Sống Thêm Một Kiếp Vẫn Phụ Tấm Chân Tình

Chương 1:



Trong nhà lao tăm tối, xung quanh toàn là máu vương vãi khắp mặt đất, mùi máu tanh cùng với mùi thịt cháy khét làm Tần Lăng cảm thấy thật sảng khoái. Hắn vừa cười điên dại vừa nhìn vào thanh sắt cầm trong tay, thanh sắt vẫn còn đỏ hỏn, bên trên tỏa ra một làn khói chưa bay đi hết, máu rơi trên thanh sắt phát ra những tiếng xèo xèo làm người ta cảm thấy khiếp sợ.

Bên cạnh Tần Lăng là một nam nhân bị treo hai tay lên cao bằng sợi dây xích, có lẽ đã bị treo lâu ngày nên phần da chỗ cổ tay đã bị ma sát đến bong ra gần hết. Nam nhân đầu tóc rũ rượi không biết còn sống hay đã chết, khắp người toàn là vết thương từ mới cho đến cũ, toàn thân không tìm được chỗ nào nguyên vẹn. Tần Lăng ra lệnh cho binh lính bên cạnh đổ một chậu nước lên người nam nhân, trời đã vào giữa đông bên ngoài toàn là tuyết trắng, nước cũng đóng băng. Nam nhân này trên người chỉ mặc bộ y phục mỏng, lại bị nước lạnh đổ lên nên thân thể run lên từng đợt. Tần Lăng nhìn thấy người trước mặt mình từ từ mở mắt, trong lòng bắt đầu cảm thấy khoái trí, không tránh khỏi bật cười một tràng dài.

Tần Lăng: “Ha ha ha ta nói mà hắn vẫn chưa chết, làm sao mà ta có thể để hắn chết dễ dàng như vậy được, phải không Mạc Nhiên?”

Trần Mạc Nhiên nhíu mày, từng cơn đau trên cơ thể bắt kéo đến làm y không khỏi nhăn mặt. Mình vẫn còn sống sao? Tại sao chưa chết, sao lại chưa chết? Câu hỏi này y đã tự hỏi bản thân trong suốt thời gian qua, mỗi một lần mở mắt thấy bản thân mình còn sống trên đời này không còn gì là tồi tệ hơn. Thà là xuống dưới địa phủ, là một hồn ma lang bạt, dù cho hồn bay phách tán không tồn tại trên đời này… Vẫn là nhẹ nhõm hơn.

Hắn không thấy Trần Mạc Nhiên trả lời liền đứng dậy khỏi ghế tiến lại gần, bàn tay nâng cằm Trần Mạc Nhiên lên lặng lẽ quan sát, từ đôi mắt, sống mũi, miệng… Tại sao, tại sao hắn lại căm ghét người trước mặt đến vậy? Người đời nói Trần Mạc Nhiên dung mạo phi phàm đẹp hơn cả mỹ nữ, hắn chính là căm ghét khuôn mặt hồ ly này. Người đời chê cười hắn lấy về một nam nhân, trước mặt vẫn luôn nói gì mà Trần Mạc Nhiên dung mạo không khác tiên nữ, nào là hắn có phúc. Tần Lăng cảm thấy thật buồn nôn, dù có đẹp đến mấy cũng không bằng Giai Hy, dù có đẹp cũng chỉ là một tên đoạn tụ, thứ hắn ghê tởm nhất trên đời.

Tần Lăng cầm trên tay một con dao ngắn, đưa dao từ từ vuốt ve trên gương mặt của Trần Mạc Nhiên.

“Mạc Nhiên, ngươi nói xem nếu ta rạch trên mặt ngươi chục nhát đám người kia còn gọi ngươi là mỹ nhân không?”

Trần Mạc Nhiên không đáp, nhắm mắt cảm nhận hơi lạnh của thân dao lướt trên khuôn mặt.

“Tại sao không trả lời? Ta đang hỏi ngươi, mau nói đi!”

Tần Lăng tức giận, lực trên tay mạnh hơn một chút, lưỡi dao cứa trên mặt rỉ ra một chút máu.

“Ngươi câm rồi sao? Cầu xin ta đi, nếu ngươi mở miệng ra xin ta có lẽ ta sẽ giữ lại khuôn mặt hồ ly này của ngươi!”

Trần Mạc Nhiên khẽ cười một tiếng, liếc mắt nhìn về phía Tần Lăng, dù gương mặt loang lổ vết máu không nhìn rõ nhưng đôi mắt vẫn sáng đến lạ, Tần Lăng bị Trần Mạc Nhiên nhìn càng thêm tức giận, giọng nói càng lớn hơn.

“Ngươi cười gì? Ta bảo ngươi cầu xin ta buồn cười lắm sao?”

