Sư Tử bá đạo, cool ngầu, ko sợ trời không sợ đất chỉ sợ… ai đó
Zodiac High School…
Class 11S…
Cạch! Cạch!
Tiếng gõ thước xuống dưới bàn vang lên giòn dã nhưng lại chả thấm thía vào đâu so với cái bầu khí ồn ào bát nhào phía dưới lớp. Bất lực nhìn đám học trò lỗ tai đem đi dấu hết kia, BB lấy hơi và đếm ngược… 1s… 2s… 3s…
– CÁC EM IM HẾT CHO TÔIIIIIIIII!!!!!!!!!
Quác… quác… quác….
Cả lớp bỗng giữ nguyên hiện trường như 1 đang bị ai đó nhấn nút Pause, không khí trở nên im hẳn, nghe cả tiếng của mấy con quạ luôn cơ mà… nhưng…
– Hihihi… Có em đòi cưới mình luôn này~
Đám học sinh còn lại mặt rất chi là 3 chấm, còn mặt BB thì đen kịt lại…
– Dương Song Tử! Cất ngay điện thoại đi cho tôi! Có tin tôi tịch thu của em luôn không hả?!!! _BB tức giận quát lên, gương mặt tỏa đầy sát khí, ấy thế mà cái người tên SoT kia lại nhởn nhơ đáp lại:
– Cô cứ việc, em đâu phải chỉ có 1 chiếc điện thoại!
– Em… _BB đặt tay lên trán, thật là, cô muốn bệnh quá, bệnh quách rồi nghỉ ở nhà cho rồi, ngày nào cũng vào cái lớp nhốn nháo này thì có mà chết quá…
Rầm!
Bỗng cánh cửa bị kéo xạch qua, sau đó là gương mặt hớt hải của thầy thể dục – Dương Song Ngư:
– Cô Bảo Bình, qua phòng quản giáo kìa, học sinh Hàn Sư Tử lớp cô lại đánh nhau nữa rồi!
– Nữa hả trời!?
BB trượt xuống nền nhà chán nản, nhưng cũng phải lồm cồm bò dậy và chạy theo thầy SN tới phòng quản giáo…
Phòng quản giáo…
– Đây là lần thứ mấy rồi? _1 giọng nói âm lãnh vang lên khiến đứng ngoài cửa nghe cũng thấy lạnh toát xương sống, ấy thế mà cậu nam sinh tóc vàng kia lại chả may may có phản ứng gì, thật khiến người khác nể phục. Không nghe được câu trả lời, người đàn ông trông có vẻ tỏa ra sát khí khẽ chau mày lại, 2 tay đan chặt vào nhau, ánh mắt chiếu thẳng cậu học trò trước mặt:
– Thích đánh nhau đến vậy à?
Cạch!
– Thầy quản giáo! _BB mở cửa và chạy vội vào, gương mặt toát lên vẻ lo lắng nhìn học sinh của mình. TY dời ánh mắt nhìn sang cô giáo mới vào, rồi vô cảm liếc nhìn sang ST:
– Cô Diệp, hãy giải thích đi, tại sao học sinh của cô cứ tiếp tục có những hành vi bạo lực học đường như vậy?
– À… tôi…
– Tôi là người xuống tay thì hỏi tôi đi, cô ta không biết gì đâu! _ST bỗng mở miệng và cắt ngang lời nói ấp úng của BB. TY nhếch môi cười nhạt:
– Em chịu nói rồi sao?
– Tôi đâu có câm?! _ST ngạo nghễ nhìn lại TY, cả người anh toát lên khí thế ngạo mạn, chẳng sợ trời chẳng sợ đất… chỉ sợ mỗi cô giáo. BB vội bước tới giảng giải cho 2 thầy trò:
– Thầy quản giáo, chuyện lần này có nghiêm trọng lắm không ạ? Nếu không nghiêm trọng lắm thì có thể để tôi phạt em ấy được không?
– Cũng may là tôi tới trước khi em ấy xuống tay, cô hãy xử lí tốt chuyện này đi! _TY vẫn nhìn ST với ánh mắt cảnh cáo, rồi anh phẩy tay:
– Cô dẫn học trò mình về lớp đi!
– Vâng, cảm ơn thầy đã để tôi xử lí! Chào thầy! _BB cười gượng cúi đầu chào TY rồi khều khều thằng nhóc vẫn ngồi đó “gửi tim” cho ông thầy:
– Sư Tử, về lớp mau!
.
.
– Sư Tử? Chẳng phải thầy Yết bảo đến ngăn trước khi em xuống tay sao? Sao bên má trái lại có vết thương thế này?!
