Sống Chung

Chương 73: Kết thúc️



Edit:Yann.

Beta: Đậu Xanh

Tưởng Uyển mang thai vào đầu mùa xuân năm thứ hai.

Phản ứng của cô có chút nghiêm trọng, không thể ngửi mùi dầu mỡ, vừa ngửi thấy sẽ nôn ra, chỉ có thể ăn đồ luộc, hơn nữa dù là đồ ăn nhiều nước, không bao lâu cũng sẽ nhổ ra.

Mang thai không đến hai tháng, cả người cô đã gầy guộc hẳn đi.

Văn Tẫn tạm ngừng phát sóng trực tiếp, mỗi ngày luôn nghiên cứu thực đơn với chuyên gia cố vấn khoa phụ sản, chỉ vì để Tưởng Uyển có thể ăn uống.

Không biết ba mẹ anh nghe từ đâu biết Tưởng Uyển đã hoài thai, hai người bọn họ tới đây mua nhà, mỗi ngày nấu chút đồ ăn đưa qua đây.

Hai người chuyển công tác, hằng ngày luôn bận rộn nấu đồ ăn đưa qua cho Tưởng Uyển.

Sau khi Tưởng Uyển mang thai, là Văn Tẫn xuống bếp.

Nhưng cô không ăn được đồ dầu mỡ, cho nên Văn Tẫn chỉ nấu canh suông, Tưởng Uyển ăn cái gì, anh cũng ăn cái đó.

Có đôi khi Tưởng Uyển sẽ vì buồn nôn mà khó chịu, vừa nhấc đầu, thấy anh còn gầy hơn cô, lại không nhịn được mỉm cười.

Văn Tẫn vẫn mộng du.

Nhưng mà lần này không lấy đồ trong tủ lạnh ra ném nữa, mà là thường xuyên đi vào phòng chuẩn bị cho con, sắp xếp gọn gàng lại đống đồ chơi trên giường.

Đối với đứa nhỏ này, giữa sự chờ mong, anh vẫn còn chút lo lắng.

Việc ăn uống của Tưởng Uyển bắt đầu từ từ tốt lên, cái gì cũng muốn ăn, ba mẹ Văn Tẫn thỉnh thoảng sẽ đưa đến nhà bọn họ, nhưng đến cửa cũng không vào.

Tưởng Uyển và Văn Tẫn đi dạo trong siêu thị, ngẫu nhiên sẽ gặp được bọn họ, cả hai rất vội vàng, đồ mua cũng chỉ có găng tay trong thực nghiệm và mấy cái ly.

Ngày Tưởng Uyển sinh con, ba mẹ Văn Tẫn cũng canh giữ trước cửa phòng sinh.

Văn Tẫn không dám chớp mắt nhìn chằm chằm phòng sinh, chờ tới khi bác sĩ ra, trán anh đã xuất hiện một tầng mồ hôi.

Bước chân cũng có chút phù phiếm.

Thân thể như mất khống chế, tay chân không nghe sai sử, âm thanh bên tai mờ mịt mông lung, anh mơ hồ nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

Nhưng lúc bác sĩ giao đứa trẻ cho anh, anh lại chần chừ không dám đưa tay ôm lấy.

Ba mẹ Văn Tẫn nhận lấy đứa bé, nói một tiếng cảm ơn với bác sĩ, sau đó thúc giục Văn Tẫn, “Mau đi xem Uyển Uyển thế nào rồi.”

Ý thức của Văn Tẫn lúc này mới quay lại, bác sĩ đã đẩy Tưởng Uyển ra, trên mặt cô ướt đẫm mồ hôi, hốc mắt đỏ hoe, giống như đã khóc, nhưng trên mặt cô đang mỉm cười, đáy mắt là một mảnh mềm mại.

Anh nắm lấy tay cô, hỏi, “Khóc?”

Tưởng Uyển cười gật đầu, “Có hơi đau.”

