Dịch: BS Chien
Biên: Mèo Bụng Phệ
***
– Mới vừa rồi đã trót mạo phạm, mong Lý sư huynh rộng lòng tha thứ.
Ngồi ở phía trước của hồ lô, khuôn mặt Lý Trường Thọ trầm tĩnh nhìn Hữu Cầm Huyền Nhã đang chắp tay cúi đầu ở trước mặt. Mặc dù đáy lòng hắn rất muốn chửi thề nhưng cũng chỉ có thể nói hai chữ: Không sao.
Lý Trường Thọ cảm giác ánh mắt mọi người xung quanh rơi vào trên người mình đã không còn ghét bỏ, bất mãn như trước mà thay vào đó là… Tràn đầy đồng tình và thương cảm.
Tửu Cửu tiên nhân ho khan một tiếng, ý vị sâu xa nói:
– Trường Thọ, đây hẳn là tâm ma của ngươi, có lẽ nguyên nhân là do quá trình tu hành phong bế lâu dài ở trong núi của ngươi cùng với sư phụ.
Nguyên Thanh từ phía bên nhẹ nhàng đi tới, cầm một bình đan dược, thấp giọng nói:
– Trường Thọ sư huynh. Đây là đan dược thanh tâm ngưng thần, có lẽ sẽ giúp ích một chút đối với chứng bệnh của sư huynh.
– Đa tạ sư đệ, tấm lòng của đệ ta xin nhận.
Lý Trường Thọ cười một tiếng tỏ vẻ xấu hổ, Nguyên Thanh lập tức hiểu ý, thuần thục chuyển chủ đề.
Nhân cơ hội này, Lý Trường Thọ đưa mắt quan sát phản ứng của mấy người còn lại.
Trong toàn bộ quá trình, Vũ Văn Lăng không hề để ý đến trận nháo kịch vừa rồi, gã ngồi nhắm mắt yên lặng tĩnh tọa ở cuối hồ lô, vô cùng trầm ổn.
Lưu Nhạn Nhi thì đang nhìn về phía Lý Trường Thọ với ánh mắt thêm mấy phần cảm thông, Vương Kỳ cũng chăm chú nhìn lại tràn đầy đồng tình.
Đại khái hai tên này đang nghĩ: Vị sư huynh này tư chất tu hành bình thường, đã vậy còn vướng vào tâm ma như thế, sau này muốn tìm một người đạo lữ sẽ rất gian nan, con đường tu đạo sinh hoạt khó khăn cỡ nào.
Việc kết đạo lữ để tu hành ở trong Độ Tiên Môn vẫn tương đối phổ biến.
Nguyên Thanh hàn huyên vài câu rồi lui về phía sau hồ lô. Vương Kỳ lại chủ động tới bắt chuyện cùng Lý Trường Thọ.
Toàn bộ cuộc nói chuyện, Lý Trường Thọ chỉ mỉm cười đáp lại, cũng không nói thêm gì. Hắn đánh giá ngoại trừ Nguyên Thanh ra, những đệ tử cùng thế hệ này phần lớn tập trung tinh thần vào việc tu đạo, “Tuổi tác tuy cao” nhưng tâm tư lại đơn thuần đến không ngờ.
Cũng đúng, trong đám đệ tử cùng thời, mấy tên này đều có thể xếp vào hàng “học sinh khá giỏi”, đại đa số thời gian đều dành vào việc tu hành, kết giao qua lại với người khác không nhiều.
Trận phong ba nhỏ này rất nhanh đã đến hồi kết thúc. Không lâu sau, không khí trên hồ lô trở lại yên tĩnh, mọi người tiếp tục đả tọa tu hành. Lý Trường Thọ lại cầm quyển sách kia lên đọc say sưa, tâm tình hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Tửu Cửu tiên nhân khoanh tay xếp bằng ngồi phía trước hồ lô. Giờ phút này, nàng cũng lâm vào trầm tư, nghĩ xem nên làm như thế nào để giúp Lý Trường Thọ thoát khỏi tâm ma, quay về với cuộc sống tu đạo vui vẻ.
– Chẳng lẽ phải dùng mỹ nhân kế? Lấy độc trị độc?
Tửu tiên nhân cúi đầu liếc nhìn ngực của chính mình, sau đó là tràng cười nham hiểm…
Đột nhiên gán cho bản thân một căn bệnh quái gở, nhưng Lý Trường Thọ cũng không buồn để ý.