BB vừa trách móc vừa lo lắng cho đứa học trò của mình, cô nhẹ tay bôi thuốc lên vết thương của ST, ST tránh né:
– Tôi tự làm được rồi!
– Không được! Để yên cho cô, thật là, chắc lúc thầy Yết tới là lúc em vừa bị bọn kia đánh và chuẩn bị đánh lại bọn kia chứ gì!? _BB nhất quyết bôi thuốc cho ST, ST không nói gì, vì bà cô này đoán đúng sự thật rồi. Dán băng keo cá nhân lên mặt ST, BB vô ý xoa xoa đầu thằng nhóc và cười tươi:
– Xong rồi, lần sau đừng có đánh nhau nữa nhé!
– … _Mặt ST đơ ra vài giây, cái cô này, ai cho cô tự tiện xoa đầu tôi vậy hả… nhưng tôi thích vậy… Đoạn, BB đứng lên và ra hiệu cho ST về lớp. ST bất lực đứng lên, 2 tay đút túi quần và đi theo.
.
.
– Oaaaa… Tiểu cân, chị về rồi đâyyyyy~
Vừa về căn hộ của mình, BB đã cẩu thả vất đôi cao gót qua 1 bên, nằm phịch xuống sàn mà mệt mỏi nhắm mắt lại. Từ đâu đó bên trong có tiếng nói vọng ra:
– Bảo Bảo, con đi làm về rồi à?
– Mẹ? _Nghe thấy tiếng mama, BB vội bật dậy, đi thẳng vào trong bếp vui mừng:
– Hôm nay mẹ về sớm thế???
Bà Bảo Thiên ôn nhu nhìn cô con gái lớn của mình, nở 1 nụ cười hiền:
– Hôm nay mẹ được nghỉ sớm, nên có ghé qua chợ mua sườn heo về làm món sườn chua ngọt cho con và tiểu cân đây!
– Oa~ Thơm quá a~ Con yêu mẹ nhất!
Bị mùi hương vừa ngọt vừa chua vừa cay bốc lên từ cái nồi đất nhỏ trên bếp, BB thích thú ôm lấy bà từ đằng sau và tự nhủ:
– Tiểu cân nhà mình được cấp bằng giảng viên rồi, đợi 1 năm nữa khi nó 18 tuổi, chắc chắn con bé sẽ có 1 cái nghề đoàng hoàng với số tiền lương ổn định! Còn bây giờ, con sẽ cố gắng đi dạy học kiếm tiền nên mẹ yên tâm, đừng suy nghĩ nhiều nhé!
– Mẹ biết mà con gái yêu… _Bà Bảo Thiên cười hiền và xoa xoa đầu BB, bà nhắc nhở:
– Con đi tắm đi rồi lát nữa tiểu cân về, 3 mẹ con mình ăn cơm!
– Yes, madam! _BB đưa động tác chào theo kiểu quân ngũ lên rồi hí hửng bước về phòng. Bà B. Thiên nheo mắt nhìn theo, BB tuy là 1 đứa năng động, hoạt bát và vui tươi nhưng nó lại rất suy nghĩ cho người khác, là chị cả nên nó chịu rất nhiều cực khổ và có nhiều lo âu. Vì TB mà con bé đã ứng trước số tiền lương 6 tháng ở trường học nên những ngày này trở đi, con bé giống như đi làm không công vậy. Còn con bé út thì tốt nghiệp đại học xong xuôi hết rồi, nhưng lại chưa đủ tuổi lao động nên chỉ có thể đến những quán làm thêm để kiếm chút đỉnh thôi… Bà khẽ rơi 1 giọt nước mắt, vì chồng bà mất sớm và bà không giỏi giang việc gì ngoài nội trợ nên số tiền kiếm được không đủ để cho các con bà 1 cuộc sống khá giả, đứa con nào cũng phải đi làm thêm kiếm tiền. Cũng may cho bà, tuần tới bà được nhận làm người giúp việc cho 1 gia đình giàu có nên có lẽ cuộc sống của mẹ con bà sẽ đỡ chật vật hơn 1 chút…
.
.
Lovely Cat’s Lotte…
– Này, thấy nhỏ đó không? Đẹp gái chứ?
– Nhỏ nhân viên đang ghi món ở bàn bên kia á hả? Ừ, trông xinh đấy!
– Hay là mình bắt chuyện với cô ấy đi!
3 thằng nam sinh mặc đồng phục Zodiac ngồi chụm đầu lại với nhau ở 1 cái bàn trong góc quán thì thầm to nhỏ và luôn luôn lia ánh mắt nhìn cô nhân viên mới của cửa tiệm. Bọn chúng cười cười nói nói gật gật đầu rồi tản ra, 1 đứa ngoắc tay với cô nhân viên kia:
– Em ơi, cho tụi anh gọi món!
