Ánh sáng xuyên vào khuê phòng thiếu nữ, rèm che trước giường bay nhẹ theo làn gió.
Tiểu Ái ngồi bên ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp diễm lệ của Ninh Trúc Nhi. Buổi sáng Tiểu Ái vào phòng thấy tiểu thư vẫn còn đang ngủ, nghĩ có lẽ vì hôm qua nàng hơi mệt mỏi, Tiểu Ái không nỡ đánh thức nàng dậy. Thường ngày Ninh Trúc Nhi đều dậy rất sớm không cần Tiểu Ái phải đánh thức, sau đó chuẩn bị xong xuôi liền đến thỉnh an mẫu thân rồi mới cùng Dương Nhã Yên đến xưởng dệt.
“Tiểu thư dạo này vất vả quá.” Ngồi bên giường nhìn Ninh Trúc Nhi vẫn còn say giấc, Tiểu Ái nói khẽ.
Ninh Trúc Nhi cựa mình, ánh nắng buổi sáng chiếu lên gương mặt làm nàng thức giấc. Hé mắt liếc nhìn xung, Ninh Trúc Nhi vẫn còn chưa định hình được thời gian.
“Tiểu Ái, bây giờ là giờ nào rồi?”
Tiểu Ái mỉm cười, “Giờ Tỵ rồi thưa tiểu thư.”
“Sao?” Ninh Trúc Nhi bất giác mở to đôi mắt, ngồi bật dậy khiến Tiểu Ái cũng không kịp đỡ nàng, “Sao không gọi ta dậy hả?”
Vì ngồi dậy quá nhanh, Ninh Trúc Nhi cảm thấy hơi choáng váng.
“Hôm nay không cần phải đến xưởng mà.”
“À… Nhưng cũng phải đi thỉnh an mẫu thân chứ.” Ninh Trúc Nhi nghiêng đầu, chạm tay vào cổ mình xoa bóp.
“Tối qua ở trong phòng phu nhân trông người mệt mỏi như vậy, sáng nay không thỉnh an một bữa phu nhân cũng không trách người đâu. Nô tì chuẩn bị nước rồi, tiểu thư dậy rửa mặt đi.”
“Ừm.” Ninh Trúc Nhi nhắm mắt, kéo dài giọng. Nàng vẫn chưa hết cảm giác mệt mỏi.
“Trông người vẫn còn mệt hay là nằm nghỉ thêm một chút đi nha?”
“Không cần đâu, ngủ tiếp chỉ mệt thêm thôi.”
“Tiểu thư dạo này học tập vất vả quá đó.”
“Vất vả bao nhiêu cũng chỉ mong có thể trở nên giỏi giang hơn, khiến cho mẫu thân hài lòng.”
Ninh Trúc Nhi mỉm cười nhạt nhẽo, đưa tay về phía Tiểu Ái.
Tiểu Ái đỡ lấy tay Ninh Trúc Nhi, giúp nàng đứng dậy, “Tiểu thư đang làm rất tốt mà! Phu nhân thấy người chịu khó như vậy, tuy là ngoài mặt không nói gì nhưng ánh mắt lúc nào cũng nhìn ra là đang vui vẻ cả.”
“Thật không?”
“Thật mà!” Tiểu Ái tủm tỉm, không giấu nổi niềm vui trên gương mặt, “Tiểu thư biết hôm nay có chuyện gì đặc biệt không?”
“Chuyện gì? Sao ngươi cứ tủm tỉm cười suốt vậy? Lượm được vàng hả?”
“Không, chuyện đặc biệt liên quan đến người kìa.”
“Ta sao? Ta đâu có lượm được vàng.” Ninh Trúc Nhi cúi đầu rửa mặt.
“Haiz, tiểu thư không cần đoán nữa, để nô tì nói luôn vậy.” Tiểu Ái làm bộ thở dài.
Sau khi rửa mặt xong, Ninh Trúc Nhi ngẩng đầu lên chìa tay lấy cái khăn Tiểu Ái đang cầm rồi đưa lên mặt chấm chấm, “Có chuyện gì, ngươi nói đi.”
“Mạnh công tử đã trở về.” Tiểu Ái nói, cố ý nhấn mạnh ba chữ “đã trở về”.
