Song Bích

Chương 42: Vãng sinh



Minh Hoa Chương nói đây là hiện trường hắn cố gắng hoàn nguyên hết mức sau khi hỏi thăm nhiều mặt. Minh Hoa Thường tạm thời cho rằng là, nàng đứng ở cửa, thử nhìn tòa công xưởng âm u quái đản, bày đầy con rối này dưới góc nhìn của hung thủ.

Trong phòng gần như hỗn độn, những con rối, công cụ, vật liệu tán loạn trên mặt đất, trung tâm của vòng hỗn loạn là một đường viền, trước đây không lâu có một thi thể nữ nằm ở đây, đáng tiếc nàng ấy đã biến mất một cách ly kỳ giống như chân tướng. Minh Hoa Thường quỳ một gối bên cạnh đường viền, nhìn chằm chằm vào mặt đất rỗng tuếch một lúc lâu, sau đó chậm rãi nhìn vòng quanh bốn phía bằng góc độ này.

Nhìn ra nơi này đã trải qua một trận đánh nhau kịch liệt, một cái bàn bị va đổ, những tác phẩm chưa kịp hoàn thành bên trên rơi rụng khắp nơi, đầu con rối đè giữa phần tay chân bị gãy, còn đang cười vô tri vô giác, nhìn qua khiến người ta vô cùng sợ hãi.

Minh Hoa Thường đứng dậy, nhìn từng cái tượng gỗ một, cuối cùng dừng ở trước bàn gỗ đựng đầy thuốc màu. Nàng xoay người nhìn xuống mặt đất, cách đó không xa có một vệt trắng rất quy luật, nhìn hình dáng thì có thể là có thứ gì được bày ở đó lâu ngày. Minh Hoa Thường lần tìm theo cái bàn, cũng phát hiện vết tích tương tự ở một góc hẻo lánh khác.

Nhìn qua thì cái bàn này từng bị thứ gì đó va vào, vị trí xê dịch hơn một tấc, vệt trắng mới là nơi chân bàn từng đè lên.

Minh Hoa Thường đảo qua mặt bàn, những đĩa thuốc màu trên đó được xếp song song, rậm rạp chừng năm mươi, sáu mươi loại, có một số màu sắc Minh Hoa Thường cũng không phân biệt được sự khác nhau. Rất nhiều bút rơi xuống đất, nhìn ngòi bút đều đã qua sử dụng.

Minh Hoa Thường quan sát rất chậm, một số lúc sẽ dừng lại rất lâu ở một góc. Giang Lăng chờ ở cửa, vừa lạnh vừa sợ, không nhịn được hỏi: “Nàng đang làm gì? Thần thần bí bí, sợ chết đi được.”

“Đừng nói chuyện.” Minh Hoa Chương khoanh tay đứng ở cửa, sau lưng là ánh sáng loang lổ, bóng cây chập chờn, nhưng hắn không hề bị ảnh hưởng, từ đầu tới cuối ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Minh Hoa Thường: “Để muội ấy nhìn.”

Giang Lăng xem như đã chịu phục, Minh Hoa Chương nói đến xem hiện trường, hóa ra là “nhìn” thật.

Minh Hoa Thường đắm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không biết thời gian trôi qua bao lâu. Đợi đến lúc nàng thoát ra khỏi dòng suy nghĩ kia, phát hiện đã trôi qua chừng một canh giờ, sao trời ngoài cửa sổ đã cao lên rất nhiều.

Minh Hoa Chương nhìn nét mặt của nàng, hỏi: “Thế nào rồi?”

Minh Hoa Thường khẽ ừm một tiếng, nói: “Muội đã vẽ ra được hình dáng đại khái của hung thủ. Nhưng điều kiện tiên quyết đây là hiện trường do chính hung thủ để lại. Muội không biết những thứ nào là mọi người từng chạm qua, vết tích nào là do đạo sĩ tạo thành, chỉ có thể cố gắng loại bỏ điểm nhiễu loạn, mọi người cũng không cần tin hết.”

Minh Hoa Chương gật đầu: “Được.”

Giang Lăng càng mờ mịt, khó hiểu hỏi: “Rốt cuộc thì hai người đang làm gì?”

Hắn chưa nói xong đã bị Nhậm Dao huých mạnh cùi chỏ vào bụng. Hắn đau đến cong người, Nhậm Dao lạnh lùng lườm hắn một cái: “Chỉ có ngươi nói nhiều. Hoa Thường muốn nói chuyện, ngươi nghe là được.”

Minh Hoa Thường không chú ý tới động tĩnh bên cạnh, ánh mắt nàng trầm lắng tĩnh mịch, giống như đổi thành người khác, chậm chạp đi lại trong công xưởng, quen thuộc mơn trớn mỗi một món đồ đầy trân trọng: “Hung thủ là một người hiểu công xưởng rất rõ, cũng rất có tình cảm. Nơi này nhìn như từng xảy ra tranh đấu, tất cả mọi thứ đều bị phá hỏng đến nát bét, nhưng những con đao khắc, công cụ này cũng không thực sự bị hư hao, trên mũi dao không có dấu vết bị va chạm đập đánh. Con rối nhìn như rơi lả tả trên mặt đất, nhưng vải vóc bên trên chỉ bị vò thành một đống, chưa từng xuất hiện vết rách hay cắt đứt. Hơn nữa linh kiện của con rối vừa khéo là bị tách ra một cách hoàn chỉnh, những khớp nối đầu chốt lẽ ra là dễ dàng bị phá hỏng nhất, thế nhưng mọi người nhìn xem, mỗi một cơ quan đều vẫn hoàn chỉnh, nhìn sơ qua như là có người dỡ chúng ra, nhẹ nhàng đặt xuống đất.”

Theo Minh Hoa Thường chỉ ra, Giang Lăng phát hiện quả thật là như vậy. Giang Lăng nhíu mày: “Hung thủ là người của Ngỗi gia, tất nhiên bọn họ sẽ không xuống tay quá mức ở công xưởng nhà mình. Với lại Ngỗi Bạch Tuyên là nữ tử, nói không chừng sức lực của nàng ấy không bằng đối phương, nhanh chóng bị khống chế, cho nên mức độ hư hỏng mới không lớn.”

