Sói Tới Rồi!

Chương 14



Trình Điệp Qua đưa Nặc Đinh Sơn về nhà. Đây là lần đầu tiên anh lái xe tới nơi cô ở. Dường như anh không có ý thức được mấy tháng trước anh đã từng đụng trúng một người ở chỗ này. Anh lịch sự nói tạm biệt cô.

Vào chiều ngày hôm sau, theo yêu cầu của Trình Điệp Qua lúc trước, Nặc Đinh Sơn mang bức hình sưu tầm từ Notting Hill đưa tới căn hộ của anh.

Khi vừa mở cửa căn hộ ra, Nặc Đinh Sơn đã bị mùi thuốc lá làm cho gay mũi, còn có mùi rượu làm cho bị sặc tới ho khan. Mùi rượu và mùi thuốc lá từ phòng của Trình Điệp Qua bay ra. Mở cửa phòng ra Nặc Đinh Sơn liền nhìn thấy Trình Điệp Qua nằm nhoài trên bàn. Ga trải giường còn y nguyên chứng tỏ Trình Điệp Qua lại làm việc suốt đêm qua.

Đây là phòng của Trình Điệp Qua có bệnh ưa sạch sẽ sao?

Nặc Đinh Sơn đứng đờ ra ở đó, lại như mơ hồ có người đạp lên tảng đá yếu đuối nhất trong lòng cô. Có một chút đau đớn, một chút đắng chát.

Cô hiểu rõ, mặc dù không có kinh nghiệm yêu đương gì nhưng cô đều hiểu. Đã từng trải qua cái tuổi đa sầu đa cảm, cô đã từng vì đôi nam nữ yêu nhau trên màn ảnh nào đó mà nước mắt lưng tròng.

Trong lòng coi thường tảng đá kia đã bị chà đạp có chút đau đớn. Mở cửa phòng ra, Nặc Đinh Sơn nhặt tài liệu toán loạn trên mặt đất lên, sau đó thu dọn lại bảy tám vỏ chai rượu chất đống trên bàn.

Cái gạt tàn trên bàn chứa đầy tàn thuốc lá. Bình rượu trống rỗng, bánh quy soda ngâm một nửa trong chén rượu để ở một bên, tay của Trình Điệp Qua vẫn còn đặt trên thân ly.

Nhìn Trình Điệp Qua nằm nhoài trên bàn ngủ rất ngon, Nặc Đinh Sơn tức tới nỗi không giải thích được. Chân đá vào chân của anh: “Trình Điệp Qua, Trình Điệp Qua!”

Nặc Đinh Sơn sau một hồi vừa đá vừa gọi, cuối cùngTrình Điệp Qua cũng tỉnh lại. Anh mở mắt ra, nhìn cô một cái rồi nói: “Cô đến rồi” sau đó lại nhắm mắt lại.

“Chỗ này có giường, anh buồn ngủ cũng không ai cản anh”. Tay Nặc Đinh Sơn không chút khách khí đẩy vai Trình Điệp Qua, cũng mấy lần tay cô bị anh gạt ra.

“Xuỵt….. đừng nói chuyện, tôi muốn nghỉ thêm mấy phút nữa, sau đó tôi còn phải….. còn phải xử lý vài chuyện. Nặc Đinh Sơn đừng nói nữa, gióng nói của cô làm tôi cảm thấy rất phiền”. Anh đè tay cô ở trên mặt bàn, lẩm bẩm nói.

Đừng nói nữa đứng không, giọng cô rất phiền đúng không?

Nặc Đinh Sơn nâng cao giọng: “Trình Điệp Qua, anh cho rằng thế giới này đều phải xoay quanh anh. Tôi thấy anh chả có gì ghê gớm cả. Anh có biết bộ dạng bây giờ của anh giống cái gì không? Bây giờ anh giống như dạng lôi thôi đầu đường xó chợ mà còn lấy cớ để lười nhác. Không chỉ như gã đầu đường xó chợ mà anh còn như dân cờ bạc đỏ mắt chìm trong sòng bạc mấy ngày mấy đêm. Tóc anh nhìn như là mười ngày rồi chưa gội. Quần áo của anh có mùi khó ngửi giống như mùi phân bón. Anh…”

“Quần áo tôi rất khó ngửi sao?” Trình Điệp Qua đột nhiên mở miệng.

Nặc Đinh Sơn im lặng ôm cánh tay nhìn Trình Điệp Qua.

Trình Điệp Qua mở mắt ra nói một câu: “Tôi cũng đoán vậy”.

Bốn mắt nhìn nhau.

