Song Giới Mậu Dịch Nam Thần

Chương 170: Phiên ngoại 1: Sinh con (1)



Đường Hà liền cảm thấy Trầm Du không khả năng vĩnh viễn cũng không trở về, liền dựa vào người đàn ông này dính chặt lấy Chanh tử như vậy, nơi nào là một hai cái mâu thuẫn nhỏ có thể tách ra chứ? Quả nhiên chẳng bao lâu thấy hai người giống như sinh đôi dính liền đi cùng nhau, thậm chí còn tiểu biệt thắng tân hôn đặt vé máy bay chạy tới các nước đi nghỉ.

*tiểu biệt thắng tân hôn: ý nói hai người xa cách đã lâu nay gặp lại nhau thì tình cảm càng mặn nồng hơn cả lúc ban đầu

Lúc gặp lại lần nữa, Đường Hà phát hiện liền một ngày sau khi Trầm Du trở về, Chanh tử thế nhưng lập tức khôi phục tâm tình tốt.

Đường Hà cạn lời nửa ngày, lắc lắc đầu, cảm thấy người anh em này thật là hết cứu rồi: “Đức hạnh”.

Hai vị quán chủ của võ quán Trầm thị ghé qua, tuy rằng không phải là viện binh cố ý tới tiêu diệt động vật biến dị, nhưng chính phủ các nước vẫn như cũ cao hứng phấn chấn bố trí biểu ngữ điện từ chào đón, sẩm tối hôm nay sân bay Soris nước T chào đón một đám chính khách cao cấp, trước tám giờ một chuyến bay cuối cùng sau khi hạ cánh, mọi người nhón chân chờ mong nhìn một thanh niên và một thiếu niên mặc đồ đôi người yêu tay cầm tay trong cabin.

Thiếu niên tay phải bị nắm ở trong lòng bàn tay người đàn ông, môi có chút mất tự nhiên hơi sưng, khuôn mặt đỏ bừng, giống một trái đào chín.

“Cậu ta…….Còn trẻ hơn nhiều so với trong tưởng tượng”. Một quan chức nam nhướn mày, trong miệng phát ra một tiếng cảm thán, tuy rằng từng nhìn qua trong video truyền tới, nhưng xem hình ảnh quay lại là một chuyện, nhìn thấy người thật lại là một chuyện khác.

“Hai người đều rất  trẻ”. Quan chức nữ khó mà tin nổi, nhún vai, thần sắc hơi lộ vẻ đáng tiếc, nói: “Nếu không phải biết bọn họ đã tự mình kết làm chồng chồng, có lẽ con gái của Soris cũng sẽ không để ý trở thành bạn gái đêm nay của bọn họ.

“Tôi cược hai người này ở trên máy bay nhất định đã xảy ra cái gì”. Tất cả ánh mắt đăm chiêu của quan chức nữ xẹt qua môi của Lê Chanh, “Không nghĩ tới ở Trung Quốc cái loại quốc gia toàn dân trên cơ bản đều không ủng hộ đồng tính luyến ái sẽ xuất hiện một đôi người yêu như vậy……. Bọn họ tình cảm cũng thật  tốt”.

“Được rồi, giữ nguyên im lặng, bọn họ tới rồi”. Quan chức nam xua xua tay, bảo người bên cạnh ngừng nói chuyện, lập tức tiếng ong ong nhỏ rất nhiều.

Lê Chanh rất ít tham gia tiệc rượu, trước đó là bởi vì trong nhà nghèo khó không có cái điều kiện đó, sau đó là bởi vì vội vàng phát triển sự nghiệp, ngoại trừ đóng phim trước rồi sau đó tụ tập cần thiết, lúc khác cậu là không xuất hiện nhiều ở ở trên tiệc rượu, nhưng lúc này xuất ngoại nghỉ ngơi, tuy nói không liên quan quốc gia chuyện gì, nhưng cũng bởi vì vấn đề thân phận đại biểu cho thái độ của Trung Quốc, đồng ý yêu cầu của chính phủ trong nước, Lê Chanh tại tiệc rượu các nước tốt nhất vẫn là phải lộ mặt một chút.

Sao nữ quốc tế tới Soris giống như con bướm xuyên qua ở trong toàn trường, trợ lý theo tới lưu loát nói một hồi tiếng bản địa nước T, đối đối phó tiệc rượu rất có kinh nghiệm, Lê Chanh dứt khoát nếm qua một loạt bánh ngọt nhỏ, đồ ăn Trung Quốc quả thật cũng có mị lực so với đồ ăn của nước khác, nhưng đám bánh ngọt của nước ngoài tại tính nghệ thuật và phương diện mùi vị cũng không thỏa mãn bao nhiêu, Lê Chanh mỗi loại chỉ nếm một miếng, rất nhanh chọn lựa ra mấy chục loại bánh ngọt, chuẩn bị tìm nhà cung cấp sản xuất hàng loạt, vận chuyển tới Đại Châu giới xem có thích ứng thị trường được hay không?