“Không chỉ vậy.” Minh Hoa Thường đi đến cạnh bàn đặt thuốc màu, nói: “Nơi này cách thi thể gần như vậy, hơn nữa bốn chân bàn đều từng di chuyển, suy đoán ban đầu của ta là, cái bàn này bị đụng tới trong quá trình giết người. Có khi là chân của Ngỗi Bạch Tuyên đạp lên chân bàn, đẩy cái bàn ra hơn một tấc.”

“Đúng vậy.” Giang Lăng chỉ xuống đất, nói: “Bút đều đã rơi thành thế này, chắc chắn là bị đạp.”

Minh Hoa Chương hơi nhíu mày, hắn nhìn lướt qua vị trí thi thể và cái bàn, sắc mặt chậm rãi trầm xuống.

Minh Hoa Thường tiếp tục nói: “Có thể làm bút rơi xuống mặt đất, có thể thấy được cường độ chấn động không nhỏ, thế nhưng mọi người nhìn xem những hộp thuốc màu này đi, mỗi một cái đều đậy kín nắp, không có cái nào bị nghiêng đổ. Nhậm tỷ tỷ, lúc tỷ lau bàn trang điểm thì sẽ làm thế nào?”

Nhậm Dao âm trầm nói: “Ta không có bàn trang điểm.”

Minh Hoa Thường nghẹn họng, tự mình nói tiếp: “Nếu như là son phấn ta vừa mua, lúc nha hoàn dọn dẹp bàn trang điểm, chắc chắn ta sẽ bảo các nàng đóng kín nắp hộp son phấn, tuyệt đối không được rơi vãi ra ngoài. Đương nhiên, loại lời này cũng không cần đến ta dặn dò, phần lớn nữ tử đều không thể thấy được cảnh thuốc màu vãi ra ngoài, không liên quan gì đến tiền bạc cả, chỉ vì sau đó thu dọn sẽ rất phiền phức.”

Giang Lăng ngây ngẩn cả người, không rõ vì sao hỏi: “Cho nên, chuyện này có liên quan gì?”

Minh Hoa Thường trợn mắt lườm Giang Lăng một cái, vậy mà nàng lại có ý định dạy dỗ Giang Lăng, nàng thật là ngu ngốc. Minh Hoa Thường trực tiếp kết luận: “Cho nên, ta suy đoán hung thủ là nữ tử, tuổi khoảng mười lăm đến bốn mươi tuổi, ngón tay linh hoạt, đã làm quen nghề mộc, sức lực hẳn không yếu. Có lẽ nhìn nàng ta lôi thôi lếch thếch, nhưng chắc chắn nàng ta vô cùng yêu quý, hiểu rõ con rối, có thể thành thạo tháo dỡ chốt mộng và khớp nối của con rối. Có lẽ nàng ta rất buồn khổ, cô độc, chắc chắn trước khi nàng ta hành hung vừa gặp phải đả kích lớn, cho nên nàng ta muốn báo thù ai đó. Nàng ta cố ý phá hoại công xưởng, nhưng lại không đành lòng thật sự làm hại con rối, cho nên chỉ tháo dỡ chúng nó rồi ném đi, cũng không làm ra tổn thất nào không cách nào sửa chữa.”

Giang Lăng hoàn toàn ngây dại, một lát sau mới thần bí hỏi: “Ngươi quen hung thủ à?”

Nhậm Dao thật sự là không nhịn nổi nữa, đẩy Giang Lăng ra: “Cút xa một chút, đừng cản đường. Chuyện khác ta có thể hiểu được, nhưng sao muội đoán ra được tuổi của nàng ta?”

Minh Hoa Thường thở dài: “Bởi vì hiện trường từng bị phá hoại quá nhiều lần, ta không dám xác định dấu vết nào là do hung thủ để lại, chỉ có thể cố gắng mở rộng phạm vi. Giới hạn độ tuổi vốn nên co lại nhỏ hơn một chút. Thấp nhất là mười lăm tuổi là bởi vì nữ hài tử nhỏ tuổi hơn thì không có sức lực đẩy được cái bàn to như vậy, giới hạn cao nhất là bởi vì sau khi con người vượt qua tuổi bốn mươi thì ánh mắt sẽ yếu dần, rất khó phân biệt ra được màu sắc phức tạp như vậy trong thời gian ngắn.”

Giang Lăng còn đang kinh ngạc thán phục: “Thật hay giả? Ngươi chỉ nhìn những thứ này đã có thể đoán được hung thủ là người như thế nào? Những điều này không phải là ngươi bịa bừa ra chứ?”

Nhậm Dao cũng cau mày, lòng hơi chần chờ: “Minh Hoa Thường, hình dung của muội với hung thủ là thật chứ? Nếu như bắt nhầm người thì chính là làm lỡ cả đời người ta đấy. Sao một nữ tử lại có thể có sức giết người, có phải là muội nói sai rồi không?”

“Không.” Minh Hoa Thường rất chắc chắn điều này: “Nàng ta chắc chắn là nữ nhân.”

Nhậm Dao và Giang Lăng còn đang do dự, Minh Hoa Chương đã bất ngờ xoay người, bước nhanh ra cửa. Không biết tôi tớ của Ngỗi gia bị đánh ngất xỉu đã tỉnh lại từ lúc nào, đang ra sức vặn vẹo. Minh Hoa Chương “keng” một tiếng rút đao ra, lưỡi đao trắng như tuyết đặt ngang trên cổ hắn, tôi tớ thoáng cái không dám động đậy.

Minh Hoa Chương lạnh lùng nói: “Ta không định giết ngươi, nhưng nếu như ngươi không biết tốt xấu, ta dám cam đoan trước khi ngươi hô lên thành tiếng thì đầu của ngươi đã rơi xuống đất rồi.”

Nô bộc nức nở gật đầu, không dám nghi ngờ Minh Hoa Chương chút nào. Hắn không hiểu binh khí, cũng có thể cảm giác được ánh đao sắc lạnh như tuyết của chuôi đao này, nhuệ khí bức người, nghĩ đến việc gọt vàng cắt ngọc cũng không nói chơi. Hơi lạnh trên thân đao đã thấm vào trong mạch máu của hắn, hắn không hề muốn nếm thử xem lưỡi đao này có bén hay không.

