Vừa nghe đến câu nói Diêu Trinh Như vừa lau nước mắt vừa nói ra kia, nhất thời Uyển Như như bị sét đánh: mặc kệ lời nói của nàng ta là giả hay thật, bản thân cũng bị liên lụy vào rồi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Tạ Tuấn Dật cũng chỉ vừa tới Diêu gia làm khách, sao gã có thể biết được khuê danh của tiểu nương tử trong nhà được? Cho dù có hiểu biết rõ thì làm sao có thể phân biệt rõ được ai là “Như Nương” trong chín vị nương tử kia? Hoặc là nói, chính là lúc vào cửa nhìn liếc qua một chút cũng có thể làm cho gã khi đã uống say rồi vẫn luôn nhắc tới?
Nghĩ như thế nào cũng không thể, theo cách nói của đối phương, giải thích duy nhất chính là Tạ Tuấn Dật có một ý trung nhân là “Như Nương”, sau đó bởi vì nhớ thương cộng với say rượu đồng thời tác dụng nên Diêu Trinh Như làm thế thân vô tội bồi ngủ.
Chân chính vô tội nằm cũng bị trúng đạn là Thôi Uyển Như, quả thật muốn chửi hai con người không biết xấu hổ này, ngủ là ngủ có liên quan gì đến tên gọi này.
Người làm dìu đến viện của ngươi nhưng tiến vào phòng ngủ của ngươi thế nào? Thấy ngoại nam ngươi không biết kêu à? Gã muốn ngủ ngươi không biết phản kháng sao? Tỳ nữ bên cạnh đều chết hết rồi à, đợi ngủ xong rồi mới thét to hai tiếng, đây rõ ràng là có quỷ mà!
Cho dù biết rõ có quỷ, nhưng “Như Nương” kia thì giải quyết thế nào? Diêu gia là cố ý dựa vào lời nói vô căn cứ này ép mình cùng làm việc xấu?
Nhất định phải giúp trói buộc Diêu Trinh Như vào Tạ Tuấn Dật mới có thể thuận lợi thoát thân?
Trong lòng Uyển Như lần lượt xuất hiện suy nghĩ kia, nhưng không nghĩ ra được một biện pháp nào có thể giải quyết được, thậm chí ngay cả câu nói “chém giết” kia của đối phương nàng cũng không biết nên nói gì tiếp nữa, chỉ có thể nóng lòng ở trong lòng đồng thời bày ra một bộ dạng thoải mái nhìn Diêu Trinh Như khóc quỳ trên mặt đất, lại nghiêng mắt nhìn phu nhân Thứ sử đứng ở một bên, kéo dài thời gian nghĩ kế sách.
Vào lúc quan trọng này, Thanh Giang quận chúa trấn an vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Uyển Như, tay của hai người vốn đã cầm lấy nhau, vì vậy động tác này của bà cũng không gây chú ý, mẹ con Diêu gia đều chưa từng phát hiện.
Nhất thời Uyển Như như ăn Định Tâm Hoàn thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó nàng liền nghe được bà bà của mình dùng một loại giọng nói lạnh lùng ngạo mạn chưa bao giờ nghe thấy.
“Đây chính là gia giáo của Diêu gia? Ô ngôn uế ngữ như thế cũng có thể nói ra được khỏi miệng!” Bà chỉ nói một câu như thế rồi phất tay áo mang theo Uyển Như đi ra ngoài.
Ngoại nam này nói khuê danh của một nữ tử, quản khỉ gió kêu gã đang gọi ai thì cũng xem như không nghe thấy, nhưng Diêu Trinh Như lại muốn nói ra trong chuyện xấu của mình, nói gần nói xa có dính dáng đến con của mình, bảo sao Quận chúa không nổi giận?
Hơn nữa, con trai mình cũng đã thông báo bà đừng làm bất cứ chuyện gì, chỉ bày vẻ mặt chán ghét, nói rõ chuyện này vốn có kỳ lạ, chỉ là không ngờ đối phương lại lôi Uyển Như xuống nước.
Đi là nhất định phải đi, chỉ là trước khi đi phải giải quyết một vấn đề này, quản nó là thật hay giả cũng phải bóp chết lời đồn đãi này.
Chỉ vì câu nói của Diêu Trinh Như mà quận chúa nói đến vấn đề gia giáo, trên trán phu nhân Thứ sử nhất thời chảy ra mồ hôi lạnh, Diêu gia còn chín nữ nhi đợi gả, đã gả đi còn có bốn, những nữ nhi xinh đẹp tài năng kia là vốn đề Diêu thứ sử phát triển con đường làm quan của mình.
