Sở Du không nói gì.
Nàng trầm mặc, đè nén tâm tình của mình. Trong nháy mắt đó, nàng sợ bản thân xúc động, nhảy lên cho người trước mặt này một đao.
Hắn nói nàng đi cùng với hắn.
Đây là ý gì?
Những lời này, là nhẹ nhàng phủ nhận 6 năm nỗ lực, 6 năm khổ sở của nàng. Đủ mười hai năm, đều bị những lời nói này phủ định sạch sẽ.
Nàng yêu hắn mười hai năm, hận không thể moi hết tim gan trao cho hắn, chỉ vì một câu nói này. Thế nhưng hắn chưa từng cho nàng. Ngược lại trọng sinh một đời, lúc nàng chưa từng làm cái gì cho hắn, hắn lại nói những lời này với nàng.
Là nàng sai rồi sao?
Ông trời để cho nàng trọng sinh, chính là muốn giáng lên đầu nàng, cho nàng một cái tát để nói cho nàng biết, nàng sai rồi?
Không phải lúc thiếu niên, Cố Sở Sinh không yêu nàng sao, là nàng tra tấn tình cảm của hắn?
Nhưng nàng đã làm sai điều gì?
Nàng vì bảo vệ hắn mà phí hết tâm tư, chằng chịt vết thương. Nàng gọt giũa đi những góc cạnh theo năm tháng, để trở thành Cố đại phu nhân của năm đó.
Nàng vốn là người có thể vung roi quất một nữ tử lắm miệng, chịu đựng mười đại côn. Nhưng ở bên cạnh hắn học dối trá, học tính trầm ổn ẩn chứa trong nụ cười, như một phụ nhân hậu trạch cùng người khác khẩu chiến.
Nàng vốn là người uống rượu, vây quanh lửa trại cùng với các tướng sĩ sau mỗi cuộc chiến, nhưng gả cho hắn, nàng giống như mãnh hổ rút đi nanh vuốt, trở thành một con mèo nhu thuận.
Hắn luôn nói nàng không tốt, không quen nhìn điệu bộ của nàng. Nhưng nếu như hắn thực sự nhìn kỹ, làm sao hắn có thể không thấy, Cố đại phu nhân và Sở Du, căn bản là hai người.
Nàng vì tình yêu mà đánh mất đi chính mình, cũng khó trách người khác khinh thường nàng.
Thấy Sở Du trầm mặc, Cố Sở Sinh có chút bất an, có chút thấp thỏm gọi: “A Du….”
“Không được gọi như vậy.”
Sở Du chợt cắt đứt lời hắn. Sắc mặt Cố Sở Sinh có chút tái nhợt. Sở Du ngước mắt lên nhìn hắn.
Cố Sở Sinh thời niên thiếu, không mang theo lệ khí của sau này. Làm quan mười hai năm, ở trên quan trường, hắn đã không còn ngạo khí nhiệt huyết như thời niên thiếu nữa. Lúc này nàng nhìn Cố Sở Sinh, vẫn còn rất sạch sẽ. Nàng hít một hơi thật sâu, đè nén tâm tình đang cuồn cuộn dâng trào, lui về phía sau vài bước, ngồi xổm xuống.
“Lúc còn trẻ chẳng biết thế sự, mạo muội cầu quân, là sai lầm của ta.”
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt quyết tuyệt: “Nhưng mà, hôm nay tâm ta đã rõ, thỉnh cầu Cố đại nhân hãy xem việc kia như vui đùa, coi như là thoảng qua như mây khói.”
Nghe vậy, Cố Sở Sinh siết chặt nắm tay: “Tâm ta đã rõ? Là việc vui đùa? Có người đem chuyện này ra vui đùa, có người đem chuyện bỏ trốn ra đùa giỡn hay sao?!”
“Nàng thích ta, trong lòng nàng không rõ ràng sao?!”
“Rõ ràng.” Sở Du nhìn bộ dạng thất thố của Cố Cở Sinh, ngược lại nàng cực kỳ bình tĩnh, nàng nhìn đôi mắt sưng đỏ của hắn, giọng nói bình thản: “Ta biết, lúc thuở thiếu thời thích đại nhận. Năm mười hai tuổi, người nọ mặc hồng y cưỡi ngựa đến. Ta không thích nhất, lại là đoạn thời gian đó.”
Nghe nói như thế, Cố Sở Sinh không kiềm lại được nữa, nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Năm mười hai tuổi ấy….
