Hôm nay Diệp Tư Tuyết và bốn hộ vệ của mình đi dạo. Cô bây giờ nhất định phải giải tỏa tâm trạng, tuyệt đối không ủy khuất chính mình.
Trước cửa Trung tâm thương mại Âu Phi.
Diệp Tư Tuyết khoanh hai tay trước ngực, híp mắt nhìn lần lượt bốn yêu nghiệt mỹ nam, cuối cùng dừng lại trên người Lăng Triệt, một tia sáng quỷ mị chợt lóe, môi nhếch lên một đường cong tính kế đậm chất hồ ly.
Ai đó toát mồ hôi lạnh, bản năng của một siêu trộm mách bảo hắn nguy kiểm đang tới gần. Lăng Triệt lùi ra sau hai bước, đang chuẩn bị tẩu thoát thì:
– Lăng Triệt. – Diệp Tư Tuyết gọi một tiếng.
– Vâng. Tiểu thư. – Nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, bất chấp tất cả, trong đầu hắn hiện tại chỉ có một chữ ‘Chạy’. Vì vậy không một phút do dự, hắn vội xoay người chạy trốn.
Nếu là một tháng trước, hắn sẽ khinh thường hành động này, chưa đánh đã đầu hàng, hơn nữa còn trước mặt ba tên bạn thân làm ra hành động không có khí phách này. Nhưng thời gian qua được lãnh giáo sự lợi hại của cô chủ Diệp, hắn mới cảm thấy sâu sắc một câu ‘Trong 36 kế, chuồn là thượng sách’. Trái lại giờ phút này nếu có ai khinh bỉ hắn, Lăng Triệt sẽ không ngần ngại liếc mắt xem thường khẳng định ‘Co được dãn được mới là đại trượng phu’.
Nhưng tiếc thay cho Lăng Triệt, khi hắn chỉ vừa chạy được vài bước thì đã nghe giọng nói thản nhiên từ phía sau:
– Uầy… Biết làm thế nào bây giờ? Tôi tính hôm nay sẽ trả lại anh những tấm ảnh này nhưng xem ra anh không cần. Vậy thì thôi. Chậc…chậc…- Diệp Tư Tuyết thở dài, nói xong còn tặc lưỡi làm ra vẻ tiếc nuối.
Lăng Triệt cứng ngắc quay đầu nhìn thấy bộ dạng này của cô chỉ muốn xông lại cấu xé con người vô lương tâm kia, hắn đây là đang muốn ‘Giết người diệt khẩu’ có được không vậy? Nhìn những bức ảnh trên tay cô bằng ánh mắt khát khao cháy bỏng nhất, bày tỏ thái độ lấy lòng nhất có thể:
– Tiểu thư có gì sai bảo? Chỉ cần là việc tôi có thể làm tôi sẽ không khước từ nhưng xin hãy trả lại tôi những tấm ảnh đó.
– Chỉ cần những việc anh có thể làm? Anh không nuốt lời chứ? – Diệp Tư Tuyết nhướng mày, nghi hoặc hỏi lại, biểu hiện rõ ràng không tin tưởng.
– Quân tử nhất ngôn. – Lăng Triệt vội đáp, như thể sợ cô không tin ra sức gật đầu như giã tỏi. Rõ ràng sức hút của những tấm ảnh kia lớn như thế nào để khiến hắn quăng cái cảm giác nguy hiểm trước đó ra sau đầu. Nói đùa, những tấm ảnh đó, hắn có thể để trong tay cô gái này sao? Ai mà biết cô sẽ làm gì với chúng.
Tử Trạch, Hàn Phong, Xích Thiên đứng một bên quan sát không khỏi lắc đầu, cùng chung một suy nghĩ ‘Sao mình lại có tên bạn ngu ngốc như Lăng Triệt chứ?’ Lăng Triệt, rốt cuộc cậu đã làm thế nào để có được Ám Các lớn mạnh như ngày hôm nay vậy?
– Được. Tôi tin anh lần này. – Diệp Tư Tuyết đáp lại, trong lòng không khỏi khinh thường một phen. ‘Có tên trộm nào tự nhận mình là quân tử đâu? Lăng Triệt, mặt anh thật sự quá dày.’Nếu Lăng Triệt mà biết được suy nghĩ của cô lúc này chắc chắn sẽ khóc hết nước mắt bào chữa cho hình tượng của mình trong mắt người yêu ‘Tuyết, tôi là trộm, nhưng không phải trộm bình thường mà là siêu trộm có được hay không vậy?’
(Tg: Khác nhau sao? Chẳng phải đều trộm đồ của người khác à? *gãi đầu khó hiểu*
Triệt ca: Ngu ngốc, đừng ‘vơ đũa cả nắm’, ngươi đang đắc tội với cả giới đạo chích đấy? *khinh thường*
Tg: Vậy xin các hạ chỉ giáo. Tại hạ rửa tai lắng nghe. *Chắp tay, cuối người thành khẩn*
Triệt ca: Nể tình người là tác giả, nghe ta hỏi đây. Ngươi đã thấy trộm bao giờ chưa?
