Trong mắt Tiêu Lượng hiện tại chỉ có Trương Trần, anh ta áy náy nói: “Cậu Trương, xin cậu tha thứ vì tôi đã gây ra thành phiền phức cho cậu dù là vô tình…”
Nhưng chung quanh đều yên tĩnh, người khác không biết Tiêu Lượng là ai, cũng không có người nào tùy tiện chen ngang, còn Lý Thiên Hoa thì lại không biết nên nói gì.
Về phần Trương Trần, anh hoàn toàn không quan tâm tới Tiêu Lượng, anh không nhận ra anh ta mà chỉ cảm thấy hơi quen mắt thôi, có lẽ là từng gặp thoáng qua trong bệnh viện Thành phố.
Mà người này lại xin mình tha thứ, ý tứ cũng rất rõ ràng, Hàn y đã đánh tiếng, Quỷ Thủ Kim Lăng Quốc càng muốn bái anh làm thầy, chắc hẳn Tiêu Lượng tới vì việc này.
“Cậu Trương…”, Tiêu Lượng kêu lần nữa, nơi này có máy điều hòa lớn, nhiệt độ mát mẻ mà anh ta lại đổ mở hôi đầm đìa, ngay cả đồ vest bên ngoài cũng có thể nhìn thấy vết mồ hôi thấm ra.
Tiêu Lượng thật sự quá căng thẳng, nếu Trương Trần không hài lòng, thậm chí là vì chuyện này mà hận Long Quốc thì thể diện của nước nhà sẽ mất hết, sau đó họ sẽ bị quốc tế bàn tán, khẳng định sẽ có người nói là điều này không thể trách ai khác, chỉ tự trách người Long Quốc mà thôi!
Mà người đầu têu là Tiêu Lượng nên chắc chắn anh ta sẽ thành tội đồ.
Thấy Trương Trần không trả lời, sắc mặt Tiêu Lượng không ngừng thay đổi, anh ta cắn chặt hàm răng như đang cân nhắc gì đó, cuối cùng, người này lại thở dài, hình như là đã nghĩ thông suốt rồi.
Bùm!
Trước mặt mấy chục đôi mắt, Tiêu Lượng trực tiếp quỳ xuống thảm đỏ, đầu cúi sâu xuống, nói lần nữa: “Cậu Trương, tôi chỉ xin cậu tha thứ, Long Quốc không phải chỉ có kẻ hèn mọn như tôi, tôi cũng xin sám hối vì việc làm của mình…”
Giờ phút này, mọi người đều ngạc nhiên, Trương Trần đã làm gì mà sao người đàn ông tên Tiêu Lượng này phải quỳ xuống. Trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ anh ta không màng tới thể diện của mình sao?
Ở Long Quốc, trừ quỳ trước trời, bố mẹ và người thầy có ơn với mình, còn những cái quỳ còn lại đều mang tính chất sỉ nhục.
Sắc mặt Lý Thiên Hoa thay đổi hoàn toàn, hắn hét toáng lên: “Tiêu Lượng, anh biết mình đang làm gì không?”
Nhưng không ai đáp lời hắn, Tiêu Lượng vẫn quỳ ở đó, có vẻ nếu người đàn ông trước mặt mình không mở miệng thì anh ta cũng sẽ không đứng dậy vậy.
Phương Thủy Y cũng quên mất việc bàn tay nhỏ bé của mình đang được Trương Trần nắm, cô nhìn người chồng trước mặt mình bằng ánh mắt không thể tin được, rốt cuộc Trương Trần này đã làm gì?
“Này, anh nói gì đi chứ!”, Phương Thủy Y có chút ngại ngùng, dù sao cô cũng đang đứng cạnh Trương Trần, vì vậy mới nhỏ giọng nói với anh.
“Em đang nói đỡ cho anh ta à?”, Trương Trần hỏi Phương Thủy Y, không đợi cô kịp đáp, anh lạnh lùng nói: “Được rồi, anh tránh ra đi!”
“Vâng!”, Tiêu Lượng không dám nhiều lời, vội lui sang một bên, lúc này mới cảm thấy không khí tại hiện trường có chút vi diệu.
“Hiện giờ tôi muốn đi, ai dám ngăn?”, Trương Trần nhìn một vòng rồi hỏi.
Quản lý khách sạn không dám chắc, gã không cho rằng Tiêu Lượng này được Trương Trần gọi tới để diễn kịch, không thấy Lý Thiên Hoa cũng biết và cung kính với đối phương hay sao?
Nhất thời, đúng là không có ai dám tiến lên.
Nhưng mục đích của Lý Thiên Hoa còn chưa đạt được, thậm chí còn có thể coi như là đã bị phá hư, sao hắn có thể để Trương Trần rời đi dễ dàng như vậy.
