Sơn Hữu Mộc Hề

Chương 26: Thôn Phong Lâm



“Tinh ngọc.” Lúc này, Tùng Hoa xuất hiện ở phía sau La Tuyên, “Ngươi biết tinh ngọc tượng trưng cho cái gì.”

La Tuyên cúi đầu nhìn chăm chú Khương Hằng hôn mê. Tùng Hoa lại nói: “Quỷ sư sắp xuất quan, La Tuyên, ngươi quá hoang đường rồi.”

Sau khi La Tuyên bị Tùng Hoa cảnh cáo tựa hồ có một chút cố kỵ, biểu tình sinh bất an, tiến lên vài bước khom người muốn đem Khương Hằng ôm trở về phòng, Khương Hằng toàn thân lại mềm như bông giống như cái người chết.

“Đâu có chuyện gì liên quan tới ta?” La Tuyên lạnh lùng nói, “Ta xa xôi ngàn dặm đi một chuyến, thay hắn thu thập thi thể, hắn nên cảm tạ ta mới phải.”

Tùng Hoa xoay người rời đi, ném xuống một câu: “Đợi sư phụ ngươi xuất quan, ngươi tự mình giải thích với ông ấy.”

La Tuyên mặt mày tràn ngập lệ khí, hít sâu một cái, không quan tâm Khương Hằng nằm sấp trên mặt đất nữa.

Bầu trời nổi lên mưa phùn, khi nước mưa đánh vào trên mặt Khương Hằng, hắn tỉnh.

Hắn không biết lần này chính mình đã nằm bao lâu, khi giãy giụa bò dậy, trước mặt tích một vũng nước, không biết là nước mắt hay là nước mưa.

Khương Hằng lại khóc lên, hắn phát run sờ soạng thu hồi Hắc Kiếm cùng tro cốt Cảnh Thự bỏ vào trong tay nải như cũ, đem tay nải xiêu xiêu vẹo vẹo mà cõng ở trên lưng, chống lên cây nạng, khập khiễng mà đi vào trong đại điện, khốn khổ lau đi nước mắt,.

“Quỷ tiên sinh có ở không?” Khương Hằng khống chế nước mắt, nhìn Tùng Hoa đang ngồi đối diện tứ thần thú trong chính điện hỏi.

Tùng Hoa giương mắt, thoáng nhìn Khương Hằng.

“Còn đang bế quan.” Tùng Hoa lạnh lùng nói.

Khương Hằng gật gật đầu, nói: “Ta muốn chào từ biệt với ngài ấy, ta bây giờ phải đi rồi, cảm ơn các ngươi…… Cảm ơn……” Khương Hằng lại nghẹn ngào lên, lê chân bị thương, trầm trọng mà đi ra ngoài hành lang bên cạnh, cùng La Tuyên cáo biệt.

“La đại ca……” Khương Hằng ở ngoài cửa phòng ngủ, thấp giọng nói, “Ta đi đây, ta biết ngươi chướng mắt, nhưng ta cũng muốn báo đáp ngươi, ân tình này chỉ có chờ đến kiếp sau, ta làm trâu làm ngựa……”

La Tuyên nằm ở trên giường, gối lên cánh tay chính mình bắt chéo chân, biểu tình trầm tĩnh.

Bước chân trầm trọng của Khương Hằng đi xa dần, La Tuyên bỗng nhiên lại ngồi dậy, nhìn phòng ngủ yên tĩnh.

Khi Khương Hằng đi ra Hải Các, mưa lại ngừng, đường núi uốn lượn mà xuống, đi thông với Trường Hải phương xa.

Hắn không biết con đường này cuối cùng đi tới phương nào, cách Trung Nguyên vương đô, phảng phất có ngàn vạn dặm. Hắn cũng không biết chính mình nên đi nơi nào, nhìn khắp trời đất rộng lớn, chính mình đã thành một con chim lẻ loi giữa sông núi mênh mông.

Lúc chạng vạng sương mù mờ mịt, Khương Hằng nhìn hết thảy những điều này, không khỏi đau khổ lên, ôm tay nải khóc rống.

Tiếng khóc truyền ra, Khương Hằng lau nước mắt, lại ngăn không được bi thương, lê chân bị thương chậm rãi xuống núi, lang thang không có mục tiêu mà đi tới, mặc kệ đường thông với nơi nào hay còn có bao xa.

Bên bờ Trường Hải, rừng Phong như máu, Khương Hằng khóc đến nấc lên từng tiếng, không thở nổi, khóc không nổi nữa, một thân nước bùn xuyên qua rừng Phong.

