Editor: demcodon
Sau khi đưa chị Từ về nhà Tiểu Hoa chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi một chút, gần đây tinh thần khẩn trương làm cho cô cũng không nghỉ ngơi tốt.
Vừa mở cửa ra thì trong cửa vươn ra một bàn tay kéo cô đi vào, một cái chân to đá đóng cửa lại rồi Tiểu Hoa đã bị người gắt gao ôm vào trong ngực, ngay sau đó một nụ hôn nóng bỏng quen thuộc tập kích lên môi của Tiểu Hoa.
Thật lâu sau nụ hôn này mới kết thúc, Tiểu Hoa vùi mặt ở trong ngực Cao Giang Cảnh. Cao Giang Cảnh nhìn vợ yêu kết hôn lâu như vậy còn ngượng ngùng nhịn không được ôm lấy cô một hồi, mới vừa đi hai bước đột nhiên dừng lại hỏi: “Sao em lại gầy như thế?”
“Anh nói lung tung, cái này gọi là thon thả!” Tiểu Hoa bĩu môi giải thích.
Cao Giang Cảnh có chút đau lòng nói: “Cái gì thon thả, em vốn là không mập nhưng đừng học những người khác giảm cân gì đó. Ai… vất vả cho em rồi!”
Tiểu Hoa gần đây bị người khác khen rất nhiều lần nhưng mà vẫn còn không có quen, đặc biệt là hiện tại trong tư thế này, khuôn mặt vẫn là nhịn không được đỏ bừng lên.
Cao Giang Cảnh ôm Tiểu Hoa đi mau hai bước thả cô lên trên giường, có chút sốt ruột cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô lần nữa, hai tay nhanh chóng cởi quần áo của cô, vuốt da thịt mềm mại của cô.
“Mặc dù gầy không ít nhưng mà nên gầy vẫn là không gầy. Bất quá bà xã à, em đem thịt của em bồi bổ trở lại, nhìn em gầy như vậy anh đau lòng lắm!” Sờ xong Cao Giang Cảnh nói với Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa đưa tay lấy tay của anh đang ở trước ngực mình ra, bất lực liếc mắt xem thường, mặt càng đỏ hơn nói: “Tay chân của anh nếu như an phận một chút em sẽ cảm động hơn.”
Cao Giang Cảnh cười hắc hắc đè lên, môi, tay lại bắt đầu không thành thật, lẩm bẩm nói: “Bà xã, anh nhớ em lắm, không gặp thời gian dài như vậy em không nhớ anh hả?”
Tiểu Hoa dùng sức đẩy anh ra nhưng mà cách xa quá lớn, hơn nữa hiện tại cũng không có bao nhiêu sức lực, hoàn toàn bất động vờ làm nũng nói: “Ông xã, người ta mệt mỏi lắm!”
“Không có việc gì, em ngủ đi! Anh còn không mệt.” Nói xong tay bộc phát bắt đầu làm càn.
“Cao Giang Cảnh! Anh…. anh…. chính là tên…. vô lại…” Tiểu Hoa không nhịn được bắt đầu rên rỉ, nhìn dáng vẻ đắc ý của anh Tiểu Hoa ngẩng đầu quay về phía bờ vai của anh cắn một cái.
* * *
Chờ lúc Tiểu Hoa tỉnh lại thì trời đã tối đen, Tiểu Hoa tức giận đập lên giường một cái nhìn ông chồng trước mắt tinh thần sảng khoái bưng cơm cho mình, vươn tay kéo anh qua nhéo một cái ở thịt mềm dưới nách anh.
Cao Giang Cảnh hít vào một hơi nhưng mà cơm trong tay vẫn không có rơi ra ngoài nửa phần, hơi xin khoan dung đưa cơm đến trước mặt Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa nhìn bộ dáng của anh trừng mắt liếc nhìn một cái, lại nhìn nhìn chăn trên người mình không tình nguyện mới hé miệng. demcodon-lqd Cao Giang Cảnh ngồi yên ở bên giường đút từng muỗng từng muỗng cơm cho cô ăn không có chút nào không kiên nhẫn.
