Khoảng 10 giờ sáng, ánh nắng xuyên qua khe hở của bóng cây chiếu xuống ghế dài dưới tàng cây. Nặc Đinh Sơn ngồi trên chiếc ghế dài, ánh nắng làm cho cô thấy buồn ngủ, mắt dần dần trĩu xuống. Sau đó…
“Nặc Nặc!” Đột nhiên vang lên một giọng hờn dỗi.
Nếu như lúc này có người tình cờ đi qua nghe được tiếng “Nặc Nặc” này nhất định sẽ tò mò ngừng lại xem, trong lòng sẽ rất thắc mắc rốt cuộc người vừa gọi “Nặc Nặc” kia là bà lão hay là đứa trẻ. Âm thanh nghe rõ ràng rất già dặn, nhưng ngữ điệu thì lại như của một đứa trẻ đang hờn dỗi.
Nặc Đinh Sơn xoa xoa mi tâm, lấy lại tinh thần, cầm lại quyển sách trên tay. Vừa rồi cô đọc truyện cô tích cho Klein nghe. Klein rất dễ dụ, một bó hoa lài liền có thể dụ được. Câu “Chị yêu Klein” liền khiến cho con bé mặt mày hớn hở.
Vừa định đọc tiếp câu chuyện thì một bàn tay chặn lên quyển sách. Nặc Đinh Sơn nhìn chằm chằm vào bàn tay đó. Gầy, nhỏ bé, đầy nếp nhăn, tay cô bao phủ lại bàn tay kia, không dám nhìn.
“Sao vậy? Truyện chị đọc không hay sao?” Nặc Đinh Sơn cúi đầu nhìn Klein nằm trên chân mình.
Thời tiết của tháng năm mà con bé vẫn đội mũ len, bởi vì con bé biết Nặc Nặc tới thăm mình, nếu như Nặc Nặc nhìn thấy tóc trên đầu mình ít hơn so với lần trước nhất định chị sẽ rất đau lòng.
Klein nằm trên đùi Nặc Đinh Sơn lắc đầu.
“Em chỉ là hơi buồn ngủ thôi”. Con bé nói với cô: “Nặc Nặc, chị cũng ngủ một chút đi, sau đó chờ em tỉnh lại thì đọc chuyện tiếp cho em nghe”.
Sau khi nói xong con bé vươn người một cái, nhìn Klein, Nặc Đinh Sơn nhắm mắt lại.
Một lúc sau liền nghe thấy tiếng thở đều đều của Klein. Nặc Đinh Sơn chậm rãi mở mắt ra, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gò má trái con bé, dùng một chút lực nhấn một bên quai hàm, quả nhiên nơi đó bị lõm xuống, giữa chỗ lõm đó là hai cái răng bên trái của Klein vừa rụng rồi.
Nước mắt Nặc Đinh Sơn lặng lẽ chảy xuống. Tháng trước là bên phải, lần này là bên trái. Thảo nào lúc nói chuyện con bé đều mím miệng hạ giọng, lúc cười cũng không dám cười lớn. Klein sợ lúc cười sẽ bị Nặc Nặc phát hiện ra răng của mình đều đã bị rụng hết.
Sau đó thì sao, tiếp theo là suy giảm trí nhớ. Sau đó tất cả các bộ phận đều bị lão hóa hết…. Sau đó giống như người đã trải qua quy luật của tự nhiên, đã hoàn thành hết hành trình cuộc đời, một ngày nào đó đang ngủ mà rời đi.
Bỗng nhiên, người vừa rồi còn thở đều đều như đang ngủ lại mở mắt ra.
Con mắt là cái duy nhất trên người Klein không bị lão hóa, hồn nhiên, ngây thơ.
“Đừng khóc”. Con bé đưa tay lau đi giọt nước mắt trên viền mắt cô: “Em không có tức giận, em không nỡ giận Nặc Nặc đâu”.
“Chị biết”. Cô trả lời.
Chẳng qua là Klein nhớ cô, cũng như cô nhớ Klein. Nặc Đinh Sơn cũng muốn cả ngày ở cùng với Klein, nhưng không thể được. Cô phải kiếm tiền, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền.