“Anh tra rồi, rất đau.” Anh hôn môi cô, “Xin lỗi, anh đã làm em khóc.”

Hốc mắt Tưởng Uyển lại đỏ bừng, cô nhẹ nhàng cắn bờ môi của anh một chút, “Được rồi, thế này là công bằng.”

Văn Tẫn nâng mặt cô, lại hôn hôn.

Đứa bé rất giống Văn Tẫn, cả người hồng hồng, chân tay bé xíu, Tưởng Uyển nhìn chằm chằm hồi lâu, vừa nhìn vừa cười, “Nhỏ quá đi, anh nhìn xem.”

Văn Tẫn nhìn, lại nhìn không ra giống anh chỗ nào, chỉ biết, thấy Tưởng Uyển ôm đứa nhỏ, trong ngực lại thấy thỏa mãn.

Cái loại cảm giác thỏa mãn bình an này làm nội tâm anh bình tĩnh một cách kỳ dị.

Tên của đứa bé là Văn Vĩnh An.

Lấy ý nghĩa là vĩnh viễn bình an.

Lúc bé mới biết bò, thích nhất là bò đến phòng Văn Tẫn, bò đến khoang chơi game.

Văn Tẫn thấy bé thích, cũng thường xuyên ôm bé ngồi trên ghế chơi game.

Mỗi lần anh phát sóng trực tiếp, đám fans mỗi ngày ở trên màn hình ríu rít khen Văn Vĩnh An đáng yêu, bọn họ chứng kiến Văn Vĩnh An từ lúc bò cho đến khi tự biết đi đường, cũng chứng kiến mấy ngày này, cuộc sống ân ái hàng ngày của Văn Tẫn và Tưởng Uyển.

Cuộc sống vẫn giống như trước kia, chỉ là Văn Tẫn và Tưởng Uyển có thêm một đứa con trai hoạt bát hiếu động—— khi Văn Vĩnh An ba tuổi, ở nhà trẻ đã thu nhận một bé trai, còn có một cô bạn gái nhỏ.

Văn Vĩnh An sẽ khóc sẽ cười sẽ quậy.

Không giống Văn Tẫn.

Văn Tẫn thường xuyên đứng trước cổng trường, cách song sắt, nhìn Văn Vĩnh An cười hihi haha chơi đùa với bạn bè, nhìn bé cười đôi mắt sẽ cong lên, cặp mắt kia rất giống Văn Tẫn.

Con ngươi đen nhánh.

Cười rộ lên rất đẹp.

Nhìn đứa bé, anh cảm thấy bản thân khi còn nhỏ cũng giống như những đứa trẻ khác.

Đoạn quá khứ kia, đã bị một màn này từ từ bao trùm.

Cánh tay bị ôm lấy, Văn Tẫn quay đầu, Tưởng Uyển dựa vào cánh tay anh nói chuyện với anh, bên cạnh là ba mẹ Văn Tẫn, hai người đã về hưu, thường xuyên sẽ ở phía xa nhìn theo phía sau Văn Vĩnh An.

Cổng trường mở ra.

Văn Vĩnh An cười lao tới, “Ba! Mẹ!”

Cậu bé vội vàng duỗi cẳng chân xông tới.

Giống hệt một viên đạn pháo nhỏ vọt vào trong lòng Văn Tẫn.

Văn Tẫn ôm lấy bé, đặt bé lên đầu vai, dùng tay trái đỡ lấy, tay phải nắm tay Tưởng Uyển đi về nhà.

Văn Vĩnh An ríu rít kể chuyện ở trường học, Tưởng Uyển bên cạnh dịu dàng hỏi.

Văn Tẫn yên lặng lắng nghe.

Ánh tà dương mờ nhạt mềm mại ở xa xa dừng trên một nhà ba người bọn họ.

Cuối cùng sinh mệnh của anh cũng hoàn chỉnh.

【Hoàn toàn văn.】


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.