La Tuyên nằm ở trên nhánh một thân cây, nghiêng đầu nhìn Khương Hằng.

Khương Hằng ôm tay nải dựa vào thân cây nghỉ ngơi một lát, trong bao quần áo lộ ra chuôi kiếm Hắc Kiếm. Mang theo vũ khí kia với hắn mà nói quá nặng, hắn đi ước chừng một canh giờ mới đi đến bên bờ Trường Hải.

La Tuyên mày nhíu chặt, xuyên thấu qua lá phong ướt nhẹp, nhìn bóng dáng nhỏ gầy của Khương Hằng thong thả rời đi.

Khi hoàng hôn, Khương Hằng đứng ở bên bờ Trường Hải, bên cạnh rừng thông có một thôn xóm bỏ hoang, còn lại nhà cửa cùng mái ngói đổ nát.

Khóc cũng đã khóc, Khương Hằng mờ mịt không biết làm sao, nhìn thấy ống khói một hộ nhà tỏa khói lên, liền đi lên gõ gõ cửa.

Bên trong không có người trả lời.

Khương Hằng đẩy cửa đi vào, nói tiếng xin lỗi, lại thấy trong phòng đổ nát tối tăm, La Tuyên đang ngồi ở trong góc đốt một đống lửa, trên lửa đặt cái ấm sành.

Trong tay La Tuyên cầm một đoạn nhân sâm, đem nó tước thành miếng ném vào trong nồi.

“La đại ca?” Khương Hằng ngoài ý muốn nói.

La Tuyên nói: “Ngươi đi đâu?”

Khương Hằng lắc đầu, ở trong nhà đổ nát buông xuống Hắc Kiếm cùng tay nải, đáp: “Ta không biết. Ta……” Lúc này, Khương Hằng nhớ tới khi mẫu thân rời đi, nói: “Nương ta có lẽ còn sống.”

“Thiên Nguyệt Kiếm, Khương Chiêu.” La Tuyên bỗng nhiên nói.

“Ngươi biết nàng?” Khương Hằng nói.

La Tuyên không có trả lời, thuận miệng nói: “Nếu nàng cũng đã chết thì sao?”

Khương Hằng muốn khóc, nước mắt lại đã cạn, cổ họng hắn chua xót, phát không ra tiếng nhìn La Tuyên, cuối cùng miễn cưỡng cười cười.

Hắn nói không rõ chính mình vì cái gì ở trong thời điểm này lại cười, lại tìm không ra lời thích hợp hơn để nói.

La Tuyên tiện tay đem canh sâm trong ấm sành đổ ra một chút trong bát vỡ, đưa cho hắn.

Thống khổ cùng bi thương trong lòng Khương Hằng đột nhiên mà đến, rồi tựa như một hồi sóng thần cuối cùng kết thúc, nội tâm sóng to gió lớn cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.

“Thật là Cảnh Thự sao?” Khương Hằng thấp giọng nói, “Huynh ấy đã chết sao?”

“Ta không biết,” La Tuyên thuận miệng nói, “Không xác định, bất quá căn cứ vào lời nói của ngươi, ta thấy hơn phân nửa là đúng rồi, ta ở một thân cây dưới hẻm núi Linh Sơn tìm được y, lúc ấy y đang quỳ, thẳng tắp mà quỳ gối dưới tàng cây. Ngươi có thể tin, cũng có thể không tin.”

Khương Hằng hô hấp phập phồng vài cái, nước mắt đã sớm khóc khô, cuối cùng hắn chỉ có thể tiếp nhận cái hiện thực này.

“Muốn ta đi tìm nương ngươi sao?” La Tuyên quan sát Khương Hằng, lại hỏi, “Khương Chiêu trước khi đi có nói qua không? Nàng ở chỗ nào đất Việt?”

Khương Hằng chết lặng mà lắc lắc đầu.

La Tuyên liền không có lại hé răng, nằm ở trong góc chân dài bắt chéo, nhắm mắt dưỡng thần. Mặt trời xuống núi, bóng tối bao phủ bọn họ, thật lâu thật lâu sau đó, Khương Hằng thở dài một hơi, nằm xuống trong một góc khác, hai người yên lặng không nói gì.

Cho đến khi trời sáng, trong lúc Khương Hằng nửa mơ nửa tỉnh, chợt nghe thấy bên ngoài tiếng vó ngựa vang lên.

“Có người tới, La đại ca?” Khương Hằng ngồi dậy, nói, “Là ai?”