Minh Hoa Chương thấy hắn biết điều, bèn buông miệng hắn ra, hỏi: “Những lời vừa nói bên trong ngươi cũng nghe được đúng không? Người như vậy, ngươi biết không?”

Cuối cùng nô bộc cũng có thể hô hấp một cách thuận lợi, hắn há to miệng, hít mạnh một hơi, run rẩy nói: “Người mà vị nữ hiệp bên trong tả, không phải là nhị… nhị nương tử ư?”

Giang Lăng và Nhậm Dao đi qua, nghe được lời nô bộc nói đều ngây cả người: “Gì cơ?”

Rõ ràng Ngỗi Bạch Tuyên đã chết, sao hung thủ có thể là nàng ấy được?

Chính nàng ấy tự giết bản thân?

Minh Hoa Thường đi ở cuối cùng, nghe vậy không giật mình chút nào: “Quả nhiên giống với suy đoán của ta. Chúng ta suy đoán là ai giết nàng ấy lâu như vậy, vậy nếu như không có ai giết nàng ấy, tất cả đều là nàng ấy tự biên tự diễn thì sao?”

Giang Lăng và Nhậm Dao ngây dại, một lúc lâu cũng không thể phản ứng lại cú xoay ngược này. Sắc mặt Minh Hoa Chương vô cùng khó coi, hắn biết chuyện Ngỗi gia làm con rối theo yêu cầu, cũng biết Ngỗi Bạch Tuyên mới thật sự là thợ thủ công cao tay. Cho nên khi hắn nghe được việc Ngỗi Bạch Tuyên tử vong một cách ly kỳ, thi thể còn không biết tung tích thì phản ứng đầu tiên chính là nàng ấy bị người diệt khẩu.

Hắn bị ấn tượng ban đầu ảnh hưởng, dẫn tới việc phạm phải sai lầm lớn như vậy.

Hắn hẳn nên nhìn thấu từ sớm. Nếu như Ngỗi Bạch Tuyên thật sự bị người đâm vào động mạch cổ thì không phải là máu chảy ra, mà là phun ra ngoài. Nhưng người hôm đó từng nhìn hiện trường lại nói, bọn họ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Ngỗi Bạch Tuyên nằm trên mặt đất, trên cổ còn đang chảy máu.

Máu chảy ra là máu thật, nhưng người nằm dưới đất lại không phải người thật. Đó là con rối do Ngỗi Bạch Tuyên làm ra!

Mặt Minh Hoa Chương lạnh như ngọc, đôi mắt giống ngọn lửa âm u trên cánh đồng tuyết, lạnh giọng nói: “Người đâu, không cần ẩn nấp, đi bắt Ngỗi Mặc Duyên, Ngỗi Chu Nghiễn và hoa nô.”

Người mặc đồ đen nhận mệnh rời đi, trong chớp mắt ngoại trừ nô bộc của Ngỗi gia bị trói trên mặt đất ra thì cũng chỉ còn lại ba người Minh Hoa Thường, Giang Lăng, Nhậm Dao. Giăng Lăng mờ mịt nhìn ngắm bầu trời đêm trống trải, nói: “Ta nghe sót lời nào à? Sao lại đến một bước này rồi? Ba người đã này làm gì vậy?”

Minh Hoa Thường rất ung dung, những việc nàng có thể làm đều đã làm xong rồi, còn lại thì đành dựa vào những người khác. Minh Hoa Thường xoay xoay bả vai hơi đau nhức, bâng quơ nghĩ: “Bọn họ làm gì thì để bọn họ tự nói đi. Quả nhiên ta cần phải hoạt động nhiều, mới ngồi xổm một lát đã đau lưng rồi.”

Nhậm Dao nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngỗi Mặc Duyên là người đầu tiên nhìn thấy thi thể, Ngỗi Chu Nghiên luôn miệng nói mình nhìn thấy hồn ma của Ngỗi Bạch Tuyên, mối quan hệ giữa hoa nô và Ngỗi Bạch Tuyên còn chưa rõ, nhưng ông ta vô cùng quan tâm nàng ấy. Nếu như Ngỗi Bạch Tuyên không chết thật, vậy thì chắc chắn là ba người này đang nói dối. Thế nhưng, tại sao không bắt Ngỗi Nghiêm Thanh? Cho dù thế nào thì Ngỗi Nghiêm Thanh cũng không thoát khỏi liên can.”

Minh Hoa Thường cười hàm súc, nói khẽ gần như không thể nghe thấy: “Có thể là vì đã có người ra tay với ông ta rồi.”

Bóng đêm âm u, cây hòe ngoài cửa sổ vang lên xào xạc, chiếu vào trên giấy dán cửa sổ giống như móng vuốt của hàng trăm con quỷ đang lôi kéo, điên cuồng muốn tóm lấy thứ gì. Một bóng đen đang lục tung trong phòng, gần như đã nhấc cả gạch lên lục soát một lần. Cuối cùng, người đó sờ tới một miếng gạch ngầm, đè xuống, một ô vuông bí mật xuất hiện trước mặt hắn.

Người đó lấy ống gỗ trong đó ra, run rẩy mở ra, nhìn thấy một bản vẽ tỉ mỉ tường tận.

Cho dù trong đêm tối cũng có thể nhìn thấy ánh mắt của người đó sáng lên, giọng nói mừng rỡ như điên: “Ta tìm được rồi, cuối cùng ta…”

Người đó chưa nói xong, chỉ cảm thấy sau gáy đau xót, lập tức xiêu vẹo ngã xuống đất.

Tạ Tế Xuyên nhảy từ trên xà ngang xuống, tức giận chuyển động cánh tay, hạ mình hàng quý nhặt tờ giấy kia lên từ tay Ngỗi Nghiêm Thanh: “Đồ vô dụng, sáu ngày, cuối cùng ngươi cũng tìm được. Theo dõi thật sự không phải là chuyện để người làm mà. Quả nhiên là Cảnh Chiêm có thù với ta mà, tại sao lần nào cũng phân cho ta loại việc như thế này?”