Nặc Đinh Sơn để mặc cho Klein lau khô nước mắt cho cô. Ánh mắt lại lần nữa khôi phục lại bình tĩnh. Nặc Đinh Sơn tiếp tục kể chuyện cho Klein.
Chuyện còn chưa được đọc Nặc Đinh Sơn nghe được Klein nói những lời thế này: “Nặc Nặc, em biết có một ngày em sẽ chết”.
Quyển sách rơi trên mặt đất.
Nặc Đinh Sơn nghiêm mặt làm bộ muốn đẩy Klein ra. Tay con bé quấn chặt lấy eo cô, miệng van nài “Nặc Nặc đừng giận, em là nghe người ta nói”.
Nặc Đinh Sơn chán nản ngồi lại ghế. Klein nép mặt trên đùi cô. Thanh âm già nua từ trên đùi cô phát ra: “Nặc Nặc, em biết chuyện của em là như thế nào, có lúc em cũng muốn nhanh đi gặp mẹ với Emma, nhưng em không nỡ xa chị, em vẫn muốn ở cùng chị. Nặc Nặc, em muốn nói với chị, nếu như có một ngày tử thần tới trước mặt em, em sẽ dùng tất cả hơi sức của em đuổi nó đi, gặp một lần đuổi một lần,cho tới khi nào em không còn sức để đuổi mới thôi”.
Kìm không được, nước mắt lại lần nữa làm nhòe viền mắt Nặc Đinh Sơn.
“Vì vậy, Nặc Nặc, xin chị đừng quá đau lòng, bởi vì chị đã cố gắng rồi, cố gắng giống như mỗi lần Klein đuổi thần chết đi vậy”.
“Đồng ý nới em nha, Nặc Nặc”.
Nặc Đinh Sơn không muốn tiếp tục đề tài này nữa, cô chuyển đề tài nói tới việc Klein thích bác sĩ Diệp. Bác sĩ Diệp mà Klein thích tên là Diệp Quang Trung, người gốc Hoa, hài hước, dí dỏm, rất được bọn trẻ ở đây yêu quý.
Nặc Đinh Sơn nói với Klein, sáng hôm nay cô đã đi nhờ xe Bác sĩ Diệp tới đây. Dưới ánh mắt trông chờ của Klein, Nặc Đinh Sơn chậm rãi kể lại việc cô đi nhờ xe của Bác sĩ Diệp. Tiện thể cô còn khen ngợi phong cách ăn mặc của Bác sĩ Diệp.
Klein nghe vậy liền phấn khích khua tay múa chân. Nặc Đinh Sơn tức giận nhắc nhở: “Klein, em yên tĩnh một chút đi, Bác sĩ Diệp đang nhìn em đó”.
“Thật không?”
Nặc Đinh Sơn gật đầu, Bác sĩ Diệp kia đang cách chỗ các cô không xa, anh hiện tại đang nhìn các cô, hơn nữa đã nhìn được một lúc lâu rồi.
Hai người ngồi trên ghế dài cách đó không xa thu hút ánh mắt của Diệp Quang Trung. Người ngồi là nặc Đinh Sơn, người nằm là Klein. Hai người rất đặc biệt, Tính cách hai người đó rất khác biệt, Klein thích nói chuyện, Nặc Đinh Sơn không thích nói chuyện, nhưng đa phần khi các cô ở cùng nhau, phần lớn thời gian đều là Nặc Đinh Sơn nói, Klein nghe.
Câu chuyện của hai người này làm người ta cảm động rất nhiều. Nặc Đinh Sơn vì để cho bọn trẻ không bắt nạt Klein, cô đã mua quà cho từng đứa, nhờ bọn chúng tới nơi nào chơi thì hãy dẫn Klein theo. Mà Klein không có việc gì liền quấn lấy Diệp Quang Trung để anh dạy nó Tiếng Trung, bởi vì đó là tiếng mẹ đẻ của Nặc Nặc.
Bệnh viện nơi Diệp Quang Trung làm là nơi duy nhất của London xây dựng phục vụ cho chứng bệnh lão hóa sớm của trẻ con, tương tự như bệnh viện điều dưỡng. Bệnh viện có một cái tên dễ nghe là Điều Dưỡng Thiên Thần. Anh đã làm ở đây được nửa năm rồi.
