Ngày qua ngày, thoáng cái đã đến cuối tháng 12, tiết trời mùa đông ở Giang Nam tuy không lạnh như ở phương Bắc nhưng cũng vì không lạnh lắm mà nơi đây không có nhiều hệ thống sưởi như nơi ấy, thế nên tính đi tính lại, cuối cùng hai nơi lại đảo ngược với nhau.
Tô Nhiên sợ lạnh nhất, nếu phải đi đâu sớm sẽ quấn mấy lớp áo, nhìn cô như một con chim cánh cụt béo ú. Có điều, vì mặc nhiều lớp áo mà trên đường đi, gió thổi áo bay, trông cô càng thêm đáng yêu hơn nhiều.
Sau sự kiện “thư tình” và “lời thề”, danh dự của Tô Nhiên không những không bị bôi nhọ mà còn tăng mạnh, các bạn học ai cũng hết sức kính cẩn với cô, đương nhiên cũng có một số người ngoại lệ, ví như đám ngược Mạc Mai Mai, mấy người cực kỳ trung thành với Từ Hải Dương.
Có điều, Tô Nhiên hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện này, mỗi ngày cô đều luyện đàn, đọc sách, bận đến nổi thở không ra hơi, làm sao còn thời gian rỗi đi lo những chuyện vụn vặt ấy nữa.
Nhắc đến đàn, cô lại khẽ cười, cô nhớ lần trước, khi cô chỉnh sửa hoàn hảo lại bản nhạc lý một cách rõ ràng, thầy Vương đã nhìn cô bằng ánh mắt hết sức kinh ngạc, cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Tô Nhiên quay đầu nhìn ra cửa sổ, trông thấy Tần Trạch áo quần phong phanh, đôi tay đỏ ửng vì lạnh, không ngừng kéo cổ áo, thầm lo lắng. Cái tên ngốc này, trời lạnh thế này sao không biết mang bao tay vào, cả khăn choàng cổ nữa?
“Haiz, cậu lại nhìn Tần Trạch rồi. Tô Nhiên à, mình không biết cậu thích cậu ta ở điểm nào nữa? Cậu ấy vừa gầy vừa không được xinh trai, trừ mấy môn khoa học và thể dục có điểm khá tốt, thành tích học tập gần đây được hạng cao, thì chẳng còn ưu điểm gì nữa.” Lý Yến thầm thì với vẻ khó hiểu.
Tô Nhiên cười cười đáp: “Còn bảo không có ưu điểm, chẳng phải cậu nói được một loạt rồi sao?”
Lý Yến liếc mắt: “Nhưng nhà cậu ấy không được khá, mà vóc dáng chẳng dễ nhìn chút nào, làm sao xứng với Tô Nhiên của bọn mình.”
Tô Nhiên quay đầu nói với vẻ nghiêm túc: “Lý Yến, cậu không được nói Tần Trạch như thế, cậu ấy rất tốt với mình, rất rất tốt.”
Lý Yến trợn mắt nói: “Thôi đi, mình thề với đôi mắt cận 2 độ của mình là trừ cái dáng vẻ ngốc nghếch của cậu ta ra, mình hoàn toàn không nhìn thấy cậu ấy tốt gì với cậu.”
Tô Nhiên thoáng ngẩn người, sau đó mỉm cười kiên định nói: “Vì cậu ấy còn nhỏ! Con trai luôn phát triển chậm hơn con gái mà.”
Văn Phương truyền một mảnh giấy đến: “Tô Nhiên, tiêu cậu rồi, nhìn vẻ mặt ban nãy của cậu, nhất định là yêu đến thảm luôn.”
Tô Nhiên nhìn mảnh giấy rồi lại nhìn Tần Trạch bên ngoài cửa sổ, mỉm cười ngọt ngào.
Văn Phương và Lý Yến nhìn nhau, thở dài.
Tần Trạch, nếu cậu dám không thích Tô Nhiên nhà bọn mình thì cậu chết chắc rồi.