Trần Mạc Nhiên: “Ngươi muốn ta cầu xin ngươi như thế nào? Giống như lúc An Giai Hy cầu xin ta đừng giết nàng ta sao?”

Tần Lăng nghe đến tên An Giai Hy càng tức giận, tròng mắt nổi lên những gân đỏ, đôi tay cầm chặt con dao run lên từng đợt.

Trần Mạc Nhiên vẫn giữ nụ cười trên môi, nói tiếp: “Ngươi không biết lúc đó nàng ta tuyệt vọng đến như thế nào đâu, quỳ xuống cầu xin ta tha cho một mạng. Khóc lóc rất thảm thiết nếu ta là nam nhân bình thường có lẽ cũng sẽ bị lay động đó ha ha.”

Tần Lăng: “Ngươi câm miệng! Ngươi cố tình kích động ta để ta giết ngươi chứ gì? Không dễ như vậy đâu! Ta cho ngươi cảm giác muốn sống không được chết cũng không xong, cho ngươi biết thế nào là đau khổ!”

Trần Mạc Nhiên cười nửa miệng: “Muốn ta đau khổ? Ha ha chứ không phải là ngươi đang sợ sao? Ngươi sợ ta chết đi rồi không có ai hành hạ, không có ai chuốc giận, không có người cho ngươi đổ mọi tội lỗi lên người. Ngươi sợ ta chết đi rồi cuộc sống của ngươi sẽ trở nên vô nghĩa, người mình thương yêu nhất đã chết, gia đình cũng không còn, đến người ngươi hận nhất cũng không còn trên thế giới này thì ngươi không còn lý do gì để sống, không phải vậy sao?”

Tần Lăng ôm lấy đầu hét lớn, chĩa dao về phía Trần Mạc Nhiên: “Ngươi hồ ngôn loạn ngữ! Ta sợ ngươi sao? Ha ha nực cười, ngươi nghĩ bản thân mình là gì, ngươi sống hay chết ta đều không mảy may bận lòng dù chỉ là một chút, ta chỉ là đang muốn hành hạ ngươi, cho ngươi đau đớn thống khổ!”

“Tần Lăng ta không nghĩ ngươi… Lại đáng thương đến vậy.”

Tần Lăng nghe đến hai chữ “đáng thương” ánh mắt liền mang đầy sát khí, hắn nắm lấy cổ áo của Trần Mạc Nhiên lại gần, gằn giọng: “Ngươi nói gì? Ta… Ta đáng thương sao?”

Trần Mạc Nhiên: “Phải, đáng thương! Rất đáng thương! Bên cạnh không còn một ai, lấy lý do trả thù để có thể miễn cưỡng sống tiếp. Ngươi đừng tự gạt người gạt mình, không muốn ta chết? Không, ngươi rất muốn ta chết, từ lần đầu gặp đã muốn ta chết, hận vì sao không giết ta sớm hơn, nhưng đến lúc có cơ hội như bây giờ sao không ra tay? Không sợ giữ lại đêm dài lắm mộng sao? Ta mất tích lâu như vậy vương phủ sớm ngày sẽ tìm đến, gì mà giữ ta hành hạ cả đời ngươi vốn không có khả năng!”

Hắn nghe những lời này như đâm trúng tâm can của mình, không giữ nổi bình tĩnh kêu gào loạn lên: “Không phải! Không phải! Tất cả đều không phải! Cái gì mà không dám, chỉ là giết ngươi thôi mà… Được, được ngươi đã muốn vậy ta sẽ cho ngươi xuống hoàng tuyền!”

Tần Lăng vừa nói vừa đâm mạnh dao vào trước ngực Trần Mạc Nhiên, từng giọt máu xuôi theo cán dao bắt đầu chảy xuống. Trần Mạc Nhiên phun ra một ngụm máu, con dao đâm xuyên ngực, đau! Thực sự rất đau, nhưng cũng thật thoải mái. Trần Mạc Nhiên nhìn về phía Tần Lăng đang hốt hoảng nhìn về phía mình, Trần Mạc Nhiên thấy khóe mắt mình ươn ướt, một dòng nước ấm chảy xuôi trên gò má.

Trần Mạc Nhiên: “Tần Lăng, nếu có kiếp sau… Ta sẽ không thích ngươi… Sẽ không bao giờ yêu ngươi.”

Trần Mạc Nhiên thấy mắt mình dần mờ đi, người cũng không còn sức.

“Yêu ngươi… Quả thật rất đau.”

Rất đau, nhưng giờ không còn đau nữa. Mọi thứ đều kết thúc, cả một đời ta che chở cho ngươi, vì ngươi mà hi sinh, vì ngươi mà sinh hận, vì ngươi mà chết đi. Tất cả đều không còn gì nữa, Trần Mạc Nhiên ta chết dưới tay Tần Lăng cũng là ta can tâm tình nguyện. Là ta can tâm tình nguyện…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.