*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước hôm thành thân một ngày, Trúc ca nhi ngồi trong phòng của mình, mẹ y mời thím trong thôn đến se lông mặt cho y.
Trên tay bà thím quấn một sợi chỉ đỏ dài, căng lại gần khuôn mặt thoa phấn của Trúc ca nhi, tay vừa kéo vừa xoắn, chỉ lúc lỏng lúc căng, lông tơ trên mặt bị kéo xuống hoàn toàn.
Trúc ca nhi chỉ cảm thấy sợi chỉ co co giãn giãn trên mặt mình, chưa kịp để y thấy đau, bà thím đã thu chỉ, lấy khăn vải ấm bên cạnh lau mặt cho y, như vậy là đã se xong.
“Đừng nhìn nữa, tới lấy trứng gà lăn đi.” Mẹ y tiễn thím se lông mặt xong thì quay lại vào trong phòng, trên tay cầm theo trứng gà luộc.
“Lăn gì cơ?” Trúc ca nhi hỏi.
“Lăn mặt con đó!” Tiền thẩm đưa trứng gà cho Trúc ca nhi, “Có mấy người lúc vừa se mặt xong thì không thấy gì, đợi hai ngày sau thì bỗng đỏ hết cả mảng, con mau lấy trứng gà lăn đi, có thể đỡ hơn một chút.”
“Vậy không phải tốt hơn à, khỏi thoa phấn luôn.” Trúc ca nhi nhận lấy trứng gà rồi nói.
“Đứa nhỏ này, cái này sao mà giống thoa phấn được? Mau lột vỏ lăn một chút đi, ngày đại hỷ mà cái mặt đỏ lè khó coi lắm đấy.” Tiền thẩm nói.
“Bộp” một tiếng, Trúc ca nhi đập vỡ trứng trên bàn, từ từ lột vỏ, sau đó vừa nhìn mẹ y………………. vừa lột vỏ trứng rồi bỏ vào trong miệng.
“Ối, cái đứa nhỏ này! Ngứa da có phải không?” Tiền thẩm thấy vậy thì giơ tay định đánh y.
Trúc ca nhi cắn trứng gà cười né tránh: “Lấy trứng gà lăn mặt phí lắm đó, không bằng để con ăn cho bổ. Với lại, mai con cũng phải gả đi rồi, mẹ còn muốn đánh con à?”
Ở cùng một thôn, đi đường chẳng mất bao nhiêu thời gian, nhà họ Ngô lại là gia đình đáng tin cây, đối với việc gả Trúc ca nhi đi, Tiền thẩm vui hơn là không nỡ.
Trúc ca nhi nhai trứng gà làm quai hàm phình ra, Tiền thẩm tức đến nỗi lấy tay chỉ vào trán y: “Con đó, ngày mai cái mặt đỏ lè thì cứ khóc đi nhá.”
“Mặt đỏ thì đỏ, con che khăn voan, ai thấy được chứ?” Trúc ca nhi không quan trọng nói.
Về phần Ngô Nhị Hà phải vén khăn voan của y, Trúc ca nhi càng thấy không sao cả, dù sao hắn sẽ không ghét bỏ y.
Nuốt trứng xuống, Tiền thẩm đi ra bên ngoài thu xếp chuyện ngày mai, Trúc ca nhi ngồi xếp bằng trên giường đất chỉ thấy nhàm chán cực độ.
Ngày mai tuyết lớn, có lẽ sang xuân chậm một chút, sắp đến tháng hai rồi nhưng bên ngoài hãy còn lạnh giá.
Trái lại trong phòng đốt giường đất vẫn ấm áp, y nằm trên giường nhìn nóc nhà và nghe tiếng gió ào ào bên ngoài. Nghe rồi nghe thế là ngủ mất tiêu.
Ngủ tới khi mơ mơ màng màng nghe thấy âm thanh bên ngoài, Trúc ca nhi kéo cái chăn đắp trên người qua một bên, vừa chuẩn bị lật người ngủ tiếp, đã nghe thấy tiếng kêu của mẹ mình ở trong sân: “Ninh ca nhi? Mau vào ngồi mau vào ngồi!”
Ninh nhi?
Trúc ca nhi xốc chăn lên trở mình ngồi dậy, quả nhiên nghe thấy giọng nói của Sầm Ninh ở trong sân.
Y kéo lê giày xuống giường, đẩy cửa một phen, Sầm Ninh xách theo cái rổ đang đứng ngay trong sân.
“Sầm Ninh, mau vào phòng ta đi.” Y kêu.
