Uyển Như vì suy nghĩ có được niềm vui lớn cho tương lai, không lay động được suy nghĩ hồi tướng phủ của Tiếu Dương thì lập tức nói lý do thứ hai: mới tân hôn mà đã chia phòng chẳng lẽ không thể đồng cam cộng khổ.
Lần này đến phiên Tiếu Dương nhức đầu, bất đắc dĩ đi tới bên nàng nói nhỏ: “Ta đi về cũng không biết có thời gian về nhà nằm nghỉ ngơi trên giường hay không, chiến sự quan trọng hơn ai còn để ý đến chuyện chia phòng hay không chia phòng?”
“Thiếp mặc kệ, dù sao thiếp không muốn cách chàng xa như vậy đã thế tin tức gì cũng không nghe được, thiếp sẽ lo lắng không biết chàng có khỏe hay không cả ngày mất.” Uyển Như bỏ qua Tiếu Tứ người đứng làm nền bên cạnh, trực tiếp đưa tay ôm lấy hông của Tiếu Dương, ngửa đầu nói: “Dẫn thiếp đi cùng nhé, có lẽ sẽ giúp được gì đó mà?”
“Ở lại chỗ này chăm sóc tứ lang xem như giúp đỡ rồi.” Tiếu Dương vẫn không đồng ý thỉnh cầu của Uyển Như, lấy đệ đệ làm cái cớ: “Tiểu tử này ở một mình rất không ổn.”
Thôi đi, đừng để ta chăm sóc cho tỷ ấy là tốt rồi, đằng này còn chăm sóc ta… ta cũng không phải chưa từng đến chiến trường mà cần người chăm sóc? Tiếu Minh liếc nhìn tam ca cậu, cất cao giọng nói: “Hai người từ từ mà tán gẫu, đệ đi trước thu dọn đồ đạc.”
“Không bằng để cho ca ca thiếp tới chăm sóc đệ ấy?” Uyển Như tự mình nói xong cũng ngượng ngùng cười một tiếng, có chút nhăn nhó bổ sung câu sau, “Tuy không có tài năng gì để trọng dụng, nhưng dầu gì có thể làm bạn. Để thiếp trở về, có được hay không?”
Thấy Uyển Như đau khổ hi vọng, Tiếu Dương hơi động lòng.
Hắn biết phụ thân cố ý muốn cho mình tới nơi khác đi lịch lãm — Ưng non rời khỏi người thân che chở mới có thể chân chính giương cánh bay cao. Cũng như ý nghĩa sớm muộn gì Uyển Như cũng phải làm đương gia chủ mẫu ở vùng biên cương, rất có thể sẽ gặp phải tình huống phải mình xuất chinh nàng ở lại một mình không có một người bạn bên cạnh.
Không bằng, lần này coi như làm thử luôn? Ít nhất trong nhà còn có mẹ có thể mang theo nàng.
Tiếu Dương nghĩ như vậy trong lòng thì trên mặt lập tức buông lỏng, bị Uyển Như thấy được thì lắc lắc cánh tay hắn vui vẻ nói: “Chàng đồng ý rồi? Cám ơn nha!”
“Cám ơn? Sau đó nàng đừng oán trách ta là tốt rồi.” Tiếu Dương cười khổ một cái, trầm giọng làm ra quyết định, “Chờ dùng bữa ăn tối xong thì lập tức thay quần áo đi theo ta, tối nay lập tức chạy trở về.”
“Hả? Gấp gáp như vậy?” Uyển Như nghe nói như thế nhất thời kinh hãi, xuất giá đi hai ngày một đêm, lại mặt đi một ngày một đêm, hôm nay, hắn lại chuẩn bị đi nhanh 500 dặm trong một buổi tối! Có thể sao?
“Ừ, phải như thế.” Tiếu Dương kéo Uyển Như vào nhà, vừa cho người làm gọi đệ đệ tới dùng cơm, vừa cố gắng dùng giọng điệu đã bình ổn chậm rãi giải thích cho thê tử tại sao mình phải làm như vậy.