“No rồi?”. Ánh mắt Trầm Du lóe lóe, thấy cậu bận rộn nửa ngày, rốt cục nhãn nhã rồi, mới ôm eo cậu kéo vào lòng, cúi đầu hôn hôn cằm của cậu, nhân tiện liếm bánh vụn dính dưới môi cậu.

Lê Chanh múc một muỗng bánh ngọt đút cho Trầm Du, sờ sờ bụng, cảm thấy được trong dạ dày không thoải mái, “Không ăn no, có thể là rất ngấy, ăn nhiều liền ăn không vô”.

“Anh xoa xoa cho em”. Người đàn ông cười tủm tỉm nói xong, lập tức tri kỷ ôm vợ tìm một góc ngồi xuống, thừa dịp khoảng trống lúc xoa bụng ăn đậu hủ, chỉ chốc lát sau liền biến thành thiếu niên tóc ngắn thở hồng hộc, Lê Chanh trợn tròn mắt nhìn xung quanh, xù lông dùng sức đẩy anh ta ra: “Xoa chỗ nào vậy hả? Bị người ta nhìn thấy thì sao?”.

“Không ai dám nhìn”. Trầm Du ôm không buông tay, trời biết từ lúc biết được hai người xuất ngoại du lịch cư nhiên sẽ có hai nhân viên trong nước bám theo, y rốt cuộc khống chế chính mình ra sao mới không ở nửa đường giải quyết sạch những người đó.

Đậu má, thế giới hai người liền bị phá hỏng rồi.

Đi theo bảo vệ cái gì?

Có y có mặt, Chanh tử còn cần người khác tới bảo vệ? Kể chuyện cười a!

Thực tế chẳng qua chính là dựa vào vũ lực của võ quán Trậm thị làm hậu thuẫn làm ngoại giao thôi!

Lê Chanh đối bá khí trắc lậu* của Trầm Du biểu lộ vẻ mặt hắc tuyến, “Đúng rồi, lần này sao lại tới tận lúc lên máy bay cũng không thấy bóng người của Đường Hà? Có phải anh làm gì với cậu ấy rồi hay không?”. Từ ngày Trầm Du trở về, Đường Hà liền vẫn châm chọc khiêu khích đối anh ta, cực kỳ gai mắt đối anh ta. Đừng nói là cường giả phi thăng cảnh, chính là một người thường cũng không nhất định nhịn được, cho nên vẫn không nhìn thấy Đường Hà, Lê Chanh vẫn cảm thấy Trầm Du làm cái gì rồi.

*bá khí trắc lậu: chỉ cá tính kiêu căng, độc đoán, là người cực nổi trội và tài năng xuất  và hơi xíu hoang dã

“Cậu ta bận việc riêng”. Trầm Du lơ đểnh nói.

Lê Chanh: “?”

Trầm Du cười xấu xa: “Mùa xuân của Bàn tử”.

Lê Chanh: “…..A? Cùng……. Cùng một chỗ cùng ai?”. Thiếu niên bị truyền bá không ít tư tưởng xấu ngây ngốc hỏi, anh em có bạn gái cậu đều không biết.

“Gale”.

Lê Chanh đầu óc chuyển một vòng lớn mới dò ra một người nào đó tên Gale trong ấn tượng: “…….!!!”. Cậu vẫn cho rằng Đường Hà thích em gái, a đậu mè! Chẳng lẽ là bị Gale bẻ cong!!

Cậu ngơ ngác hỏi ra.

“Ừ, đúng”. Trầm Du nheo mắt lại, nhớ tới xuân dược chính mình đặc chế một phen, quả nhiên giải quyết một cái phiền phức thật lớn. Kỳ thật giữa hai người này sớm liền ái muội  mập mờ rồi, còn xấu hổ cái gì chứ, nhanh chóng quấn lấy nhau cùng tắm rửa đi ngủ, đỡ phải Đường Hà tên mập đó cả ngày trông nom vợ y không rời tay.

Trầm Du dịu dàng hôn hôn hai má của thiếu niên tóc ngắn, “Bọn họ tình cảm chín muồi rồi, cùng một chỗ là khó tránh khỏi, người ngoài cũng đừng quản nhiều như vậy —— có muốn ăn sô cô la hình trái tim vị rượu hay không?”.

Lê Chanh cảm thấy có thể là chính mình ăn nhiều đồ ngọt, cả một buổi tối ngoại trừ đoạn thời gian ban đầu, đều có chút muốn ăn không tiêu. Lúc sắp kết thúc, bồi bàn bưng một phần phi lê cá xắt lắt đặc chế tới, nói là món của chủ nhà chuyên môn chuẩn bị cho khách.

Cầm nĩa ăn hai lát, còn chưa kịp nói tiếng cám ơn, trong dạ dày đã bắt đầu nổi lên phản ứng, nhất thời chạy tới toilet, ôm bồn rửa tay ối ra mấy ngụm nước chua như bị bệnh.