Ra hiệu cho quản lý khách sạn, đối phương hiểu ngay, cắn môi vung tay lên: “Tóm lấy, tên này xâm nhập gia cư bất hợp pháp, bắt đưa tới chỗ công an!”
“Các người… dám cử động thử xem!”, Tiêu Lượng bước lên trước một bước, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám bảo vệ và tên quản lý.
Đúng là anh ta nên cảm ơn đám người này, ngay trước mặt mình mà đám này còn dám khó xử người đã tặng mình mười cú đá à, đây không phải tạo cơ hội cho anh ta tạo thiện cảm à!
Vì xoa dịu sự tức giận của Trương Trần, Tiêu Lượng lạnh lùng nói tiếp: “Tôi không cần biết khách sạn này là do ai mở, còn anh có thân phận gì, nếu anh dám làm bừa thì có tin tôi sẽ khiến anh cút ra khỏi Hoài Bắc ngay ngày mai không?”
“…”, quản lý khách sạn mắng to trong lòng, đám người này đều thuộc dạng trâu bò, sao mấy người cứ lôi con muỗi là tôi ra để xử vậy, một bên là Lý Thiên Hoa, bên còn lại là người có lai lịch bí ẩn, nghe giọng điệu người này ngông như vậy, gã làm sao dám chắc đây!
Vì vậy, gã chỉ có thể nhìn Lý Thiên Hoa bằng ánh mắt trông mong, dù sao trước đó nghe cách xưng hô của Lý Thiên Hoa thì có vẻ hắn biết người này!
Lý Thiên Hoa nhíu chặt đôi mày, hắn thật sự có quen biết Tiêu Lượng này, năng lực tên này cũng không nhỏ. Dù là hắn, thường ngày cũng phải nể một chút, tuy không biết vì sao Tiêu Lượng lại quỳ xuống trước mặt Trương Trần nhưng nếu bây giờ mình để Trương Trần rời khỏi đây thì mặt mũi của hắn trước mặt bạn học cũ đều mất sạch.
Nhưng hắn cũng không thể trực tiếp đối đầu với Tiêu Lượng, lập tức nói: “Anh nhìn tôi làm gì, đây đâu phải chuyện của tôi, để anh ta xông vào, đây không phải là vấn đề của khách sạn mấy người à?”
Tiêu Lượng cũng nhíu mày, xem ra tình huống chỗ này cũng không tốt lắm. Anh ta cũng không lảm nhảm mà thản nhiên nói: “Tôi vẫn giữ câu kia, nếu hôm nay có ai dám làm khó cậu Trương, vậy người đó cứ thử đi, Tiêu Lượng này nói được thì làm được đấy!”
“Tôi nhắc lại lần nữa, có người mời tôi tới đây!”, Trương Trần tỏ ra không vui.
“Thiệp mời của cậu thật sự ở lầu một à, tôi đi xem một chút…”, không đợi người khác mở miệng, quản lý vội giành nói. Lúc này, gã không cần biết Trương Trần nói thật hay giả, chỉ biết gã bị kẹp ở giữa thì rất ngột ngạt, muốn đi khỏi đây thôi.
Không đợi ai nói gì, quản lý chạy đi, leo thang thoát hiểm xuống lầu một.
“Khách tôi mời mà mấy người đưa đi đâu rồi?”, vừa xuống lầu, quản lý nghe một giọng nữ nói tiếng phổ thông không quá chuẩn truyền tới, một cô gái cao mét bảy đứng trước quầy, chống nạnh hỏi phục vụ.
“Thưa cô… chúng tôi đã cho anh ta vào rồi!”, phục vụ ấm ức nói.
Quản lý khách sạn nheo mắt, lập tức tiến lên: “Cô Nhược Tuyết?”
Nhược Tuyết xoay người, nhìn quản lý nói, giọng cất cao: “Khách của tôi đâu, hả, người đâu rồi?”
Giờ cô ta rất giận, vất vả lắm mới dừng xe lại được, lên tầng năm rồi lại phát hiện Trương Trần không có lên đấy. Cô ta còn cho rằng Trương Trần đi WC nên ngồi đợi một hồi, nhưng chờ tới chờ lui mà vẫn không thấy người. Cô ta lại không có số điện thoại của Trương Trần, còn mỗi cách xuống quầy hỏi, nhưng chỗ quầy lại cứ nói là Trương Trần vào rồi.
Quản lý lau mồ hôi lạnh, nở nụ cười xòa đầy bất an: “Chuyện này, cô Nhược Tuyết, khách mà cô nói có phải tên Trương Trần không?”
“Đúng rồi!”, Nhược Tuyết trả lời gọn lỏn.
“Cái thằng tầm thường nhà quê kia thật sự do cô Nhược Tuyết mời sao?”, trong lòng quản lý lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ tiêu rồi, gã vội phất tay kêu phục vụ lùi xuống.