Tiền thẩm nói: “Đứa nhỏ này, làm sao cũng phải mời Ninh ca nhi vào trong nhà chính uống ly trà chứ.”
Trúc ca nhi thấy ca tẩu y đang ngồi trong nhà chính, tiến lên kéo Sầm Ninh đi vào phòng mình, miệng nói: “Con và Ninh Nhi không cần mấy cái nghi thức xã giao đó, lại nói, y tới tìm con, uống trà cũng nên uống ở phòng của con.”
Tiến vào khép cửa lại, Trúc ca nhi quay đầu cười với Sầm Ninh: “Sao ngươi qua đây vậy? Ta còn tưởng rằng ngươi không tới nữa.”
Từ sau chuyện lần trước của Lý thị, Sầm Ninh không qua nhà Tiền thẩm thêm nữa. Nhưng Trúc ca nhi có thể hiểu cho y, chỉ là thấy Sầm Ninh tới tìm mình thì vẫn rất vui vẻ.
Sầm Ninh cũng cười: “Ngày mai ngươi thành thân rồi, ta luôn muốn qua nhìn ngươi một cái.”
“Mau ngồi đi mau ngồi đi.” Trúc ca nhi vui vẻ nói: “Bên ngoài lạnh ghê, lên giường ta ngồi, ta ra ngoài rót cho ngươi một ly trà ấm.”
Nói xong cũng chưa đợi Sầm Ninh trả lời, đã chạy bắn đi nhanh như chớp.
Quay về lần nữa, trong tay không chỉ bưng trà, mà còn đem theo một đĩa mứt hoa quả lót dạ.
Đặt đồ lên bàn nhỏ trên giường, hai người ngồi xếp bằng đối mặt với nhau.
Sầm Ninh đưa cái rổ xách theo cho Trúc ca nhi, nói: “Mở ra nhìn thử đi.”
Trúc ca nhi vén miếng vải bên trên ra, trong rổ đựng một bộ vỏ chăn đỏ cực kỳ có không khí mừng vui.
Trúc ca nhi há to miệng, giũ vỏ chăn đã được gấp gọn ra, hình thêu là Hòa Hợp Nhị Tiên, đường may chỗ nào cũng kỹ càng.
Sầm Ninh cười rồi nói: “Coi như là quà mừng ngươi thành thân, ngươi bỏ vào trong của hồi môn, ngày mai khiêng đi cùng.”
Trúc ca nhi ôm vỏ chăn yêu thích không chịu nổi, nói hết lời khen tốt đẹp.
Rót một ly trà, Trúc ca nhi túm tay Sầm Ninh, nói: “Ngươi tốn nhiều sức như vậy thêm của hồi môn cho ta, không biết trong nhà ta mấy ngày nay vì của hồi môn của ta mà đã tranh cãi mấy hồi đâu.”
Trong lời nói của y mang theo vẻ tức giận mơ hồ: “Từ xưa tới nay người trong thôn cho ca nhi của hồi môn đều là hai bộ chăn đệm và hai bộ quần áo, này ngươi cũng biết rồi, cha mẹ ta thương ta, lại thêm Ngô gia đưa sính lễ cũng nhiều, liền quyết định cho ta thêm một cuộn vải và một cây trâm bạc.”
“Nhưng không thể lường được, ca tẩu ta cứ nhàn rỗi là đến trước mặt cha mẹ ta tranh cãi, nói gì mà phải thu thêm của hồi môn, hoặc là chia nửa sính kim của Ngô gia cho bọn họ dùng làm vốn riêng, khiến cha mẹ ta tức quá chừng, chưa bao giờ nghe tới chuyện ca tẩu thò tay đòi tiền biếu của đệ đệ luôn đấy.”
Sầm Ninh không thích hợp mở miệng tham gia vào chuyện gia đình của nhà họ Tiền, chỉ có thể kiếm lời hay để an ủi Trúc ca nhi: “Tóm lại ngày mai ngươi phải thành thân rồi, đừng vì chuyện này mà tức giận, chỉ cần quan tâm tấm lòng của Tiền thúc và Tiền thẩm là được.”
Trúc ca nhi nhướn mày nói: “Ta không có tức giận, trong lòng ta sảng khoái lắm.”
Y lại gần nhỏ giọng nói với Sầm Ninh: “Thực ra bọn họ tranh cãi ta cũng thấy phiền lắm, hôm trước Như tỷ nhi tới tìm ta tán dóc, ta bảo nàng lén đến Ngô gia tìm Ngô Nhị Hà nói chuyện, để hôm qua nhân cơ hội bọn họ đưa trứng gà đỏ tới thì đem mấy lượng sính kim về.”