Ninh Trúc Nhi lập tức ngừng động tác lau mặt, vội vàng hỏi lại, “Thật sao? Khi nào?”
“Ngài ấy vừa về tối qua thôi. Sáng hôm nay liền cho Mai Thúy đến báo cho người.”
Mai Thúy là nô tì bên cạnh Mạnh Ý Hinh.
“Vậy sao?” Ninh Trúc Nhi chớp chớp mi mắt, cảm giác thấy một niềm vui nho nhỏ nhảy lung tung trong lồng ngực.
“Mai Thúy còn nói chiều hôm nay, Mạnh công tử và Mạnh tiểu thư sẽ đến thăm lão gia. Nô tì đã bẩm báo với phu nhân rồi, người nói sẽ mời họ ở lại dùng cơm.”
“Đã cho người đi chuẩn bị chưa?”
“Dạ, đại tiểu thư từ sớm đã cho người đi chuẩn bị rồi.”
“Sao?” Ninh Trúc Nhi nghe thấy cái gì đó không đúng, nàng liền hỏi lại.
“Quản gia Trần cũng đã báo cho đại tiểu thư rồi. Hôm nay đại tiểu thư ở nhà, ông ấy nói không thể không báo với đại tiểu thư một tiếng. Với cả, Mạnh gia là đối tác của xưởng dệt nhà ta, đại tiểu thư không thể không có mặt trong bữa cơm chiều nay được.”
Ninh Trúc Nhi chớp nhẹ mi mắt, “Vậy mẫu thân đã biết chưa? Người có nói gì không?”
“Quản gia Trần đã nói như vậy rồi, phu nhân cũng không thể nói gì được.”
***
Sau khi gõ cửa, nghe tiếng “vào đi” từ bên trong truyền đến Mặc Tâm mở cửa đi vào phòng, nhìn thấy bóng dáng hai nữ nhân phía sau tấm bình phong. Nô tì Bích Liên đang giúp Dương Nhã Yên mặc y phục.
“Tiểu thư, Trần quản gia báo là Mạnh công tử đến rồi.”
Dương Nhã Yên ở phía sau tấm bình phong nói vọng ra, “Hắn đang chờ ở đâu?”
“Nghe nói là vừa cùng nhị tiểu thư đến chỗ lão gia xong, hiện tại đang ở hoa viên.”
“Đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Dạ, mọi thứ đã chuẩn bị ổn thoả.”
“Tốt.”
Dương Nhã Yêu bước đến bàn trang điểm, nàng ngồi xuống, vừa trang điểm vừa dặn dò Bích Liên một số việc. Sau khi cài cây trâm cuối cùng lên búi tóc, Dương Nhã Yên đứng dậy, nói với Mặc Tâm, “Đi thôi.”
Mặc Tâm đi theo sau Dương Nhã Yên. Tiểu thư hôm nay tâm tình có vẻ khác lạ, tuy không lạnh nhạt hờ hững như mọi ngày nhưng cũng không biết có phải là đang vui vẻ hay không.
Sáng sớm hôm nay khi quản gia Trần đến, khi ấy Dương Nhã Yên đang ngồi đọc sách trong thư phòng. Ông ta nói rằng buổi chiều hôm nay sẽ có một vị gọi là Mạnh công tử đến thăm Ninh gia. Dương Nhã Yên hỏi rằng đó có phải là Mạnh Kỳ Quân hay không. Sau khi quản gia Trần xác nhận chính là người đó. Mặc Tâm thấy biểu cảm trên gương mặt của tiểu thư liền trở nên khác lạ, tựa hồ như rất có hứng thú với vị công tử họ Mạnh kia.
Trông thấy các nô tì tay bưng nhiều đồ đạc đi ngang qua, Dương Nhã Yên dừng lại hỏi, “Những thứ này là gì?”
“Dạ, đây là những món đồ Mạnh công tử mang về từ Kinh Thành, đem đến biếu nhà ta. Các nô tì đang mang những thứ này đến các phòng của lão gia, phu nhân, nhị tiểu thư và của người nữa, thưa đại tiểu thư.”
