Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa

Chương 8: Liếm vết thương



Edit: Thanh Thạch

Vương Đại Hổ cảm giác trước sau cả hai đời mình chưa từng phẫn nộ như vậy.

Khi hắn mạo hiểm nhảy xuống ôm Lý Thanh Nhiên từ dưới hố lên, nhìn thấy mặt mũi tay chân cậu dính đầy phân, hai mắt chỉ còn tro tàn, một nỗi xúc động muốn giết người xộc lên trong đầu hắn.

Bọn Tôn Đại Tráng vừa nhìn thấy Vương Đại Hổ đến đây đều chột dạ.

Một đám trẻ con chắng khác gì lũ cún, bất quá cũng chỉ biết ồn ào náo loạn, muốn thật sự đánh nhau là không có gan. Nhìn thấy Vương Đại Hổ vô cùng che chở tiện chủng kia, trong lòng không khỏi đều có chút sợ hãi. Cái thằng đấy ngay cả lão điên nhà họ Lý cũng dám đánh đấy!

“Đi!” Tôn Đại Tráng thân hình to béo lủi rõ nhanh, còn lại vài đứa đứng nhìn nhau rồi cũng vọt lẹ.

Vương Đại Hổ hiện tại không quản tụi nó, hắn nhanh chóng cõng Lý Thanh Nhiên lên lưng chạy về nhà mình.

Hắc Bối trong sân nghe động, bắt đầu gâu gâu sủa to.

Bà lão đẩy cửa đi ra xem, thấy cháu mình đột nhiên xuất hiện, cả người toàn phân, bị doạ, tim suýt nhảy ra ngoài.

“Sao thế này, sao thế này?” Bà Đại Hổ run run đi tới: “Cháu sao đã về rồi….. Sao lại thành một đống phân thế này?”

“Ây da! Bà nội, tý nữa cháu sẽ giải thích, bà đun mấy nồi nước sôi đi.”

Vương Đại Hổ đặt Lý Thanh Nhiên lên giường mình, vội vàng cởi hết quần áo của cậu.

Lý Thanh Nhiên nhắm chặt hai mắt, nằm im không nhúc nhích giống như đã chết khiến hắn càng thêm lo lắng.

Cái hố phân kia không phải rất sâu, hơn nữa hiện giờ là mùa đông, đại bộ phận bên trong đều là phân tươi, cho dù rơi xuống cũng không quá nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là – Vương Đại Hổ đau lòng vuốt ve khuôn mặt tím tái, nỗi sỉ nhục này mới là đáng sợ nhất.

Nước đã sôi, Đại Hổ cùng bà giúp Lý Thanh Nhiên tắm rửa sạch sẽ.

Chính hắn cũng nhanh chóng tẩy rửa.

Hai người mở toang hết cửa phòng với cửa sổ mới có thể tản bớt đi cái mùi ghê tởm buồn nôn này.

Phòng ngoài, bà lão bắt đầu kéo cháu mình tới mà hỏi một đống nọ kia.

Vương Đại Hổ thở dài, trước hết chạy đi gọi điện về nhà.

Đầu kia Trương Phương vừa nghe thấy tiếng hắn liền bật khóc.

Sáng sớm hôm nay Vương Đại Hổ lén lút chuồn ra khỏi nhà, trèo lên xe khách đường dài về thôn Hưng Nghiệp. Trương Phương bận rộn ở cửa hàng, nhất thời không để ý, đợi đến khi phát hiện có gì đó không ổn thì Vương Đại Hổ đã về đến nơi rồi.

Đối với một người mẹ mà nói, điều gì là đáng sợ nhất?

Đáp án chính là lạc mất con mình.

Giờ phút này, nghe được con mình bình an vô sự, Trương Phương làm sao có thể không kích động.

Đương nhiên, kích động qua đi, bắt đầu giận tái mặt.

Vương Đại Hổ nghe mẫu thân đại nhân mắng xối xả qua điện thoại, trong lòng không khỏi áy náy, mình lần này tiền trảm hậu tấu đúng là hơi bị quá đáng. Thành thành thật thật nghe chửi hơn nửa giờ, thẳng đến khi Trương Phương nói: “Trở về tao phải cho mày một trận, giờ đưa điện thoại cho bà đi”, lỗ tai Vương Đại Hổ mới được giải phóng.

Nhẹ nhàng đi vào phòng, Lý Thanh Nhiên vẫn nằm yên lặng trên giường, Vương Đại Hổ cẩn thận dịch góc chăn cho cậu.

Lại qua vài tiếng, sắc trời dần tối.