Tg: Xời… Tưởng gì, em thấy đầy. Muốn thấy trộm, vào sở cảnh sát cũng một rổ có thừa. Có khi còn bị người ta bắt tại trận nữa chứ.
Triệt ca: Thế còn siêu trộm thì sao?
Tg: Cái này…cái này…*Cắn móng tay* Chỉ nghe nói thôi.
Triệt ca: Đúng vậy. Điểm đầu tiên phải kể đến là năng lực. Ngươi có thể tùy tiện thấy được một tên trộm quèn bởi chúng quá kém cỏi, dễ bị tóm được nhưng siêu trộm thì không như vậy, họ có những kĩ năng chuyên nghiệp, việc nhìn thấy họ là vô cùng hiếm chứ đừng nói là bắt được. Do đó, ngươi chưa bao giờ nhìn thấy một siêu trộm cũng là lẽ dĩ nhiên. Hơn nữa, nếu nói trên thế giới này có hàng ngàn tên trộm thì chỉ có chừng 100 tên trộm chuyên nghiệp và số siêu trộm đếm không quá mười đầu ngón tay.
Tg: A… Hiểu rồi. *gật gật đầu*.
Triệt ca: Tiếp theo, trong một căn phòng cực kì sang trọng có một cọc tiền, 1 khối vàng ròng, một mảnh ngọc đắt tiền, một viên kim cương và một cái bình mẻ cũ kĩ. Nếu ngươi là trộm, ngươi lấy cái gì?
Tg: Đương nhiên là tất cả, trừ cái bình mẻ kia rồi.
Triệt ca: Quả nhiên ngốc vẫn hoàn ngốc. Nếu là ta thì ta sẽ lấy cái bình mẻ kia bởi nó là bình cổ. So sánh giá trị, mấy cái ngươi trộm còn không bằng một góc của cái bình ấy.
Tg: Sao ca biết nó là bình cổ? Nhỡ không phải thì sao?
Triệt ca: Vớ vấn, một căn phòng sang trọng chứng tỏ chủ nhân là người có tiền lại đi trưng bày một cái bình mẻ ăn mày còn không thèm sao?
Tg: Đúng ha. *vỗ tay cái chét, ngộ ra đạo lí*.
Triệt ca: Còn nữa, trộm được bắt ở đâu?
Tg: Ưm. Có khi trên đường thì móc túi cũng có khi lẻn vào nhà người khác mà trộm.
Triệt ca: Ừ. Ngươi có thể thấy, trộm quèn xác định mục tiêu là người có tiền để móc túi hoặc nhà giàu mà vào, sau đó kiếm được cái gì có giá trị thì quét sạch không còn một mảnh, đôi khi khiến người bị trộm lao đao một phen. Phong cách hoàn toàn là ‘Mèo mù quơ đại’. Nhưng siêu trộm thì khác, mục tiêu của chúng ta là một hiện vật nhất định mà không quan trọng là của ai, chỉ cần thích, cho dù là đồ của tổng thống cũng không ngại lấy đi. Thường thì những vật ấy nằm trong tay những người có rất nhiều tiền, lấy một thứ cũng chẳng khiến họ nhịn đói vài bữa được, chúng ta rất có đạo đức nga~
Tg: Trộm đồ, lựa đồ ngon nhất mà trộm cũng là có đạo đức sao? *khóe miệng run rẩy* Nói vậy chẳng khác nào một bát canh ngươi ăn hết cái, chừa lại nước cho người ta húp rồi phất tay ‘Ta rất có đạo đức, còn chừa phần cho ngươi đấy’. Chẳng qua, những nhân vật như tổng thống, trộm quèn làm sao có cơ hội với tới, đến vào nhà viên cảnh sát bình thường trộm đã không dám rồi. Cho nên, tất cả chỉ là ngụy miệng.
Triệt ca: Ngươi nói gì đó? *tức giận*
Tg: Không có gì. Không có gì. Em rất khâm phục ca. haha….*lau mồ hôi*
Triệt ca: Ừ. Còn muốn nghe tiếp không?
Tg: Tất nhiên rồi ạ.
Triệt ca: Cuối cùng là mục đích? Tại sao ngươi trộm ?
Tg: Đương nhiên là vì tiền. Còn vì điều gì khác sao?
Triệt ca: Những tên trộm thường thì hoàn toàn đúng nhưng siêu trộm không hẳn vậy. Họ thường trộm vài thứ mình thích về ngắm cho vui, ngắm chán thì quăng đi hoặc sẽ trộm cái gì đó cho người khác. Cho nên, đối với siêu trộm, trộm đồ là sở thích, là giải trí, cũng có khi trả ơn cho người khác bằng việc trộm giúp người ta thứ gì đó. Nói tóm lại, siêu trộm toàn là những kẻ tài sản kết xù, sở hữu trí thông minh cao nên có công việc tốt thậm trí địa vị cao đến không ngờ làm gì có chuyện trộm vì tiền nuôi thân.
Tg: Ra là vậy. Triệt ca thật lợi hại. *sùng bái* ).