– Các anh về trước đi. Đây là Lãnh gia, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. – Diệp Tư Tuyết nói với bốn hộ vệ của mình.
– Nhưng… – Lăng Triệt lo lắng.
– Ở đây còn Ám vệ của Diệp gia. Tôi không phải con nít, sẽ không mang mạng sống ra đùa giỡn. Các anh cũng vất vả cả tháng rồi, hôm nay về nghỉ sớm đi.
– Được thôi. Chúng tôi đi trước đây. Cô cẩn thận. – Tử Trạch lôi kéo tên không biết điều kia đi. Tiếp theo Hàn Phong và Xích Thiên cũng gật đầu với cô rồi rời đi. Bọn họ cũng có việc cần giải quyết.
—————————————————————————————
Sau khi đuổi bốn hộ vệ của mình đi. Diệp Tư Tuyết cầm lấy một ly rượu từ người hầu hướng về phía Lâm Nhược Nhu bước đến.
Khi đến gần cô ta, cô cố ý thả ly rượu trong tay xuống. Nhưng không có tiếng vỡ chói tai như trong dự đoán, ly rượu của cô nằm gọn trong tay Lâm Nhược Nhu.
Diệp Tư Tuyết bày khuôn mặt tức giận khi kế hoạch ám hại thất bại, bắn ánh mắt ghen tỵ về phía cô ta. Nói thật chính cô cũng chẳng thể nào giải thích được ánh mắt này, cô ta có gì để cô phải ghen tỵ chứ? Nhan sắc thì vẫn thua một bậc, địa vị thì hiển nhiên không sánh bằng rồi. Khụ…Đây không phải tự cao mà là sự thật nha~
Nhưng biết làm sao được, Diệp Tư Tuyết não tàn vì trai trong nguyên tác cũng dùng ánh mắt này đối với nữ chính Giang Đình Đình được bà tác giả giải thích bởi vì nữ chính lấy đi sự chú ý của nam chính. Hazzz, đúng là nữ nhân khó qua ải mỹ nam mà, cô ấy có lẽ sẽ có một kết cục tốt hơn nếu như không mù quáng vì nam chính.
Tình tiết thật sự thay đổi, nữ chính Giang Đình Đình đã bị nữ phụ Lâm Nhược Nhu soán ngôi, về lý cô cũng không muốn diễn một màn này. Nhưng ánh mắt vô cảm của Lâm Nhược Nhu làm cô có cảm giác quen thuộc, ánh mắt cô đã từng có, ánh mắt tôi luyện trong chết chóc. Cô chỉ muốn xác định điều này mà thôi, và không làm cô thất vọng, phản ứng nhạy bén, thân thủ không tệ.
Nhưng tại sao không chỉ đơn giản như vậy, cô có cảm giác giống như đã gặp cô ta ở đâu rồi. Đồng dạng với cô, Lâm Nhược Nhu cũng có cảm giác này, đúng là quen thuộc nhưng không tốt đẹp gì. Chẳng hiểu sao Diệp Tư Tuyết mang lại cho cô ta cảm giác ghen tỵ bẩm sinh.
– Diệp tổng, đừng nói với tôi là cô không cố ý nha. – Lâm Nhược Nhu cười như không cười nhìn cô, ánh mắt muốn nói ‘Tôi không tin đâu’.
– Phải. Là tôi cố ý đấy, thì đã sao. Tôi còn muốn…. – ‘Đã ném lao thì phải theo lao thôi’. Nói tới đây, Diệp Tư Tuyết đưa tay lên tính cho cô ta một cái tát.
Nhưng Lâm Nhược Nhu nhanh tay bắt lấy tay cô, một tay còn lại đưa lên định trả lại cô một cái tát. Diệp Tư Tuyết khóc ròng trong lòng, chắc sẽ đau lắm, nhưng cô không thể tránh, số phận của cô là phải ăn tát.
Lúc bàn tay của Lâm Nhược Nhu sắp hạ cánh trên khuôn mặt xinh đẹp của cô thì bị một bàn tay khác nhanh chóng chặn lại. Diệp Tư Tuyết khó hiểu quay đầu nhìn ân nhân của mình và ‘Thiên ơi, tại sao là hắn?’.- Lâm tiểu thư, đây là Lãnh gia, cô nghĩ mình đang làm gì vậy ? – Lãnh Ngạo buông tay Lâm Nhược Nhu ra.
