Quý Dương nhìn dây đỏ trên chân Thạch Lệnh Thanh càng nhìn càng hài lòng, để trong tay chơi một lúc, mới giúp người kia đi vớ vào.
Thạch Lệnh Thanh vẫn ngủ say như cũ.
Quý Dương nhìn gương mặt không chút đề phòng của Thạch Lệnh Thanh, trong mắt nhóm lên một ngọn lửa, hắn nuốt xuống ngụm nước bọt, vươn tay ra, dừng một chút, cuối cùng vén sợi tóc trên mặt giúp người kia, sau đó không làm gì nữa.
Hắn thở dài.
Dù sao cũng là nam nhân bình thường, thân thể hắn cũng sẽ bốc hỏa. Chỉ là từ khi hắn nếm được ngon ngọt trên thân thể Thạch Lệnh Thanh, xúc cảm được mở mang, không tránh khỏi thường xuyên nhớ mong tư vị tuyệt vời kia.
Hiện tại, “thủ phạm” khiến hắn chịu tội bị hắn giữ ở bên mình, vẫn là bộ dạng không thể phản kháng, hắn liền không cầm lòng được càng thêm ham muốn.
Hắn lại thở dài.
Dục vọng của con người là sẽ được voi đòi tiên, giống như nhìn mơ đỡ khát* vậy, trong lúc vô ý đến gần, tiếp xúc với nhau đã không có cách nào thỏa mãn hắn.
*Nguyên văn “vọng mai chỉ khát”: thành ngữ này lấy từ tích quân lính trên đường hành quân rất khát. Thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ. Nghe vậy, ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn. Về sau “vọng mai chỉ khát” được dùng với hàm ý dùng những ảo tưởng không thực tế để an ủi bản thân, hoặc để hình dung những mong muốn không thể nào thực hiện được.
Hắn muốn nhiều hơn nữa, đụng chạm thân mật hơn nữa. Nhưng hắn không dám, Thạch Lệnh Thanh sẽ tức giận, cầm dao đâm hắn cũng không sao, quan trọng là, hắn sợ hắn không nhịn được, nổi lòng cầm thú.
Ánh mắt hắn dán lên bụng của sư huynh, có một tia oán niệm.
Hắn đã tính toán trong lòng, chờ đứa nhóc trong bụng ra đời rồi nói sau.
Còn như đây là tâm lý gì của bản thân, chuyện Thạch Lệnh Thanh có nguyện ý hay không thì hoàn toàn không suy xét đến.
Thủ hạ cận thân của hắn đến tìm hắn có việc, hắn mới rời đi.
Thạch Lệnh Thanh tỉnh lại, nhìn tấm thảm đắp trên người, ngẩn người một chút. Y vén thảm ra, ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng người quen thuộc.
Lúc y hạ chân xuống mang giày, cảm giác chân có chút khác thường, y cởi vớ ra, nhìn thấy một đoạn dây đỏ.
Càng làm y kinh ngạc hơn là, sợi dây đỏ kia không biết buộc lên như thế nào. Y xoay một vòng cũng không nhìn thấy chỗ nào có đầu để mở. Y dùng lực kéo một chút, không cởi được. Dây đỏ quấn quanh chân này không đơn giản.
Y không cần nghĩ cũng biết là Quý Dương làm. Y thở dài, đi vớ vào lần nữa, mang giày vào.
Cả người đều bị khống chế ở lại nơi này, y cũng lười bởi vì một sợi dây mà nổi giận với Quý Dương.
Sau khi y ôm thảm trở vào phòng, đột nhiên ý thức được gần đây mình rất dễ buồn ngủ. Y xoa xoa bụng, nghĩ chắc đứa nhỏ này là nguyên nhân, cũng không nghĩ nhiều nữa.
So với mấy tháng đầu nôn nghén, ngủ nhiều vẫn có thể chấp nhận được.
Kết quả mười mấy ngày tiếp theo, y bắt đầu cảm thấy bụng đau âm ỉ.
Trước kia y nói muốn tự mình làm thức ăn, chưa được mấy ngày đã dừng lại.
Y đi ngủ, có lúc ngủ đến không biết thời gian, nói là tự mình làm, đến thời gian ăn cơm cũng bỏ lỡ, Quý Dương dứt khoát lại sai người mang thức ăn tới.