Điều Dưỡng Thiên Thần có một tập thể nhân viên hạng nhất được trải qua huấn luyện chữa bệnh và chăm sóc chuyên nghiệp, có thế nói đây là một bệnh viện, cũng có thể nói nó giống như một Thiên đường cho trẻ em. Chuyên Tư vấn tâm lý định kỳ cho người mắc chứng bệnh Lão hóa sớm. Cảm hứng thiết kế theo phong cách trẻ con, môi trường tốt. Môi trường nơi đây làm cho bọn trẻ có hoàn cảnh giống nhau gặp gỡ, như những đứa trẻ bình thường cùng nhau vui cười.
Để bọn trẻ bộc lộ nụ cười tự nhiên từ nội tâm, thì không thể không có tiền. Chi Phí của Điều dưỡng Thiên Thần đắt tới đáng sợ. Theo như quan sát của Diệp Quang Trung với Nặc Đinh Sơn, Đó là một cô gái tiết kiệm.Vị trí của Điều Dưỡng Thiên Thần ở ngoại thành Phía Bắc London. Trạm cuối của xe Buýt cách nơi này 2,5km. Nếu như thời gian của Nặc Đinh Sơn cho phép, cô đều đi bộ tới, nếu như đoán không sai thì hẳn là cô muốn tiết kiệm tiền Taxi.
Hơn nữa, hôm nay Diệp Quang Trung còn phát hiện ra một chuyện, túi của cô là túi của đôi giầy cô đã mang hai tháng cách đây nửa năm.
Nhưng dù là một người tiết kiệm như vậy lại để cho Klein tới một nơi có chi phí chữa trị mắc như thế này, mà không tới cơ sở y tế công cộng có chi phí thấp hơn.
Khoảng 3 giờ chiều, một tuần trước bởi vì một đám trẻ dùng thuốc mới vừa được nhập vào đã xuất hiện triệu trứng đau đầu, khó chịu buồn nôn. Klein là một trong số đám trẻ đó. Hơn nữa còn là đứa bị nghiêm trọng nhất.
Mặt trời dần chuyển về Tây, Diệp Quang Trung đứng dưới tán cây, cách vị trí anh đứng mười mấy bước, Nặc Đinh Sơn cõng Klein đi lại trên sân cỏ, bước chân của cô rất chậm. Cô vừa cõng Klein, vừa nói chuyện với nó. Âm thanh dịu dàng, lải nhải về cảnh tượng lúc Klein tới thế giới này rất nhỏ bé, nhăn nhúm.
“Ánh mặt trời của Notting Hill vào khi đó là mãnh liệt nhất, Klein rất ngoan, không khóc cũng không ồn ào, bộ dáng rất đáng yêu. Susan để chị đặt tên cho em, lúc đó chị rất vui, chị cảm thấy lúc đó bà giao nhiệm vụ này cho chị chứng tỏ bà rất tin tưởng chị. Cũng đúng, thành tích học tập của chị lần nào cũng vượt qua Emma rất xa”.
“Chị đã nghĩ rất lâu, sau đó chị lấy tên Klein này đặt cho em. Klein, Rực rỡ. Chị hi vọng sau khi em lớn lên có thể giống như ánh mặt trời. Susan và Emma cũng rất thích tên này”.
“Sau khi lớn lên Klein đã như chúng ta hi vọng, trở thành ánh mặt trời, Klein, em có cảm thấy vậy không?”
Nặc Đinh Sơn không nghe thấy câu trả lời, cô lại gọi một câu “Klein”. Cô vẫn không thấy đáp lại, gọi lần thứ ba “Klein”, âm thanh cao đến chói tai, nếu như nghe kỹ vẫn có thể nghe ra được sự run rẩy ở trong đó.
Đứa trẻ bị thuốc mới hành hạ tới kiệt sức bị một âm thanh cao làm cho đột ngột, miễn cưỡng mở mắt ra. Con bé đáp lại cô bằng giọng yếu ớt: “Sao vậy, Nặc Nặc?”