Mặc dù đây chỉ là biện pháp tạm thời để tránh né Tửu sư thúc dò xét tu vi và tư chất, nhưng đoạn đường tiếp theo, hắn phải luôn luôn chú ý đến chi tiết này. Đối với Lý Trường Thọ thì duy trì cảnh giác cũng không phải việc gì khó.
– Trường Thọ sư huynh.
Sau lưng đột nhiên có tiếng gọi, Lý Trường Thọ quay đầu lại thì thấy khuôn mặt đầy áy náy của Hữu Cầm Huyền Nhã.
Mặc dù lúc này Lý Trường Thọ rất muốn nói một câu: “Xin hãy duy trì tự trọng và kiêu ngạo cần có của một băng sơn mỹ nhân”, nhưng chung quy hắn vẫn chỉ có thể nở một nụ cười mỉm, khoát tay ra hiệu nàng không cần nói nhiều.
Lý Trường Thọ quay đầu tiếp tục cầm cuốn sách đọc. Hữu Cầm Huyền Nhã mím môi, sự áy náy trong mắt đã tiêu tan gần hết. Mà linh thức nhạy bén của Lý Trường Thọ lại thấy ở phía sau, Nguyên Thanh đang nhắm mắt hơi nhíu mày.
…
Hai ngày sau.
Những tiên môn san sát của Đông Thắng Thần Châu nhanh chóng bị bỏ lại sau lưng.
Dọc theo đường đi, cái hồ lô lớn này phi hành ở trong mây mù, ngày đêm không nghỉ cuối cùng cũng chạy tới biên giới Tây bắc Đông Thắng Thần Châu.
Suốt đoạn đường, Lý Trường Thọ cũng không hề tu hành. Lực chú ý của hắn luôn đặt ở những người xung quanh, khóe mắt cũng thường xuyên bắt được bóng người chợt lóe lên ở chân trời.
Cũng may là đoạn đường này bọn họ cũng không gặp trở ngại gì.
Tửu Cửu duỗi lưng một cái, hồ lô lớn bắt đầu từ từ giảm tốc độ, đi về hướng dãy núi trùng điệp phía dưới.
Vị Tửu tiên nhân này ngáp một cái, nói với mấy người phía sau:
– Mọi người tập trung giữ vững tinh thần, sắp sửa tiến vào phạm vi biên giới bộ châu. Các ngươi nghe cho kỹ!
– Bắc Câu Lô Châu chẳng phải vùng đất lành gì, lần này các ngươi đến đây cũng chỉ vì rèn luyện, không cần phải liều mạng tranh đoạt linh dược, bảo vật.
– Tiếp theo, ta sẽ mang các ngươi đi đến cửa vào Bắc Câu Lô Châu. Nhớ kỹ chỗ này, về sau muốn tự mình đi đến Bắc Câu Lô Châu thì cũng đừng có ngu ngơ xông loạn khắp nơi.”
Năm tên đệ tử đồng thời đứng lên chắp tay hành lễ với Tửu Cửu, đồng thanh đáp:
– Xin nghe theo sự dạy bảo của sư thúc.
Tửu Cửu hài lòng gật đầu:
– Ừ.
Lưu Nhạn Nhi nhỏ giọng hỏi:
– Sư thúc… Bắc Câu Lô Châu không phải là một trong tứ đại bộ châu sao? Vì sao còn có chuyện cửa vào này? Chẳng lẽ là chướng khí nơi đây tạo thành đại trận thiên nhiên hay sao?
Khoé miệng Tửu Cửu cong lên, lạnh nhạt nói:
– Có ai biết vì sao không? Giải thích cho nàng một chút?
Phía sau Nguyên Thanh cười nói:
– Chướng khí của Bắc Câu Lô Châu cũng không khó chống đỡ đối với Luyện Khí sĩ đẳng cấp Phản Hư đã có thể kết thành nội chu thiên.
– Nơi này phiền toái nhất là độc trùng, độc thảo, độc thú, hung thú được chương khí nuôi dưỡng. Chúng có ở khắp nơi, vô cùng khó đối phó.
– Hỏi một đằng, trả lời một nẻo!
Tửu Cửu liếc mắt, mắng Nguyên Thanh:
– Nàng hỏi vì sao có cửa vào, ngươi đáp cái quái gì thế?
Nguyên Thanh cười xấu hổ, chắp tay ngượng ngịu lùi lại.
