Minh Hoa Thường đang thì thầm nói chuyện với Tạ Tế Xuyên, đột nhiên nhận ra tất cả mọi người đang nhìn về phía họ. Nàng lúng túng dừng lại, lúc này mới phát hiện nàng chỉ chú ý nói chuyện với Tạ Tế Xuyên, không biết từ lúc nào mà đầu họ đã sắp áp sát vào nhau.
Minh Hoa Thường vội vàng lùi lại, ngoan ngoãn đi đến cạnh Minh Hoa Chương: “Huynh trưởng.”
Hiện tại nàng còn chưa biết Minh Hoa Chương sắp xếp cho mình thân phận gì, không dám gọi bậy, nhưng ngoan ngoãn gọi huynh trưởng kiểu gì cũng không sai được. Minh Hoa Chương nhẹ nhàng nhìn nàng một cái, ánh mắt giống như trời vừa ngừng tuyết, mặc dù sáng tỏ nhưng không có nhiệt độ, nói: “Theo sát ta.”
Quản gia đứng ở bên cạnh nhìn, cười nói: “Thôi lang quân và lệnh muội quả là huynh muội tình thâm. Thôi gia không hổ là thế gia vọng tộc, không chỉ lang quân và nương tử từng người phong thái trác tuyệt, ngay cả tình cảm cũng tốt đến vậy.”
Tạ Tế Xuyên ở phía sau cười nói: “Quản gia cất nhắc, trên đường tới đây có nghe nói Ngỗi chưởng quỹ thu dưỡng ba đồ đệ, không câu nệ nam nữ, vẫn luôn coi như con ruột mà dốc lòng dạy dỗ. Ngỗi chưởng quỹ trạch tâm nhân hậu, khó trách có thể làm buôn bán phát đạt như vậy.”
“Nào có, nào có.” Quản gia cười đưa đẩy, nhưng nhìn thế nào cũng thấy nụ cười của ông ta hơi miễn cưỡng. Lúc này, trong Ngỗi trạch truyền đến tiếng cười khàn khàn: “Khách quý tới cửa, không tiếp đón từ xa. Thất lễ, thất lễ.”
Năm người Minh Hoa Chương quay đầu nhìn về phía nơi âm thanh vang lên. Nam tử đi đầu tiên mặc một bộ trường bào, khuôn mặt ông ta trắng nõn, hai mắt sáng ngời, để râu cũng không che đậy được dung mạo tuấn tú của ông ta, nhìn ra được lúc tuổi còn trẻ cũng là một nam tử điển trai. Ông ta khoảng chừng bốn mươi tuổi, nhưng không hề mập mạp, lúc đi đường còn rất có nhịp điệu, tư thái có thể nói là trang nhã.
Đây chắc là gia chủ Ngỗi gia… Ngỗi Nghiêm Thanh. Minh Hoa Thường hơi bất ngờ, nghe giọng nàng còn tưởng là một lão nhân suy yếu, không ngờ bản thân Ngỗi Nghiêm Thanh lại có thể gọi là tuấn tú.
Tướng mạo đẹp như vậy, tại sao lại có một giọng nói trầm khàn khó nghe vậy chứ?
Sau lưng Ngỗi Nghiêm Thanh còn có một người trẻ tuổi đi theo. Nam tử kia nhìn khoảng hai mươi tuổi, mày rậm mắt to, tướng mạo đường đường, là tướng mạo ngay thẳng rất khiến người ta có cảm tình. Đáng tiếc trạng thái tinh thần của hắn ta không tốt lắm, nhìn hoảng hốt, ảnh hưởng tới vẻ tuấn lãng của hắn ta.
Ngỗi Nghiêm Thanh chào hỏi Minh Hoa Chương, Minh Hoa Chương đáp lễ, chờ đến lúc mọi người đứng lại, Ngỗi Nghiêm Thanh chỉ vào người trẻ tuổi sau lưng: “Đây là đại đồ đệ Ngỗi Mặc Duyên của tiểu dân, liệt đồ bất tài, khiến Thôi lang quân chê cười rồi.”
Nói xong, Ngỗi Nghiêm Thanh nhìn về phía Ngỗi Mặc Duyên, trong giọng điệu âm thầm tạo áp lực: “Mặc Duyên, còn không mau qua vấn an khách quý.”