La Tuyên trước sau nhắm hai mắt, yên lặng không nói, Khương Hằng thấy y không có bất luận cái động tác gì, liền nằm xuống như cũ. Nhưng trong khoảnh khắc, một tiếng nam nhân điên cuồng gào thét truyền đến. Khương Hằng nháy mắt hoàn toàn thanh tỉnh, quay đầu nhìn ra phía ngoài phòng.

La Tuyên cũng theo đó mở hai mắt, mày cau lại.

Tiếng cười tùy tiện, tiếng giết chóc, tiếng xin tha hòa quyện vào cùng nhau.

Khương Hằng sắc mặt hoảng sợ vô cùng, đang muốn bò đến phía trước cửa sổ đi xem, La Tuyên lại đứng dậy, nắm cổ áo Khương Hằng, đem hắn ném vào trong một góc, tùy tay phủi xuống bụi trên người ung dung mà kéo ra cửa, thản nhiên đi ra ngoài.

“Nơi này còn có người?!” Bên ngoài truyền đến đoạn đối thoại khẩu âm Dĩnh, lại nói, “Ở đâu tới?”

Khương Hằng nín thở, nghiêng tai yên lặng nghe, chỉ nghe ngoài phòng lại vang lên: “Cứu mạng a! Cứu mạng, thiếu hiệp, cầu xin ngươi……”

Giọng La Tuyên nói: “Các ngươi là ai? Từ đâu tới đây? Muốn đi nơi nào?”

“Ngươi quản được sao?!” Khẩu âm Dĩnh trước đó thô bạo mà nói, “Đem y bắt trở về!”

Đột nhiên, trên mặt đất ngoài phòng truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, cùng với một tiếng hô to, sau đó trong trời đất hoàn toàn an tĩnh trở lại.

Khương Hằng trong lòng kinh hoàng, đến phía trước cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy trên mặt đất nằm vài tên kỵ binh Dĩnh quốc. La Tuyên đi đến góc trống ngoài phòng, móc ra chủy thủ, kiên nhẫn mà cắt ra dây thừng trên người một người bị trói ở trong góc.

Đó là một người trung niên xanh xao vàng vọt đang không ngừng giãy giụa, đợi đến khi dây thừng được cởi bỏ liền xoay người muốn chạy, ai ngờ La Tuyên căn bản không có ý đuổi giết gã, ngược lại xoay người đi vào trong phòng.

Khương Hằng ngẩng đầu nhìn La Tuyên, La Tuyên vẫn ung dung như cũ, quay lại ngồi xuống tiếp tục ngủ giấc ngủ của y.

“Ngươi đem bọn họ đều giết?” Khương Hằng hỏi.

La Tuyên không có trả lời, hai người lại nghe thấy bên ngoài truyền đến một chút động tĩnh. Chợt, La Tuyên lại nói: “Đang đổ mưa đâu, ngươi muốn đi chỗ nào? Tiến vào tránh một chút đi!”

Cửa bị đẩy ra, chỉ thấy người trung niên kia ôm hai con gà bị trói chặt chân, nơm nớp lo sợ mà tiến vào.

“Cảm ơn…… Cảm ơn ngài! Cảm ơn ân cứu mạng của thiếu hiệp.” Người trung niên kia khấu đầu với La Tuyên, tìm được đường sống trong chỗ chết, như cũ vô cùng khẩn trương, “Ân này không có gì báo đáp, chỉ có kiếp sau làm trâu……”

“Không cần làm trâu làm ngựa!” La Tuyên không kiên nhẫn nói, “Mỗi người đều làm trâu làm ngựa, kiếp sau liền muốn ta đi làm một kẻ chăn trâu?”

Khương Hằng nhìn La Tuyên, lại nhìn người trung niên kia, La Tuyên trước sau nhắm lại hai mắt, người trung niên nháy mắt dở khóc dở cười.

“Có đồ ăn không?” La Tuyên phân phó nói, “Lấy chút đồ ăn ra là được.”

Người trung niên nói: “Thật không dám giấu giếm, thiếu hiệp, ta là thương nhân…… Đồ đều đã bị cướp hết, chỉ còn lại hai con gà đổi được trên đường, thiếu hiệp nếu không chê ta đây liền giết gà cho ngài ăn.”

“Có gà ăn,” La Tuyên nói, “Không chê.”

“Đừng giết nó,” Khương Hằng nói, “Đều không dễ dàng, ta không đói bụng, ngươi trên đường còn phải ăn.”

La Tuyên nói: “Ngươi không đói bụng, ta đói bụng.”

Khương Hằng có chút áy náy, nói: “Ta đây không ăn, ta cái gì cũng chưa làm, ngươi giết một con là được.”