Còn có thể như vậy à? Sầm Ninh nghe xong thì trợn tròn hai mắt.
Trúc ca nhi hếch cằm lên, đắc chí nói: “Lời của ta Ngô Nhị Hà không dám cãi, sính kim đưa nhiều cũng để ca tẩu của ta chiếm mất, chằng bằng lấy về sau này hai người bọn ta chi tiêu, ngươi không biết đâu, lúc đó mặt của ca tẩu ta xanh lè.”
Sầm Ninh vừa dở khóc dở cười vừa lo nghĩ thay y: “Như vậy sau này sợ là càng thêm khó qua lại rồi, Tiền thúc Tiền thẩm còn phải ở chung với ca tẩu ngươi mà.”
Trúc ca nhi phất phất tay: “Ngươi khỏi phải lo, vốn ban đầu Ngô gia đã đưa nhiều rồi, cầm thêm mấy lượng về thì bọn họ cũng không cãi được, vả lại vải và trâm bạc mà cha mẹ mua cho ta cũng trả về cửa hàng luôn, chỉ để lần sau bọn họ lên trên trấn thì đưa lại.”
Sầm Ninh nghe thấy thế thì cười rồi gật đầu: “Ngươi nha.”
Trúc ca nhi cũng cười, cúi đầu kiếm miếng bánh đậu đỏ trong đĩa đưa cho Sầm Ninh: “Nè, bánh đậu đỏ, của ngươi thích.”
Sầm Ninh nhận lấy ăn, Trúc ca nhi lại chọn một miếng bánh móng ngựa* tự mình ăn.
(*) Gốc là 马蹄糕: là món ăn tráng miệng truyền thống ở thành phố Tô Châu tỉnh Giang Tô, thành phố Quảng Châu tỉnh Quảng Đông, thành phố Phúc Châu tỉnh Phúc Kiến; được làm từ củ năng. Củ năng trong tiếng Quảng Đông và Phúc Kiến còn được gọi là móng ngựa nên mới có tên này. Bánh có màu vàng trà, trong mờ, mềm dai và có vị ngọt.
Đã lâu không cùng Sầm Ninh tụ tập tán gẫu, trong lúc nhất thời đều cảm thấy nói không hết chuyện.
Nói tới chuyện nhà họ Ngô đưa tới một cuộn vải bông thượng hạng, lát nữa y xén một mảnh xuống làm hai cái túi thơm, đợi mùa xuân hoa đào phía sau núi nở rộ thì bỏ cánh hoa vào, hai người cùng nhau đeo trên thắt lưng, đi qua đi lại cũng có thể phát ra mùi.
Lại nói rau dương xỉ trên ngọn núi phía sau cũng lập tức mọc cao lên rồi, hương vị của thứ này khá ngon, đến lúc đó đi ra sau núi hái một rổ, nấu rau dương xỉ muối cùng với ớt và dưa chua, thả vào một thìa mỳ sợi, mỳ chay cũng ngon không cưỡng lại được.
………….
Sầm Ninh cắn bánh đậu đỏ chăm chú lắng nghe, có lúc lại châm thêm nước trà cho Trúc ca nhi.
Nói hết một đống lời trong bụng, Trúc ca nhi cầm ly trà, hiếm khi có lúc ngại ngùng.
Y xoắn xuýt một hồi, cắn môi dịch người, suýt nữa ngồi cả vô người Sầm Ninh, lại quay đầu ngó ra cửa sổ.
“Làm sao vậy?” Sầm Ninh cúi đầu hỏi y.
Trúc ca nhi nhấp môi, sắc mặt khẽ mất tự nhiên nói: “Ninh Nhi, ngươi, ngươi nói cho ta chuyện……………. chuyện đó í.”
“Chuyện gì?”
“Thì, thì chuyện đó.”
“Chuyện đó là chuyện gì?”
Hai người ông nói gà bà nói vịt, thấy Sầm Ninh vẫn chưa nghe thủng, một người hấp tấp như Trúc ca nhi đã chịu không nổi trước, nói: “Còn là chuyện gì nữa, chuyện trên giường đó!”
“Nói cái gì đâu ấy!” Sầm Ninh kinh hoảng mà bụm miệng của Trúc ca nhi, “Lớn tiếng thế, ngươi không sợ bên ngoài nghe thấy hả?”
Trúc ca nhi bị che kín miệng, âm thanh mơ hồ nói: “Ngươi cũng đã thành thân hơn nửa năm rồi, so với đứa chưa thành thân như ta còn…………… còn như vậy.”