Giả thiết, nếu người Tây Nhung đã sớm có toan tính đánh cướp thì bên trong thành nhất định có thám tử nằm vùng, bọn họ chuẩn bị trong lúc gần kề tìm thời cơ thích hợp vượt biên, giống như lúc hắn hôn mê hoặc là lúc kết hôn, tất cả mọi người sẽ không phòng bị không kiểm tra, nhưng không biết sao người Tây Nhung không hề bắt lấy cơ hội kia.
Vì vậy, Tiếu Dương gióng trống khua chiêng mang theo tân nương tử lại mặt đó là một cơ hội, theo lẽ thường, hắn nên ở lại đến ngày kế mới lên đường về nhà, người Tây Nhung có thể mai phục ở dọc đường, khi tin dữ hắn tử trận truyền ra thì cùng công thành, nhất định có thể đánh trở tay không kịp.
“Dĩ nhiên, cũng không loại bỏ bọn họ liều mạng nghĩ lúc nào nên đánh thì đánh.” Tiếu Dương không thể làm gì buông tay nói: “Vì tránh đạo nghĩa có thể thua thiệt, chúng ta không thể xâm lược chỉ có thể bị động đề phòng, cho nên, mặc kệ như thế nào cũng phải trở về, cành nhanh càng tốt.”
“Vì sao phải mai phục chàng?” Uyển Như có chút nghi ngờ hỏi, mặc dù chỉ suy đoán nhưng phải dựa vào căn cứ chứ?
Tại sao? Bởi vì ta chết có lợi với bọn họ. Tiếu Dương không định nói lời này ra khỏi miệng, nhìn Tiếu Minh đang vui vẻ ăn cơm, cho cái ánh mắt nói: “Tứ lang, đệ tới nói cho tẩu tẩu biết.”
“Hả, hai năm gần đây cha đã từ từ buông tay để các ca ca độc lập lãnh binh, thường là đại ca làm chủ soái, nhị ca, tam ca hoặc là tiên phong hoặc tả hữu tướng.” Tiếu Minh lấy tay nhúng nước trà bên trong ly trà bên cạnh vẽ ra hình tam giác trên bàn “Năm trước nhị ca nhất thời gặp bất hạnh trên con đường khuếch trương mở rộng con đương buôn bán ở Tây Vực…… Hiện tại chỉ còn lại tam ca, nếu tam ca cũng như thế. Vậy chỉ còn kết cục một cây chẳng chống vững nhà.”
“Một chi Tiếu gia quân lớn như thế, không thể nào không có tướng lãnh khác?” Chỉ nhìn tuổi của Tiếu Dương Uyển Như cũng cảm thấy hắn không thể là chức vị tả hữu tướng, nghe thấy miêu tả của tứ lang nàng run lên, tiên phong, tiên phong mở đường, chính là vọt tới phía trước xâm nhập vào trận của địch….! Không thể, ngàn vạn đừng là hắn.
“Phó tướng cũng là tướng, huyết mạch Tiếu gia mỏng manh, chúng ta là con nối dòng dòng chính duy nhất.” Tiếu Dương cười nhạt một tiếng vì Uyển Như tiến hành giúp đỡ nói rõ: “Trừ tác dụng thực tế bên ngoài còn có ý nghĩa tượng trưng.”
Nói khó nghe điểm, cho dù là giả bộ đánh đấm hay đi theo một vòng, cũng có thể đưa đến ổn định lòng quân, tác dụng khích lệ sĩ khí, hơn nữa, được cha huấn luyện từ nhỏ nên giờ bọn họ cũng kiêu dũng thiện chiến.
“Thì ra là như vậy.” Uyển Như thở dài gật đầu một cái, con người lúc còn sống, đâu có khả năng chỉ lấy mà không có bỏ ra? Công tử Hầu phủ cũng phải dùng chính máu của mình liều mạng để giành lấy công danh.
Có lẽ, Tiếu Dương bảo nàng thay y phục nhất định là vì dễ dàng hoạt động? Vạn nhất gặp đến phục kích cản trở cũng không thể bị vướng víu, tay áo rộng quần dài hay áo khoác gì đó tuyệt đối là không thể mặc, mỗi lần bị níu lại chạy cũng không được.