Từ góc độ này của Diệp Quang Trung có thể thấy rõ vẽ mặt của Nặc Đinh Sơn. Sau khi được Klein đáp lại, cô như trút được gánh nặng.
Chân tiếp tục đi lại trên sân cỏ, cô vừa đi vừa nói chuyện với người trên lưng.
“Klein”.
“Dạ”
“Còn nhớ giao hẹn của chúng ta không?”
“Nhớ, Khi em 20 tuổi Nặc Nặc sẽ dẫn em đi du lịch vòng quanh thế giới”.
“Chính xác, bây giờ chúng ta hãy lên kế hoách trước nhé, thử nói xem, Klein muốn tới nơi nào nhất”.
“Nơi muốn đi nhất hả…… Lúc đó chúng ta hãy xuất phát từ tháp Eiffel trước, sau đó tới Kim tự tháp của Ai Cập, Disney Land của Mỹ, ngắm vùng biển Ca-ri-be, thảo nguyên lớn của Châu Phi, lưu vực sông Amazon”.
“Còn gì nữa?”
“Còn có…….., Nặc Nặc”.
“Ừ”
“Eiffel, Kim tự tháp, Disney Land, ngắm thảo nguyên lớn, Amazon đều có thể không đi, nhưng Trường Thành Bắc Kinh thì nhất định phải đi. Đó là đất nước của Nặc Nặc”.
“Đúng, Klein nói rất đúng. Trường Thành Bắc Kinh nhất định phải đi, đến lúc đó chúng ta leo lên Trường Thành, chúng ta sẽ ở chỗ cao nhất của Trường Thành chụp hình chung”.
“Vào lúc chụp hình chung, chúng ta sẽ cùng nói CÀ CHUA”.
“Đúng, cùng nói cà chua”.
“Nặc Nặc”.
“Ừ”.
“Giao ước của chúng ta có thể sớm hơn hai năm không. Đổi từ 20 tuổi thành 18 tuổi được không?”
“Klein!” Tiếng Klein này mang theo ý nhắc nhở nghiêm trọng.
Trầm mặc.
“Klein, em nghe đây, giao ước là một loại cam kết không thể dễ dàng thay đổi. Vì vậy, giao ước 20 tuổi thì nhất định phải là 20 tuổi”.
Trầm mặc!
“Klein, những lời vừa rồi của em làm Nặc Nặc rất đau lòng, ở trong lòng Nặc Nặc Klein vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan biết giữ chữ tín”.
“Lời của em làm chị đau lòng sao?”
“Ừ, đau lòng đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên”.
“Vậy được, 20 tuổi”.
“Ừ, 20 tuổi!”
Từ dưới bóng cây lặng lẽ rời đi, Diệp Quang Trung đi trên hành làng bệnh viện, bước chân dần chậm lại. Quay đầu nhìn lại hai người đặc biệt kia. Cô vẫn đang cõng em đi lại trên bãi cỏ, Klein nằm bò trên lưng Nặc Đinh Sơn giống như là ánh mặt trời chìm dần về hướng Tây, không khí âm u như cái chết.
Trở lại phòng làm việc, Diệp Quang Trung gọi một cuộc điện thoại tới Đức.
Màn đêm buông xuống, Nặc Đinh Sơn kéo vạt áo của mình trong tay Klein ra, bỏ tay con bé vào trong chăn, đứng lên nhẹ nhàng đi lấy túi, tay vừa chạm vào túi.
“Nặc Nặc, một ngày nào đó hoàng tử sẽ cầm giày thủy tinh tới kiếm chị”. Âm thanh nho nhỏ nói sau lưng cô.
Lời này Nặc Đinh Sơn thường được nghe.
Đóng cửa phòng Klein, Nặc Đinh Sơn liền nhìn thấy bác sĩ Diệp mà klein rất thích.
“Tôi đặc biệt ở chỗ này chờ cô”. Anh nói: “Chúng ta có thể nói chuyện không?”
Bác sĩ Diệp này đã thay lại quần áo anh mặc lúc sáng. Nặc Đinh Sơn nhìn anh nhíu mày.
“Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nói với cô chuyện liên quan tới Klein”.