Không thể đốt đèn, Tạ Tế Xuyên chỉ có thể mượn tia sáng mỏng manh kiểm tra bản vẽ. Hắn xuất thân từ Tạ thị, cực giỏi thư họa, nhanh chóng nhận ra đây là bản vẽ gốc, cũng không phải là vẽ phỏng lại.

Tạ Tế Xuyên cất bản vẽ đi, lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng kêu của chim Đỗ Quyên, ba ngắn một dài.

Đây là ám hiệu liên lạc của Huyền Kiêu Vệ, Tạ Tế Xuyên đẩy cửa sổ ra, người bên ngoài thấy thế cũng không ẩn núp nữa. Minh Hoa Chương đi tới, hỏi: “Người đâu?”

Tạ Tế Xuyên chỉ ra đằng sau: “Ngất rồi.”

“Đồ đâu?”

“Đương nhiên là đã tới tay.” Tạ Tế Xuyên ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Bốn ngày sau, không đúng, ba ngày sau chính là đại điển sắc phong Thái tử, cho dù ngươi chờ được thì ta cũng không dám chậm trễ nữa.”

“Ngươi lấy được là được.” Minh Hoa Chương nói: “Nhưng có bản vẽ hay không đều không quan trọng, người làm con rối vẫn còn sống. Ta tới đây là để nhắc nhở ngừng hành động, may mà ngươi nhanh một bước, đã lấy được.”

Tạ Tế Xuyên nhíu mày: “Tình huống thế nào?”

Minh Hoa Chương khẽ than: “Lần này là sai lầm của ta, ta vào trước là chủ, cho rằng Ngỗi Bạch Tuyên đã bị diệt khẩu. Thật ra vụ án giết người này chỉ là nàng ta tự biên tự diễn, chúng ta lại bị nàng ta lừa lâu như vậy.”

Tạ Tuyến Xuyên ngoài ý muốn nhướng mày, hắn không tin lắm, nhưng hình như chỉ có một loại khả năng đó: “Nhóm người muội muội của ngươi điều tra ra?”

Minh Hoa Chương gật đầu, không e dè thừa nhận. Tạ Tuyến Xuyên lại lần nữa cảm thấy bất ngờ, hắn quay đầu nhìn về phía bóng người ngã trên mặt đất kia, hỏi: “Người này thì làm thế nào bây giờ, giữ lại?”

Lúc trước bọn họ không biết Ngỗi Bạch Tuyên còn sống, chỉ có thể giữ Ngỗi Nghiêm Thanh, ý đồ lấy được bản vẽ con rối từ trong tay ông ta. Hiện tại Tạ Tế Xuyên biết được người chế tác vẫn sống, vậy thì bản vẽ và kẻ lừa đời lấy tiếng này đều không còn giá trị lợi dụng.

Minh Hoa Chương nói: “Cứ giữ lại đã, dẫn đến công xưởng, còn có vài câu muốn hỏi ông ta.”

Ngỗi Mặc Duyên còn đang ngủ, bất thình lình bị một cái khăn che miệng lại, còn chưa làm rõ tình hình đã bị kéo ra khỏi ổ chăn, áp tải ra ngoài phòng.

Miệng hắn ta bị chặn lại, hoàn toàn không nhìn thấy dung mạo và hình dáng của người sau lưng, chỉ có thể cảm giác đối phương mặc một bộ đồ màu đen, hoàn toàn không có ý nói chuyện. Suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong đầu hắn ta chính là xong rồi, hắn ta sắp bị diệt khẩu.

Lòng tham của sư phụ vẫn rước lấy cho bọn họ họa sát thân.

Ngỗi Mặc Duyên hoàn toàn nản lòng bước trong bóng đêm. Việc đến trước mắt, hắn ta chỉ cảm thấy bình tĩnh, chỉ tiếc là không gặp được Chu Nghiễn, không biết nàng có thể trốn qua một kiếp này không.

Đang nghĩ ngợi, Ngỗi Mặc Duyên bị đẩy vào trong một cánh cửa, vừa ngẩng đầu đã gặp được người hắn nhớ mong. Lúc này miệng Ngỗi Mặc Duyên được bỏ ra, hắn ta vừa khôi phục tự do thì lập tức lao về phía Ngỗi Chu Nghiễn.

“Sư muội!”

Ngỗi Chu Nghiễn nhìn thấy hắn ta, cũng không nhịn được khóc thành tiếng: “Sư huynh…”

Sư huynh muội hai người ôm đầu khóc rống, Minh Hoa Chương không có kiên nhẫn chờ bọn họ khóc xong, một tay hắn cầm vỏ đao, gõ gõ mặt đất, nói: “Đủ rồi. Nếu như các ngươi trả lời thẳng thắn, ngày sau còn có cơ hội ở bên nhau, nhưng nếu như không biết điều, vậy thì những giọt nước mắt còn lại cũng không ngại đến đường Hoàng Tuyền rồi khóc.”

Ngỗi Mặc Duyên cả gan ngẩng đầu, nhìn thấy có rất nhiều người mặc đồ đen tựa như bóng ma đứng xung quanh, trên mặt họ đeo mặt nạ che nửa khuôn mặt, vẻ mặt lạnh lùng chết lặng, giống như u linh.

Mà nam tử mặc đồ đen trước mặt Ngỗi Mặc Duyên có dáng người vô cùng cao gầy, nửa bên cằm hắn lộ ra lạnh lùng như ngọc, bờ môi mỏng đẹp đẽ, khiến cho người ta không nhịn được tò mò về hình dáng nửa khuôn mặt còn lại của hắn. Tướng mạo hắn nhìn tuấn tú, nhưng khi rũ mắt lại giống con sói cô độc trên cánh đồng tuyết, ưng bạc trên sông băng, uy thế tử vong đè xuống như núi.

Nam tử này chưa nói một lời, nhưng Ngỗi Mặc Duyên lập tức chắc chắn rằng hắn là thủ lĩnh của đám người này.

Ngỗi Mặc Duyên cứng đầu nói: “Các ngươi là ai, dám tự ý xông vào nhà dân? Không sợ bị quan phủ truy cứu sao?”

Đối với câu này Minh Hoa Chương chỉ cười khẽ một tiếng: “Các ngươi làm gì, chính mình không rõ ư, còn dám nhắc tới quan phủ?”