Cơm nước xong, thừa dịp cơ hội anh rửa chén thì Tiểu Hoa nhanh chóng mặc quần áo rồi nói với anh mình muốn tản bộ. Cô biết nếu như không làm chút gì thì mình có thể thật sự sẽ nằm ở trên giường đến ngày mai.
Lúc hai người ra cửa thì gặp được Chính ủy Triệu đi về ăn cơm, mọi người nói chuyện một hồi Chính ủy Triệu còn nói không ít lời cảm ơn Tiểu Hoa mới tính buông tha bọn họ.
“Chỗ này cái gì cũng tốt, chỉ là người quá nhiệt tình, nhiều lúc ra cửa có không ít người tới chào hỏi em, cũng làm cho em ngượng ngùng!” Tiểu Hoa vừa đi vừa oán giận nói với Cao Giang Cảnh.
Cao Giang Cảnh hỏi: “Nhiều người chào hỏi?”
Tiểu Hoa gật đầu một cái thành thật nói: “Đúng vậy? Thế nào?”
“Không có việc gì, bọn nhóc thúi này lượng hoạt động quá ít, cần phải luyện tập nhiều hơn nữa.” Cao Giang Cảnh trả lời.
Tiểu Hoa lúc này mới coi là nhìn ra được vị này là ghen tỵ? Cũng bởi vì đối phương nói tiếng chào hỏi với mình kêu một tiếng “chị dâu” ư? Mặc dù số lượng đối phương nhiều hơn một chút: “Trước kia sao em lạikhông nhìn ra anh là bình dấm chua thế nhỉ?”
“Ai ghen tỵ? Đừng nói bừa.” Cao Giang Cảnh phản bác.
Tiểu Hoa đi đến trước mặt anh rồi bước ra hai bước nói với anh: “Vậy em đây có thể mang giày cao gót, mặc váy ngắn được không?”
Cao Giang Cảnh đứng lại nhìn Tiểu Hoa rồi phun ra hai chữ: “Nằm mơ!”
Tiểu Hoa thở dài một hơi mới nói: “Con vịt chết còn cãi nhau, rõ ràng chính là ghen tỵ còn không thừa nhận?”
“Đây là hai chuyện khác nhau có được hay không? Trong quân trại làm sao có thể mang giày cao gót, mặc váy ngắn chứ?” Cao Giang Cảnh vừa nói tới đây lại bỏ thêm câu: “Đương nhiên, ở bên ngoài cũng không được, không phải thường nói bây giờ tia tử ngoại làm tổn thương đến làn da hay sao, mặc nhiều một chút có thể bảo vệ làn da đó.”
Tiểu Hoa nghe anh nói sạo không nhịn được cười ra tiếng.
Cao Giang Cảnh nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của cô cũng không nhịn được cười nhẹ giọng nói với cô: “Đúng là ghen tỵ đó, cho nên em phải chú ý!”
Tiểu Hoa lại thêm vui mừng cúi gập người.
“Chị!” Một tiếng chị làm cho Tiểu Hoa quay đầu lại nhìn thấy Lý Minh Ngọc đã lâu rồi không gặp, hắn mặc quân phục có quân hàm của lính học viên đứng ở phía sau Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa liếc mắt nhìn Cao Giang Cảnh một cái, Cao Giang Cảnh khẽ lắc đầu, tự bản thân biết có lính học viên đến đây huấn luyện nhưng mà lại không biết bên trong có Lý Minh Ngọc.
Tiểu Hoa quay đầu lại cười nói với hắn: “Đến đây huấn luyện hả?”
“Dạ! Năm nay trường học tổ chức đến các liên đội rèn luyện, em được phân đến chỗ này.” Lý Minh Ngọc trả lời.
Tiểu Hoa mỗi lần đối mặt với vẻ mặt nhiệt tình của Lý Minh Ngọc cũng không biết nên nói cái gì, đặc biệt lúc hắn thân thiết kêu mình là chị. Tiểu Hoa thường cảm thấy rất châm chọc, chẳng qua là làm chút chuyện đơn giản như ân cần thăm hỏi rồi sau đó lơ đãng nhéo nhéo Cao Giang Cảnh.