Người trung niên nói: “Ta lại đi…… Tìm đồ ăn xem?”

Sau khi thương nhân kia muốn đi sau phòng, La Tuyên lại nói: “Không được mở cửa hầm.”

Thương nhân vội nói: “Vâng, thiếu hiệp.”

Thương nhân cả gan đi đến bên thi thể kỵ binh ngoài phòng, La Tuyên tựa hồ sớm biết rằng gã muốn làm cái gì, lại nói: “Trên thi thể có độc, tay đừng chạm phải, cầm đồ vật vào sẽ không sao.”

Thương nhân nhặt lên một cây gậy gỗ, từ trên người kỵ binh hất ra lương khô cùng thịt, lấy tiến vào hỏi: “Cái này không có độc đi? Thiếu hiệp?”

La Tuyên lười trả lời, thương nhân liền đem gói thịt xé mở bỏ vào ấm sành, lại thêm gạo cùng muối mang theo trong người nấu cùng nhau. Khương Hằng bò đi qua, nắm chút gạo ném cho gà ở góc tường.

“Các ngươi cũng tới núi quỷ sao?” Thương nhân thấy La Tuyên không muốn nói chuyện, liền nói với Khương Hằng.

Khương Hằng hỏi: “Núi Quỷ là cái gì?”

Thương nhân cùng Khương Hằng đều vẻ mặt mê mang, thương nhân chỉ chỉ phương hướng Thương Sơn nơi xa, nói: “Đi vào đó, liền rốt cuộc không ra được sương mù, ngươi không biết? Không biết, vậy sao lại đến nơi này?”

Khương Hằng tràn ngập nghi hoặc, lắc lắc đầu.

La Tuyên thuận miệng đáp: “Phải, trên núi có một nữ quỷ mặc y phục đen, phàm là đi vào đều sẽ bị hút hết tinh khí.”

Thương nhân sắc mặt trắng bệch, thở dài, lại nói: “Dĩnh quốc phong tỏa biên cảnh với Đại Quốc, chỉ có thể từ trong núi Quỷ đi qua, nếu không rốt cuộc về nhà không được.”

Khương Hằng nói: “Bên ngoài hiện tại thế nào?”

Thương nhân nghĩ nghĩ, hỏi ngược lại: “Tiểu tử, ngươi nói nước nào?”

Thịt cơm trong ấm sành nấu chín, Khương Hằng liền dùng chén bể trước múc ra, chén đầu tiên đưa cho La Tuyên, lại đưa thương nhân kia, La Tuyên nhận, hai người còn lại mới bắt đầu ăn. Khương Hằng vừa ăn vừa nghe thương nhân kia nói mới biết được đoạn thời gian này, mảnh đất Thần Châu đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Mà hết thảy ngọn nguồn, còn muốn từ tràng tuyết lở kia nói lên.

Mấy tháng trước, vương đô Linh Sơn tuyết lở, vùi vào mười vạn đại quân ba nước Lương Trịnh Ung. Tấn thiên tử Cơ Tuần châm lửa tự thiêu cùng bá quan triều đình tuẫn quốc. Một kết cục thảm thiết này, ngược lại làm liên quân bốn nước phạt Ung, cuối cùng phải bỏ dở nửa chừng.

Đây là lần thứ hai liên quân bất lực trở về, tranh đoạt thiên tử khiến cho quân tâm năm nước tan rã, lại không thể tập kết đối kháng Ung quốc, mà Ung quân nguyên khí đại thương lại lần nữa rút lui về Ngọc Bích quan cố thủ.

Mà hai nước Dĩnh Đại đến trễ lại ngồi thu ngư ông đắc lợi, bắt đầu quét tước chiến trường. Thiên tử băng hà, sau khi Lạc Dương cháy lớn thì việc dọn dẹp vương đô trở thành việc cấp bách, tông miếu bị thiêu hủy, cửu đỉnh tượng trưng cho vương quyền thiên hạ hóa thành một vũng nước đồng, ngưng kết toàn bộ oan hồn triều đình.

Ai có tư cách kế vị thiên tử? Hay là từ đây thiên hạ lại không còn thiên tử, năm nước tự mình xưng đế?

Lúc này, ai có được quyền kế thừa danh chính ngôn thuận, liền sẽ là đế quân mới, cho dù sự thật không nhất định có thể hiệu lệnh thiên hạ, nhưng ít nhất ở trên danh nghĩa, sau khi giơ lên vương kỳ, liền có thể giả vờ lấy danh nghĩa vương đạo chinh phạt bốn phía.