Hiện tại thế gia suy thoái, giai cấp nhân sĩ dùng khoa cử làm đại biểu đứng lên, thế gia sớm đã đánh mất quyền lên tiếng trên triều đình. Nhưng ảnh hưởng khi bị môn phiệt thống trị hơn trăm năm không phải một chốc một lát là có thể xóa bỏ. Dân chúng vẫn cực kỳ tôn sùng thế gia, đặc biệt là năm họ bảy tộc là đại biểu có thanh danh lớn nhất hiện tại, được hưởng danh vọng rất cao trong dân gian.
Mấy năm này Ngỗi Nghiêm Thanh thường xuyên gặp được quyền quý, mua sắm con rối nhà bọn họ cũng không thiếu quan lớn như Tể tướng, vậy mà Thôi thị Bác Lăng cũng nghe nói về nhà bọn họ, thậm chí muốn tới tận nơi đặt hàng.
Đối với Ngỗi Nghiêm Thanh mà nói thì điều này là vinh dự vô cùng. Ông ta một lòng muốn bắt được mối buôn bán này, mà Ngỗi Mặc Duyên vẫn bày ra dáng vẻ không yên lòng, chuyện này thực sự khiến Ngỗi Nghiêm Thanh nổi giận.
Ngỗi Mặc Duyên đột nhiên nghe thấy tiếng của sư phụ, cả người rùng mình, vội vàng cúi đầu nhận lỗi: “Sư phụ thứ lỗi, đồ nhi nhớ tới con rối còn chưa tô màu, vô ý thất thần.”
Ngỗi Nghiêm Thanh nhìn hắn ta một cái, quay người cười chắp tay với Minh Hoa Chương, nói: “Đồ nhi này của ta chưa thấy việc đời, khiến Thôi lang quân chê cười. Không biết lang quân muốn làm con rối kiểu gì, chỉ cần Ngỗi gia ta có thể làm được, nhất định sẽ ứng phó toàn lực, tuyệt đối không khiến lang quân thất vọng.”
Minh Hoa Chương nói: “Tổ mẫu bị bệnh khó qua khỏi, ta theo lệnh bá phụ đến Lạc Dương mua sắm những thứ dùng sau khi qua đời. Đồ vật cho tổ mẫu dùng, tiền bạc chỉ là thứ yếu, quan trọng là phải thỏa đáng. Trên đường tới đây ta có nghe nói, con rối nhà các ngươi từng gây ra chuyện rắc rối?”
Nụ cười trên mặt Ngỗi Nghiêm Thanh cứng đờ, nói: “Sao lại như vậy? Cái khác ta không dám nói, nhưng bàn về con rối tùy táng, nói chúng ta thứ hai thì trong thành Lạc Dương không có người nào dám xưng thứ nhất. Những lời đó đều là lời đồn trên phố, không thể coi là thật.”
“Thật à?” Minh Hoa Chương vẫn ra vẻ cao ngạo lạnh nhạt, không hề dao động, nói: “Nhưng ta còn nghe nói, con rối nhà các ngươi sẽ cắn trả chủ nhân, thậm chí gây ra án mạng?”
Con rối là đồ đi theo chủ nhân xuống âm phủ để hầu hạ, nếu như sẽ cắn ngược lại chủ nhân, vậy thì vấn đề sẽ to lắm. Ngỗi Nghiêm Thanh không nhịn được ngước mắt nhìn về phía Minh Hoa Chương, lại thấy vẻ mặt vị lang quân tuổi trẻ kia vẫn lạnh nhạt hờ hững, nói: “Thôi gia không quan tâm tới hư danh, chỉ có một chữ “hiếu” này, không cho phép qua loa dù chỉ mảy may. Nếu như Ngỗi chưởng quỹ không tiện nói, vậy thì quên đi.”
Minh Hoa Chương nói xong thì xoay người rời đi, phong thái cao ngạo tựa như không phải bọn họ tìm đến Ngỗi gia mua con rối, mà là Ngỗi gia thỉnh cầu muốn bán con rối cho họ họ. Minh Hoa Thường yên lặng hít một hơi, cứ thế mà đi? Có phải Minh Hoa Chương đang quá kiêu ngạo không?
Minh Hoa Thường nói thầm trong lòng, nhưng động tác lại không hề do dự, đi theo sát Minh Hoa Chương. Giang Lăng hơi chần chừ, bị Tạ Tế Xuyên đưa mắt ra hiệu một cái, mạnh mẽ lôi đi.