Năm mười hai tuổi ấy, lúc phá thành, hắn vốn là đi ra ngoài báo tin, lại gặp được cô nương kia từ xa.
Đó là lần đầu tiên hắn cầm tay của một cô nương, cũng là lần đầu tiên ôm một người.
Sau khi nàng chết, hắn nhớ lại khung cảnh kia vô số lần. Lúc đó Cố Sở Sinh vẫn còn là đại công tử Cố gia. Hắn hăng hái, tự mãn, lúc đó dường như là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời hắn.
Hắn run nhè nhẹ, môi mím chặt, nước mắt tuôn rơi.
Hắn muốn ngăn cản nàng nói câu kế tiếp, muốn đem tất cả lời nói dừng lại ở thời khắc này. Nhưng mà hắn biết, hắn phải nghe tiếp, chỉ có nghe tiếp, hắn mới hiểu được mình có thể làm gì.
“Thỉnh cầu đó của Sở Du, chẳng qua chỉ là một chút tâm tư dịu dàng của nữ tử. Từ khi sinh ra đến nay, phụ thân huynh trưởng, thậm chí là mẫu thân đều chưa từng xem Sở Du là nữ tử. Vì vậy vào thời khắc công tử chìa tay ra, Sở Du xem công tử là sự cứu rỗi, vì vậy ta không phải thật sự yêu công tử, mà chỉ là một chút ảo tưởng của Sở Du mà thôi.”
Nói xong, Sở Du chậm rãi mỉm cười: “Mãi đến lúc gả cho thế tử, Sở Du mới biết, cái gọi là tình cảm, không phải là như vậy.”
“Nàng chỉ gặp qua hắn có một lần.”
Cố Sở Sinh khàn giọng nhắc nhở: “Sau đó hắn đã chết.”
Sở Du nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tuy chỉ nhìn mặt một lần, thế nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân, chàng đối đãi với ta đều vô cùng tốt. Cố công tử với ta, chẳng qua chỉ là sự đối đãi với một nữ tử bình thường mà thôi. Còn thế tử đối đãi với ta, là như châu như bảo. Sau khi ra chiến trường, giữa lúc bận rộn, thế tử cũng không quên thư từ qua lại với ta. Ta ngưỡng mộ thế tử anh hùng hào kiệt. Mặc dù chết trận sa trường, nhưng lại tồn tại vĩnh viễn trong lòng.”
Cố Sở Sinh nói không thành lời, hắn siết chặt quả đấm, toàn thân run rẩy.
Đau, tại sao lại đau như vậy.
Tại sao hắn lại sống lại một lần nữa, tại sao lại trở về, để rồi chính tai nghe Sở Du nói, tình cảm của nàng đối với hắn, từ trước đến nay chỉ là một ảo tưởng cho mình là đúng.
Nàng nghĩ là hắn không biết sao?
Hắn biết, thế nhưng hắn vẫn tự lừa mình dối mình. Nhiều năm như vậy, hắn đều biết đối tượng nàng ái mộ là một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất. Từ trước đến nay đều không phải là một kẻ tiểu nhân trốn trong bóng tối đùa bỡn quyền mưu như hắn. Nếu như nàng hướng tới ánh mặt trời, hắn chính là chỗ u tối.
Nàng nhìn sai người, nàng tự cho là đúng. Chỉ là nàng là một người cố chấp, cho nên một lần cố chấp, chính là sáu năm.
Sáu năm sau nàng rốt cuộc chịu không nổi, rốt cuộc muốn hòa ly với hắn.
Ngày đó hắn vẫn luôn chờ. Tình yêu của nàng giống như một tòa lâu đài trên không, hắn lại không biết đó chỉ là một hồi ảo tưởng.
Có một ngày nàng sẽ tỉnh mộng, có một ngày nàng sẽ thấy rõ.
Thế nhưng hắn không có biện pháp nào, chỉ có thể lẩn quẩn trốn trong sự thống khổ này, không muốn thoát ra.
Bao nhiêu lần hắn tự nói với mình hắn không thích nàng, bao nhiêu lần tự nói với bản thân hắn chán ghét nàng. Lúc còn niên thiếu nói vốn cho là thật, cho đến lúc nàng chết, lại không thể nói ra được những lời đả thương người. Hắn mới dám chậm rãi mở khóa trái tim mình, thấy rõ lòng mình.
Nhưng vì sao lại muốn nói cho hắn biết?