Vì thế quân nước Dĩnh công bố, khi đại quân vào thành, người cuối cùng nhìn thấy thiên tử được Cơ Tuần phó thác Kim Tỉ truyền quốc, hiện giờ đã đưa về nước do quốc quân kiềm giữ, Dĩnh Vương sẽ kế nhiệm đế vị.

Cửu đỉnh bị hủy bởi ngọn lửa lớn, nhưng Kim Tỉ lại kiên cố vô cùng, ai có được Kim Tỉ, liền có thể có bằng chứng chứng minh tính hợp lý kế nhiệm đế vị.

Nhưng thực mau, Đại Quốc cũng công bố, chính mình có được Kim Tỉ, mà Dĩnh, lại là kẻ áp chế thiên tử, hành thích vua.

Hai bên đều công bố có được người nhận mệnh thiên tử, lại chậm chạp vẫn chưa đưa ra Kim Tỉ. Thiên hạ lời đồn xôn xao, không biết sau lửa lớn Lạc Dương, cái ấn truyền quốc nho nhỏ này đến tột cùng lưu lạc tới nơi nào rồi.

Chỉ có Khương Hằng biết tung tích của nó, cũng biết hai nước này đều không có có được trọng khí truyền quốc, nghĩ đến có lẽ đang ra roi thúc ngựa tìm kiếm khắp nơi.

Hai tháng sau, hai nước Đại Dĩnh ở biên cảnh phía nam kéo dài hai trăm năm, bạo phát chiến tranh. Trước mắt lãnh thổ cả nước toàn bộ phong tỏa, nơi duy nhất không người đặt chân cũng chỉ có bên cạnh Trường Hải, vùng Thương Sơn.

“Vì thế……” Thương nhân mất mát mà nói, “Ta muốn thừa dịp lúc này, trở lại bên cạnh vợ con, chỗ nào đều qua không được, đành phải đi núi Quỷ.”

Thương Sơn cũng kêu “Quỷ Sơn”, là nơi cư dân phụ cận cũng không dám tiến vào, mấy trăm năm trước có truyền thuyết trên núi có yêu quái ăn thịt người, phàm là người nào tiến vào núi này, cuối cùng đều không còn sống ra ngoài.

Khương Hằng thở dài, suy nghĩ lại là một cái vấn đề khác—— thích khách tiến đến cướp đoạt Kim Tỉ vào đêm hôm vương đô bị luân hãm,.

“Cơ gia mẹ nó toàn là kẻ điên.” La Tuyên lời nói làm như thật phê bình, lại nhìn Khương Hằng nói: “Không có một người nào bình thường, điên đã hơn trăm năm. Ngươi nếu như ngày nào đó gặp phải họ Cơ, nhưng ngàn vạn cẩn thận một chút, bọn họ điên lên, liền chính mình cũng giết.”

“Nói không chừng là Ung quốc thiết hạ mưu kế thì sao?” Khương Hằng vẫn là thực tôn kính Cơ Tuần, tách ra đề tài, nói, “Vạn nhất bọn họ khắp nơi thả ra tin tức, làm cho Đại Dĩnh đánh nhau, vừa lúc không rảnh lại quản Ngọc Bích quan.”

“Nói là như vậy.” Thương nhân đồng tình nói, “Nhưng Vũ Vương nước Đại, Dĩnh Vương Hùng Lỗi, liền không có một chút lòng tham sao? Xét đến cùng, đều vì ham muốn cùng dã tâm của chính mình thôi, chỉ đáng thương bá tánh thiên hạ.”

“Phải.” Khương Hằng đáp.

Trong phòng đổ nát vô cùng an tĩnh, thương nhân lấy ra một ít tiền trên người đặt ở trên mặt đất, khi đang muốn nói lời cảm tạ, La Tuyên lại nói: “Lưu lại cho bản thân đi, hiệp khách không cần tiền.”

Thương nhân muốn kiên trì, La Tuyên nói: “Muốn báo ân liền bình an về nhà đi, quy củ sư môn không thể lấy tiền.”

Thương nhân vì thế lại ngàn ân vạn tạ một phen, lại dập đầu với La Tuyên, ra ngoài mở lên dù, dầm mưa rời đi thôn xóm.

“Nơi này đến tột cùng là địa phương nào?” Khương Hằng lẩm bẩm.

Thôn xóm này nhìn như bị hủy bởi chiến hỏa, lại không phải thời gian gần đây, nói vậy đã hoang phế không ít năm.

“Là nhà ta.” La Tuyên bỗng nhiên nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.