Bọn họ đi xuống bậc thang, chưa được mấy bước, sau lưng đã truyền tới giọng của Ngỗi Nghiêm Thanh: “Thôi lang quân dừng bước. Ôi, đều do ta trị gia không nghiêm. Ban đầu ta cảm thấy đây là việc xấu trong nhà, không tiện nói với người ngoài. Nếu Thôi lang quân để ý thì ta nói rõ ngọn ngành cho lang quân biết cũng không sao.”
Giang Lăng trợn to mắt, nhìn sang Minh Hoa Chương với vẻ bất ngờ, thực sự nghi ngờ có phải Ngỗi Nghiêm Thanh có ham mê bị ngược đãi không. Minh Hoa Chương đã bày ra tư thái cao ngạo đến vậy, Ngỗi Nghiêm Thanh còn đuổi theo lấy lòng?
Giang Lăng không thể hiểu nổi.
Minh Hoa Chương cũng không bất ngờ vì chuyện này, hắn âm thầm nhìn Giang Lăng một cái, cảnh cáo hắn quản lý biểu cảm cho tốt, sau đó mới ung dung xoay người, hơi nhíu mày: “Ồ, xin chỉ giáo cho?”
Ngỗi Nghiêm Thanh thở dài, nói: “Lời đồn cắn trả chủ nhân, có lẽ truyền ra từ nhị đồ đệ Ngỗi Bạch Tuyên của ta. Thật ra cũng không phải là con rối cắn trả, mà là… mà là đứa bé này giận dỗi ta, tự nhốt mình trong xưởng làm con rối, không ăn không uống. Ta cho rằng nó đang làm con rối nên không để ý tới nó. Ai ngờ qua vài ngày, ta cảm thấy không đúng, lúc sai người mạnh mẽ mở cửa mới phát hiện nó đã tự sát.”
Lông mày Minh Hoa Chương nhẹ nhàng nhướn lên: “Tự sát?”
“Không sai.” Ngỗi Nghiêm Thanh thở dài: “Khi chết bên cạnh nó bày đầy con rối, nhìn giống như là bị con rối giết, nên mới truyền ra lời đồn con rối cắn trả. Tự sát không phải việc vẻ vang gì, Ngỗi gia lại làm loại mua bán này, ta sợ khách hàng nghe thấy lại nghĩ nhiều, nên mới sai người đè tin tức xuống, chỉ nói với bên ngoài là lão nhị mất tích. Chờ thêm một thời gian nữa, tiếng gió tản ra, ta lại an táng nó tử tế.”
Minh Hoa Thường phát hiện họ Thôi thực sự dùng rất tốt, những lời này, chỉ sợ quan sai triều đình đến hỏi chưa chắc Ngỗi Nghiêm Thanh đã chịu nói nhỉ?
Đương nhiên, ở trong đó cũng có công lao của Minh Hoa Chương, dung mạo hắn lạnh lùng tuấn tú, khí độ ung dung cao quý, đứng ở chỗ này rõ ràng là quý công tử nhà môn phiệt trong tưởng tượng của người đời. Không ai sẽ nghi ngờ rốt cuộc hắn có phải người Thôi gia hay không. Nhất là hắn còn có dáng vẻ của đóa hoa trên núi cao, không thể với tới, hắn càng hờ hững, người khác càng muốn khiến hắn vui lòng.
Loại tâm lý mâu thuẫn này, đại khái là nhân tính bản tiện(*).
(*) Con người sinh ra đã có bản tính ti tiện.
Minh Hoa Thường yên lặng cảm khái Minh Hoa Chương biết tìm điểm đột phá, đồng thời sợ hãi ôm lấy cánh tay Minh Hoa Chương, hoảng hốt nói: “Cái gì? Nơi này có người chết? A huynh, nơi này đáng sợ quá, chúng ta mau đi thôi.”
Nhậm Dao và Giang Lăng đang cẩn thận lắng nghe, Minh Hoa Thường đột nhiên gào lên một tiếng, khiến bọn họ giật mình hoảng sợ. Giang Lăng khiếp sợ nhìn Minh Hoa Thường vùi người vào tay Minh Hoa Chương, không ngừng hức hức hức, con ngươi vô thức phóng to.
Chẳng qua là hắn không cãi lại được Giang An Hầu, không thể không chuyển sang nơi khác để giết thời gian. Nhưng gia nhập Huyền Kiêu Vệ lại phải làm đến nước này cơ à?