Vũ Văn Lăng trầm giọng nói:
– Bởi vì Yêu tộc.
– Không sai chính là vì Yêu tộc, tướng quân cũng rất có kiến thức đấy.
Tửu Cửu cúi đầu nhìn, khống chế hồ lô đi vào trong dãy núi, rồi hạ xuống một sơn cốc, nghiêm mặt nói:
– Khí vận nhân tộc hội tụ ở Nam Thiệm Bộ Châu, Bắc Câu Lô Châu là nơi lưu vong của Vu tộc.
– Từ thời thượng cổ, để chống trời sắp sập, mấy vị thánh nhân đã ra tay, mang đến nơi đây một con Tiên Thiên Huyền Quy khổng lồ, chặt đi bốn chân làm thành trụ trời.
– Huyền quy phẫn uất, buồn bực sầu não mà chết. Thân thể khổng lồ và pháp lực mênh mông hóa thành chướng khí của Bắc Câu Lô Châu, trải qua nhiều năm vẫn không hề tiêu tan.
– Các ngươi nhìn về phía Tây bắc xem, đó nào phải là mây mưa gì.
Mấy người đồng thời nhìn về phía Tây bắc, lúc này bọn họ đã nhanh chóng xuống đến chân núi, đúng lúc có thể nhìn thấy chân trời cuộn lên những đám mây mù màu xám đen.
Vùng mây này vô biên vô hạn, mênh mông vô cùng.
Tửu Cửu tiếp tục nói:
– Chướng khí nuôi dưỡng ra rất nhiều độc trùng, độc thảo, làm cho sinh linh bình thường không dám đến gần. Nơi chúng ta sắp tới cũng là khu vực có rất nhiều kỳ hoa dị thảo sinh sôi nảy nở, bên trong có các loại hung thú độc thú, ngay cả cấp bậc Thiên Tiên đến cũng không dám xâm nhập vào quá sâu.
– Sau đại chiến Vu Yêu, Vu tộc còn sót lại bị lưu đày tới nơi này, bọn họ đi tới cực bắc của Bắc Câu Lô Châu. Nơi đó băng tuyết ngập trời, trùng thú rất ít, miễn cưỡng có thể sinh tồn. Nhưng nghe nói bọn họ cũng đã sắp đi tới ranh giới diệt tộc, quả thật rất thảm.
– Mà Yêu tộc còn mang hận ý đối với Vu tộc, còn có những Yêu tộc bị Luyện Khí sĩ của nhân tộc chúng ta đuổi đi, tất cả đều hội tụ về biên cảnh Bắc Câu Lô Châu.
– Lâu ngày, khu vực chật hẹp này, từ đông sang tây chỉ có mấy chục vạn dặm trở thành chỗ nương thân trọng yếu nhất của Yêu tộc.
Giới thiệu tới đây, Tửu Cửu nhìn nét mặt của đám đệ tử, phát hiện ngoại trừ Lý Trường Thọ ra, đám còn lại hoặc ít hoặc nhiều đều bắt đầu trở nên khẩn trương.
– Hiệu quả không tệ, bơm thêm tí nữa”. Nghĩ là làm, Tửu Cửu cười một tiếng rồi trầm giọng nói:
– Các ngươi xem, xung quanh đồi núi trùng trùng, trong đó không biết có bao nhiêu đại yêu lão yêu. Có một số kẻ thực lực kinh khủng dị thường, đặc biệt rất thích ăn thịt Luyện Khí sĩ nhân tộc.
Mấy người lập tức càng thêm cảnh giác, Lý Trường Thọ chỉ bình tĩnh gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn về xa xa phía dưới.
Tửu Cửu bỗng cảm thấy tẻ nhạt, nàng chỉ vào phía dưới hồ lô, mặt không thay đổi tiếp tục nói:
– Thành trấn phía dưới chính là con đường do cao thủ nhân tộc chúng ta cưỡng ép mở ra, nó là một trong những cửa ra vào Bắc Câu Lô Châu. Chúng ta đã ngưng chiến với Yêu tộc, không biết lúc nào mới lại đánh tiếp.
– Chờ chút vào trong trấn, ta mang các ngươi đi mua một ít bùa tránh chướng, giải độc đan. Mặc dù trong môn cũng có những thứ này, nhưng không biết là lão già nào định ra quy củ, muốn các ngươi trải nghiệm một chút sinh hoạt của tu sĩ, dạy các ngươi trao đổi đồ vật.