“Cô Nhược Tuyết… chuyện kia, Trương Trần ở lầu hai, tôi dẫn cô đi nha?”
Rất nhanh, hai người Nhược Tuyết lên tới lầu hai, quản lý bước lên trước một bước với vẻ mặt khó coi, kề sát bên tai Lý Thiên Hoa, nhỏ giọng nói: “Cậu Lý… Trương Trần này đúng là khách được cô Nhược Tuyết mời tới!”
“Cái gì?”, Lý Thiên Hoa kinh hãi, trước là Tiêu Lượng khúm núm, giờ là Nhược Tuyết mời, Trương Trần này là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Phương, tên này dựa vào cái gì chứ?
“Anh Trương, tôi tìm được anh rồi, sao anh lại ở đây, chúng ta mau lên thôi!”, Nhược Tuyết thấy Trương Trần thì cười đầy ngọt ngào, tiến lên định nắm tay Trương Trần.
“Tôi nghĩ không cần nữa rồi, nơi này có người không hoan nghênh tôi, thậm chí còn định dùng tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp để bắt tôi vào đồn cảnh sát nữa kìa!”, Trương Trần lạnh nhạt nói, Nhược Tuyết đang cười thì mặt cũng cứng đờ.
“Trời ơi, thật sự có người mời thằng quê mùa này à!”, trong đám người, một giọng nói yếu ớt vang lên.
Lúc đầu họ không tin, việc hôm nay có thể nói là quá xấu hổ. Quản lý không biết mình nên cười kiểu nào, đây là chuyện khó giải quyết nhất trong mấy chục năm làm nghề của gã.
Nhược Tuyết hiểu ra gì đó, quay đầu nhìn quản lý khách sạn, sau đó lại nhìn Lý Thiên Hoa, nói đúng hơn thì đây không phải sân nhà của Nhược Tuyết mà nơi này do Lý Thiên Hoa quyết định.
“Anh Lý, anh có thể nói cho tôi biết thế này là sao không, khách của tôi mà sao lại có người muốn đuổi vậy, hay là tôi không thể dẫn bạn của mình tới đây?”, Nhược Tuyết hỏi, ngữ điệu không tốt, cô ta phải trải qua mấy phen mấy bận, dùng danh nghĩa của Tổ chức Y Tế mới hỏi được địa chỉ của Trương Trần từ chỗ bộ trưởng Vương.
Hôm nay, cơm còn chưa kịp ăn mà đã muốn đuổi người sao?
“Thủy Y, chúng ta về thôi!”, Trương Trần chẳng muốn đợi chờ gì nữa, anh nắm tay kéo Phương Thủy Y rời đi.
Vì Tiêu Lượng quỳ xuống và Nhược Tuyết xuất hiện mà khiến đám đông hoảng hốt, không ai dám tiến lên ngăn cản anh.
Nhược Tuyết kêu hai tiếng nhưng Trương Trần hoàn toàn không đáp lời, hành động này khiến Nhược Tuyết tức tối giậm chân.
Trong cuộc thi đấu Long – Hàn, bên Tổ chức Y tế còn có việc cần giải quyết, thân là một trong những phó hội trưởng, cô ta phải nhanh chóng về Mễ Quốc xử lý, cô ta cứ tưởng hẹn được Trương Trần ra thì có thể vui vẻ học được kỹ năng gì đó, không chừng có thể bái sư nữa nhưng bây giờ, tất cả đều không có, bay hết rồi…
Nhược Tuyết tức giận, lấy di động ra gọi: “Jake, đi xuống, chúng ta về!”
“Ăn, ăn cái gì mà ăn, ăn nữa thì anh ở đây luôn đi! Tổ chức Y Tế sẽ bỏ anh lại luôn!”
Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng, cúp điện thoại rồi cô dùng vẻ mặt lạnh như băng nói: “Anh Lý, tôi không muốn biết đã xảy ra chuyện gì, tôi chỉ biết khách của mình bị đối xử như thế thôi, đây là đạo đãi khách của Long Quốc à?”
“Tôi sẽ báo lên sở y tế Hoài Bắc, Tổ chức Y Tế của tôi sẽ chú ý, anh tự giải quyết cho tốt!”
Chưa cho Lý Thiên Hoa thời gian phản ứng, Nhược Tuyết chạy theo nhưng bên ngoài đâu còn bóng dáng hai người Trương Trần. Mà lúc này, mấy người bên Tổ chức Y Tế cũng hối hả chạy xuống, khó hiểu nhìn Nhược Tuyết.
Trong sảnh lầu hai, Lý Thiên Hoa ngẩn người, đầu óc của hắn đã dừng hoạt động. Dù hắn có kiến thức rộng rãi nhưng những việc hôm nay khiến hắn không thể nào hiểu nổi, càng không thể tin được.