Minh Hoa Chương còn coi như bình tĩnh, hắn đặt tay lên vai Minh Hoa Thường vỗ về, nửa ôm lấy muội muội bị hoảng sợ, nói: “Xá muội nhát gan, rất sợ người chết. Mạo muội hỏi một câu, bây giờ thi thể của lệnh đồ còn đang ở trong Ngỗi gia ư?”
Bấy giờ Giang Lăng mới hiểu được ý đồ của Minh Hoa Thường. Trong lòng hắn nghĩ may mà Minh Hoa Chương phản ứng nhanh, tiếp được vở diễn của Minh Hoa Thường, bằng không chỉ bằng kỹ thuật diễn đột ngột và xốc nổi này của Minh Hoa Thường, chắc chắn bọn họ sẽ lộ tẩy.
Trên mặt Ngỗi Nghiêm Thanh nhanh chóng lướt qua vẻ mặt khó lòng diễn tả, nói: “Lang quân, nương tử cứ việc yên tâm. Chúng ta đã thu xếp thi thể của nhị đồ đệ thỏa đáng, sẽ không quấy rầy tới khách quý.”
Nhậm Dao tỏ vẻ nghi ngờ: “Thật chứ?”
Ngỗi Nghiêm Thanh bảo đảm mấy lần, dù sao bọn họ cũng dùng thân phận khách khứa tới cửa, kiên trì yêu cầu nhìn thi thể của Ngỗi Bạch Tuyên cũng không thể giải thích được. Nhậm Dao hết cách, chỉ có thể tạm thời buông tha chủ đề này.
Vì diễn trò nên Minh Hoa Thường chôn mặt trong lòng Minh Hoa Chương, bả vai cũng phối hợp run rẩy vài cái. Nàng lặng lẽ kéo y phục Minh Hoa Chương, ra hiệu cho Minh Hoa Chương đi xem hiện trường tự sát của Ngỗi Bạch Tuyên.
Nếu như một người đi đến bước đường tự sát, có thể thấy được cảm xúc trong lòng đã vượt qua lý trí, vậy thì tất nhiên hiện trường tự sát của nàng ấy sẽ để lại một lượng dấu vết tâm lý lớn. Mà hiện trường tử vong của Ngỗi Bạch Tuyên vừa lúc là xưởng làm con rối, Minh Hoa Thường cảm thấy chắc chắn nơi này sẽ có rất nhiều manh mối.
Minh Hoa Chương hiểu ám chỉ của Minh Hoa Thường. Hắn đè tay nàng lại, lời nói ra lại hoàn toàn ngược lại: “Nơi này vừa mới có người chết, âm khí quá nặng. Ngũ nương, muội đi ra ngoài trước đi.”
Minh Hoa Thường sửng sốt, không thể tin được ngẩng đẩu: “Hả?”
Minh Hoa Chương cũng đã nắm lấy vai Minh Hoa Thường kéo nàng ra, nói với Giang Lăng và Nhậm Dao: “Hai ngươi dẫn ngũ nương đi ra ngoài đi dạo. Đừng dọa muội ấy.”
Quản gia biết loại thế gia đại tộc này chú ý nhiều, rửa tay cũng phải năm sáu bước, nương tử thế gia được nuông chiều sao có thể tới gần người chết chứ? Quản gia lập tức nói tiếp: “Lang quân nói đúng lắm, nương tử là khách quý, sao có thể để khách quý chờ ở bên ngoài? Không bằng nương tử tới vườn hoa trong phủ chúng ta giải sầu một chút?”
Ngỗi Nghiêm Thanh cũng biết điều nói: “Đúng vậy, là ta không suy nghĩ chu đáo, suýt nữa xúc phạm Thôi nương tử. Nương tử kiến thức rộng rãi, chỉ sợ là chướng mắt tệ xá, nhưng ta vừa mới tu sửa lại trạch viện, miễn cưỡng cũng có thể xem một chút. Nếu nương tử không chê, không ngại đi vườn hoa giải sầu?”
Minh Hoa Thường đang muốn nói gì, lại bị Minh Hoa Chương ngăn lại: “Vậy thì làm phiền Ngỗi chưởng quỹ.”
Ngỗi Nghiêm Thanh mừng rỡ, ông ta quay đầu liếc mắt ra hiệu cho đại đồ đệ một cái, lên tiếng: “Mặc Duyên, còn không mau dẫn Thôi nương tử đi dạo hoa viên? Con xốc lại tinh thần cho ta, nếu con tiếp đón nương tử không chu đáo, xem ta trừng phạt con thế nào.”