Kế tiếp Cao Giang Cảnh hỏi rất nhiều vấn đề, hai người nói về cường độ huấn luyện, tiến độ huấn luyện vv… nói mải mê đến nỗi quên cả trời đất. Vì vậy Tiểu Hoa bước lui sang một bên mỉm cười nhìn hai người bọn họ làm cảnh.
Nói chuyện một lát nhìn xem thời gian vừa tới Cao Giang Cảnh mới nói: “Thời gian các cậu tập hợp cũng sắp đến, nhanh chóng về đơn vị đi!”
Lý Minh Ngọc gật đầu chào một cái, sau đó nói tiếng ‘tạm biệt’ với Tiểu Hoa mới xoay người rời đi.
Tiểu Hoa nhìn bóng dáng của hắn cảm khái một hồi, dáng vẻ của hắn và người trong trí nhớ của mình đã hoàn toàn khác nhau.
“Không muốn gặp sẽ không chuyển biến tốt, dù sao bọn họ đến huấn luyện cũng không bao lâu, cũng chỉ 3 tháng.” Cao Giang Cảnh an ủi cô.
Tiểu Hoa lắc đầu nói: “Không phải như thế, chỉ là không biết nên đối mặt như thế nào. Mặc dù biết cậu ấy không sai, nhưng mà vừa nhìn thấy cậu ấy đã nghĩ đến chuyện xấu không biết nên nói cái gì mà thôi.”
“Vậy thì đừng nói, gặp mặt chào hỏi vài câu là được rồi, dù sao lạikhông thông thường gặp.” Cao Giang Cảnh nói không sao cả.
Kế tiếp cũng giống như lời Cao Giang Cảnh nói, Tiểu Hoa và Lý Minh Ngọc trên cơ bản vốn không có cơ hội gặp mặt nên Tiểu Hoa cũng quên đi chuyện này.
* * *
Một ngày Tiểu Hoa chỉ vào đống ghế xếp trong góc tường kia hỏi: “Ông xã, sao anh lại chuẩn vị nhiều ghế như thế làm gì vậy?”
“Hả?” Cao Giang Cảnh xoay người nhìn thoáng qua nói: “Vốn là tính mời bạn bè đến nhà ngồi chơi, nhưng mà sợ đám sói kia đến một lần lại không đi cho nên vẫn không có thực hiện mà thôi.”
Tiểu Hoa nghĩ đến kết hôn cũng được mấy tháng, Cao Giang Cảnh đúng là không có mời chiến hữu về nhà chơi, vì thế nói: “Chị Từ còn hỏi em nhà chúng ta sao lại im lặng như vậy? Nhà bọn họ trước kia có nhiều người đến ăn ké, còn tưởng rằng em không thích tiếp xúc đấy?”
Cao Giang Cảnh ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng nhìn Tiểu Hoa nói: “Em xem em ngày nào thuận tiện thì anh mời bọn họ đến nhà ăn bữa cơm đi.”
“Vậy ngày mai đi! Anh phỏng đoán một chút số người và lượng cơm ăn cho em biết, vừa hay một lát em đi đưa thực đơn đến cho nhà bếp.” Tiểu Hoa nhìn tờ danh sách dưới ngòi bút dứt khoát vò một cái ném vào trong thùng rác.
Cao Giang Cảnh suy nghĩ một chút nói: “Thời gian có gấp lắm không? Đám người này ăn rất nhiều!”
“Không có việc gì, trong nhà dì Lưu có nồi lớn đến mượn dùng một chút, lần tới anh nghỉ chúng ta cũng đi mua vài cái lớn. Em thấy anh mua chén gì cũng rất lớn, phỏng đoán cũng đủ rồi.” Tiểu Hoa nghĩ đến dì Lưu, chị Từ truyền dạy cho mình biết như thế nào xứng đáng làm một người vợ lính tốt, như thế nào làm tốt quan hệ với chồng và chiến hữu vv… Ngồi bàn bạc một loạt chuyện nghĩ thầm mình mấy tháng này còn làm rất không xứng với chức vụ này. Ngược lại Cao Giang Cảnh mỗi ngày gọi điện thoại cho ba, trở về là giúp mình thu dọn phòng, rửa chén, giặt quần áo vv… cảm thấy có chút chột dạ.