Người rũ mắt xuống trước là Nặc Đình Sơn. Không có. Trình Điệp Qua không giống như con bạc đỏ mắt say máu. Ngược lại, đầu tóc lộn xộn, đáng người còn ngái ngủ của Trình Điệp Qua chính là ước muốn của bao nhiếp ảnh gia khao khát muốn tạo ra một vẻ đẹp bất cần đời.

Vừa rồi suýt chút nữa là cô đã đưa tay ra vuốt tóc anh rồi.

Nụ cười nhàn nhạt kèm theo hơi thở của Trình Điệp Qua tràn ngập khắp căn phòng “Nặc Đình Sơn, vừa rồi nhìn cô thật sự giống như bạn gái của tôi”.

Cất bước đi lên, Nặc Đinh Sơn mở tủ quần áo của Trình Điệp Qua ra. Chọn áo ngoài màu trắng phối với quần ở nhà màu xanh lục ném về phía Trình Điệp Qua: “Đầu cũng phải gội”.

Trình Điệp Qua cầm quần áo Nặc Đinh Sơn đưa cho anh đi vào phòng tắm. Nặc Đinh Sơn bắt đầu thu dọn lại căn phòng.

Điện thoại Trình Điệp Qua đặt ở trên bàn vang lên ba lần. Nặc Đinh Sơn suy nghĩ một chút rồi nhận điện thoại. Trình Điệp Qua thỉnh thoảng cũng nhờ cô nghe điệp thoại giúp anh.

Điện thoại là của Tần Việt gọi tới.

“Anh ấy đang tắm”.

Tần Việt nói anh ta có thể gọi lại sau. Tần Việt đầu bên kia điện thoại háo hức vui mừng làm cho Nặc Đinh Sơn trước khi bị cúp điện thoại gọi anh ta lại: “Có phải là cô ấy chịu tiếp nhận anh rồi?”

Người đàn ông tỏ tình thành công rất vui sướng chia sẻ với người khác nềm vui của anh: “Tôi cũng không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy, trước khi đi Los Angeles tôi đã chuẩn bị đánh một trận trường kỳ kháng chiến, khi thấy cô ấy gật đầ tôi lại bối rối tại trận”.

Tần Việt kể lại lời tuyên bố đơn giản trắng trợn của mình: Sau này vào mỗi buổi tối anh đều sẽ đứng ngoài của sổ của em gọi một trăm lần “Tiểu hồ ly, anh yêu em” cho tới khi em yêu anh mới thôi. Em biết anh là vua phá âm đó. Nếu như em không muốn mỗi ngày bị hàng xóm khiếu nại thì tốt nhất hãy nhanh chóng yêu anh đi.

Sau đó cô ấy gật đầu. Tiểu hồ ly của Trình Điệp Qua và Tần Việt gật đầu rồi.

Thật đúng là không khéo. Bên kia Tần Việt vừa nói xong màn tỏ tình của anh ấy thì Trình Điệp Qua đi tới.

Nặc Đinh Sơn chuyển điện thoại cho Trình Điệp Qua.

Trình Điệp Qua nhận điện thoại. Nặc Đinh Sơn cần phải thu dọn một số thứ vào trong bao rác để vứt đi. Cùng lắm cũng khoảng mấy phút Nặc Đinh Sơn liền nghe được câu chúc mừng kia mà Trình Điệp Qua giao hẹn cùng Tần Việt từ mười mấy tiếng trước.

Mười mấy tiếng trước Tần Việt nói với Trình Điệp Qua “Trình Điệp Qua, sau khi theo đuổi cô ấy tôi sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, tới lúc đó tôi hy vọng có thể nhận được lời chúc mừng từ cậu”.

Nắm chặt điện thoại, giọng của Trình Điệp qua rất nhẹ, rất nhạt: “Chúc mừng anh”.

Sau đó cúp điện thoại.

Nặc Đinh Sơn cầm túi rác đi ra phía cửa.

Giọng Trình Điệp Qua lạnh lùng phía sau lưng cô vang lên: “Ai cho cô nhận điện thoại, cô có biết điện thoại thuộc quyền riêng tư cá nhân của người ta. Cô muốn nhìn trộm cái gì trong điện thoại của tôi?”

Quý ông này thật là! Nặc Đinh Sơn dừng chân lại.

“Việc cô nhận điện thoại của tôi khiến tôi cảm thấy vô cùng không thoải mái”. Lời của Trình Điệp Qua tràn đầy dáng vẻ của ông chủ.

“Anh Trình có thể kiểm tra lại thông báo ghi chép trong điện thoại của anh. Anh đã từng nói với tôi trong thời gian anh không có mặt, nếu điện thoại gọi tới cho anh ba cuộc liên tục thì lúc đó tôi có thể giúp anh nghe điện thoại. Bởi vì đó có thể là việc cần phải giải quyết ngay lập tức”. Nặc Đinh Sơn nhắc nhở cái Quý ông vịt chết vẫn mạnh miệng này một chút.