Tần Trạch ở bên ngoài bỗng hắt hơi một cái, thầm nói, ai nói xấu sau lưng mình thế. Cậu xoa xoa mũi rồi lại tiếp tục đùa giỡn ầm ĩ với mấy cậu bạn.
Vào giờ học, Tô Nhiên vẫn miên man suy nghĩ về chuyện của Tần Trạch.
Cô bỗng nhiên nhớ sắp đến lễ Giáng Sinh rồi, cô có thể đan bao tay và khăn choàng cổ tặng Tần Trạch.
Có điều sẽ khá cực đây! Ngày trước dường như cô chỉ từng làm một cái móc chìa khóa hình chữ nhật có thêu một con chó nhỏ, khăn choàng cổ và bao tay ư? Đúng là một thử thách lớn với cô rồi.
“Tô Nhiên, đề bài này chúng ta nên làm thế nào đây? Em lên bảng làm cho các bạn cùng xem nào.” Thầy dạy toán đứng trên bục giảng thuật miệng gọi một cái tên.
Tô Nhiên vội đứng dậy, Lý Yến lén chỉ lên trang sách toán nói: “Trang 120, bài số 3.”
“Ừ.” Tô Nhiên mỉm cười, sau đó lên bảng bài, từng bước được trình bày rất gọn gàn và chính xác.
“Giỏi lắm. Tô Nhiên, em có thể về chỗ, các em xem đây, đây là những bước cơ bản để giải một đề toán. Các em nhớ viết ghi chú vào vở của mình, sau này nếu gặp đề bài tương tự thì cứ theo cách này mà làm.” Thầy dạy toán nhìn bài giải trên bản cực kỳ ưng ý nói.
Tô Nhiên mỉm cười nhìn thầy giáo và các bạn học, sau đó bước về chỗ.
Bỗng nhiên xuất hiện một cái chân của ai đó vắt ngang đường đi, Tô Nhiên dĩ nhiên vui lòng chiều theo ý người, “nhẹ nhàng” bước lên cái chân ấy.
“Ai ui, đau quá, giết người mà
~ Thầy ơi, Tô Nhiên đạp chân em.” Diêu San San hét to như tiếng heo bị chọc huyết.
Thầy dạy toán ngay lập tức nổi giận đùng đùng.
“Trò Diêu, em tự đưa chân mình đặt giữa đường đi còn không phải muốn người ta đạp lên sao? Còn nữa, tiếng hét của em làm mất hết hứng thú của tiết học, ra ngoài đứng!!!”
“Thầy
” Diêu San San cứ tưởng mình đang nằm mơ, rõ ràng cô bé là người bị hại mà? Sao thầy lại giúp đỡ cái con bé quái gỡ kia?
Mạc Mai Mai và La Bội Huyền cũng tức đến nghiến răng.
Các bạn học còn lại đều cười cười xem trò vui, ai cũng biết rõ Diêu San San muốn ngáng chân cho Tô Nhiên ngã, ai ngờ người ta không những không bị xấu hổ mà còn làm hại mình, đúng là gậy ông đập lưng ông.
Tô Nhiên ngồi xuống chỗ của mình, Tần Trạch nhìn cô bằng đôi mắt đen lay láy, tươi cười nói: ” Người anh em làm tốt lắm.”
Lý Yến nhìn Tô Nhiên rồi giơ lên ngón tay cái, Tô Nhiên cười đáp, không nói thêm gì.
Đúng lúc này, một tờ giấy nhỏ được truyền đến bàn Tô Nhiên: “Tô Nhiên, cậu còn nhớ sự kiện thư tình tháng trước không? Mình quan sát cẩn thận rồi, mình nghĩ ba người Mạc Mai Mai, Diêu San San và La Bội Huyền là đáng nghi nhất.”
Lý Yến và Tô Nhiên nhìn nhau rồi cùng quay đầu nhìn Văn Phương, gật đầu.