Ông Đại Hổ từ uỷ ban trở về, thấy cháu mình đột nhiên xuất hiện lại là mắng một hồi.

Bà Đại Hổ thấy thế liền gàn, bà tuy cũng nghĩ mà sợ, nhưng trong lòng lại bởi vì gặp lại cháu mà vui mừng không thôi.

“Hổ Tử nhà ta thật giỏi nha! Nhỏ như vậy mà có thể tự ngồi xe, rất lợi hại!”

Nếu như là bình thường, được khen như vậy thể nào Vương Đại Hổ cũng hếch mũi nói: “Này chính là hổ nãi vô khuyển tôn!”, nhưng hiện tại hắn còn đang lo lắng cho Lý Thanh Nhiên! Cũng chẳng có tinh thần đùa giỡn. Ông lão nhìn cháu mình đứng ngồi không yên, chung quy vẫn là đau lòng, lại nhắc nhở vài câu rồi cũng thôi.

Bà nội nhân dịp cháu trở về, hưng trí, nhất định muốn làm thêm hai món.

Vương Đại Hổ ở trong bếp giúp bà nhóm lửa.

“Bà nội….” Nhìn vào khoảng không, Vương Đại Hổ nhẹ giọng hỏi bà: “Mẹ Nhiên Nhiên đi được mấy ngày rồi ạ?”

Con dao đang thái thịt khựng lại, bà lão thở dài nói: “Đại khái là bảy tám ngày!”

“Thật sự là trốn đi hả bà?”

Bà quay lại nhìn cháu mình, Khổng Tú Mai kia nói là trốn đi không bằng nói là bỏ trốn cùng người khác. Chỉ là những lời này không thích hợp nói cho trẻ nhỏ, đành lảng đi: “Ai biết được, có lẽ qua hai ngày liền trở lại!”

Qua hai ngày liền trở lại sao?

Đây là không có khả năng!

Vương Đại Hổ ảm đạm thầm nghĩ: Kiếp trước, Khổng Tú Mai chưa bao giờ trở lại.

Đối với người phụ nữ kia, trong lòng hắn thật sự cũng không thể nói rõ là cảm giác gì.

Cô đáng thương sao? Cô đương nhiên đáng thương.

Cô bất hạnh sao? Cô đương nhiên bất hạnh.

Cô không nên trốn sao? Cô đương nhiên nên trốn.

Nhưng là, còn Nhiên Nhiên thì sao?

Cũng đáng thương như vậy, cũng bất hạnh như vậy, Nhiên Nhiên nên làm cái gì bây giờ?

Bị mẹ vứt bỏ, cuộc sống bởi thế mà cảng thêm bi thảm, Nhiên Nhiên lại nên làm cái gì bây giờ?

Kiếp trước, cậu sống như thế nào?

Một người ba tâm thần có vấn đề.

Một người mẹ rời nhà bỏ trốn, cậu còn nhỏ như vậy rốt cuộc làm thế nào mà chịu đựng được!

Nhiên Nhiên của hắn đáng yêu như vậy, thiện lương như vậy, khát khao hạnh phúc như vậy, ông trời vì sao lại keo kiệt như thế, ngay cả một chút hy vọng cũng không chịu cho cậu.

“Hổ Tử, sao tự dưng lại khóc?”

“A! Lửa lớn quá ý mà…. Bà ơi, đêm nay để Nhiên Nhiên ngủ lại đây với nhà mình đi!”

“Cháu muốn gì cũng được!”

Buổi tối, Vương Đại Hổ nằm trong chăn lẳng lặng nhìn Lý Thanh Nhiên bên cạnh.

Từ lúc ôm cậu trở về đến giờ, cậu vẫn cứ ngủ như vậy, không có tỉnh lại.

Trời đông giá rét, ánh trăng lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ hắt vào, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã tái nhợt càng thêm trong suốt. Hắn vô thức vươn tay nhẹ chạm vào mi tâm cậu.

Kiếp trước, Lý Thanh Nhiên thường hay nhíu mày.

Mỗi lần như vậy, Vương Đại Hổ liền sẽ giống như bây giờ nhẹ nhàng vuốt ve mi tâm cậu, người nọ tuy ngoài miệng nói phiền, trên mặt lại lộ ra biểu tình thoải mái.

Vương Đại Hổ cười cậu là con mèo, cứ nhất định phải vuốt lông mới được.

Đang chìm trong hồi ức nên hắn không có phát hiện, dưới vuốt ve mềm mại kia, người bên cạnh từ từ mở mắt.