– Tiểu Tuyết, em không sao chứ? – Dụ Thiên Minh chạy đến bên cô lo lắng hỏi, gỡ bàn tay Lâm Nhược Nhu đang nắm chặt lấy tay cô ra, xoa xoa lên chỗ bị xưng đỏ, một bộ dáng đau lòng như chính tay hắn vậy.
Diệp Tư Tuyết trợn tròn mắt. Dụ Thiên Minh, anh làm cái gì vậy? Mà chuyện này là sao? Các anh có đứng nhầm chiến tuyến không vậy? Tôi là nhân vật ác mà, chẳng phải các anh nên đứng về phía chính nghĩa sao?
– Là cô ta gây chuyện với tôi trước. – Lâm Nhược Nhu khá ngạc nhiên với hoàn cảnh hiện tại. ‘Tại sao người như Diệp Tư Tuyết lại được hai người đàn ông hoàn mỹ này bảo vệ?’.
Lời của Lâm Nhược Nhu cũng là tiếng lòng của Diệp Tư Tuyết và những người ở đây, kẻ gây chuyện là cô, Lâm Nhược Nhu chỉ ăn miếng trả miếng thôi, cũng không có gì quá đáng.
– Đây là Lãnh gia. Tiểu Tuyết là vị hôn thê của tôi, tương lai là chủ mẫu Lãnh gia, đừng nói là đánh cô, cho dù có làm hơn thế nữa cũng không là gì.
Lãnh Ngạo lên tiếng thông báo một tin tức động trời, hôn ước giữa hai người kế vị hai đại gia tộc Lãnh – Diệp, bình thường số người dám động đến một trong bốn đại gia tộc Lãnh gia, Diệp gia, Âu Dương gia và Ngôn gia đã đếm trên đầu ngón tay. Nay lại liên hôn còn ai dám đụng tới họ, điều này có thể phá vỡ thế cân bằng giữa bốn đại gia tộc không?
Thật sự mọi người ở đây đã lo thừa, Lãnh Ngạo, Âu Dương Thụy và Ngôn Thần Duật thân thiết như thế nào đến họ cũng không tưởng tượng được. Không ai trong số bọn hắn sẽ tổn thương những người còn lại chỉ vì thứ gọi là lợi ích.
Cũng có không ít vị tiểu thư ở đây đánh chủ ý lên thiếu chủ Lãnh gia Lãnh Ngạo, tin tức này đối với họ như sét đánh giữa trời quang. Lãnh thiếu là ai chứ? Là người đàn ông trong mộng của mọi phụ nữ, vừa có tiền, vừa có quyền, lại có vẻ ngoài yêu nghiệt thế kia mà. Nhìn xem, cách anh ấy bảo vệ vị hôn thê của mình thật bá đạo, quá soái ! Hơn nữa không chỉ có Lãnh thiếu, mà còn có cả Dụ tổng nữa là sao? Coi đi, coi đi, người đàn ông luôn không để phụ nữ vào mắt, đối với họ ngoài lạnh nhạt cũng chỉ có lạnh nhạt cũng có cái mặt ôn nhu này sao? ‘Diệp Tư Tuyết, rốt cuộc cô đã giở trò gì đối với hai người tình trong mộng của chúng tôi vậy?’ Thiên ạ, ông thật không công bằng.
Họ nào biết hai soái ca mà họ tâm tâm niệm niệm đối với Diệp Tư Tuyết chẳng đáng một xu, nam chính tránh còn tránh không kịp. Cái gọi là bá đạo của Lãnh Ngạo trong mắt cô lại trở thành ích kỉ đến trình biến thái. Dụ Thiên Minh lạnh nhạt? Có sao, hắn là một tên não bự nguy hiểm phiền phức thì đúng hơn. Nếu để mọi người biết được suy nghĩ của cô không biết sẽ có phản ứng gì đây? Hậu quả…ưm, hay là thôi đi, thật không dám nghĩ đến.