Trước đó ông ta dùng tướng mạo của mình để đổi tiền đồ, ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon sau đó bắt đầu lợi dụng nữ nhi để hình thành mạng lưới quan hệ, dưới tình huống này, sao có thể để cho Thanh Giang quận chúa vị quý phụ nhân ở tầng chót nhất của Đại Tề đánh giá nữ nhi Diêu gia “không có giáo dục” được?
Hơn nữa, trong đống nữ nhi này có hai nữ nhi ruột của Diêu phu nhân, bà ta còn trông cậy vào khuê nữ mà cả đời trôi qua thuận lợi hạnh phúc nữa, làm sao có thể trơ mắt nhìn thứ nữ lỗ mãng liên lụy những người còn lại chứ?
Nghĩ tới đây, phu nhân Thứ Sử tát một cái lên mặt Diêu Trinh Như, hung dữ hỏi: “Ngươi làm cái gì? Sao hắn có thể biết tên ngươi?”
“Mẫu thân? Nữ nhi không có!” Diêu Trinh Như có chút ngẩn người nhìn mẹ cả, bưng mặt bi phẫn lắc đầu liên tục. Đồng thời rất nghi ngờ, sao không giống với lúc thương lượng?
Trước đó, nghe Quận chúa gọi tên con dâu cũng đồng âm với mình, nàng ta đã muốn làm ra chút văn chương để gây chú ý với thê tử tiểu tướng quân, cho là Tiếu gia vì che đậy sẽ nguyện ý ra tay tương trợ, vào lúc này mẹ cả lại đột nhiên buông tha cách làm này, chẳng phải là tất cả nước bẩn đều sẽ hắt lên trên người mình sao?
Diêu phu nhân lườm nàng ta một cái, trong bụng thì cả một bụng lửa: xem xét thời thế cũng không biết còn muốn leo lên trên Trần Lưu Tạ thị, coi như vào lúc này treo lên được thì tương lai cũng không nắm được!
Trừng xong rồi bà ta vội vàng nhào tới gối quỳ xuống trước Quận chúa, đau khổ cầu khẩn nói: “Van ngài đáng thương cho nữ nhi của thiếp, nếu không cả đời nàng cũng bị hủy……”
“Tiếu gia ta không làm chủ được Tạ thị.” Thanh Giang quận chúa đưa cho họ một gợi ý rồi dẫn Uyển Như và Thôi Văn Khang rời khỏi Diêu gia không sạch sẽ này, Quận chúa muốn đi không ai dám chân chính ngăn cản, hơn nữa, con trai của bà còn chưa đi, chuyện còn có hi vọng.
Diêu Trinh Như không để ý che đi gương mặt sưng đỏ của mình, vội vàng đỡ mẹ cả đứng dậy, lúc này mới dò hỏi: “Mẫu thân, quận chúa có ý gì?”
“Thế mà nghe không hiểu?” Bành nương tử lạnh giọng cười một tiếng, “Bà ta đang dạy cho chúng ta nghĩ kế gì giữ Tạ lang quân lại, mời người nhà hắn làm chủ. Có lẽ trong lòng đối phương e sợ một chút, không cần chờ người Tạ gia đã đồng ý cưới ngươi làm dắng thiếp hoặc nạp làm thiếp; có lẽ trên đường mời người Tạ gia còn phải phóng ra tiếng gió buộc bọn họ vì danh dự đồng ý cho con nhập môn, nhưng bởi như vậy, danh tiếng hai con cũng bị hủy.”
“Vì sao trước đó mẫu thân đổi lời nói? Nếu khiến cho Thanh Giang quận chúa tứ hôn thì cũng sẽ không….” phiền như vậy, Diêu Trinh Như còn chưa nói hết lời đã thấy mẹ cả vỗ mạnh lên bàn, bộ dạng như hận không thể đánh nàng ta.
“Quận chúa, Quận chúa là dễ dàng dính líu vào như vậy ư? Phụ thân ngươi cưng chiều ngươi thế nào đi nữa cũng không thể nói gì Thanh Giang quận chúa!” Bành thị giận không kềm được nhìn chằm chằm Diêu Tứ Nương, nổi giận mắng: “Ngươi đừng hại mình không nói còn đi đào cái hố cho tỷ muội khác! Ta hỏi ngươi, trước đó, ngươi thề son sắt nói Tạ bát lang gọi ngươi là ‘Như Nương’, đây rốt cuộc là thật hay giả?”