Sầm Ninh đỏ cả mặt không nói chuyện, hồi lâu sau mới nhỏ giọng hỏi Trúc ca nhi: “Tiền thẩm………. Tiền thẩm không nói với ngươi hả?”
“Mẹ ta là phụ nữ, ta là ca nhi, nói rồi cũng đâu có giống chứ.” Trúc ca nhi nói, “Ngươi và ta đều là ca nhi, ngươi nói cho ta đi, tóm lại có thoải mái không? Hay là hơi đau?”
Sầm Ninh đỏ từ mặt lan sang đến cổ, lúc nãy không cảm thấy gì, bây giờ ngồi trên giường đất chỉ thấy bồn chồn, như ngồi đống than.
“Nói đi, ta mở miệng hỏi còn chưa xấu hổ, ngược lại ngươi lại đỏ mặt trước.” Trúc ca nhi nói.
Không chịu được Trúc ca nhi ở bên cạnh kéo tay áo mình thúc giục, đến cuối cùng Sầm Ninh vẫn xoay người, lấy tay che mặt, ngại ngùng, ậm ờ, từ từ kể cho Trúc ca nhi.
…………..
Ấp a ấp úng kể xong, Sầm Ninh cầm ly nước trà trên bàn uống hết một hơi, cảm thấy trong phòng sao mà nóng thế.
Trái lại là Trúc ca nhi ở bên cạnh bỗng bừng tỉnh hiểu ra, kể lại: “Ồ, chẳng trách Xuyên Tử ca không cho ngươi xuống ruộng làm việc, tí sức này đã vắt kiệt hết vào buổi tối rồi, sáng hôm sau nào còn tinh thần làm việc?”
“Ngươi đừng có nói nữa.” Sầm Ninh nghiến răng.
Ra khỏi cổng nhà họ Tiền rồi đi về nhà, gió lạnh bên ngoài vẫn thổi, nhưng Sầm Ninh chẳng biết lạnh là gì.
Đi đến nhà, Lục Vân Xuyên đang ở trong sân thu dọn củi lửa, nghe tiếng vang quay đầu thì thấy Sầm Ninh.
“Về rồi à.” Lục Vân Xuyên nói, nhưng lập tức cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Sao mặt ngươi đỏ như vậy?”
“Đỏ, đỏ hả?”
“Ừ, do giường đất nhà Ninh ca nhi đốt nóng quá à?”
Hai tay Sầm Ninh xoắn chặt góc áo, đứng tại chỗ lắc lắc đầu, lại gật đầu: “Ừm, ừm………… có lẽ………… là vậy đó.”
– ————————–
*Bánh móng ngựa 马蹄糕
Cổng thôn có cây cổ thụ, xuân đến, người trong thôn thường hay ngồi hóng gió dưới tàng cây, tụ tập một chỗ hoặc là chơi đánh cờ hoặc là lảm nhảm chuyện gia đình, so với việc rầu rĩ ở trong nhà thì náo nhiệt hơn.
Lục Vân Xuyên cõng sọt trở về, ai nấy trông thấy đều chào hỏi một câu.
“Nhị tiểu tử làm công trên trấn về rồi đấy à?”
“Nhị tiểu tử lại lên trấn tìm việc làm sao, chịu khó thật đấy, chả bù cho mấy đứa lười biếng kia nhà ta.”
Lục Vân Xuyên đáp trả từng câu một, lúc đi ngang qua cây cổ thụ đến bên hồ nước, trông thấy bóng dáng của một đứa nhóc mập mạp quen thuộc.
Mùa hè, hoa sen và đài sen trong hồ nước đã nở rộ, trời nóng đám trẻ con thèm được mát mẻ, thế là nhóm tiểu tử lớn gan cầm chậu gỗ tiến vào trong hồ nghịch nước, cô nương và tiểu ca nhi thì ở bên bờ ngắm hoa sen và cá nhỏ, lấy tay vẩy vẩy bọt nước.
(Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất ở trang W.a.t.t.p.a.d Augusttt138, những nơi khác đều là ăn cắp)
Chẳng biết Lục Giang Lan lấy được lá sen lớn từ đâu ra, đang dùng hai tay nâng lên, ngồi xổm bên cạnh một tiểu ca nhi nói chuyện thân thiết dưới tòa lá sen.
“Nguyên Nhi.” Lục Vân Xuyên cất tiếng gọi.
Nguyên Nhi là nhũ danh của Lục Giang Lan, nhũ danh đặt cho trẻ con ở trong thôn đều rất tùy tiện, Thiết Đản, Ngưu Đản, Hổ Tử……………. Tên xấu dễ nuôi, dù sao cũng chỉ để gọi lúc nhỏ, mọi người đều không quá để ý.