Các cô đều cùng nghĩ như thế.
Tô Nhiên viết xuống vài chữ: “Trưa nói tiếp.”
Đến trưa, ba người Tô Nhiên, Văn Phương và Lý Yến cùng cáo ốm và xin nghỉ tiết, sau đó lén trở về phòng học.
“Tô Nhiên, cậu thấy cách này được sao? Tìm trong bàn học của từng người sẽ có ích?” Lý Yến hỏi.
Tô Nhiên hờ hững đáp: “Dù chuyện có hoàn hảo đến đâu nhất định cũng sẽ có sơ hở, mà sơ hở lại thường nằm ở nơi bình thường nhất, chính là. bàn học.”
“Tô Nhiên, cậu thật thông minh!” Lý Yến và Văn Phương cùng thán phục.
Tô Nhiên đặt một ngón tay lên miệng, ý bảo hai cô bạn mình giữ im lặng.
Hai người còn lại liền hiểu ý và chia nhau ra tìm kiếm.
Khi ba cô gái đang bừng bừng khí thế tìm kiếm manh mối thì bỗng nhiên có hai người mở cửa phòng học bước vào.
Cả ba theo phản xạ cúi thấp người xuống, nấp dưới bàn học.
“Đồ đáng ghét, đã bảo đừng hôn môi mà, xem môi người ta sưng hết rồi này.” Một giọng nữ nũng nịu oán trách.
Cả ba giật mình nhìn nhau, giọng nói này là của Diêu San San. Trời ạ, chuyện gì thế này? Cô ta hôn môi với ai?
“Không phải cô hôn tôi trước sao? Ti tiện.” Một giọng nam trầm thấp có chút cợt nhả vang lên.
Ti tiện? Xem ra chàng trai này không thể nào thích Diêu San San. Mà giọng nói này
“Giang ca, sao anh lại nói em như thế, em thích anh thật mà, vì anh, chuyện gì em cũng dám làm.” Diêu San San lập tức khép nép cầu xin.
Hóa ra là Triệu Giang Phong, gã công tử ỷ mình tiền lúc nào cũng kiêu ngạo.
“Oh
Đồ ti tiện, lần trước cô làm khá lắm, cái tên mặt bánh bao Từ Hải Dương kia rốt cuộc cũng phải lên cùng thuyền với tôi, nhờ thế mà tôi được thêm mấy vạn tiền tiêu vặt. Từ Hải Dương à? Căn bản nó không có tư cách đứng ngang hàng với tôi, nếu không phải nó thân thiết với Vương Dực của nhà họ Vương thì tôi mà thèm liếc mắt đến nó à.
“Giang ca, cũng nhờ anh sáng suốt nghĩ ra trò lừa bịp ca, nếu không em chẳng biết phải làm thế nào. Cái con bé Tô Nhiên kia cùng lắm chỉ là một quân cờ nhỏ, ai bảo nó dám huênh hoang như thế, a
, Giang ca, anh đừng thế, đau quá.” Diêu San San đau đớn kêu lên.
Ba người Tô Nhiên đều chấn động, quả nhiên! Lý Yến trừng mắt định lao ra thì bị Văn Phương và Tô Nhiên giữ lại.
“Cô phải nhớ kỹ cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Nếu làm hỏng chuyện của tôi thì cô liệu hồn. Hôm nay cô có chút quá mức rồi, con bé Tô Nhiên không phải dạng ngu ngốc, tôi nghĩ nó sắp nghi ngờ đến cô rồi.” Triệu Giang Phong nhéo mạnh để lại từng vết ửng hồng trên làn da trắng nõn của Diêu San San.
“Giang ca, em biết rồi, nhưng mà Mạc Mai Mai mới là người ủng hộ Từ Hải Dương nhất. Hiện nay cô ta với Tô Nhiên gây chiếu vô số lần, em nghĩ Tô Nhiên sẽ không nghi ngờ em nhiều đâu, hơn nữa, chuyện đó cũng đã xảy ra được 1 tháng, cô ta không có phản ứng gì, em nghĩ chắc đã bỏ qua rồi.” Diêu San San cẩn thận nói.