“Được rồi, đi đi.” Dương Nhã Yên nói rồi bước tiếp.
Mặc Tâm nhìn những món đồ chất đầy trên tay các nô tì kia, nàng đoán hai nhà Ninh và Mạnh chắc chắn không đơn giản chỉ là mối quan hệ đối tác làm ăn bình thường.
***
Mạnh Ý Hinh ngồi nhìn Mạnh Kỳ Quân và Ninh Trúc Nhi tâm tình với nhau khiến cho nàng cảm thấy mình thật lẻ loi. Nhưng mà dĩa bánh sữa bò trước mặt ngon quá nên cũng làm cho nàng bớt lẻ loi đi một chút.
“Trông nàng gầy hơn cả trước đây. Ở xưởng vất vả lắm sao?” Mạnh Kỳ Quân hỏi, sắc mặt Ninh Trúc Nhi quả thật không được tốt cho lắm.
Ninh Trúc Nhi cúi đầu nhìn bàn tay của mình một chút rồi ngẩng mặt lên nhìn Mạnh Kỳ Quân, “Phụ thân gặp chuyện như vậy, thân là con gái của người, dù vất vả đến mấy muội cũng phải cố gắng vì cơ nghiệp của Ninh gia.”
Tất nhiên là khi đến xưởng học tập, Ninh Trúc Nhi cũng không cần phải động tay động chân làm việc nặng nhọc gì. Nhưng đối với một nữ nhân mười bảy tuổi mới tiếp xúc với công việc quản lý xưởng dệt, ngày ngày xem đi xem lại cả đống sổ sách, nhiều lúc Ninh Trúc Nhi cảm giác đầu óc mình như muốn nổ tung. Mệt mỏi như vậy, nàng cũng chẳng còn hứng thú ăn uống gì nữa. Thật lòng mà nói, đã nhiều lần, Ninh Trúc Nhi cảm thấy ngưỡng mộ Dương Nhã Yên. Một mình nàng ta có thể cai quản hết mọi việc trong xưởng vậy mà trông lúc nào cũng tươi tắn, không hề nhìn ra chút mệt mỏi nào trên gương mặt.
“Huynh sẽ thật cố gắng, sau này muội sẽ không phải vất vả như vậy nữa.” Mạnh Kỳ Quân nói.
Nhìn vào ánh mắt kiên định cộng thêm sự chân thành trong giọng nói của Mạnh Kỳ Quân, Ninh Trúc Nhi thẹn thùng cúi đầu. Từ khi còn nhỏ nàng đã nghĩ sau này mình phải trở thành một thê tử tốt giỏi giang việc nhà, một mẫu thân tốt dạy dỗ những đứa con ngoan. Đặc biệt là, nàng nhất định phải gả cho một người mà mình yêu. Phu quân của nàng cũng phải là một người tốt tính, giỏi giang và thông minh.
Mạnh Kỳ Quân có thể trở vị phu quân tốt trong tưởng tượng của nàng không? Tốt bụng, giỏi giang, thông minh, Mạnh Kỳ Quân đều có đủ cả. Càng nghĩ Ninh Trúc Nhi lại càng ngượng ngùng. Nếu để Mạnh Kỳ Quân biết được trong lòng nàng đang nghĩ gì thì có mười cái lỗ cũng không đủ để nàng chui xuống.
“Đại ca, muội cũng gầy đây nè.” Mạnh Ý Hinh nũng nịu.
“Có sao?” Mạnh Kỳ Quân uống trà, mỉm cười nói.
“Tại huynh không biết đó thôi. Từ hồi huynh đi, càng nào muội cũng nhớ huynh, ăn không ngon ngủ không yên nên mới gầy đi đó.”
Mạnh Ý Hinh cao giọng. Nàng nép sát vào người Ninh Trúc Nhi, nhìn Mạnh Kỳ Quân nói, “Huynh xem, muội gầy hơn rõ ràng nè.” Rồi lại quay sang Ninh Trúc Nhi, “Thấy không, huynh ấy chỉ lo lắng cho ngươi thôi.”