Vừa rồi Ngỗi Mặc Duyên vẫn luôn đi theo sau lưng Ngỗi Nghiêm Thanh, im lặng như một cái bóng. Hắn nghe vậy thì gượng cười, hành lễ với ba người Minh Hoa Thường: “Thôi nương tử, mời.”
Minh Hoa Thường cực kỳ không tình nguyện, nhưng cho dù thân phận thật hay giả thì nàng đều không lay chuyển được Minh Hoa Chương, chỉ có thể đi theo Ngỗi Mặc Duyên tới hoa viên.
Minh Hoa Chương chờ Minh Hoa Thường, Giang Lăng, Nhậm Dao đi xa, sau đó mới nói với Ngỗi Nghiêm Thanh: “Nếu lời đồn đã là hiểu lầm, vậy thì ta yên tâm rồi. Ta muốn đi nhìn con rối, có thể mời chưởng quỹ dẫn đường không?”
Ngỗi Nghiêm Thanh cầu còn không được, cười nói: “Đương nhiên, mời lang quân đi bên này.”
Ngỗi Nghiêm Thanh đi đằng trước dẫn đường, Tạ Tế Xuyên lặng lẽ đi đến bên cạnh Minh Hoa Chương, lên tiếng trêu chọc: “Vậy mà ngươi lại yên tâm để muội ấy rời khỏi tầm mắt của ngươi à?”
“Không yên tâm.” Trên mặt Minh Hoa Chương vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt thanh cao, bờ môi khẽ mấp máy, hoàn toàn không nhìn ra là hắn đang nói chuyện: “Cho nên ta đuổi hai người kia đi cùng.”
Tạm thời không đánh giá năng lực suy nghĩ của Giang Lăng và Nhậm Dao, nhưng thật sự xảy ra nguy hiểm gì, cũng vẫn có thể chống một chút, thích hợp ở lại bên cạnh Minh Hoa Thường làm khiên.
Tạ Tế Xuyên cười một tiếng rất khẽ, cũng dùng âm lượng nhỏ khó lòng nghe thấy nói: “Thiên phú trên người muội ấy là chỉ có một trên đời, chỉ sợ là Hàn Hiệt nhìn trúng điểm này, mới muốn thu muội ấy vào. Nếu như muội ấy thật sự có thể phác họa ra chân dung của hung thủ, ngươi đuổi muội ấy đi như vậy, không phải là chậm trễ việc phá án à?”
“Không cần.” Minh Hoa Chương nói: “Không có chân dung, cũng có thể phá án. Nhưng muội ấy nhất định phải rời khỏi Huyền Kiêu Vệ, đối với muội ấy thì việc tham gia quá nhiều vụ án không có lợi mà chỉ có hại.”
Tạ Tế Xuyên nhún vai, nói: “Tùy ngươi vậy. Dù sao cũng không phải ta lên chức.”
Một bên khác, Ngỗi Mặc Duyên dẫn Minh Hoa Thường đi ngắm hoa viên, Minh Hoa Thường im lặng, Ngỗi Mặc Duyên cũng rất trầm mặc.
Nhìn ra được những năm nay Ngỗi Nghiêm Thanh đã kiếm được không ít tiền, tòa nhà vô cùng khí phái, nhưng Ngỗi gia lại ít người, phần lớn viện tử đều để đó không dùng, cây cỏ mọc um tùm, che khuất bầu trời. Họ đi trên con đường yên tĩnh, lại cảm thấy hơi âm trầm u ám.
Minh Hoa Thường lặng lẽ quan sát Ngỗi Mặc Duyên, trông tinh thần hắn ta không tốt lắm, suốt dọc đường vẫn luôn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Một người tinh ranh như Ngỗi chưởng quỹ, đồ đệ được ông ta dạy dỗ không đến mức không hiểu đạo đãi khách, trừ khi Ngỗi Mặc Duyên đã xảy ra biến cố lớn, khiến hắn ta không chú ý tới cả sự thay đổi của bên ngoài.
Minh Hoa Thường âm thầm suy nghĩ, giả vờ tò mò hỏi: “Ngỗi đại lang quân, đây là cây gì?”
Ngỗi Mặc Duyên hoàn hồn, nhìn sang bên cạnh, nói: “À, đây là cây hòe.”