Uyển Như vừa ăn bữa ăn tối vừa suy nghĩ vẫn vơ, không nhịn được lại hỏi: “Tây Nhung, rốt cuộc là địa phương như thế nào?”
“Đông có rét căm căm, xuân có bão cát, sa mạc núi tuyết rất nhiều, không ít địa phương vừa hoang sơ lại vừa lạnh không thích hợp người sinh sống.” Tiếu Dương dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Nhưng mà, nơi đây tài nguyên khoáng sán phong phú, muối, than đá, chì, kim loại cần gì đều có cả.” Nhà hắn lấy được không ít đồ tốt từ chỗ Tây Nhung.
“Thiếp biết rõ, còn có lông chồn, lộc nhung, Tuyết Liên.” Những thứ đồ này Uyển Như đều dùng qua, tất nhiên biết xuất xứ.
“Còn có Thanh Hải Câu, nổi danh chiến mã nhất đẳng.” Điểm chú ý của hai phu thê không giống nhau, đồ nói lên cũng hơi có chút khác biệt, Tiếu Dương thì nói đến súc vật liên quan đến bản thân: “Loài ngựa này mặc dù tính tình hung dữ không dễ chế ngự, lại cao lớn khỏe mạnh vô cùng có thể sức, ngày đi ngàn dặm không nói chơi.”
“Nếu khoáng sản phong phú, vì sao bọn họ thiếu hụt đến nỗi phải đi xâm lược? Bù đắp nhau không phải tốt hơn sao? Thiếp nghĩ, chỗ chúng ta có tơ lụa, lá trà, nông cụ….. vv Cũng là đồ bọn họ cần thiết mà?” Uyển Như rất nghi ngờ nhíu mày, nhớ tới nhị ca mà Tiểu Lang nói đã bất hạnh hy sinh trên con đường mở rộng buôn bán, nói cách khác, Tây Nhung không muốn trao đổi với nhau?
“Có bộ lạc nguyện ý, có bộ lạc không muốn.” Tiếu Dương khách khí nói, đệ đệ hắn lại đồng thời phát ra một tiếng cười khinh thường.
“Vừa giành lấy được cần gì phải phí đồ đi đổi?” Tiếu Minh ăn thịt nướng liên tục, dùng một loại giọng điệu hết sức khinh bỉ căm giận nói: “Phải đánh cho bọn họ biết đau, mới có thể đàng hoàng lại.”
“Khụ khụ.” Tiếu Dương không muốn nói những đề tài máu tanh ở trước mặt Uyển Như, giả bộ hắng giọng cắt đứt oán trách của đệ đệ, thấy nàng dùng cơm thì lập tức đổi đề tài: “Như Nương, đừng ăn quá nhiều, nước canh cũng đừng ăn.”
“Hả?” Uyển Như kỳ quái ngẩng đầu nhìn về phu quân, vì sao chứ?
“Cưỡi ngựa bay nhanh lắc lư gay gắt ta sợ nàng không quen, trên đường đi lại gian nan dù thế nào ta cũng không dừng lại, nàng suy nghĩ kỹ càng, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Tiếu Dương giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng ái thê, nói thật, người hối hận là hắn — không nên đồng ý mang Uyển Như theo, hai ngày trước nàng mới gập ghềnh đi theo mình học cưỡi ngựa bắn cung, làm sao có thể chịu đựng được đi đường suốt đêm?
“Này, vậy lên đường đi, đừng kéo dài thời gian nữa.” Trên mặt Uyển Như cứng lại, lại không nói lời nói bỏ cuộc nửa đường, bỏ đũa xuống đi đằng sau phong ngủ.
Y phục là Tiếu Dương sai người chuẩn bị, Uyển Như tưởng rằng thay y phục là đổi y phục tay ngắn để dễ dàng hoạt động, kết quả lại là Hồ phục Tây Vực.
Tay áo bó sát, quần hoa văn đường kẻ, giày da, trừ vòng ngọc trên tay ra thì không mang bất kỳ đồ trang sức nào, trong hai kiếp của nàng đây là lần đầu tiên mặc bộ y phục không ra thể thống gì này, chỉ cảm thấy cả người cũng không được tự nhiên. Dù biết tương lai sẽ từ từ vui vẻ mặc Hồ phục, nàng cũng không quen là người đầu tiên ăn mặc thế này.