Toàn bộ buổi tiệc đều yên lặng.

Dĩa cá lát đó hoàn toàn cao nhất tác phẩm đỉnh cấp của bậc thầy xử lí, giá trị chế tạo cùng với trình độ sạch sẽ tuyệt đối đều trải qua chuyên gia nghiệm chứng, cứ như vậy còn có thể khiến khách trúng chiêu?

Vì thế đội ngũ của Soris bắt đầu hoảng sợ tưởng tượng tới chỗ không tốt, chẳng lẽ là người của nước khác trù tính hại chết quán chủ của võ quán Trầm thị trong khu vực của Soris, do đó giá họa nước T?

Hiện tại thực lực của Trung Quốc cũng không phải là trước kia, nhất là chỉnh thể thực lực của võ quán Trầm thị, hoàn toàn vượt lên trên nước T! Nếu như Lê Chanh thực ra chuyện gì, võ quán Trầm thị là sẽ không chịu để yên!

Lúc trước nữ quan chức ở sân bay còn một mảnh vân đạm phong khinh8  hoảng hốt rồi, nếu không phải còn giữ hình tường tại trước mặt người ngoài, chỉ sợ lúc này đã đã muốn ngồi xổm trên mặt đất khóc rống lên rồi. Ngoài ra mấy cô giá  nước nhà tuổi còn nhỏ chút bên cạnh đã không giữ được thần sắc rồi, chày xuống nước mắt bi thương: “……Anh anh”. (anh này là tiếng khóc đó).

*vân đạm phong khinh:chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi

Lê Chanh ghé vào trên người Trầm Du, lại ói ra hai ngụm nước chua, tuy rằng đi đứng hơi có chút suy yếu, tinh thần lại sảng khoái không ít, Trầm Du đút cho cậu một viên đan dược, thuận tiện xoa dạ dày cho cậu, dở khóc dở cười nói: “Đều luyện phách cảnh rồi còn sẽ bị bệnh?”.

“Hiển nhiên thể chất của người địa cầu và Đại Châu giới khác nhau”. Lê Chanh khôi phục chút tinh lực, Trầm Du nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu, lòng nghĩ có lẽ thể chất của người địa cầu quả thật khác biệt? Trầm Du cuối cùng vẫn là quyết định đưa đối phương đi bệnh viện kiểm tra toàn diện một phen.

Hơn nửa đêm trong một bệnh viện khu phố trung trâm đắt đỏ nhất của Soris tụ tập nhân vật chính trị gia bình thường tên TV cũng không xem được đầy đủ, bác sĩ tóc dài màu vàng kim nhạt đứng ở trước phòng khám bệnh đang cầm kết quả xét nghiệm nhìn hồi lâu, đẩy cửa ra đi vào, đánh mắt nhìn người thanh niên và người thiếu niên đang chờ. Trên mặt luôn luôn biểu cảm nghiêm cẩn lộ ra mỉm cười, gã đưa qua, tay phải xoa mắt: “Vị……. Tiên sinh này dạ dày không có bệnh, chính là mang thai”.

Trầm Du: “…….”.

Lê Chanh: “!!!!!”

“Hai vị không cần phải cảm thấy giật mình, dù sao chuyện đàn ông mang thai tuy rằng tỉ lệ cực nhỏ, nhưng mà không phải chưa bao giờ xuất hiện”. Bác sĩ tóc dài màu vàng kim nhạt cười nhìn cặp người yêu này, trong lòng không ngừng ca ngợi sự thần kỳ của Chúa trời, nói thật tuy rằng gã nghe nói qua chuyện đàn ông có thể mang thai, nhưng chân chính nhìn tận mắt vẫn là lần đầu tiên.

Không thể không khiến người ta cảm thán sự may mắn của hai vị nam giới trẻ tuổi này.

Có thể có một cái kết tinh tình yêu chân chính thuộc về đôi bên, đây là chuyện làm cho người ta hâm mộ cỡ nào.

Không nghĩ tới người nam tiếp nhận chuyện mang thai đều không phải là người thiếu niên mang thai, mà là người thanh niên bên cạnh, bác sĩ chỉ thấy trước mắt bóng người chợt lóe, tiếp theo tờ giấy trong tay đã bị người thanh niên đoạt qua, đối phương cầm hình chụp của đứa bé chưa thành hình, một tay nắm tay của người thiếu niên bên cạnh, trong giọng nói đan xen kinh hỉ: “Em yêu, nó thật đẹp”.

“Đùng nhìn”. Lê Chanh khống chế tâm tình thiếu chút nữa khóc ra, giơ tay cản trở tầm mắt của Trầm Du, bình tĩnh nói: “Tin em, anh yêu, bác sĩ lấy nhầm bệnh án rồi”.

Đậu mè!

Bố đây chính là bị dọa lớn rồi!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.