Cây hòe cao lớn, trồng một loạt dọc theo bờ tường, nếu là cuối mùa hè hẳn nên rất tráng lệ, nhưng bây giờ cây hòe không nở hoa, chỉ có cành cây màu đen sần sùi uốn lượn, nhìn thoáng qua giống như hàng vuốt quỷ, giương nanh múa vuốt muốn nắm lấy thứ gì trong hư không.
Minh Hoa Thường hỏi: “Sao lại trồng nhiều cây hòe thế?”
Ngỗi Mặc Duyên vực dậy tinh thần nói: “Sư phụ nói cây hòe nhiều quả, nhiều quả nhiều phúc, cho nên lúc mua viện này đã trồng rất nhiều.”
Quả Hòe đồng âm với “mang thai”, có thể thấy được sự sốt ruột của Ngỗi chưởng quỹ với việc cầu con, đáng tiếc càng hi vọng càng không chiếm được. Giang Lăng hỏi: “Ta thấy Ngỗi chưởng quỹ cũng không lớn tuổi lắm, sao cầu con nhiều năm như vậy vẫn không có kết quả?”
Nhậm Dao đập cho Giang Lăng một cái, trợn mắt trừng hắn: “Ngươi có biết nói chuyện không thế?”
Ngỗi Mặc Duyên là đại đồ đề, Ngỗi chưởng quỹ không có con ruột, gia sản sẽ do hắn kế thừa. Giang Lăng nhắc tới chủ đề này ngay trước mặt Ngỗi Mặc Duyên, không phải đang gây chuyện à?
Ngỗi Mặc Duyên ho khan một tiếng, nói: “Không sao. Thực không dám giấu giếm, trước kia sư phụ làm nghề hát múa rối, nhưng ông ấy ăn nhầm đồ, bệnh nặng một trận, về sau cổ họng bị hỏng. Sư phụ không hát hí được, bị đuổi khỏi gánh hát, ông ấy dẫn theo ta bôn ba bốn phương, màn trời chiếu đất, vẫn luôn không thể dưỡng sức khỏe tử tế. Chờ đến sau này, vất vả lắm chúng ta mới dừng chân được ở Lạc Dương, việc buôn bán con rối dần trở nên khá hơn, cuối cùng trong tay cũng có tiền. Sư phụ lại đi cầu thầy trị bệnh, lang trung lại nói thân thể sư phụ thành bệnh cũ, sau này chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới việc có con. Những năm qua sư phụ thường cầu y bái Phật, đáng tiếc đều không có tác dụng gì. Dần dần tâm tư của sư phụ cũng phai nhạt, sau đó ông ấy lại thu nhận nhị sư muội và tam sư muội. Ông ấy dốc lòng dạy dỗ ba người chúng ta, không nhắc tới chuyện con cái nữa.”
Ba người Minh Hoa Thường đều hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Ngỗi Nghiêm Thanh lại có quá khứ như vậy.
Múa rối có rất nhiều trường phái, nhưng đại khái không rời đi việc vừa thao túng con rối vừa biểu diễn, có yêu cầu rất cao với diễn viên.
Khó trách Minh Hoa Thường cảm thấy Ngỗi Nghiêm Thanh đi đường rất có ý vị, hóa ra ông ta đã từng luyện tập. Sau khi cổ họng Ngỗi Nghiêm Thanh bị hỏng, tất nhiên là không diễn múa rối được nữa, nhưng ông ta hiểu biết tường tận về con rối, cuối cùng làm giàu dựa vào việc làm con rối cho người chết, cũng coi như là vô tình cắm liễu liễu lại xanh.
Minh Hoa Thường hỏi: “Hóa ra Ngỗi chưởng quỹ còn có quá khứ như vậy, xin hỏi trước kia Ngỗi chưởng quỷ luyện loại kịch nào?”
“Kịch rối dây.”
Ánh mắt Minh Hoa Thường lộ ra vẻ thán phục: “Lại là kịch rối dây khó khăn nhất, thật giỏi! Vậy đại lang quân là đồ đệ giỏi nhất của Ngỗi chưởng quỹ, có phải cũng hát rất hay không?”