Ngỗi Mặc Duyên nghẹn lại, vẫn cố chống cự: “Ai làm kẻ đó chịu, sư muội ta chưa từng hỏi đến việc làm ăn trên phương diện này. Có chuyện gì các ngươi đến tìm ta, thả nàng ra.”

“Được, vậy thì ta hỏi một chuyện mà các ngươi đều biết.” Trong tay Minh Hoa Chương nắm hoành đao, chậm chạp đi vòng quanh trước mặt Ngỗi Mặc Duyên và Ngỗi Chu Nghiễn, lúc đi vòng tới sau lưng bọn họ, hắn bỗng nhiên nói: “Ngỗi Bạch Tuyên còn sống.”

Hắn rõ ràng chú ý tới Ngỗi Mặc Duyên, Ngỗi Chu Nghiễn đều rụt người lại, Minh Hoa Chương lập tức biết mình đã đoán đúng.

Hắn thật là ngu xuẩn, vậy mà lại phạm phải sai lầm nông cạn như vậy, còn cần Minh Hoa Thường chỉ ra chỗ sai.

Minh Hoa Chương nói tiếp: “Ngày đó ngươi đến đưa cơm cho Ngỗi Bạch Tuyên, sau khi cưỡng ép phá cửa, những người khác nhìn thấy Ngỗi Bạch Tuyên nằm trên mặt đất cũng không dám tới gần, nhưng chỉ có ngươi tiến lên xem xét. Tất nhiên ngươi đã nhìn ra đó là một con rối có thể dùng giả đánh tráo, nhưng ngươi không lộ ra, mà là quyết định phối hợp nàng ta, công bố nàng ta đã chết.”

Cơ thể Ngỗi Mặc Duyên hoàn toàn cứng đờ. Minh Hoa Chương đi đến sau lưng Ngỗi Chu Nghiễn, sống lưng Ngỗi Chu Nghiễn căng cứng, giống như đã cảm giác được cảm giác lạnh lẽo của hoành đao đã leo lên cổ nàng.

“Về phần ngươi thì càng vụng về. Con rối của Ngỗi gia bắt đầu chạy loạn, bí mật truyền ra tiếng gió nói con rối bị quỷ điều khiển, có một con rối cầm đao xuất hiện trước đầu giường ngươi thì có thể là thật, có thể là trùng hợp, nhưng từ đó về sau ngươi lại có thể nhìn thấy ma quỷ. Ngươi nhiều lần diễn kịch trước mặt mọi người, nói ngươi thấy được hồn phách của Ngỗi Bạch Tuyên. Ai sẽ nghi ngờ một nữ tử có mối thù tình cảm với Ngỗi Bạch Tuyên chứ? Tất cả mọi người tin vào lời nói dối của ngươi.”

Cơ thể Ngỗi Chu Nghiễn khẽ run rẩy, mà lúc này, rốt cuộc Minh Hoa Chương cũng đi đến trước mặt nàng. Ngỗi Chu Nghiễn giống như đã mất đi quyền khống chế cơ thể, cứng đờ cúi thấp đầu, trong tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy một đoạn vạt áo màu đen thêu chim ưng và ủng da sạch sẽ.

“Ta rất tò mò, tại sao?”

Ngỗi Chu Nghiễn cắn môi, cũng không chịu nói. Minh Hoa Chương thở dài một tiếng, nói: “Ta đã cho ngươi cơ hội.”

Hắn chậm rãi rút đao, ánh đao như tuyết, dường như cả gian phòng cũng được chiếu sáng lên. Hắn rút đao rất chậm, vung đao lại rất nhanh, lưỡi đao sắc lạnh như bông tuyết trực tiếp chém về phía cần cổ thon gầy của Ngỗi Chu Nghiễn.

Biến cố xảy ra không hề có điềm báo trước, tất cả mọi người lấy làm kinh hãi, trong phòng và ngoài phòng bất ngờ truyền đến hai tiếng kêu chói tai: “Đừng.”

Một tiếng là Ngỗi Mặc Duyên, một tiếng khác…

Minh Hoa Thường núp ở sau đám người quay người lại, nhìn ra ngoài.

Một nữ tử dáng vẻ chật vật xuất hiện ở cửa, khuôn mặt nàng ấy chỉ có thể được gọi là phổ thông, toàn thân trên dưới chỉ có đôi mắt có thể coi là sáng trong, hơi tăng thêm vài phần. Giờ phút này nàng ngã ngồi trên mặt đất, ngay cả đôi mắt kia cũng đã ảm đạm.

Minh Hoa Chương không tỏ ra ngạc nhiên chút nào, thu đao, tuy là đặt câu hỏi nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn: “Ngỗi Bạch Tuyên?”

Tất cả đều như Minh Hoa Chương đã đoán trước, hắn rút đao rất chậm, chính là để chừa lại thời gian cho Ngỗi Bạch Tuyên giãy giụa, mà cuối cùng bỗng nhiên hạ đao, thì là thừa dịp lòng áy náy của nàng ấy mạnh nhất để kích thích nàng ấy, khiến tình cảm của nàng ấy vượt qua lý trí, xúc động vượt qua tự vệ, chạy đến tự thú.

Chỗ ở của Ngỗi gia lớn như vậy, xung quanh lại toàn là cây, muốn lục soát nhà mà không làm cho Chấp Kim Ngô chú ý tới thì quá phiền toái. Tốt nhất là có thể khiến nàng ấy chủ động bước ra.

Minh Hoa Chương tra đao vào vỏ, bảo đao lạnh lẽo, tra vào bao phát ra tiếng ngâm réo rắt. Minh Hoa Chương nói: “Quả nhiên ngươi không chết. Ngỗi Bạch Tuyên, ngươi có dính líu tới tội lớn, còn có lời gì để nói?”

Tâm lý của Ngỗi Chu Nghiễn cuối cùng cũng bị đánh tan, hu hu khóc thành tiếng: “Tỷ đã chạy thoát, quay về làm gì?”

Nhìn qua Ngỗi Bạch Tuyên cũng không cảm kích: “Cần ngươi giả vờ tốt bụng gì chứ, giả vờ giả vịt.”

