Sự Ấm Áp Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Chương 416



Khang Tử đột nhiên đưa hai tay ra ngăn cản lối đi của Tiêu Mộng, hơi căng thẳng nói: “Thật ra, ở trên du thuyền này chẳng có gì thú vị cả, nó chỉ là một con thuyền nát, bên trên lại không chắc chắn cho lắm, tôi cảm thấy mọi người không nên đi thì hơn, lên đó chỉ làm lỡ thời gian mà thôi.”

Nếu để cho Tiêu Mộng lên thuyền, nhìn thấy cậu chủ và Vương My My kia ở cùng một chỗ… Liệu một cô nhóc yếu đuối như cô có khóc hết nước mắt hay không?

Trời ơi, như vậy là thế nào? Lúc ở Ý, chẳng phải anh ta rất ghét con nhóc này sao?

Lúc nào cô cũng kéo chân sau của anh ta, lúc nào cũng mang phiền phức đến cho anh ta. Sau lưng cô, anh ta luôn lén gọi cô là đồ phiền phức.

Vì sao bây giờ… anh ta lại không tự chủ được bắt đầu quan tâm tới cảm xúc của cô?

Tiêu Mộng sửng sốt một chút, móng tay nhỏ gãi gãi đầu, chần chờ nói: “Hôm nay tôi muốn lên du thuyền cảm nhận một chút, tôi chưa từng đi du thuyền lần nào. Cho dù không thú vị, tôi cũng muốn nhìn một lần.”

Kim Lân cười lạnh: “Khang Tử, đây cũng không phải thuyền nhà cậu, vì sao lại dụ dỗ chúng tôi không cho chúng tôi lên? Lẽ nào… trên đó có cái gì không muốn người khác thấy?”

Trái tim Khang Tử lộp bộp, anh ta đảo mắt nói: “Ôi trời, cậu Kim xem kìa, anh nói như vậy là sao? Làm gì có cái gì không muốn người khác biết đâu? Cậu Kim thật biết tưởng tượng.”

Thật là, tại sao cậu Kim lại muốn vạch trần anh ta chứ? Mấy người cậu Trần và Tiêu Mộng gặp nhau ở chỗ này cũng không phải chuyện gì tốt.

*** Tiêu Mộng không suy nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ muốn đứng trên du thuyền, cảm nhận một chút xem du thuyền là như thế nào, đương nhiên cô cũng không để lời nói của Khang Tử trong lòng.

“Được rồi được rồi, mọi người đừng ở đây làm lỡ thời gian, còn nói nữa du thuyền sẽ đi mất! Lên thuyền thôi, chẳng phải sắp khởi hành rồi sao?”

Tiêu Mộng kéo Bạch Mị đi lên du thuyền, vừa đi vừa nhảy, thật sự là một cô nhóc vô lo vô nghĩ.

Kim Lân và Khang Tử đứng ở chỗ cũ, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.

“Đều tại anh, anh Kim. Anh nói xem anh mang cô Tiêu tới nơi này làm gì!”

Khang Tử tức đến mức lỗ mũi phát ra tiếng thở phì phò.

Có một loại người, đại thế đã mất thì sẽ trở nên chán nản ủ rũ vì không có cách nào vãn hồi.

“Xì, xem cậu nói kìa, nơi này không thể để người khác đến sao? Vì sao tôi và Tiêu Mộng thì lại không được?”

Kim Lân cười lạnh một tiếng, cặp mắt phượng cực đẹp trợn lên một cái: “Có phải Tư Khải ở chỗ này không?”

Khang Tử sụp đổ gật đầu: “Chuyện này còn phải nói à? Anh Kim, không phải anh biết rất rõ sao? Từ nhỏ Khang Tử tôi đã đi theo cậu chủ, cậu chủ ở nơi nào, tất nhiên tôi sẽ ở đó! Nhìn thấy tôi cũng giống như nhìn thấy cậu chủ của chúng tôi vậy!”

“Ồ… hoá ra Tư Khải thực sự ở đây! Tôi nói này, Tư Khải có ở chỗ này hay không cũng không sao cả? Chẳng lẽ… cậu ta đang chơi trò thân mật với Anna?”

Kim Lân nhe răng cười cười.

Nếu là như vậy thì tốt rồi, Tư Khải lén lút chơi trò mập mờ với Anna thì bị Tiêu Mộng phát hiện…

Khà khà, Tiêu Mộng liên tục đụng phải Tư Khải… bắt cá hai tay ở bên ngoài, Tiêu Mộng sẽ dần dần thất vọng đối với Tư Khải!

Hừ, cho dù tình cảm có sâu đậm bao nhiêu thì cũng khó mà chịu đựng nổi tổn thương năm lần bảy lượt nhỉ?

Như vậy thì anh ta sẽ hoàn mỹ ôn nhu tới gần, cũng sẽ dễ được Tiêu Mộng tiếp nhận hơn.

Nghĩ như vậy, Kim Lân cười gằn một tiếng: “Được rồi, tôi cũng lên đây. Thực ra, tôi không ngại đối mặt vớiTư Khải ở chỗ này.”

“Anh…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.