Lục Vân Xuyên và Sầm Ninh không thích gọi con mình như vậy, lúc Lục Giang Lan vẫn còn quấn tã lót đã trắng nộn một cục, dựa vào đâu mà gọi đứa nhỏ trắng ú tròn vo là Cẩu Đản chứ, cứ cảm thấy không gọi ra khỏi miệng nổi.
Sầm Ninh nói không thì gọi là Nguyên Tiêu[1] đi, sinh ra giống, Lục Vân Xuyên nghe lời Sầm Ninh trước sau như một, vì vậy nhũ danh của Lục Giang Lan liền kêu là Nguyên Tiêu.
[1] Bánh trôi, chè trôi nước.
Nhưng dù sao cũng là trẻ con, đợi đến khi nhóc biết chạy biết nhảy rồi, cả nhà cũng đổi sang gọi Nguyên Nhi.
Thân thể bé nhỏ nghe thấy thanh âm thì chui đầu ra khỏi lá sen, con mắt trông thấy Lục Vân Xuyên đều phát sáng, ngay lập tức trèo lên vẫy tay: “A phụ!”
Sau đó quay đầu lại nói mấy câu gì đó với tiểu ca nhi ở bên cạnh, rồi nâng lá sen chạy về hướng Lục Vân Xuyên.
“Chạy chậm chút, đừng vội.” Lục Vân Xuyên hô về phía nhóc.
Lục Giang Lan người nhỏ chân ngắn nhưng bước rất nhanh, lộn nhào vọt tới trước mặt Lục Vân Xuyên, đôi tay ôm lấy đầu gối hắn: “A phụ ôm!”
Người trong thôn coi trọng việc ôm cháu không ôm con, trong nhà phải nghiêm phụ từ mẫu[2] mới được, nhưng Lục Vân Xuyên không giống vậy, Lục Giang Lan là đứa con mà hắn và Sầm Ninh một tay nuôi lớn, lại bởi vì tuổi còn nhỏ mà dính người vô cùng.
[2] Cha nghiêm khắc mẹ hiền từ.
Ôm con trai lên, Lục Vân Xuyên nhìn lá sen lớn trong tay nhóc, hỏi: “Cái này lấy ở đâu vậy?”
Lục Giang Lan đưa lá sen cho Lục Vân Xuyên, tự ôm cổ hắn rồi lắc lư cái chân: “Là Lăng ca nhi hái cho con đó.”
Lăng ca nhi chính là tiểu ca nhi nói chuyện cùng Lục Giang Lan bên hồ ban nãy.
Lục Vân Xuyên hỏi: “Lăng ca nhi là tiểu ca nhi, con là tiểu tử, sao có thể để tiểu ca nhi xuống hồ hái lá sen cho?”
Lục Giang Lan nghiêm nghiêm túc túc nói: “Vì con sợ mà, nước rất sâu, con sợ lắm, Lăng ca nhi không sợ.”
“Vậy giờ con không sợ bọn họ cười con hả?” Lục Vân Xuyên xốc xốc* con trai rồi cười hỏi.
(*) Gốc là 掂: Kiểu lấy tay nâng nâng đồ để thử xem nặng nhẹ thế nào.
Diện mạo của Lục Giang Lan giống Sầm Ninh, da trắng mắt to, nuôi đến trắng mập, ngày thường Sầm Ninh lại sửa soạn gọn gàng cho nhóc, cột tiểu chíp chíp khiến người khác yêu thương.
Ai trong thôn trông thấy nhóc cũng muốn nhìn thêm vài lần chọc thêm vài cái, lại nói một câu: “Ôi chao ơi, Nguyên tiểu tử của chúng ta còn đẹp hơn cả tiểu ca nhi.”
Hơn nữa nhóc nhát gan, một vài tiểu tử xấp xỉ tuổi trong thôn đều trêu ghẹo gọi nhóc là “Nguyên ca nhi.”
Mới đầu Lục Giang Lan còn vì chuyện này mà buồn bã, buổi tối trước khi đi ngủ còn nằm trong lòng a phụ và cha quẹt mắt kể khổ: “Con là tiểu tử, không phải là tiểu ca nhi mà, sau này con gả cho ai cơ chứ?”
Chọc cho Lục Vân Xuyên và Sầm Ninh cười tít cả mắt.
Sau này bị gọi “Nguyên ca nhi” “Nguyên ca nhi” quá lâu, nhóc cũng thấy quen rồi.