– Gây sự thì đã sao? Chỉ cần cô ấy muốn, tôi nguyện dung túng cô ấy cả đời. – Dụ Thiên Minh sủng nịnh thâm tình nhìn Diệp Tư Tuyết.
Quác…quác…quác…Mọi người ở đây thấy quạ bay đầy trời. Họ đang nhìn thấy cảnh gì đây? Tình tay ba, hai hoàng tử cùng bảo vệ một cô gái nhưng có ai có thể cho họ biết tại sao cô gái ấy không phải ‘Lọ Lem’ mà là ‘chị gái độc ác của Lọ Lem’ không vậy? Thế giới này đảo lộn cả rồi!
Người ta vẫn thường nói ‘Trai không hư, gái không thích’, chẳng lẽ đổi ngược lại cũng được sao?
Diệp Tư Tuyết sởn da gà, ngửa mặt nhìn trời, tình huống gì đang xảy ra vậy? Này cũng thật sự quá vi diệu rồi. Ngước mắt nhìn hai nam chính còn lại, Ngôn Thần Duật và Âu Dương Thụy đang vừa uống rượu vừa quan sát một cách nhàn nhã. Diệp Tư Tuyết lúc này thật muốn chạy lại thô bạo giật cái đầu tóc vàng kim đẹp đến chói mắt của Ngôn Thần Duật mà hét to ‘Thanh mai trúc mã yêu anh bị ức hiếp mà còn đứng đực ra đó là sao hả?’ , còn các anh nữa ‘Dụ Thiên Minh, Âu Dương Thụy, Lãnh Ngạo chẳng phải lúc nãy các anh cũng hứng thú với cô ta hử? Sao không ra cứu mỹ nhân để lưu lại ấn tượng với người ta. Cơ hội trời cho thế mà’.
Diệp Tư Tuyết không biết đúng là bọn hắn có hứng thú với sự thay đổi của Lâm Nhược Nhu, nhưng chỉ là hứng thú không hơn không kém. Hứng thú không có nghĩa là yêu thích, nếu cứ hứng thú với thứ gì thì yêu thích cái đó thì quá sai lầm rồi. Cho nên sự việc diễn ra theo hướng này cũng rất dễ hiểu. Cũng không thể trách được cô, kiếp trước cô chỉ yêu mỗi Phong Vũ trong thầm lặng, cái quan niệm cứ ‘Hứng thú chắc chắn sẽ thành yêu’ của cô được học từ mấy cuốn tiểu thuyết này chứ đâu. Hazzz… tiểu thuyết ngôn tình là không thể tin được.
Dụ Thiên Minh coi cô là bạn gái, hắn đã định cô, trong bao năm qua có loại phụ nữ nào mà hắn chưa gặp qua. Khi gặp Diệp Tư Tuyết hắn đã có hảo cảm với cô, tuy chưa đến mức yêu thắm thiết, nhưng so với một Lâm Nhược Nhu xa lạ vẫn hơn.
Lãnh Ngạo cũng vậy, khi Diệp Tư Tuyết là vị hôn thê của hắn, trong nhận thức của hắn cô cũng là người của hắn. Người như hắn sẽ dễ dàng để người của mình bị bắt nạt sao? Câu trả lời đương nhiên là không.
Trong nhận thức của bọn hắn làm gì có chính nghĩa, làm gì có người tốt kẻ xấu. Thắng làm vua thua làm giặc, ai là người của mình thì đứng về phía người đó.
Bởi Diệp Tư Tuyết là bạn gái của Dụ Thiên Minh, là vị hôn thê của Lãnh Ngạo nên mới được hai người bọn hắn bảo vệ. Đổi lại nếu sự việc này xảy ra vào ngày hôm qua, hai người bọn họ chắc chắn sẽ đứng ngoài xem kịch như Ngôn Thần Duật và Âu Dương Thụy.
————————————————————————-
TÁC GIẢ: Ta chỉ đặt nhan đề thế thôi. Đừng áp dụng vào thực tế nhé!
Bởi vì….tiểu thuyết ngôn tình là không thể tin được :)))