“Dường như con có nghe.” Diêu Trinh Như cúi thấp đầu, do dự trả lời như vậy.
“Ha ha, dường như?” Bành thị giận quá mà cười, lại tát nàng ta một cái, cắn răng nghiến lợi mắng, “Sao ông ta lại sinh ra đứa con ngu ngốc như ngươi? Cũng bởi vì ngươi ghen tỵ, hâm mộ nữ nhân khác, cho nên cố ý nói lời ấy, thiếu chút nữa lừa gạt người một nhà! Ngươi không thấy Tiếu tam nương tử nghe lời kia xong bình tĩnh thế nào sao? Không chỉ có bình tĩnh nàng còn lộ vẻ chán ghét, nói rõ hai người bọn họ không có một chút xíu tư tình nào còn có thù nữa đấy! Nếu không phải ta phản ứng nhanh, ngươi chờ bị quý nhân lột da rút ra cốt đi!”
“……” Diêu Trinh Như bụm mặt nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt.
Rõ ràng là tên giống nhau, rõ ràng đều là mắt to, cái miệng nhỏ nhắn, mặt trái xoan, nhưng tại sao nàng có gia thế tốt như thế, có vị hôn phu oai hung, mặc váy”Nguyệt Hoa” mười vạn một cái kia?
Thật ra thì Diêu Trinh Như cũng rất ái mộ Tiếu Dương, nhưng hắn quá thông minh không xuống tay được, Thôi Văn Khang gia thế kém hơn nữa nàng ta cũng không muốn leo lên ca ca của Thôi Uyển Như, chỉ sợ tương lai sẽ gặp nhau nhiều lúc đó sẽ bị khinh bỉ…..
Tạ Tuấn Dật lại có gia thế, có tướng mạo, có tài hoa, lúc đi đến Tiếu tiểu tướng quân cũng âm thầm lấy hắn làm đầu, đối tượng thật tốt, nhưng hắn lại không muốn chịu trách nhiệm!
“Thế nào, ngươi còn không chịu phục?” Lúc con trẻ tuổi Bành thị cũng đã làm con cờ, khi đó bà ta cũng hâm mộ tỷ muội trong nhà, làm sao có thể không biết tâm tư nhỏ của Diêu Trinh Như, chỉ cười lạnh nói: “Hai ngươi vốn khác nhau một trời một vực. Mẫu thân của nàng là huyện chủ, tổ phụ là Thừa Tướng, mẫu thân ngươi là kỹ nữ, tổ phụ là nông hộ!”
Bành thị vừa dứt lời đã nhìn thấy sắc mặt Diêu Trinh Như trắng bệch ngã lui phía sau hai bước, Đúng vậy, khác nhau một trời một vực, rõ ràng như thế. Tướng mạo tốt thì như thế nào đây? Cái gì tốt cũng không bằng đầu thai được chỗ tốt.
“Thay vì ngươi ngồi khóc ở chỗ này, không bằng lệ rơi như mưa chạy đi cầu xin Tạ Tuấn Dật kia.” Bành thị nhìn lên nhìn xuống đánh giá nữ nhi một phen, nhìn nàng kia cũng nhu nhược như tiện thiếp thanh lâu không nơi nương tựa kia, trong lòng chán ghét một trận, rồi lại nhàn nhạt chỉ điểm nói: “Để Tạ bát lang thấy gương mặt này của ngươi, nói không chừng hắn sẽ mềm lòng.”
Cho dù bà ta không thích Diêu Trinh Như nhưng cũng không thể để Diêu gia tổn hại một nữ nhi không công, chuyện nên làm, vẫn phải làm. Nghĩ tới đây, Bành thị lập tức đứng dậy mang theo Diêu Tứ Nương từ từ đi về phía bên ngoài thư phòng, hôm nay, Tạ bát lang đang uống trà giải rượu ở bên trong.
Đồng thời lúc đó, Uyển Như hoàn toàn dễ dàng đi ra khỏi cửa chính của Diêu gia bị một cơn gió mát thổi qua, đột nhiên hoàn hồn: hồng nhan tri kỷ của Tạ Tuấn Dật kia nhiều, vì sợ trong lúc vô tình bản thân ở trên giường gọi sai người, hắn đều gọi toàn bộ là “tâm can bảo bối”!
“Như Nương” quỷ quái! Kiếp này thân phận cũng không chuyển đổi, hắn phải gọi là “biểu muội” chứ không phải tên! Thật là không đủ bình tĩnh, không ngờ bị Diêu gia làm cho giật mình hoảng hốt, thật may là Quận chúa quá trâu bò, không cần nói gì nhiều đã khiến cho đôi mẹ con kia nuốt lấy lời kia về.