Trình Điệp Qua không thể nói lại, Nặc Đinh Sơn cầm túi rác ra khỏi phòng.

Trình Điệp Qua sẽ viết một vài việc Nặc Đinh Sơn cần giúp anh viết vào giấy note sau đó dán lên tường. Sau khi làm xong những việc trong giấy note Nặc Đinh Sơn bắt đầu nấu cơm.

Dọn cơm lên bàn ăn, Nặc Đinh Sơn mới gõ cửa phòng Trình Điệp Qua.

Sau một lúc lâu Trình Điệp Qua mới ra mở cửa. Cửa phòng chỉ mở ra một nửa, Trình Điệp Qua đứng che ở trước cửa. Nhìn cô một cái rồi sau đó nói một câu “Xin lỗi, tôi không nên mắng cô như vậy”.

Thấy cô không trả lời, anh giải thích: “Tối hôm qua tôi làm việc suốt đêm, tinh thần không được tốt, tính khí cũng không tốt”.

Phải chăng lời nói của quý ông này càng giống như là giải thích cho chính mình nghe?

Sau khi nói xong Trình Điệp Qua giao một phong bì cho Nặc Đinh Sơn, nói: “Đây là lương tháng này của cô, trong này tôi có bỏ nhiều hơn một chút. Không có ý gì khác, số dư ra là tiền công thêm ngoài. Tư liệu cô tìm giúp tôi rất có ích”.

Nặc Đinh Sơn nhận phong bì rồi nói một câu cám ơn anh Trình.

Chủ nhật Nặc Đinh Sơn không cần phải tới căn hộ của Trình Điệp Qua. Bởi vì anh báo cho cô biết chủ nhật anh sẽ quay lại London.

Thứ hai, Nặc Đinh Sơn vẫn như trước tới sớm trước một tiếng. Từ sau khi nhận tiền lương cố định của Trình Điệp Qua, thứ sáu và thứ hai Nặc Đinh Sơn sẽ dành ra một giờ đọn dẹp sạch sẽ phòng của Trình Điệp Qua.

1 giờ 30 chiều, Nặc Đinh Sơn mở cửa căn hộ của Trình Điệp Qua.

Sau khi quét dọn xong phòng khách, nhà tắm, nhà bếp thì tới phòng của Trình Điệp Qua. Mở cửa phòng Nặc Đinh Sơn nhìn ngay thấy người nói phải trở về London nằm co ở trên giường.

Trình Điệp Qua lên cơn sốt! Trán của anh rất nóng, mà người anh thần trí cũng mơ hồ. Tay Nặc Đinh Sơn rối loạn từ trán Trình Điệp Qua vội vã bắt lấy điện thoại ở tủ đầu giường.

Một cánh tay cầm lại điện thoại trong tay cô. Điện thoại một lần nữa bị trả về. Trình Điệp Qua không biết tỉnh lại từ lúc nào, anh tựa nửa người trên giường. Lúc anh nhìn cô trông rất mệt mỏi, giống như anh đang cố sức để nhận ra cô.

“Trình Điệp Qua, anh bị bệnh rồi. Tôi phải gọi điện tới bệnh viện”. Nặc Đinh Sơn nói nguyên nhân.

Trình Điệp Qua bảo cô rót cho anh một cốc nước.

Sau khi uống nước xong anh xoa nhẹ mi tâm, nhìn qua đồng hồ: “Không cần đâu. Trước khi cô tới tôi đã gọi điện cho quả gia Lâm. Ông ấy sẽ đưa bác sĩ tới, cô có thể đi làm rồi”.

Nặc Đinh Sơn cũng không nhúc nhích.

“Nặc Đinh Sơn”. Trình Điệp Qua khó khăn nhếch khoé miệng, muốn bày ra vẻ mặt thoải mái: “Không đi ngay cô sẽ tới trễ, mà tới trễ sẽ bị trừ tiền lương. Cô không sợ sao?”

“Tại sao anh lại bị bệnh?” Nặc Đinh Sơn hỏi.

Trình Điệp Qua bày ra vẻ mặt câu hỏi này của cô thật ngớ ngẩn. Đúng vậy, Nặc Đinh Sơn biết câu hỏi của cô thật ngớ ngẩn. Trong cuộc sống của mọi người, việc bị bệnh lại là một chuyện hết sức tự nhiên. Tự nhiên tới mà không có nguyên nhân.

Nhưng! Người này là Trình Điệp Qua. Là Trình Điệp Qua có thể liên tục làm việc suốt hai đêm, chỉ cần một cốc cà phê là có thể phấn chấn tinh thần.

