý đến ánh mắt mọi người xung quanh nữa, nàng vội nói tiếp:

– Đã làm trưởng lão phải nhọc lòng. Đệ tử tu vi còn thấp, nên không biết lựa chọn như thế nào, hiện tại đã quyết định cùng các sư huynh sư tỷ đi Đông Hải.

Cát trưởng lão gật gật đầu, lộ ra nụ cười hiền hòa, cất giọng ấm áp:

– Vậy mau mau về hàng đi, chớ có làm trễ giờ tốt để xuất phát.

– Vâng ạ.

Lam Linh Nga nhẹ nhàng thở phào rồi quay đầu lại muốn tìm sư huynh nhà mình, nhưng phía trước đã không còn bóng người.

– Hừ! Làm gì mà cứ nhất định phải đi đến loại địa phương nguy hiểm ấy chứ?

Nàng bĩu môi lên, nhỏ giọng oán trách:

– Cũng không thèm dặn mình cẩn thận một chút, đồ sư huynh thối!

Lúc quay người, Lam Linh Nga đã khôi phục vẻ mặt bình thường, đi đến đám người phía xa. Vừa mới chạm mặt, nàng đã nhìn thấy nụ cười rạng rỡ hí hửng của đám thanh niên tài tuấn…

Trong điện, hơn chục ánh mắt rơi vào trên người Lý Trường Thọ đang đứng lặng lẽ trong góc, phần lớn đều nghi hoặc không biết kẻ kia là ai.

Lý Trường Thọ yên lặng phát ra khí tức của mình…

Hóa Thần cấp chín, vừa đủ vượt qua tiêu chuẩn tu vi cần thiết…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.