“Mẫu thân, Diêu gia là cố ý leo lên, tuyệt không có chuyện kia.” Lên xe ngựa, Uyển Như vội vàng nghiêm túc lại uất ức ở trước mặt bà, nói: “Có muốn nhắn cho tam lang câu gì không, để tránh chàng không cẩn thận rút lui?”
Thanh Giang quận chúa nhìn chằm chằm Uyển Như, đang đánh giá xem rốt cuộc lời nói của nàng là thật hay có nội tình bên trong, nàng thì rất bình tĩnh tùy ý để bà bà dò xét.
Sau một lát sau, rốt cuộc Quận chúa nhẹ nhàng cười một tiếng, thân mật vô cùng lôi kéo tay Uyển Như trả lời: “Yên tâm, con trai của ta sẽ không ngu xuẩn như vậy. An tâm chờ hắn trở về là được.”
Cái gọi là hiểu con không ai bằng mẹ, Uyển Như nghe Quận chúa đảm bảo rằng Tiếu Dương sẽ không dại dột đi tin loại tin đồn này, rất là an tâm nên ăn thì ăn nên chơi thì chơi, ngồi chờ phu quân trở về doanh trại nghỉ đêm.
Vậy mà, hai nữ nhân trong nhất trong cuộc đời của tam lang đã đánh giá cao năng lực của hắn, hoặc là nói đánh giá thấp địa vị “cao thượng” của Tạ Tuấn Dật ở trong mắt hắn.
Bên ngoài bên trong thư phòng, Tiếu Dương vừa nghe đến Diêu thứ sử nói Tạ Tuấn Dật gọi “Như Nương” mới bị dẫn vào phòng của Diêu Trinh Như, phản ứng đầu tiên của hắn chính là: đồ chó hoang Tạ ngu ngốc kia, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Ngay cả nữ nhân của ta cũng dám đánh chủ ý tới!
Chỉ là, nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng trên mặt hắn không lộ ra đầu mối gì, chỉ nhàn nhạt nhếch lên lạnh lùng nói với Diêu thứ sử: “A, như vậy ư? Xem ra, tôi tớ quý phủ nên được dạy dỗ lại, khách gọi tên của một nương tử là có thể trực tiếp đưa tới khuê phòng, ha ha, quy củ này giống như ta đã từng nghe tới ở đâu đó? A, nghĩ ra rồi, trong Bình Khang Lý đều như vậy.”
Cho nên nói Thanh Giang quận chúa và Tiếu Dương nhất định là mẹ con, hai người bọn họ cũng không tiếp tục nói đến tên “Như Nương” kia, mà trực tiếp chuyển sang đề tài khác.
Quận chúa là chỉ trách gia giáo của Diêu gia, Tiếu Dương ác hơn một chút, vừa mở miệng đã nói nữ nhi Diêu Nha như kỹ nữ thanh lâu.
Trong Bình Khang Lý quả thật đều như vậy, chỉ cần nói tên là được. Thanh lâu sở quán tốt một chút sau khi khách gọi tên con phải chờ ý kiến của nương tử đó.
Tiếu Dương vừa dứt lời, sắc mặt Diêu thứ sử lúc trắng lúc xanh, bắp chân mềm nhũn muốn quỳ xuống, đúng là ông ta có suy nghĩ không trong sạch, đúng là cố ý muốn gạo sống nấu thành cơm chín buộc lại quý nhân, nhưng lời này không thể nói! Bị tuyên dương ra ngoài ông ta còn có thể làm người được nữa hay sao?
“Đúng, nhà hắn xấu xa như vậy! Cố ý lừa ta! A Dương, đệ phải giúp ta!” Tạ Tuấn Dật ủ rũ cúi đầu ngồi ở một bên, lập tức nhảy lên, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng kéo cánh tay Tiếu Dương.
“Này này, an tâm một chút đừng nóng nảy, chuyện này nhất định có thể giải quyết!” Tiếu Dương khẽ đẩy gã ra, khẽ nâng khóe môi.
Vốn hắn định ném Tạ Tuấn Dật ở nơi này coi như xong chuyện, chuyện sau này ai cũng không giúp được, nhưng bởi vì một tiếng gọi “Như Nương” kia, tam lang nhỏ mọn nhất thời đổi chủ ý — tiện nhân cùng với một tiện nhân khác, phải trói chung với nhau cả đời mới vui!