Cao Giang Cảnh phỏng đoán một chút muốn mời mấy người và lượng cơm ăn của mọi người, nghĩ đến món ăn mình bình thường ăn thì định vài món ăn theo Tiểu Hoa, rửa tay xong lại xoa xoa đầu cho cô một cái nói: “9 người, phần ăn cũng không khác anh là mấy, nhiều người như vậy nấu đơn giản một chút, mấu chốt là số lượng thịt lớn là được.”
Tiểu Hoa đột nhiên nghĩ đến trước kia ở trong nhà mình, cô xem lượng cơm ăn của Cao Giang Cảnh cũng bình thường, nghĩ đến mình ngay từ đầu đã làm cho anh không đủ ăn, buổi tối thường xuyên phải lấy đồ ăn vặt của mình ăn cho đỡ đói, không có ý tốt hỏi: “Ông xã, anh trước kia tới nhà em có phải cũng không ăn no hay không?”
Cao Giang Cảnh đơ người ra một cái, quẹt mũi thừa nhận: “Lượng cơm ăn của nhà em đều nhỏ, em xem em hay dùng chén nhỏ như đầu nắm tay ăn cơm, ngay cả tiểu Hổ cũng bất quá ăn hai chén cơm ăn mà thôi, anh không phải sợ dọa đến mọi người hay sao? Hơn nữa, vận động lớn ăn cơm cũng lớn hơn. Ở nhà của em một nửa lại không làm gì, không có đói như vậy.”
“Vậy sau này sao anh lại cũng không nói để đói bụng mấy ngày.” Tiểu Hoa lườm anh một cái, trên giấy viết muốn mua lượng thịt và đồ ăn, lại suy nghĩ rồi viết thêm một túi gạo.
Cao Giang Cảnh nhìn bộ dáng Tiểu Hoa cúi đầu nghiêm túc viết thực đơn trong lòng cảm thấy ấm áp.
Cho dù trong lòng có chuẩn bị Tiểu Hoa cũng chuẩn bị rất phong phú. Buổi tối ngày hôm sau nhìn thấy một bàn thức ăn trước mặt của mình trở thành hư không và không còn một hạt cơm trong nồi lớn, trong lòng Tiểu Hoa giật mình không thôi nhưng trên mặt vẫn là cười nói: “Không phải cố ý, thật sự không có nắm chắc lượng cơm ăn của các cậu. Bất quá chuyện này cũng không thể trách tôi, là Giang Cảnh cung cấp tư liệu cho tôi.” Rõ ràng có 10 người đàn ông lớn mà mình lạichuẩn bị 13 phần theo lượng cơm bình thường của Cao Giang Cảnh, nhưng lại quét dọn sạch sẽ như vậy.
“Chị dâu, không ít, là chị nấu thức ăn quá ngon, chị không thấy bụng bọn em cũng phình lên rồi sao?” Trương Kiến giải thích với Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa cười một chút hỏi: “Ha ha, chuyện đó, trong tủ lạnh còn có sủi cảo, không đủ ăn cứ nói một tiếng tôi nấu sủi cảo cho các cậu ăn, rất nhanh!” Cô liếc nhìn Cao Giang Cảnh một cái, nhìn thấy anh không có ngăn cản cũng biết mọi người đang nói lời khách sáo nên lấy đồ ăn trước đó mình chuẩn bị khẩn cấp cho Cao Giang Cảnh ra nấu tiếp.
Tiểu Hoa nhìn 5 đĩa sủi cảo lớn lại bị tiêu diệt nhìn về phía Cao Giang Cảnh, dùng ánh mắt hỏi anh: ‘không phải no rồi sao, còn ăn nữa? Cao Giang Cảnh nói: “Được rồi, không vội, bọn họ đều ăn no, em không thấy một đám đều ngồi ở đây không động đậy được sao?”