Minh Hoa Thường có một đôi mắt hạnh duyên dáng, nàng lại thích cười, khi nàng nhìn vào người khác nói “thật giỏi”, gần như không có nam nhân nào chống cự được. Ngỗi Mặc Duyên cũng vậy, hắn ta vô thức đáp một tiếng, nhưng lời đến khóe miệng lại nhớ tới điều kiêng kỵ của sư phụ, lại cúi đầu xuống nói: “Khiến nương tử thất vọng rồi, ta không biết múa rối.”
Minh Hoa Thường rất thất vọng: “Thật sao? Người nhà hiếm khi cho ta ra ngoài, ta chưa từng được xem múa rối.”
Đối diện với đôi mắt đầy chờ mong rồi lại dần dần lụi tắt của một thiếu nữ mười sáu tuổi, Nhậm Dao nhìn còn không đành lòng chứ đừng nói chi là nam nhân. Quả nhiên Ngỗi Mặc Duyên cảm thấy áy náy, nói: “Thôi nương tử, xin lỗi. Nhưng cổ họng là khúc mắc trong lòng sư phụ, ông ấy vừa nghe thấy múa rối là nổi giận, không cho phép chúng ta tự học. Nếu như nương tử muốn xem cái khác, ta nhất định không từ chối, nhưng múa rối…”
Vốn dĩ mục đích của Minh Hoa Thường cũng không phải là vì xem múa rối, thấy thế vội nói: “Nào có, là ta không hiểu chuyện, khiến đại lang quân khó xử. Lang quân thật là hiếu thảo, mặc dù Ngỗi chưởng quỹ không có con cái, nhưng có sư huynh muội các ngươi làm bạn dưới gối, lại hơn con cái của nhiều gia đình bình thường nhiều. Tương lai khi Ngỗi chưởng quỹ dưỡng lão, đại đồ đệ là nhi tử, nhị đồ đệ là con dâu, tam đồ đệ là nữ nhi, không biết có phúc cỡ nào…”
Minh Hoa Thường nói, rất làm ra vẻ mà “ối” một tiếng, che miệng lại. Nàng âm thầm kéo y phục của Nhậm Dao, chờ Nhậm Dao diễn cùng mình. Nhậm Dao nghẹn đến đỏ cả mặt, thực sự không diễn nổi, chỉ có thể dùng sức véo Giang Lăng một cái.
Giang Lăng không đề phòng, thốt ra: “Đồ…”
Lúc đầu hắn ta muốn mắng đồ đàn ông ngươi điên rồi, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Minh Hoa Thường và Ngỗi Mặc Duyên, hắn ta mạnh mẽ đổi giọng, nặng nề nói: “Đừng nhắc tới chuyện khó chịu. Vừa rồi không phải Ngỗi chưởng quỹ nói nhị đồ đệ tự sát chết rồi, đâu còn con dâu gì nữa?”
Minh Hoa Thường nhẹ nhàng thở ra, may mắn, Giang Lăng kịp thời tiếp lời, không bị lộ tẩy. Xem ra nhóm này vẫn phải dựa vào nàng. Minh Hoa Thường tiếp nối câu chuyện, trong mắt lộ ra bốn phần áy náy, ba phần khổ sở, hai phần thương tiếc, còn có một phần sợ hãi vừa khéo: “Xin lỗi, ta quên mất nhị nương tử đã… Ôi, xin Ngỗi lang quân nén bi thương.”
Ngỗi Mặc Duyên cười miễn cưỡng, cụp mi, ánh mắt hơi trốn tránh. Giang Lăng nói: “Bày ra khuôn mặt đưa đám để làm gì, đại trượng phu lo gì không tìm được thê tử. Ngươi cưới một nữ tử khác, về sau cùng nhau hiếu thuận Ngỗi chưởng quỹ không được à?”
“Đúng vậy.” Minh Hoa Thường cẩn thận nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Ngỗi Mặc Duyên, nói: “Mặc dù ta không biết tại sao nhị nương tử lại tự sát, nhưng nếu như nàng ấy thực sự yêu ngươi, hẳn cũng hi vọng ngươi hạnh phúc. Chờ sau khi hạ táng nàng ấy xong, ngươi cưới nữ tử khác mà mình thích, chắc chắn nàng ấy sẽ không trách ngươi.”
Môi Ngỗi Mặc Duyên mấp máy, trên mặt lộ ra vẻ mặt phức tạp xen lẫn áy náy, giải thoát và đau khổ. Minh Hoa Thường đang muốn hỏi tới cùng, trong trạch viện bỗng truyền đến một tiếng thét chói tai thê thảm của nữ tử: “Á, nàng ta tới rồi, nàng ta lại tới rồi!”