“Diêu thứ sử cũng an tâm một chút đừng nóng nảy, để ta lén lút khuyên nhủ bát lang.” Tiếu Dương đẩy ông ta ra cửa, lại nhẹ giọng hỏi, lúc bắt đầu Diêu gia muốn cho Tạ bát lang lấy nàng làm dắng thiếp? Dựa theo thân phận của Diêu Trinh Như, vợ khẳng định không thể nào, dắng thiếp cao hơn thiếp, rất thích hợp.
Thấy Diêu thứ sử gật đầu một cái, Tiếu Dương cùng với Tạ Tuấn Dật đơn độc ở lại bên trong thư phòng, hắn há mồm bắt đầu nói lời thấm thía oán giận đối phương: “Sao huynh ngu như vậy? Cần phải cắn răng chống đỡ. Bọn họ muốn huynh cưới Diêu Trinh Như làm dắng thiếp đồng ý là được chứ sao.”
“Nữ nhân kia là con rắn độc! Tại sao ta phải cưới nàng, nạp làm thiếp cũng ghét.” Tạ Tuấn Dật lắc đầu liên tục.
“Ầy, đây không phải là ngu sao? Ta thấy huynh ngu nàng cũng ngu, Đại Tề quy định phải quan ngũ phẩm trở lên mới có thể cưới dắng thiếp! Tam ngũ phẩm cũng không được, bây giờ huynh chưa làm quan, đồng ý thì có quan hệ gì?” Tiếu Dương lấy bánh ngọt trên bàn nhét vào miệng lót bụng, rồi sau đó nói tiếp, “Tướng mạo của nữ tữ Diêu gia cũng không tệ lắm, đúng không?”
“……” Tạ Tuấn Dật sững sờ gật đầu một cái, đột nhiên cảm thấy mình có chút ngu, sao không nghĩ đến vấn đề quan chức? Chỉ là, “Ta không có khả năng luôn không làm quan, cuối cùng cũng phải làm đến quan Ngũ phẩm chứ?”
“Aizz, huynh có thể bắt bí họ Diêu một khoản, đồng ý khi tới Ngũ Phẩm sẽ rước Diêu Trinh Như làm dắng thiếp? Trước mắt cũng chỉ cưới vợ bé, ừm, thuận tiện để cho hai nữ nhi của Diêu gia theo của hồi môn làm thiếp, chờ huynh đến Ngũ Phẩm thì sẽ theo như yêu cầu cất nhắc lên một người là được.” Tiếu Dương vỗ bả vai Tạ Tuấn Dật thở dài nói: “Đừng đàng hoàng như vậy có được hay không? Dù sao cũng là nữ tử Diêu gia, chờ khi đó ai còn quan tâm đến người được cất nhắc lên là Diêu Trinh Như đưa cho huynh hôm nay hay là không? Một lần nạp ba người, luôn có thể lựa ra một người tốt, đúng không? Dù sao hời hợt cũng không tệ, huynh cũng không thua thiệt.”
Nhìn ánh mắt Tạ Tuấn Dật bắt đầu dãn ra, Tiếu Dương âm thầm vui vẻ, theo như gia giáo của Diêu gia, một cũng đủ gã chết rồi, một lần ba người, a ha ha, nửa đời sau phải khóc chết nhé! Hơn nữa, nạp một có thể tìm lý do bỏ rơi, ba nữ tử Diêu gia đừng mơ tưởng Tam hoàng tử bên kia có thể ngồi nhìn mặc kệ?
“Nhưng trong nhà… trong nhà bàn giao thế nào đây?” Đầu tiên là Tạ Tuấn Dật nghĩ đến khuôn mặt đẹp làn da non của Diêu Trinh Như nhất thời có chút động lòng, nhưng nghĩ tới mình mất cha, lại cảm thấy vô cùng nhức đầu.
“Huynh hỏi nhạc phụ tương lai đi, nhất định ông ta sẽ đưa ra ý kiến cho huynh.” Tiếu Dương vô cùng không chịu trách nhiệm định nhấc chân đi, mặc kệ Tạ Tuấn Dật có muốn hay không cũng phải thông, chuyện này cũng đã định rồi.
Đến cửa thư phòng, Tiếu Dương chào Diêu thứ sử sau đó lại lơ đãng quay đầu nhìn, vừa đúng lúc bắt gặp bên hông của Tạ Biểu Ca lộ ra góc chiếc khăn lụa, trên mặt thêu hai chữ “Trinh Như” xinh xắn rất nhỏ.
Mặc kệ có gọi tên hay không, tam lang cũng sẽ không cho phép thê tử của mình bị người dội nước bẩn!