Chơi cả một buổi chiều có hơi mệt, nhóc con nằm úp sấp trên bả vai của Lục Vân Xuyên, dẩu miệng nói: “Cười thì cứ cười đi, con còn chẳng thèm chơi cùng tụi nó đâu, con chỉ thích chơi với Lăng ca nhi và Đoàn tỷ nhi.”
Lời này là tỏ ra giận lẫy thôi, mặc dù đám tiểu tử trong thôn thích chọc ghẹo nhóc, nhưng nếu ra ngoài chơi thì chắc chắn sẽ chạy đến trước sân nhà họ Lục gọi nhóc.
Chẳng qua Lục Giang Lan thích sạch sẽ, có đôi khi thấy bọn chúng định ra ruộng ra sông chơi, nhóc không muốn làm bẩn quần áo, liền đi tìm nhóm tiểu cô nương và tiểu ca nhi chơi đan dây và hái quả.
Ôm cả đường về nhà, vừa tiến vào cổng, Lục Giang Lan trợn tròn đôi mắt: “Thịt, cha đang làm thịt thịt.”
Lục Giang Lan quẫy chân muốn xuống dưới, nhóc vừa chạm đất đã chạy vào phòng bếp: “Cha ơi!”
Sầm Ninh nghe tiếng thì ra khỏi phòng bếp, bên hông còn buộc khăn vải, ngồi xổm người xuống kéo con trai ôm lại, cười nói: “Mũi sao mà thính thế nhỉ, chơi cả một buổi chiều, đói bụng rồi phải không? Tối cha làm thịt viên cho con và a phụ đấy.
Lục Giang Lan cười cong đôi mắt to: “Con thích thịt viên, a phụ cũng thích.”
“Phải, con và a phụ đều thích, tối nay ăn nhiều một chút.” Sầm Ninh nói rồi ôm con trai đưa cho Lục Vân Xuyên, “Để a phụ dẫn con đi rửa tay, sửa sạch rồi chúng ta mới có thể ăn thịt viên.”
Buổi tối chẳng những làm thịt viên, Sầm Ninh còn hấp một lồng bánh bao.
Hôm qua y đặc biệt chạy tới nhà họ Ngô nói với Trúc ca nhi, nhờ Trúc ca nhi sớm nay giữ lại một khối thịt nạc vai và một miếng ba chỉ giúp y, muốn nặn thịt viên cho Nguyên Nhi ăn.
Thịt viên phải vừa mỡ vừa nạc mới ngon, không có mỡ ăn bị bở, dùng nhân thịt nạc vai và thịt ba chỉ trộn chung là ngon nhất.
Hai khối thịt băm nhuyễn, sau khi loại bỏ máu loãng và rửa sạch hai lần thì để ráo một chút, nhân thịt rửa qua như vậy sẽ không có mùi tanh.
Rắc muối, thêm nước và rượu gia vị, lại cho thêm một muỗng bột bắp, lấy mấy cây đũa khuấy theo một hướng, đợi đến khi nhân thịt được trộn chắc lại, bốc lên không bị rơi xuống, là có thể bắt đầu vo thịt viên được rồi.
Sầm Ninh vo thịt viên thật lớn, bắc nồi đun nóng dầu, bỏ thịt viên lớn đã được vo xong vào trong nồi chiên.
Đồng thời đun một nồi nước nóng khác, bỏ gừng miếng và hạt tiêu vào, lại cho nước tương vào đun ra màu, thắng đến khi nước đặc sệt lại.
Đợi đến khi nồi thịt viên chiên tới vàng óng, vỏ ngoài xốp giòn, là có thể vớt ra bỏ vào nấu cùng nước xốt, nấu với lửa lớn trong phút chốc*, mở nắp ra, cả phòng bếp đều là mùi thơm của thịt.
(*) Gốc là 一刻钟: một khắc là 15 phút.
Nguyên Nhi được Lục Vân Xuyên dẫn đi rửa tay, Sầm Ninh múc thịt viên trong nồi ra, đổ nước xốt thơm nồng sền sệt lên, cuối cùng trộn nước lèo với tinh bột làm đặc rồi rưới lên thịt viên, lại rải lên một nắm hành thái xanh tươi.
Màu sắc của thịt viên bọc trong nước xốt sáng bóng, tràn đầy thơm ngon.
Lục Giang Lan được Lục Vân Xuyên giữ trong ngực lau khô tay bằng khăn vải nhỏ, sau đó đồng thời dùng tay và chân trèo lên ghế gỗ bên cạnh bàn ngồi ngoan ngoãn, đợi cha quấn yếm vải lên cho nhóc, nói ăn cơm thôi.