Nghe có tiếng người gọi món, cô gái mang nét đẹp dịu dàng và ôn nhu với mái tóc màu nâu đỏ xoăn nhẹ đang ghi thực đơn cho 2 vị khách ở đây khẽ nhìn qua và thấy mình là nhân viên đứng gần người gọi món nhất, cô khẽ cười với 2 vị khách trước mặt:
– Xin anh chị đợi 1 lát! Em sẽ mang đồ ăn tới nhanh thôi!
Nói rồi TB giật tờ giấy và đưa tới quầy nhận thực đơn với tốc độ bàn thờ rồi chạy qua chỗ 3 chàng học sinh kia, nở 1 nụ cười giao tiếp với khách hàng:
– 3 anh muốn gọi gì ạ?
– À… Cho anh hỏi, món này có ngon không em? _1 thằng nam sinh cười toe với TB, còn tay thì chỉ vào món… trà đá!!! Mặt TB rất chi là 3 chấm… cô cười nhẹ:
– Dạ… anh đang uống “món” đó đó ạ!
– Hở?!!!! _Chàng trai đó nghe vậy thì nhìn vào tay mình… chu choa, mải ngắm gái quá nên chỉ đại 1 món nào đó… ai ngờ nó lại ra món trà đá. Thằng bên cạnh liền tặng cho anh ta cái táng rồi cười hì hì với người đẹp:
– Em đừng để ý đến nó, cho anh hỏi, mua cỡ bao nhiêu thì được giảm giá?
Bốp!
– Oái! _Vừa dứt lời, hắn ta đều bị 2 tên còn lại “tán thưởng” lên đầu trước sự ngạc nhiên của TB, tên thứ 3 lúc này mới hắng giọng:
– Cho anh gọi món này, món này, món này… _Anh ta chỉ tay vào từng món 1 và TB cũng nhìn theo và chăm chú ghi lại, bấm bút xong, cô lịch sự hỏi lại:
– Mấy anh còn cần thêm gì không ạ?
– Có chứ! _Cả 3 tên cùng đồng thanh rồi cười cười: – Bọn anh muốn… xin số điện thoại của em!
Nụ cười xã giao của TB tắt ngúm tại chỗ, mấy tên này, thì ra nãy giờ câu giờ đây mà, làm bổn cô nương đây tốn hết thì giờ, cô liền ghi ghi gì đó lên giấy mà 3 tên kia tưởng là số điện thoại, trong lòng không khỏi mừng. Xé tờ giấy đó ra, TB cười giả tạo đưa cho 3 người ấy rồi ngoảnh mặt bước đi. Thật là buồn cười khi cô vừa bước đi thì 3 tên đó thi nhau giành giật tờ giấy đó… đọc xong rồi chúng nó mới nghệt mặt ra bởi dòng chữ “Rảnh!”…
– Thiên Bình, tớ tới rồi! _Từ kia có 1 cô gái mái tóc màu vàng nhạt chạy tới trước mặt TB, TB mừng rỡ:
– Giải nhi, cậu tới rồi! _Vừa nói TB vừa cởi bỏ chiếc tạp dề ra đeo vào cho CG, CG cười khách sáo:
– Ừ, cảm ơn cậu, vất vả cho cậu rồi, nhờ cậu làm hộ cả ca của tớ thế này…
– Không sao, đằng nào cũng làm chung, giúp cậu 1 chút có sao! _TB đại nghĩa giúp người, rồi cô vẫy tay chào CG:
– Thôi, tớ về trước nhé!
– Ừm, tạm biệt cậu, Thiên Bình!
CG vẫy tay chào lại TB, thật may quá, do có chuyện ở trường khiến cô phải ở lại nên TB phải làm việc hộ cô, nếu không có cậu ấy thì tiền lương hôm nay làm sao cô được lãnh. CG và TB là bạn thân từ cấp II, nhưng vì TB quá xuất sắc nên cậu ấy đã học vượt cấp và bây giờ cũng đã có bằng đại học hẳn hoi, còn cô, dù có giỏi nhưng vẫn chưa bằng cổ, nhưng không sao, dù cậu ấy học giỏi nhưng lại không kiêu ngạo mà lại rất thân thiện, cô nên cảm thấy tự hào vì có 1 người bạn tốt như TB…
I wanna reset~ I wanna reset~
Tiếng chuông điện thoại reo lên, TB vội bắt máy khi thấy chị mình gọi:
– Em đang về, chờ em ch…
Bốp!