Ninh Trúc Nhi nhìn Mạnh Ý Hinh nhíu nhẹ mày, trong lòng thầm nói: làm ơn đừng làm cho ta ngượng ngùng như vậy mà. Mạnh Ý Hinh cũng nhìn ra ý tứ trong đôi mắt của nàng ta, nàng cười thật tươi, “Ngươi thẹn thùng cái gì chứ. Ngươi thích huynh ấy, huynh ấy cũng thích ngươi. Có cái gì mà ngượng.”
“Chỉ có muội không biết ngượng thôi.” Mạnh Kỳ Quân không nỡ nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Ninh Trúc Nhi, hắn nói.
“Muội nói có cái gì không đúng chứ?”
Mạnh Kỳ Quân không trả lời Mạnh Ý Hinh. Hắn đưa ly trà lên môi rồi liếc mắt đi vờ như không để ý đến nàng.
Ninh Trúc Nhi cầm lấy một trái quýt trên dĩa, đôi tay nàng khéo léo, chỉ một lát sau liền đặt trái quýt đã bóc vỏ vào tay Mạnh Ý Hinh, “Ăn đi.”
Mạnh Ý Hinh thích nhất là ăn quýt. Nhìn trái quýt đã bóc vỏ trên tay, nàng cảm thấy rất ưng ý vị đại tẩu tương lai này.
Tiểu Ái nhìn thấy Mạnh Kỳ Quân đối với Ninh Trúc Nhi tình cảm như vậy, nàng hết sức vui mừng. Mong rằng sau này hai người họ thành thân, Mạnh công tử có thể là nơi nương tựa vững chắc cho tiểu thư của nàng. Ninh Trúc Nhi có Mạnh Kỳ Quân, sẽ không cần ngày ngày cực khổ vất vả làm những việc mà bản thân không thích nữa. Cũng đã lâu rồi, tiểu thư không có động đến dây đàn, thứ mà nàng rất thích.
“Sao vậy Tiểu Hinh? Ăn đi.”
Nhìn thấy Mạnh Ý Hinh tay cầm trái quýt trên tay tự nhiên bất động, mắt nhìn chầm chầm mình, Mạnh Kỳ Quân lên tiếng. Lại thấy Ninh Trúc Nhi đột nhiên đứng dậy, mắt cũng nhìn theo hướng mắt của Mạnh Ý Hinh, hắn theo linh tính mà quay đầu ra phía sau. Có hai người đang đi đến, Mạnh Kỳ Quân đoán là hắn biết người đi phía trước là ai.
“Chào Mạnh công tử, Mạnh tiểu thư.” Dương Nhã Yên nói.
“Đây là…” Mạnh Kỳ Quân đứng dậy, hắn hỏi, dù đã đoán ra được người này là ai.
“Đây là đại tiểu thư của Ninh gia.” Mặc Tâm đáp lời Mạnh Kỳ Quân.
“Rất vui gặp được Ninh tiểu thư.” Nở nụ cười, Mạnh Kỳ Quân chậm rãi nói.
“Ta họ Dương, tên là Nhã Yên.” Dương Nhã Yên miệng mỉm cười nhưng trong giọng nói mười phần đã nghe ra tám phần lạnh nhạt, “Trước giờ đã quen được gọi là Dương tiểu thư.”
Mạnh Kỳ Quân im lặng quan sát nữ nhân trước mặt. Chuyện nhà họ Ninh đột ngột xuất hiện một vị tiểu thư, Mạnh Kỳ Quân đương nhiên cũng đã biết, nhưng chỉ là nghe qua chứ chưa từng gặp mặt nàng ta. Hắn từng nghe nói Dương Nhã Yên rất xinh đẹp lại tài giỏi, ông Ninh hết sức xem trọng. Trước đây khi ông Ninh Hải mới gặp chuyện không hay, hắn đã vài lần đến thăm nhưng chưa bao giờ thấy sự xuất hiện của Dương Nhã Yên.
“Sáng nay nghe tin Mạnh công tử đến sẽ đến thăm Ninh gia, chúng tôi liền cho người đi chuẩn bị để tiếp đón. Thời gian có hơi gấp rút, có thể là không được chu toàn. Mong hai vị Mạnh công tử và Mạnh tiểu thư không chê trách.”