“Suýt nữa quên mất ngươi.” Minh Hoa Chương không nhanh không chậm đi đến ghế trên, vén áo ngồi xuống, thong dong nói: “Nếu như Ngỗi Bạch Tuyên chạy tội thì về tình còn có thể xem xét, vậy tại sao ngươi lại muốn giúp nàng làm nghiệt?”

Hốc mắt Ngỗi Chu Nghiễn chảy xuống hai hàng nước mắt, khóc không thành tiếng nói: “Ta hi vọng tỷ ấy được như ước nguyện.”

Không thể nghi ngờ, đây là lý do này khiến tất cả mọi người đều giật mình. Nhậm Dao dựa lên cửa, ôm tay nhìn đằng trước, Giang Lăng càng ngày càng không nghe hiểu, lặng lẽ hỏi Minh Hoa Thường: “Ý của nàng ta là gì?”

Minh Hoa Thường thầm thở dài. Ban đầu lúc nghe thấy vụ án con rối bị quỷ điều khiển ly kỳ này, tất cả bọn họ đều suy đoán bằng suy nghĩ ác ý, liệt kê ra rất nhiều loại tình huống có thể xảy ra. Nhưng chỉ có duy nhất một thứ mà bọn họ bỏ sót, nếu lòng người là thiện thì sao?

Ngỗi Mặc Duyên che giấu tình huống của thi thể, không phải là vì ném đá giấu tay. Ngỗi Chu Nghiễn ban ngày thấy ma, không phải vì có tật giật mình. Hành tung của hoa nô kỳ lạ, cũng không phải thấy sắc nảy lòng tham.

Đây chẳng qua là thiện ý đơn thuần nhất của lòng người. Nàng ấy sống đã đủ khổ rồi, bọn họ đều hi vọng nàng toại nguyện.

Vào khoảnh khắc Ngỗi Mặc Duyên nhìn thấy con rối đã đoán được Ngỗi Bạch Tuyên muốn giả chết, thế nhưng hắn ta không vạch trần, bởi vì hắn ta cũng thương tiếc vị sư muội cói vận mệnh nhiều thăng trầm này… Cũng chính là nữ nhi của vị sư bá trước của hắn ta. Nếu như năm đó những người bề trên không hề có những suy nghĩ xấu xa kia, bọn họ vốn nên là thanh mai trúc mã.

Ngỗi Mặc Duyên đuổi hết hạ nhân sau lưng đi, chính là sợ có người phát hiện mánh khóe trên thi thể. Không đợi hắn ta nghĩ kỹ nên làm thế nào thì thi thể đã mất tích.

Thật ra chuyện này làm rất dễ, người bình thường nhìn thấy người chết thì đều sẽ hoảng sợ, chạy trốn theo bản năng, bản thân Ngỗi Bạch Tuyên chỉ cần trốn trong công xưởng, chờ sau khi người bên ngoài bị thi thể dọa chạy tán loạn thì nàng lại tháo dỡ con rối thành từng khúc, tùy tiện ném trong đống con rối, là có thể “biến mất” mà thần không biết quỷ không hay.

Dù sao thì tốt nhất để cách che giấu một chiếc lá, chính là đặt nó trong rừng rậm. Đống con rối âm u kỳ lạ, ngoài người chế tác là nàng ra thì còn có ai dám nhìn kỹ?

Sau đó Ngỗi Bạch Tuyên thừa dịp hỗn loạn chạy ra công xưởng, khắp Ngỗi gia đều là rừng cây và phòng ốc bỏ trống, cũng không khó tìm chỗ ẩn náu. Nàng mượn sự hiểu biết của mình với Ngỗi gia và con rối, đặt con rối ở từng nơi, chế tạo biểu tượng giả dối là con rối sống.

Trong đó đối tượng trả thù trọng điểm của nàng… Ngỗi Chu Nghiễn, dường như rất dễ bị hù dọa. Không bao lâu, tinh thần Ngỗi Chu Nghiễn đã thất thường, điên điên khùng khùng nói mình nhìn thấy ma.

Thật ra cũng không phải là thủ đoạn dọa người của Ngỗi Bạch Tuyên cao siêu cỡ nào, mà người trong cuộc không muốn vạch trần thôi. Mặc dù Ngỗi Mặc Duyên không nói cho Ngỗi Chu Nghiễn biết tình hình thực tế, nhưng Ngỗi Chu Nghiễn nhìn những dấu vết để lại trong phủ, cũng không khó để đoán ra chân tướng.

Nếu như lúc này nàng ta đi tố cáo với sư phụ, vậy thì nàng ta có thể vĩnh viễn giải quyết kẻ tình địch là Ngỗi Bạch Tuyên.

Thế nhưng Ngỗi Chu Nghiễn không làm vậy.

Nước mắt Ngỗi Chu Nghiễn rơi như mưa, bụm mặt nói: “Sư phụ và sư huynh đều không nói cho ta, thật ra ta có thể cảm giác được. Thái độ của sư phụ đối với tỷ ấy rất kỳ lạ, chẳng biết tại sao trên người tỷ ấy thường xuyên sẽ xuất hiện vết bầm tím. Khi tỷ ấy bỏ con rối vào trong phòng ta, thật ra ta đã tỉnh rồi. Lúc ấy ta kinh hồn táng đảm nghĩ có phải tỷ ấy muốn đâm ta một dao không, nhưng tỷ ấy chỉ nhét dao vào trong tay con rối, đặt con rối đối diện với ta. Rốt cuộc thì tỷ ấy đã phạm phải sai lầm gì chứ? Ác ý lớn nhất của tỷ ấy chẳng qua cũng chỉ là hù dọa ta một chút. Cho nên ta bèn nghĩ, nếu như đây là nguyện vọng của tỷ ấy, để “Ngỗi Bạch Tuyên” chết, còn tỷ ấy sống rời khỏi sự khống chế của sư phụ. Vậy thì ta sẵn lòng để tỷ ấy toại nguyện.”

Khuôn mặt Nhậm Dao lộ ra vẻ xúc động, mũi chua xót, lặng lẽ nhìn qua nơi khác. Giang Lăng nghĩ tới rất nhiều khả năng ly kỳ, đen tối, nhưng lại không ngờ rằng nguyên nhân thật sự lại đơn giản đến thế.