– Nhớ kỹ, chớ có bay loạn ở khu vực trên không của thị trấn này, nơi đây có mấy vị cao thủ trấn giữ, nhớ phải có một chút lòng kính sợ đối với cường giả. Chúng ta đáp xuống sường núi phía đông nam, đi vòng một đoạn đường núi.
Năm vị đệ tử chắp tay lĩnh mệnh, ghi tạc vào lòng những lời nhắc nhở của Tửu Cửu tiên nhân.
Toàn bộ thành trấn này được xây dựng ở trong một sơn cốc. Hai bên sơn cốc là vách núi thẳng đứng bị tạc ra thành những hang động lớn nhỏ. Sau đó người ta mới dựng lên nhiều lầu các bằng gỗ.
Trong sơn cốc, các kiến trúc chồng lên nhau, từ xa nhìn lại vô cùng lộn xộn.
Có nơi được xây dựng như một cung điện nguy nga, có nơi là bảo tháp sừng sững cao vút. Nhưng nhiều nơi vẫn là nhà gỗ lầu đất, chẳng có chút quy hoạch tổng thể gì, chỉ có vài ngõ phố hẹp miễn cưỡng có thể qua lại.
Đương nhiên, Luyện Khí sĩ phần lớn đều bay trên không trung, cho nên cũng không cần đường bộ.
Có thể nhìn ra, tu sĩ đi tới Bắc Câu Lô Châu cũng không hề ít, nơi đây tấp nập người đến kẻ đi. Rất nhiều lầu gỗ, nhà đất đều có Luyện Khí sĩ bày quầy bán hàng, có thể tìm được rất nhiều dược thảo và sản vật do Bắc Câu Lô Châu sản xuất.
Những dược thảo và tài liệu này phần lớn đều có liên quan đến chữ “Độc”.
Tửu Cửu ra vẻ quen đường thuộc bước, nàng lấy ra một đóa mây trắng mang theo năm đệ tử và Vũ Văn Lăng đi vòng quanh nửa thành trấn, so sánh giá cả của mấy quầy hàng trái phải. Sau đó nàng mới để đám đệ tử lấy linh thạch ra mua một ít đan dược phù lục hàng tốt giá rẻ.
Hả? Nhãi con này sao lại đứng yên?
Tửu Cửu liếc nhìn Lý Trường Thọ ở phía sau vẫn luôn đứng chắp tay im lặng. Nàng thở dài, tiện tay lấy một cái hầu bao quăng qua đầu vai mình đập vào trong ngực Lý Trường Thọ.
Loại hầu bao này là pháp khí trữ vật đơn giản nhất, bình thường đều dùng để cất một số lượng Linh thạch cố định.
Tửu Cửu nhổ nước bọt nói:
– Ta biết ngay mà, sư phụ cũng chẳng có gì nhiều để cho, cũng chẳng hiểu nổi lão nhất định phải trông coi cái đỉnh núi còm đấy làm gì…
– Giải độc đan và bùa tránh chướng thì nhất định phải chuẩn bị. Đi mua nhanh đi, nam nhân chớ lèo nhèo.
“Ách” Lý Trường Thọ ngẩng đầu nhìn vị sư thúc không thích trang điểm trước mặt, hắn nhoẻn miệng cười hiền lành.
Chỉ có ở trước mặt sư phụ và sư muội hắn mới mỉm cười như vậy.
Hắn vừa định giải thích một câu, bản thân đã sớm chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ rồi nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì ở bên cạnh lại có một bàn tay đưa tới. Trong tay cầm một chồng bùa màu vàng, hai cái bình sứ.
Là thiếu nữ đeo đại kiếm sau lưng, mặc váy màu lửa. Hữu Cầm Huyền Nhã nghiêng đầu nhìn về phía khác, dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh nói:
– Coi như là nhận lỗi với sư huynh lúc trước.
Nói đến đó, tay nàng khẽ gảy nhẹ, dùng lực vừa phải đưa đan dược và bùa tới tay Lý Trường Thọ. Sau đó Huyền Nhã lập tức xoay người, ra vẻ vô sự đi tới quầy hàng bên cạnh.
Lý Trường Thọ cảm thấy thú vị, chắp tay về phía bóng lưng của nàng, vẫn chưa buồn nói gì.
Băng sơn mỹ nhân này tuyệt đối là hữu danh vô thực.