“Hừ, tốt nhất nên thông minh một chút. Tôi vào lớp trước, lát cô vào sau, tránh để người khác phát hiện tôi và cô đi cùng nhau.”
“Dạ, Giang ca.” Diêu San San ngoan ngoãn đáp, Triệu Giang Phong ngả ngớn rời khỏi phòng học.
Lát sau, Diêu San San cũng đi.
Lý Yến lập tức nhảy dựng lên mắng: “Hai cái tên súc sinh này dám bày kế hãm hại Tô Nhiên, mình tức điên lên mất, tức quá, các cậu đừng cản mình nữa, để mình dạy cho bọn nó một bài học.”
Văn Phương so ra lại bình tĩnh hơn: “Bọn họ là người có tiền, dư sức lo lót cho thầy cô, cậu nghĩ bọn mình đủ sức giúp Tô Nhiên trở mình sao? Nếu không phải vì chuyện này đã xảy ra được một tháng, e là bọn họ cũng không lộ liễu như vậy đâu.”
Lý Yến vẫn không sau nuốt trôi cơn tức này, cô nhìn chằm chằm Tô Nhiên đang im lặng.
“Tô Nhiên, cậu định thế nào?”
Lúc này Tô Nhiên đang mãi suy nghĩ xâu chuỗi lại các vấn đề.
Vương Dực? Đây chẳng phải là em trai thầy Vương Ưu sao? Sao lại có liên quan đến Từ Hải Dương? Triệu Giang Phong lợi dụng cô để kềm chế Từ Hải Dương, còn Từ Hải Dương vì sao lại ngoan ngoãn để hắn ta hãm chân? Còn nữa, tại sao Triệu Giang Phong lại muốn lợi dụng Từ Hải Dương? Không lẽ có liên quan đến gia tộc của cậu ta?
Trời ơi, trước đây nào có chuyện rắc rối như thế này, sao bây giờ lại xảy ra nhiều chuyện như thế?
“Tô Nhiên, Tô Nhiên.” Lý Yến lay lay vai Tô Nhiên.
Văn Phương trừng mắt nhìn Lý Yến rồi đẩy ta cô bé ra khỏi vai Tô Nhiên: “Hẳn là Tô Nhiên đang bận suy nghĩ, với hàng loạt tin tức bất ngờ này, chúng ta phải cho cậu ấy chút thời gian. Tô Nhiên rất giỏi tính toán, mình nghĩ cậu ấy sẽ nghĩ ra cách, đến lúc đó bọn mình tiếp sức giúp đỡ cậu ấy là được.”
Lý Yến nhìn Tô Nhiên, rồi im lặng ngồi xuống một góc cùng Văn Phương từ từ chờ đợi.
Tích tắc, tích tắc, từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua, Lý Yến và Văn Phương vẫn ngồi im đợi Tô Nhiên, không rời nửa bước.
Đột nhiên, Tô Nhiên cúi đầu, đứng dậy.
Cô cất tiếng với giọng khàn khàn.
“Mình muốn làm sáng tỏ mọi chuyện, mình phải bảo vệ sự trong sạch của bản thân!”
Lý Yến vừa nhìn thấy Tô Nhiên, hốc mắt đã ươn ướt: “Huhu, Tô Nhiên, mình cứ sợ cậu không thể suy nghĩ thông suốt. May quá, mình biết Tô Nhiên không phải người dễ dàng chịu khuất phục mà, nhất định sẽ phản kháng.”
Văn Phương vui mừng nói: “Chúng ta cùng phản kháng.”
“Ừ, cùng làm.” Đời này, mình phải kiên trường, trước khi bảo hộ người mình yêu thì phải bảo vệ được chính bản thân mình.