Trong phòng bếp, lồng hấp mở ra, bên trong là bánh bao lớn bốc hơi nóng hổi.
Vỏ bánh mỏng nhân nhiều, là nhân trứng gà đậu que, bóng mỡ ngon miệng. Sầm Ninh lại nấu thêm một chén đậu đỏ nhuyễn nho nhỏ, gói mấy cái bánh bao đậu đỏ.
Nguyên Nhi và Chỉ ca nhi thích ăn bánh bao ngọt.
Đựng mấy viên thịt lớn, lại nhặt mấy cái bánh đậu đỏ vừa hấp xong, Sầm Ninh bảo Lục Vân Xuyên đi đưa cho Chỉ ca nhi.
Một chén thịt viên, một chén đậu que xào không, một chén mướp xào, còn có một chén cháo gạo kê nhỏ, một rổ bánh bao hấp.
Mấy ngày nay Lục Vân Xuyên ở trên trấn làm việc, Nguyên Nhi lại ăn được, cơm tối Sầm Ninh làm thịnh soạn hơn.
Múc thịt viên bỏ vào trong chén cho Nguyên Nhi, thịt viên tưởng chừng như to gần bằng nửa bên mặt nhóc, thịt viên lớn tỏa hương thơm, Lục Giang Lan ngửi mùi mà nuốt nuốt nước miếng: “Cha ơi, đợi a phụ về ăn.”
“Cha biết rồi.” Sầm Ninh cười nói, “Cha múc vào trong chén của con trước, con thổi nguội trước đi, như vậy lúc a phụ quay lại thì ăn vào không bị phỏng miệng nữa.”
Cha nói đúng, Lục Giang Lan ôm đầu miệng thổi thịt viên phù phù, mặt xém chôn trong cái chén lớn như vậy, cũng không quên dặn dò một câu: “Cha với a phụ cũng thổi nguội đi, đừng để phỏng.”
Đợi mãi đến khi Lục Vân Xuyên cầm chén rỗng quay lại, Lục Giang Lan mới cười híp đôi mắt to cắn một ngụm.
Thịt viên vừa chiên vừa nấu trong nước xốt, mềm mại hợp miệng, mặn ngon bóng mỡ, một ngụm xuống bụng lại không ngấy, thịt dính đầy nước xốt thơm ngon đậm đặc.
Bánh bao đậu đỏ hấp mềm, đậu đỏ bên trong nhuyễn mịn lại nhiều, cắn một miếng phối với lớp vỏ bên ngoài vừa thơm vừa ngọt.
Cháo gạo kê vàng óng ninh mềm dẻo, đậu cô ve và mướp tự trồng ở sân sau, chỉ xào không mà ăn cũng thấy ngọt lành tươi ngon.
Một bữa cơm tối, ba người đều ăn no cả bụng.
Ăn xong thì tiêu thực, Lục Giang Lan ngồi trên xích đu gỗ mà Lục Vân Xuyên tự buộc, Sầm Ninh và Lục Vân Xuyên đang ở phía sau đẩy nhóc.
Bên cạnh xích đu là giàn nho, lúc Sầm Ninh vẫn còn mang thai Lục Vân Xuyên đã dựng nó, nho mùa này đã kết quả trĩu nặng, tròn vo chắc mẩy, nhưng ăn vào lại không ngọt như thế.
Đợi đến tháng 8 mưa nhiều hơn, khi ánh mặt trời đầy đủ, lúc đó nho ăn vào mới vừa ngọt vừa mọng nước.
Lục Giang Lan trông thấy nho thì thò tay muốn bứt, Lục Vân Xuyên hái một quả cho nhóc, quả nho lớn, chiếm hết phân nửa lòng bàn tay.
“Nho lúc này không ngọt, đợi thêm một thời gian nữa, nho mọc ngọt hơn, a phụ lại hái cho con ăn.”
Lục Giang Lan gật gật đầu, không bỏ vào trong miệng, chỉ cầm nho trên tay ngửi mùi thơm từ vỏ: “Thơm quá, thơm y như cha.”
Nhóc còn nhỏ, chưa phân biệt được mùi nào với mùi nào, không cần biết là hương hoa, hương quả hay là hương hạt thơm trong nhà, đều chỉ biết nói giống mùi của cha.
Lục Vân Xuyên làm việc về nhà muộn, ăn tối xong cũng đã trễ, đung đưa xích đu trong sân một hồi thì sắc trời cũng đen kịt.