Tiểu Hoa nhìn mọi người ngây ngốc cười, trán hiện lên vạch đen một hồi. Bất quá trải qua lần này cũng coi như làm cho Tiểu Hoa thật sự hiểu rõ lượng cơm ăn của bọn họ.
Lúc trả nồi Tiểu Hoa nhìn dì Lưu buồn rầu nói: “Xem ra nồi của nhà dì vẫn là không đủ lớn.”
“Cháu không có chuẩn bị thêm mấy chai bia hả?” Dì Lưu giật mình hỏi. Bà biết Tiểu Hoa rốt cuộc mua bao nhiêu thứ vì còn cầm giúp mang về.
Tiểu Hoa gật đầu một cái.
“Nha đầu ngốc, chuẩn bị trong nhà thêm mất kết bia, uống vào đầy bụng thì nồi của dì sẽ đủ dùng.” Dì Lưu cười nói. -demcodon
Tiểu Hoa giật giật khóe miệng, thì ra là còn có thể nói như vậy à? Nghĩ đến lúc trước trong tủ lạnh đều là bình rượu, mặc dù không biết sau đó Cao Giang Cảnh lấy chúng mang đến chỗ nào Tiểu Hoa cũng hiểu rõ.
Buổi tối về hỏi Cao Giang Cảnh thì Cao Giang Cảnh chẳng qua là cười nói, bởi vì Tiểu Hoa không chuẩn bị cho nên mọi người đều ngượng ngùng. Dù sao đàn ông uống rượu rất ầm ĩ, rất nhiều người không thích.
* * *
Có một là có hai, trải qua hai lần thỉnh thoảng lại đến đây ăn ké, bất quá trước tiên về nói một chút. Dù sao Tiểu Hoa dự trữ trong nhà cũng có hạn. Nghĩ đến lúc trước mình còn chê cười nhà chị Từ tỷ mua nhiều thứ như vậy, Tiểu Hoa thế mới biết người ta là cho mình mặt mũi.
Tiểu Hoa còn mua một cái nồi siêu lớn đề hầm canh, để một lò than ở ban công nấu thỉnh thoảng nấu một nồi súp mời mọi người đến uống. Cao Giang Cảnh nhìn Tiểu Hoa đối với những người này là thật lòng hoan nghênh trong lòng tràn ngập cảm kích.
Đương nhiên chỗ được cũng có, mua than đá, mua gạo và mì hoặc đồ nặng gì đó cũng sẽ không ngượng ngùng từ chối người khác giúp, chờ Cao Giang Cảnh trở về sẽ giúp mình xách lên.
Không có việc gì cô cũng sẽ đến nhà Chính ủy Triệu trêu ghẹo cực cưng Triệu Khang Toàn đã sắp khỏi bệnh của nhà hắn.
“Hiểu Hoa, Giang Cảnh cũng không nhỏ, các cháu khi nào thì sinh cục cưng vậy?” Dì Triệu nhìn Tiểu Hoa ôm cục cưng và cảnh chơi đùa với cục cưng hỏi.
“Đúng vậy, sinh bé gái làm vợ của Toàn Toàn nhà anh chị.” Chị Từ cũng cười nói.
Tiểu Hoa ngượng ngùng không có trả lời ôm cục cưng, hôn yêu lên cái mũi nhỏ của nó hỏi: “Toàn Toàn à! Cháu xem mọi người đều bắt nạt dì nè, nhanh tới cười với dì đi, an ủi tâm hồn bị tổn thương của dì một chút.”
Lúc Cao Giang Cảnh tới đón Tiểu Hoa thì nhìn thấy chính là cảnh Tiểu Hoa và cục cưng chơi đùa với nhau.
“Cái gì bắt nạt chứ? Anh thấy vợ chồng son hai người đều rất thích đứa bé, sớm làm một đứa đi.” Chính ủy Triệu cùng Cao Giang Cảnh trở về nhìn thấy bộ dáng của Cao Giang Cảnh thì nói sang sảng.
Tiểu Hoa ngượng ngùng giao đứa bé cho dì Lưu rồi kéo Cao Giang Cảnh trở về.