Minh Hoa Thường nhìn một cảnh này, âm thầm thở dài một tiếng.

Ngỗi Bạch Tuyên đã hoàn toàn ngây dại, chẳng trách nàng cảm thấy mọi chuyện tiến hành vô cùng thuận lợi. Nàng dùng con rối lấy giả đánh tráo không ai phát hiện, giả thần giả quỷ trong nhà không ai phát hiện, trốn trong phòng trống chừng mười ngày cũng không ai phát hiện. Hóa ra cũng không phải là bọn họ ngu ngốc, mà là bọn họ cố ý giả vờ trúng kế.

Lúc đầu Ngỗi Mặc Duyên không chịu nói ra, đến một bước này hắn ta không chịu đựng được nữa, cũng khóc nói: “Nhị sư muội, ta có lỗi với muội. Ta biết rất rõ muội chính là nữ nhi của sư bá, thế nhưng ta không dám nói, không dám chống lại sư phụ. Sư phụ bảo ta cưới muội, bởi vì ta thấy áy náy với muội nên cũng không dám từ chối, ta cũng có lỗi với Chu Nghiễn.”

Ngỗi Chu Nghiễn nghe xong nước mắt rơi như mưa, ôm Ngỗi Mặc Duyên mà khóc. Ngỗi Bạch Tuyên ngồi bệt trên mặt đất, đã dại ra.

“Huynh nói, ta là ai?”

“Trước kia sư phụ từng hát hí khúc ở gánh hát Khôi Lỗi, muội là nữ nhi của sư huynh ông ta, vốn họ Ngô, nhũ danh là Tuy Tuy. Năm đó không phải là muội bị mất tích ngoài ý muốn, mà là sau khi sư phụ bị độc câm thì ghi hận trong lòng, sai bọn buôn người bắt cóc muội.”

Ngỗi Bạch Tuyên khẽ nhếch môi, muốn mắng nhưng không có lập trường, muốn khóc lại không phát ra được âm thanh nào.

Chẳng trách nàng ấy cảm thấy sư phụ có một loại ác ý khó tả với nàng ấy, chẳng trách rõ ràng sư phụ không thích nàng ấy lại vẫn muốn làm nhục nàng ấy, hóa ra, kết cục thảm hại đã được định sẵn từ trước.

Nàng ấy nghĩ tới những năm này mình làm nô làm tỳ, làm trâu làm ngựa, nàng ấy cho rằng mệnh mình trời sinh đã ti tiện. Hóa ra, nàng ấy cũng có người nhà ư?

Cuối cùng Ngỗi Bạch Tuyên cũng khóc thành tiếng, đau đớn quát ầm lên: “Tại sao! Tại sao phải đối xử với ta như vậy?”

Bên tai đều là tiếng chất vấn đau khổ của Ngỗi Bạch Tuyên, Minh Hoa Thường nhìn qua nơi khác, không đành lòng nhìn tiếp.

Hoa nô vẫn luôn bị nhốt ở ngoài phòng cuối cùng cũng được rút vải bố nhét trong miệng ra, ông ta đã sớm đầy mặt nước mắt, lảo đảo ngã nhào sang: “Tuy Tuy, xin lỗi. Là cha có lỗi với con!”

Tiếng khóc trong phòng tạm ngừng, Ngỗi Bạch Tuyên kinh ngạc nhìn hoa nô, ngay cả Ngỗi Mặc Duyên cũng không thể tin nổi: “Đại sư bá, ngươi…”

Sư bá Ngô Không trong ấn tượng của hắn ta là một mỹ nam tử nổi danh, năm đó dung mạo còn hơn sư phụ ba phần. Sư bá vẫn luôn tự cao tự đại, cho nên sau này lúc bị sư phụ vượt qua mới có thể không cam lòng như vậy.

Vậy nên nhập ma chướng, vậy mà hạ dược vào trong nước trà của Ngỗi Nghiêm Thanh, độc hủy giọng nói của Ngỗi Nghiêm Thanh.

Ngỗi Nghiêm Thanh bị người đánh rơi từ trên đỉnh cao, thân thể còn chưa dưỡng khỏe đã bị đuổi ra khỏi gánh hát, mùa đông khắc nghiệt không có lấy một chốn dung thân. Bởi vậy Ngỗi Nghiêm Thanh ghi hận Ngô Không, nghĩ ra kế độc bắt cóc nữ nhi của Ngô Không.

Nếu như thời gian có thể quay lại, nguyên do của tất cả bi thảm ở chỗ Ngô Không để mặc lòng đố kỵ ghen ghét lan tràn, đưa cho sư đệ một bát trà độc.

Về sau ông ta cũng gặp báo ứng của chính mình, ông ta đã mất đi nữ nhi, gánh hát tan đàn xẻ nghé. Trên đường truy tìm kẻ buôn người, ông ta bị ngã từ trên sườn núi xuống, bị đá nhọn cào bị thương mặt. Chờ sau khi vết thương khỏi hẳn, trên mặt ông ta để lại vết sẹo giống như con rết, cũng không còn dung nhan đẹp đẽ trước kia.

Ngỗi Mặc Duyên nghe thấy lời của Ngô Không, cẩn thận đánh giá ngũ quan khuôn mặt ông ta, quả nhiên nhận ra hình bóng quen thuộc. Hắn ta ngạc nhiên: “Sư bá, sao ngài lại biến thành dáng vẻ này?”

Đều nói mắt thấy mới là thật, thật ra đôi mắt mới biết gạt người. Lúc Ngô Không mặc quần áo đẹp đẽ, người người đều sẽ chú ý dáng vẻ dung mạo của ông ta, nhưng khi khuôn mặt ông ta biến thành đầy sẹo, quần áo lôi thôi, căn bản không ai sẽ nhìn vào mặt ông ta, lại càng không cần phải nói nhận ra ngũ quan của ông ta.

Cũng rất buồn cười, một người có nguồn gốc sâu xa với Ngỗi Nghiêm Thanh, vậy mà làm hoa nô dưới tay Ngỗi Nghiêm Thanh lâu như vậy, ngày ngày chạm mặt, mà không có ai nhận ra.