Khi Uyển Như không được tự nhiên đi tới cửa xem xét, nhất thời không có bất kỳ cảm tưởng gì với trang phục của mình, chỉ sững sờ nhìn Tiếu Dương, bởi vì, hắn đã mặc áo giáp!
Áo giáp trước người chia làm chừng hai mảnh, do phiến giáp hình tròn sáng bóng che ở trước ngực, áo giáp ở ngực và ở lưng được nối liền nhau, bên cạnh còn có miếng lót vai đầu thú khí phách mười phần, dưới đai lưng là lớp vải phủ qua đầu gối, toàn thân tầng tầng lớp lớp phiến giáp chồng đan xen lên nhau, lóe ra ánh sáng chói mắt lộng lẫy.
Tiếu Dương cầm trong tay thương lưỡi câu đứng nghiêm ở cửa ra vào, vốn bình thường đã cao lớn uy phong lúc này đây hắn càng uy phong, binh khí phụ trợ, có vẻ cực kỳ uy vũ, khiếp người.
“Đi, tứ lang trông nhà thật kỹ đấy.” Hắn phủ thêm một cái áo khoác màu đen thật dài rồi xoay người lên ngựa, một tay nâng Uyển Như đang có chút ngây ngẩn đặt ở trước người mình, dùng áo choàng bọc lại, mang theo ba thân vệ, mấy con tuấn mã biến mất ở trong màn đêm.
“Thiếp còn chưa –” Còn chưa nói cho tứ lang về hai thị tỳ Kim Châu, Ngân Châu của thiếp đều tay chân vụng về (thích động tay động chân), đừng để bọn họ tới gần.
Uyển Như muốn nói chuyện, vừa mới há mồm đã hít phải một ngụm khí lạnh, chỉ đành phải thành thật tựa vào trong ngực Tiếu Dương ngồi im, ưmh, lồng ngực này không có chút ấm áp thoải mái nào, áo giáp lạnh lẽo còn rất cấn người.
Nàng khẽ bĩu môi, lộ ra khuôn bộ đau khổ lại không dám lên tiếng, bởi vì Tiếu Dương đã sớm giao phó chờ sau khi lên đường thì dù có cầu xin hắn cũng không dừng lại, cho dù là muốn ói vậy thì ói trên người, không sao.
Lời nói rất bá đạo không nhận tình người, nhưng Uyển Như không chút nào cảm thấy khó chịu hoặc uất ức, đại trượng phu làm việc phải lấy được bỏ được, cái nhìn đại cục quan trọng nhất, nàng đã là gánh nặng chẳng lẽ còn bảo người ta nâng lòng bàn tay hầu hạ?
Cũng chỉ lắc lư một chút mà thôi, Uyển Như cũng không thể không chịu đựng được đau khổ đi lên đường ban đêm, ngay từ mười năm trước nàng đã làm qua một chuyện giống vậy, đều là tiền đồ chưa biết thậm chí hình như lần này hung hiểm hơn, nhưng khi ở chung một chỗ với Tạ Tuấn Dật nàng đặc biệt tâm hoảng ý loạn, nhưng lần này lại an tâm.
Giống như, chỉ cần có Tiếu Dương đầu đội trời chân đạp đất này làm bạn bên cạnh là có thể mọi sự không lo.
Đoạn đường này, bọn họ đều đi rất thuận lợi, không hề gặp phải phục kích trong tưởng tượng, trong đó chỉ có hai lần đổi ngựa, đón nhận ba lượt người của mình kiểm tra, sau đó một đường chạy như điên cho đến dưới thành.
Giờ phút này, sắc trời dần sáng, đã loáng thoáng thấy được ánh sáng màu cam lúc mặt trời mọc.
Khi bọn họ chỉ còn cần xuyên qua rừng cây nhỏ trước mắt này rồi lại lướt qua một vùng đất phảng, là có thể thuận lợi đi tới cửa thành thì thân vệ đi trước một bước dò đường lại đột nhiên phát hiện khác thường, một tiếng thê lương vang lên nhất thời phá vỡ yên tĩnh sáng sớm……