Ngỗi Mặc Duyên nghe được âm thanh này, ngẩng phắt đầu, trong mắt lập tức toát ra vẻ hoảng sợ: “Chu Nghiễn!”
Ngỗi Mặc Duyên bất chấp lời dặn của sư phụ, phóng như điên về một hướng. Nhậm Dao bị hành động của hắn ta làm giật mình, theo bản năng đề phòng: “Hắn ta đang là trò gì?”
Minh Hoa Thường nhìn về phía trước, nói: “Đi theo nhìn xem.”
Minh Hoa Thường, Nhậm Dao, Giang Lăng đuổi theo Ngỗi Mặc Duyên chạy vào một sân nhỏ. So với những viện tử trống rỗng khác, viện nhỏ này có vẻ cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ, nhìn có vẻ là khuê phòng của nữ tử, mà còn là nữ tử rất được yêu chiều.
Trong lòng Minh Hoa Thường đã có suy đoán, sợ rằng đây chính là nơi ở của tam đồ đệ của Ngỗi Nghiêm Thanh, tiểu sư muội được yêu thương nhất… Ngỗi Chu Nghiễn. Minh Hoa Thường xách váy bước vào cửa, quả nhiên nhìn thấy một nữ tử đang đứng trong phòng.
Nàng mặc áo đơn, tóc rối tung, có thể mơ hồ nhìn ra ngũ quan xinh đẹp thanh thú dưới làn tóc. Nhưng hiện tại nàng hoàn toàn không có cảm giác xinh đẹp đáng nói, nàng cầm lấy thứ bên cạnh người, cũng không thèm nhìn là cái gì, điên cuồng ném xuống mặt đất: “Ta biết là ngươi! Bạch Tuyên, ngươi đã chết rồi, tại sao còn không chịu buông tha ta?”
Ngỗi Mặc Duyên thấy cảnh này thì hoảng sợ đau đớn nói: “Chu Nghiễn, trong phòng không có ai cả, muội điên rồi!”
Hắn ta nhiều lần muốn chạy tới bên cạnh Ngỗi Chu Nghiễn, đều bị nàng ném đồ ngăn lại. Ngỗi Chu Nghiễn rất được yêu chiều, trong phòng có không ít vật trang trí, nhưng bây giờ cho dù là ngọc Hòa Điền quý báu hay là vàng Túc Đặc hiếm có, đều thành vũ khí của nàng, ném hết về phía kẻ địch.
Dáng vẻ nàng điên cuồng, giống như phía trước thực sự có thứ kinh khủng gì tồn tại. Nhưng thứ nàng đang đánh đập như điên rõ ràng chỉ là một cái tượng gỗ.
Con rối kia có kích thước bằng nửa người, mặt trắng giống giấy, mắt đen, má đỏ, môi lại được vẽ rất tinh xảo diễm lệ, ăn mặc như người sống, thậm chí ngón tay cũng được tỉ mỉ làm năm ngón. Nó nằm trên mặt đất, mặc cho Ngỗi Chu Nghiễn đánh chửi.
Ngỗi Chu Nghiễn bất chấp tất cả, cầm gương đồng trên bàn trang điểm ném xuống đất. Chiếc gương đồng kia được mài vô cùng mỏng manh tinh xảo, nhưng ném đi ra thì chẳng khác nào dao cầu, vừa lúc nện vào cổ con rối. Đầu con rối bị đánh bay, nảy trên mặt đất hai lần rồi lộc cộc lăn đến bên chân Minh Hoa Thường.
Minh Hoa Thường cúi đầu, nhìn thấy đầu con rối được làm ngũ quan cực kỳ giống người sống, chỉ có hai con mắt được bôi thành đen xì treo trên mép váy nàng. Môi nó giống như nhếch mà không phải nhếch, biểu cảm cực kỳ kỳ lạ, cực kỳ giống đang bắt chước người sống nhưng lại không nắm được trọng điểm. Cặp mắt đen to đến lạ thường kia không nhúc nhích, thậm chí Minh Hoa Thường còn sinh ra ảo giác nó đang nhìn nàng.
Đúng lúc này, dường như cặp mắt kia nháy một cái, lập tức chảy ra hai hàng nước mắt máu, xiêu xiêu vẹo vẹo xẹt qua khóe môi đang nhếch lên của nó.