Ngô Không quỳ dưới đất, ôm đầu nói: “Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta. Nếu như ban đầu ta không có suy nghĩ xấu xa, không ra tay hại người, vậy thì bây giờ chúng ta vẫn đang hát múa rối ở Thái Nguyên. Có lẽ gánh hát sẽ nổi danh, cũng có thể là trong ngoài vắng vẻ, nhưng ít ra gia đình chúng ta đoàn viên. Sư đệ không cần chịu khổ bôn ba lưu lạc, ngươi và Tuy Tuy cũng có thể yên ổn lớn lên. Báo ứng, đây đều là báo ứng của ta, đáng đời ta không được vãng sinh!”

Ngỗi Bạch Tuyên trừng mắt nhìn Ngô Không, kinh ngạc đến không nói lên lời.

Từ trước đến nay nàng đều chán ghét tên nô bộc vừa già vừa xấu này, lúc nhận ra có lẽ ông ta có ý với mình thì càng cảm thấy buồn nôn đến nỗi có thể nôn ra cả cơm từ tối hôm trước.

Nhìn thấy ông ta, Ngỗi Bạch Tuyên lại nghĩ đến bản thân, có phải lúc nàng nghĩ đến đại sư huynh thì cũng có sắc mặt buồn nôn như vậy không?

Thế nhưng sau khi nàng giả chết thì cần phải có người che giấu giúp nàng, cho nên nàng vẫn chịu đựng khó chịu tìm tới hoa nô. Bất ngờ là, hoa nô cũng không nhân cơ hội yêu cầu chuyện gì càng buồn nôn hơn. Ông ta chỉ đưa cơm tới cho nàng, đứng xa xa nhìn nàng ăn xong, sau đó lại thu dọn bát đũa rời đi, dường như không có ý đồ tiến thêm một bước.

Ngỗi Bạch Tuyên nghĩ mãi mà không rõ, nhưng chuyện này chung quy cũng là chuyện tốt. Nàng hoàn toàn không ngờ tới, không, căn bản là nàng cũng sẽ không nghĩ, ông ta lại là phụ thân của nàng.

Phòng sâu u ám, bóng cây lay lắt, gió lùa như tiếng quỷ khóc nghẹn ngào. Trong yên tĩnh, một giọng nói tao nhã tản mạn đánh vỡ không khí lắng đọng: “Thật sự là một câu chuyện cảm động lòng người. Đáng tiếc phải quấy rầy một chút, ông ta tỉnh rồi.”

Đám người cùng nhau ngẩng đầu, lúc này mới chú ý tới một bức bình phong to dựng thẳng bên phía tường Tây, đằng sau có bóng người lắc lư. Chẳng qua nơi này vẫn luôn chìm trong bóng tối, đám người lại nhìn chằm chằm vào nhóm Ngỗi Bạch Tuyên, lúc này mới không ai chú ý.

Tạ Tế Xuyên kéo một bóng đen đi qua, hắn tiện tay quẳng đối phương xuống đất, vẩy mũi đao một cái đã cắt đứt dây thừng trói người kia.

Hai tay Ngỗi Nghiêm Thanh có được tự do, lập tức rút vải bố trong miệng ra, chỉ vào Ngô Không nổi giận mắng: “Ngô Không, ngươi còn dám tới gặp ta! Ta giết ngươi!”

Ngỗi Nghiêm Thanh nói rồi nhào tới, dùng sức bóp cổ Ngô Không. Ngô Không bôn ba nhiều năm, thân thể sớm đã bị vắt kiệt, đột nhiên không kịp đề phòng bị Ngỗi Nghiêm Thanh vồ trúng.

Ngô Không bị bóp cổ, Ngỗi Nghiêm Thanh mượn ưu thế cân nặng đè thấp xuống, trong khoảng thời gian ngắn Ngô Không bắt đầu trợn trắng mắt.

Ngỗi Bạch Tuyên còn đang xoắn xuýt việc người trước mặt này có phải phụ thân nàng ấy hay không, nếu như phải thì nàng ấy có nên nhận không. Nàng ấy còn chưa nghĩ ra kết quả, nhưng vào giây phút Ngô Không bị bóp cổ, cơ thể của nàng đã tự động đưa ra câu trả lời.

Ngỗi Bạch Tuyên nhào tới, thù mới hận cũ cùng nhau bùng nổ, vừa cào vừa cấu mà đánh Ngỗi Nghiêm Thanh: “Ngươi buông tay!”

Ngỗi Mặc Duyên và Ngỗi Chu Nghiễn giật nảy mình, bọn họ lo lắng nhìn, không biết nên giúp ai.

Cuối cùng Ngỗi Nghiêm Thanh không địch lại sức của hai người, bị Ngỗi Bạch Tuyên đẩy ra. Ông ta thở hồng hộc bị đẩy ngã sang một bên, không nghĩ tới lúc Ngỗi Bạch Tuyên đi nhìn Ngô Không, ông ta thừa dịp này đột nhiên ném một thứ từ trong tay áo ra.

Vật kia chạm đất vang lên một tiếng rất to, lập tức thả khói trắng ra. Sắc mặt Minh Hoa Chương chợt thay đổi, cao giọng nói: “Cẩn thận có độc, lui lại, che kín miệng mũi.”

Minh Hoa Thường vốn đang đứng ở cửa, vào khoảnh khắc xảy ra biến cố, Nhậm Dao nhanh tay lẹ mắt, một tay kéo Minh Hoa Thường, một tay kéo Giang Lăng, túm cả hai bọn họ ra khỏi phòng.

Minh Hoa Thường che mũi, bị sặc một ngụm gió đêm, ho khan nói: “Không ổn, Ngỗi Nghiêm Thanh muốn chạy trốn!”

Chờ sau khi khói trắng tan đi, Nhậm Dao chạy vào phòng đầu tiên. Thế nhưng trên mặt đất chỉ còn lại cha con Ngô Không, Ngỗi Mặc Duyên và Ngỗi Chu Nghiễn đang không ngừng ho khan. Ngỗi Nghiêm Thanh đã không thấy tăm hơi.

Sắc mặt Nhậm Dao cực kém, bận rộn cả đêm, cuối cùng lại để ông ta chạy mất?

Minh Hoa Chương vẫn khá bình tĩnh, lạnh lùng ra lệnh: “Đuổi theo.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.