Lục Vân Xuyên vào phòng bếp đun nước, Sầm Ninh ôm con trai vào trong phòng tìm quần áo sạch.
Trời nóng rồi, mỗi tối phải tắm rửa sạch sẽ mới được lên giường.
Lục Vân Xuyên dẫn con trai đi khóa cổng rồi tắm rửa ở trong sân, Sầm Ninh đang tắm ở phòng bếp.
Nghe thấy tiếng vỗ nước trong sân, Sầm Ninh bất đắc dĩ nói: “Nguyên Nhi, không được nghịch nước, tắm xong để a phụ lau khô cho con.”
Lại trách mắng Lục Vân Xuyên: “Không được cho con nghịch nước, tối có gió, cẩn thận con bị lạnh.”
Vừa dứt lời, bên ngoài đã không còn tiếng gì nữa, Sầm Ninh nghĩ cũng biết khẳng định là hai cha con này làm việc xấu bị phát hiện nên bây giờ đang cười trộm sau lưng.
Lục Vân Xuyên là người trầm ổn nhất, nhưng sau khi Nguyên Nhi được sinh ra, thỉnh thoảng lại lộ ra mấy phần tính trẻ con.
Sau khi tắm rửa thay quần áo sạch sẽ quay về phòng, ban đêm trong núi có gió, ban ngày khô hanh, nhưng lúc này lại mát mẻ.
Trong phòng đốt đèn dầu, ba người ngồi trên giường đất, khắp người đều mang mùi hạt thơm.
Sầm Ninh tháo tiểu chíp chíp được buộc trên đầu Lục Giang Lan ra, lấy lược gỗ chải tóc cho nhóc.
Lục Giang Lan mặc cái yếm nhỏ mà cha may cho nằm trong lồng ngực mềm mềm thơm thơm của y, lắc lư hai chân, để a phụ nắm chân chơi.
“A phụ, ngày mai người còn phải đi làm không?”
Lục Vân Xuyên gật đầu.
Lục Giang Lan không quá vui vẻ, miệng chu lên: “Sáng nào con dậy người cũng đi mất rồi, trong nhà chỉ có cha với con, con phải đợi tới chiều mới thấy được ấy.”
Nói rồi còn ngửa đầu hỏi Sầm Ninh: “Có đúng không, cha?”
Sầm Ninh nhào nặn khuôn mặt mềm mại của nhóc, cúi mặt cười cười.
Sau khi sinh con y càng lộ ra vẻ dịu dàng, mặt mày dưới ánh đèn giống như được mạ một vầng sáng, cực kỳ nhu hòa.
Lục Vân Xuyên vỗ vỗ bàn chân ú nu của con trai: “Hai ngày, a phụ làm thêm hai ngày nữa là xong rồi, sau khi xong việc sẽ thường xuyên ở nhà cùng con và cha, được không nào? Ngày mai a phụ dẫn con lên trên trấn ăn bánh quy hô đào, sữa bò và bánh mứt táo, món con thích ăn nhất đấy.”
“Cha ơi, đại bá mẫu, Chỉ ca nhi, cũng thích luôn!”
“Phải, đều thích, để a phụ mua nhiều nhiều về, cả nhà cùng ăn được không nào?”
“Dạ được!”
Trẻ con nhanh buồn ngủ, chưa tới một lát Lục Giang Lan đã dụi mắt chui vào trong lòng của Sầm Ninh: “Cha ơi, vỗ vỗ ngủ.”
Còn không quên lẩm bẩm một câu: “Sáng mai vẫn ăn bánh bao nhé, được không ạ?”
“Được, con dậy rồi cha hấp bánh bao cho con ăn, muốn bánh đậu đỏ, ngọt ngọt phải không?”
Lục Vân Xuyên ở bên cạnh trải đệm chăn xong, Sầm Ninh ôm con trai nằm xuống, nhẹ nhàng vuốt bụng dỗ dành, chưa tới một lát đã ngủ khò khò, hai tay nắm lại đặt cạnh đầu.
Lục Vân Xuyên và Sầm Ninh thấy mà buồn cười.
“Tối nay ăn hai viên thịt, uống một chén cháo gạo kê, còn ăn hơn nửa cái bánh bao đậu đỏ, giữa đêm có khi tỉnh lại.” Lục Vân Xuyên dém chăn cho con trai.
“Nó thích ăn mấy cái này, thích ăn thịt ăn ngọt.” Sầm Ninh cười, “Qua mấy hôm nữa mới có thể làm lại thịt viên cho nó ăn, bằng không sớm muộn gì cũng ăn thành nhóc mập, biến thành cái bánh trôi thật đấy.”