Thấy Trình Điệp Qua không trả lời, Nặc Đinh Sơn tiếp tục hỏi: “Vì sao anh lại bị bệnh?”

Vào giờ phút này cô lại như một đứa trẻ cố chấp, cô luôn cảm thấy cô không thể tha thứ cho việc Trình Điệp Qua tuỳ tiện ngã bệnh.

“Xem ra tôi không trả lời câu hỏi kỳ quái này thì cô sẽ không đi làm rồi, Được rồi”. Tự lẩm bẩm, đầu anh ngửa ra sau, mắt nhắm lại, thanh âm có phần bất đắc dĩ: “Tối hôm qua lúc nằm trong bồn tắm tôi đã ngủ thiếp đi, bồn tắm ở đây không có chức năng tự điều chỉnh nước ấm. Bây giờ cô có thể đi làm rồi chứ?”

Có thể đi rồi, biết rồi!

Nặc Đinh Sơn ra khỏi phòng Trình Điệp Qua, rời khỏi căn hộ của anh. Ở ngoài cổng căn hộ cô thoáng thấy một chiếc xe Mercedes màu đen.

Cảnh tượng bên trong xa hoa truỵ lạc. Thân thể Nặc Đinh Sơn ngồi sát bên cạnh người đàn ông Trung Đông. Cô làm bộ nói một câu bằng tiếng Ả Rập. Kỳ thực tiếng Ả Rập của cô cũng không tệ lắm, có thể vì để lấy lòng người đàn ông này nên cô làm ra bộ dáng ngốc nghếch học mãi không được. Còn có giọng nói rất uốn éo. Rốt cục, dưới sự cố ngắng của người đàn ông Trung Đông cô cũng miễn cưỡng gọi được tên của anh ta. Người đàn ông Trung Đông vui vẻ rút chiếc nhẫn trên tay anh ta đeo vào tay Nặc Đinh Sơn.

Ngay sau đó Nặc Đinh Sơn quay về phía người đàn ông Trung Đông cười.

Son môi đủ hồng, nụ cười đủ diễm lệ chứ? Chỉ là, mẹ nó, tay anh không thể tiếp tục sờ lên trên nữa. Nếu sờ nữa tôi sẽ cầm bình rượu này đập vào sau gáy anh cho vỡ đầu luôn.

Người đàn ông Trung Đông ép đến nỗi nụ cười diễm lễ của cô đỏ giống như máu. Tay dọc theo phía hai đùi trong của cô tiến lên, vẫn còn tiếp tục tiến lên…

Tay Nặc Đinh Sơn nắm thật chặt bình rượu kia, khi bình rượu rời khỏi mặt bàn sau đó có một đôi tay đè tay cô lại. Bình rượu một lần nữa đặt lại trên bàn, Trương Điệu Lệ khom lưng cúi đầu với những người đó, sau đó mang Nặc Đinh Sơn rời đi.

Trương Diệu Lệ mang Nặc Đinh Sơn tới nơi cất trữ rượu, không gian cực kỳ có hạn.

“Tối nay cậu bị sao vậy? Cậu để cái người đàn Trung Đông đó sờ đùi của cậu. Nặc Đinh Sơn, biểu hiện của cậu tối nay thật mất hình tượng”. Trương Diệu Lệ cất giọng hùng hổ.

Cái này Nặc Đinh Sơn biết, chỉ là đầu óc của cô giống như một mớ hỗn độn, cô không có tâm tư suy nghĩ bất cứ cái gì. Cô cũng chỉ là muốn dùng phương pháp trực tiếp nhất để giải quyết vấn đề.

“Nặc Nặc, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc hỏi câu này giọng của Trương Diệu Lệ dịu xuống một chút.

Bàn tay mở ra rồi úp lên gương mặt được trang điểm xinh đẹp của mình. Nặc Đinh Sơn nghe thấy giọng của mình lẩm bẩm truyền ra từ giữa kẽ ngón tay.

“Anh ấy đang bị bệnh, anh ấy bị bệnh rồi”.

Tối nay Nặc Đinh Sơn như được thoát khỏi mọi trói buộc, để mặc cho đôi chân của mình đưa tới nơi có mái ngói màu đỏ, lá cây quận quanh tường kia.

Giống như bị mộng du mở cửa phòng của Trình Điệp Qua ra, đi tới trước mặt Trình Điệp Qua, tay đặt lên trán anh, thấp giọng gọi “Trình Điệp Qua”.

Sau đó tay cô bị kéo qua, anh kéo một cái, cô ngã lên trên người anh.

Sau mấy chục phút, Nặc Đinh Sơn bị mất đi lần đầu tiên. Quá trình đơn giản như vậy.

Chân bị mở ra, tìm kiếm, tiến vào, chuyển động nhịp nhàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.