Tại sao sau khi chết hắn lại ôm ảo mộng, lại kéo hắn đến đây, lăng trì hắn như vậy?
Hắn nhìn ánh mắt trong suốt ôn hòa của nàng, không nói thành lời.
Sở Du thấy hắn không nói lời nào, chỉ rơi lệ. Nàng thở dài, nhẹ giọng nói: “Thuở niên thiếu làm việc lỗ mãng, xin công tử hãy tha thứ. Trời cao biển rộng, dân sinh nhiều gian khó, công tử là người tài trong thiên hạ, ý chí hiên ngang, hy vọng sau này tiền đồ như tranh vẽ, trở thành vũ khí quan trọng của Đại Sở ta, bảo vệ bách tính của Đại Sở.” Nói xong, nàng giương mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Thịnh thế giang sơn.”
“Ta không!”
Cố Sở Sinh chợt lên tiếng, hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Sở Du, tựa như một đứa trẻ, mỗi câu mỗi chữ đều cắn răng nói: “Ta không.”
Dựa vào cái gì phải làm thỏa mãn ý nguyện của nàng?
Dựa vào cái gì nàng có thể thong dong rời đi như vậy, còn có thể yêu cầu hắn làm này kia, nàng là gì của hắn? Nàng dựa vào cái gì mà sai khiến hắn như vậy.
Cố Sở Sinh tựa như trở lại lúc niên thiếu tranh chấp với Sở Du. Nàng không quen nhìn hành vi tiểu nhân của hắn, chán ghét hắn không để ý đến đại cục. Hắn luôn luôn cãi nhau với nàng, hắn cực hận nàng vì người khác mà cãi nhau với hắn.
Hắn chờ nàng thuyết phục hắn, quở trách hắn.
Nhưng mà Sở Du nghe xong, chỉ là ngẩn người. Một lát sau, nàng gật đầu: “Rốt cuộc, đây là lựa chọn của đại nhân, ta cũng chỉ là thuận miệng nói, đại nhân không cần suy nghĩ nhiều.”
Nói xong, Sở Du đứng lên nói: “Nếu không có chuyện gì khác, ta xin lui xuống.”
Nghe nói như thế, Cố Sở Sinh ngẩn người. Hắn nhìn Sở Du bước ra ngoài, giọng nói khàn khàn mở miệng: “Nàng vì sao, không mắng ta?”
Sở Du có chút kỳ quái. Nàng đứng ở cạnh cửa, quay đầu lại nhìn hắn: “Mỗi người đều có sự lựa chọn của bản thân mình. Ngươi và ta không có quan hệ gì, ta mắng ngươi làm gì?”
“Ý của nàng là…” Ánh mắt của hắn có chút dại ra: “Nàng không thích ta, ta và nàng không có quan hệ gì. Vì vậy ta là người tốt hay người xấu, đối với nàng mà nói, cũng không có quan hệ gì?”
“Có thể vẫn phải có đi?” Sở Du thở dài, khẽ cười nói: “Nếu Cố đại nhân là người xấu, hoặc là gϊếŧ Cố đại nhân, hoặc là sẽ phải gặp rất nhiều trắc trở.”
“Nàng muốn gϊếŧ ta?” Cố Sở Sinh nghe nói như thế, chậm rãi bật cười, hắn chống người tự đứng lên, rút ra thanh kiếm treo cạnh giường, đưa chuôi kiếm cho nàng: “Vậy nàng làm đi.”
Sở Du nhíu mày. Cố Sở Sinh nhìn mũi kiếm chĩa về hướng mình, trong lòng tràn đầy sảng khoái, hắn cười to lên: “Nàng đến gϊếŧ ta đi!”
Sở Du không nói gì, nàng bình tĩnh nhìn hắn: “Ngươi vẫn chưa làm chuyện gì sai trái, ta gϊếŧ ngươi làm gì? Ngươi nếu đã làm chuyện sai trái,…” Sở Du giơ tay lên vén tóc ra sau tai, ánh mắt nhìn về phương xa: “Nếu ta gϊếŧ, ta tự nhiên sẽ không nương tay. Nếu ta không gϊếŧ, tất nhiên cũng sẽ có người đến gϊếŧ ngươi.”
“Cái khác không nói…” Tiếng cười cười của Sở Du mang theo hoài niệm mà chính nàng không biết: “Nếu ngươi hại nước hại dân, với tính tình của Tiểu Thất nhà chúng ta, sợ là đệ ấy sẽ là người đầu tiên động thủ.”