Ngày hôm đó, hắn xách hộp thức ăn tới, tiến vào trong viện của Thạch Lệnh Thanh, thấy y đang ôm bụng, nhíu chặt mày, trán toát mồ hôi lạnh, hiển nhiên là đang nhịn đau.
Quý Dương buông hộp thức ăn xuống, vội hỏi: “Sao thế?”
Thạch Lệnh Thanh thấp giọng nói: “Không sao.”
Quý Dương không nói hai lời bế người lên, muốn chạy ra ngoài.
Thạch Lệnh Thanh giật mình sợ hãi, chờ kịp phản ứng, người đã bị nhấc bổng lên ôm, y thật vất vả tìm lại giọng mình: “Để ta xuống, ngươi muốn làm gì?”
Sắc mặt Quý Dương hơi không tốt, hắn nói: “Tìm trưởng lão.”
Thạch Lệnh Thanh phản ứng lại, Quý Dương đang lo lắng thân thể y xảy ra vấn đề gì.
Giọng y hơi hòa hoãn nói: “Ta không sao. Sau khi có hài tử sẽ luôn có chút không thoải mái. Ngươi để ta xuống trước đã.”
Lo lắng trên mặt Quý Dương lúc này hóa thành tức giận, hắn nhịn cơn phẫn nộ hỏi: “Dựa vào đâu nghe ngươi? Ngươi cũng không phải là đại phu!”
Thạch Lệnh Thanh nhất thời nghẹn họng.
Sau khi trưởng lão chẩn mạch, vuốt chòm râu suy nghĩ một phen, hỏi Thạch Lệnh Thanh: “Phu nhân, có thể báo cho lão phu biết từ khi nào cảm thấy không thoải mái hay không?”
Thạch Lệnh Thanh nói: “Trưởng lão gọi ta Lệnh Thanh là được rồi. Chỉ là gần đây ta thỉnh thoảng thấy không dễ chịu thôi.”
Quý Dương vội vàng hỏi: “Lão Trương, rốt cuộc y bị làm sao?”
Lão Trương lộ ra nụ cười, nói với hắn: “Sơn chủ đừng vội. Lệnh phu nhân không có gì đáng ngại. Có thể là đứa nhỏ muốn hoạt động một chút.”
Quý Dương thở phào nhẹ nhõm.
Lão Trương nhìn hắn tiếp tục nói: “Nhưng có một chuyện, lão phu đột nhiên nhớ đến, thể chất phu nhân đặc thù, không giống với phụ nhân bình thường.”
Trên mặt Quý Dương lại có chút khẩn trương, cũng không kiêng nể gì chế nhạo lão, Thạch Lệnh Thanh thân là nam tử sinh con, đương nhiên khác với phụ nhân bình thường chứ. Hắn hỏi thẳng: “Lão Trương, ông đừng vòng vo nữa, nói mau đi.”
Lão Trương cười tủm tỉm nói: “Gần đây ta tìm được một quyển thư tịch liên quan đến nam tử sinh con, trong sách nói nam tử sinh con không giống với nữ tử. Chỗ kia của nam tử nhỏ hẹp, bình thường cần phải chuẩn bị cho tốt. Nếu không đợi đến ngày sinh, hài tử không có cách nào đẻ thường thì phiền phức rồi.”
Quý Dương ở một bên nghe, trên mặt sửng sốt, ngây ngốc hỏi: “Làm gì?”
Trên mặt Thạch Lệnh Thanh cũng hơi mờ mịt.
Lão Trương nhìn dáng vẻ bọn họ không giống như đang nói đùa, lão liền nói thẳng: “Cẩn thận việc kia là được rồi.”
Trên mặt Thạch Lệnh Thanh đột nhiên trở nên khó coi.
Quý Dương bỗng chốc bừng tỉnh hiểu ra, mặt cũng có chút đỏ lén nhìn Thạch Lệnh Thanh, ánh mắt ý tứ hàm xúc.
Quý Dương ho khan một tiếng, hắn vẫn muốn hỏi kỹ hơn chút.
Sắc mặt Thạch Lệnh Thanh khó coi đứng lên, y cứng rắn nói: “Không cần nữa. Ta cáo từ trước.”
Lão Trương nhìn Thạch Lệnh Thanh đi rồi, mới nói với Quý Dương: “Sơn chủ, ta thấy phu nhân không quá vui. Cũng có thể dùng xx thay thế.”
Quý Dương gật gật đầu.