“Nhiên, Nhiên Nhiên, em tỉnh rồi!” Vương Đại Hổ xoát một cái bật dậy, hưng phấn xoa xoa khuôn mặt cậu.

Lý Thanh Nhiên tuy đã tỉnh lại nhưng cả người lại vẫn như trước.

Ngây ngốc, giống như con rối vô hồn.

Vương Đại Hổ thấy thế càng đau lòng.

Uổng công hắn đã sống qua một đời, giờ lại không tìm được câu nào để an ủi cậu.

“Em còn có anh mà!” Vương Đại Hổ nhổm lên, ôm chặt cậu vào lòng, không ngừng nói: “Em còn có anh!” Bạn đang

Có lẽ là vài chục lần, hay là vài trăm lần, khi Vương Đại Hổ vẫn liên tục lặp lại câu nói ấy, một tiếng khóc cực nhỏ bỗng vang lên. Thanh âm rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng mang đầy áp lực, ngập tràn bi ai cùng tuyệt vọng.

Điều duy nhất Vương Đại Hổ có thể làm chính là ôm cậu càng chặt, dùng thân thể nói cho cậu biết.

Em còn có anh.

Sáng sớm hôm sau, Vương Đại Hổ mở mắt.

Lý Thanh Nhiên vẫn nằm trong lòng hắn, nhẹ nhàng cựa mình nhưng lại đánh thức cậu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Vương Đại Hổ khoe ra nụ cười “răng sún”.

“Tỉnh rồi à, hay em ngủ thêm chút nữa đi, trời còn chưa sáng đâu!”

Lý Thanh Nhiên lẳng lặng nhìn hắn một cái, rồi nhắm mắt lại, cũng không đáp lời.

Dựa vào hiểu biết cả hai đời về cậu, Vương Đại Hổ biết này là con mèo nhỏ đồng ý.

Dịch góc chăn cho cậu, Vương Đại Hổ mặc quần áo, rửa mặt, rồi bắt đầu bận rộn trong nhà bếp.

Đêm qua bà làm bốn món, trong đó sườn hầm đỗ vẫn còn khá nhiều, Vương Đại Hổ rán thêm quả trứng, món chính còn lại là cháo và bánh bao.

Gọi cậu dậy, Vương Đại Hổ tự tay đút cho cậu.

Chỉ là cậu ăn rất ít, nếu không phải mạnh mẽ uy hiếp chỉ sợ đến cả nửa bát cũng không ăn hết.

Hai người ăn xong, Lý Thanh Nhiên liền muốn xuống giường.

Vương Đại Hổ vội hỏi cậu muốn làm gì?

Thật lâu sau, cậu trả lời: “Về nhà.”

Chỗ đó cho dù không có mẹ, nhưng vẫn còn có ba, cho nên đó chính là nhà, không phải nhà Vương Đại Hổ, mà là nhà của Lý Thanh Nhiên.

“Anh đưa em về.”

Quần áo của Vương Đại Hổ mặc trên người Lý Thanh Nhiên rõ ràng lớn đến mấy vòng, càng khiến cậu thêm nhỏ gầy. Nắm tay cậu, hai người một đường trầm mặc đi về đầu đông của thôn. Vẫn là gian nhà lá lẻ loi như trước, hai người vừa đi vào liền nghe được sâu bên trong phòng truyền đến từng tiếng đập cửa cùng tiếng người đàn ông rên rỉ đứt quãng.

Vương Đại Hổ sững lại, nhìn cậu nhẹ giọng hỏi: “Ông ta bị như vậy từ bao giờ?”

“…. Từ lúc mẹ bỏ đi.”

Đối với bệnh nhân tâm thần mà nói, khó có thể chịu nổi nhất chính là kích thích từ bên ngoài, mà việc Khổng Tú Mai bỏ đi thực sự khiến cho Lý Trường Quý trở nên điên cuồng.

Rất nguy hiểm!

Vương Đại Hổ nắm chặt tay.

Kiếp trước hắn chính là chết dưới dao của một mụ điên, người như thế có bao nhiêu nguy hiểm.

Lý Trường Quý vốn có khuynh hướng bạo lực, có vợ thì đánh vợ, không có vợ, chẳng phải sẽ đánh con sao? Nhiên Nhiên còn nhỏ như vậy, mình lại không thể thời thời khắc khắc canh giữ bên người, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chẳng phải sẽ hối tiếc không kịp?

Trong nháy mắt, Vương Đại Hổ liền hạ quyết tâm.

Hắn tuyệt đối không thể để Lý Thanh Nhiên ở cùng gã kia được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.