“Được đích thân Dương tiểu thư tiếp đón, chính là niềm vinh hạnh của chúng tôi.” Mạnh Kỳ Quân nói chậm rãi, hắn và Dương Nhã Yên cùng lúc nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Sau vài giây, Mạnh Kỳ Quân nhận ra hành động của bản thân có phần hơi thất lễ, hắn dời mắt đi chỗ khác.
“Nghe nói hai vị đã đến chỗ phụ thân rồi?” Dương Nhã Yên hỏi rồi quay sang Ninh Trúc Nhi, “Phải không Trúc Nhi?”
Nghe đến tên mình, Ninh Trúc Nhi nãy giờ đang im lặng có chút giật mình, nàng ngước nhìn Dương Nhã Yên, “Lúc nãy ta đã dẫn hai người họ đến thăm phụ thân rồi.”
Việc Nhã Yên gọi thẳng tên Ninh Trúc Nhi, không chỉ có Ninh Trúc Nhi mà Mạnh Kỳ Quân và Mạnh Ý Hinh cũng cảm thấy kỳ lạ. Dương Nhã Yên và Ninh Trúc Nhi thân thiết như vậy sao?
“Nếu đã thăm ông ấy rồi vậy thì bây giờ mời hai vị dùng cơm với chúng tôi nhé? Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Ninh phu nhân cũng đang chờ.”
“Được.” Mạnh Kỳ Quân gật đầu.
“Xin mời.”
Dương Nhã Yên đưa một tay ra làm động tác mời, để Mạnh Kỳ Quân và Mạnh Ý Hinh đi trước, nàng và Ninh Trúc Nhi bước theo sau.
Mạnh Ý Hinh bước đi trong vô thức, tâm trí nàng vẫn đang để ở trên người của nô tì tên Mặc Tâm kia. Nàng đi chậm lại, cố tình chờ người kia bước đi ngang hàng với mình, nhưng người đó cứ đi mãi sau lưng Dương Nhã Yên. Mạnh Ý Hinh không nhịn được cố ý đi chậm hơn nữa, nàng bước gần bên cạnh Dương Nhã Yên, sau đó quay sang người kia, nhỏ giọng lên tiếng, “Mặc Khả Chân?”
Người kia có phản ứng, mắt nhìn về phía Mạnh Ý Hinh. Nàng chỉ để ý đến Mặc Tâm, không biết Dương Nhã Yên và Ninh Trúc Nhi cũng đang nhìn mình, ánh mắt mang theo sự khó hiểu.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Mặc Tâm quay đi, không nhìn Mạnh Ý Hinh nữa. Mạnh Ý Hinh có chút thất vọng. Từ nãy ngồi ở bàn trong hoa viên, nàng luôn nhìn chằm chằm vào người nàng ta nhưng Mặc Tâm một chút cũng không nhìn nàng.
Ninh Trúc Nhi đang đi đột nhiên ngã người như sắp té, Dương Nhã Yên đi bên cạnh nhanh tay đỡ lấy nàng.
“Sao vậy? Không khoẻ sao?”
Dương Nhã Yên hai tay ôm lấy thân thể Ninh Trúc Nhi, nàng cúi xuống quan sát gương mặt trông rất yếu ớt và thiếu sức sống của nàng ta.
Khoảng cách hai người rất gần nhau, Ninh Trúc Nhi thấy rõ cả những sợi lông tơ trên gương mặt trắng mịn của Dương Nhã Yên, nhất thời nàng quên cả việc đứng đàng hoàng trở lại.
Mạnh Kỳ Quân cùng Tiểu Ái cũng lo lắng hỏi nàng có bị làm sao không. Mạnh Ý Hinh sờ tay lên má Ninh Trúc Nhi, gián tiếp kéo khoảng cách giữa hai gương mặt Dương Nhã Yên và Ninh Trúc Nhi ra xa nhau.
“Ta không sao.” Ninh Trúc Nhi gạt tay Dương Nhã Yên đang ôm lấy mình ra, nàng cố gắng nở nụ cười, “Hôm qua muội thức khuya, sáng nay dậy cảm thấy nhức đầu một chút nên bây giờ còn hơi choáng. Không có sao đâu mà, mọi người đừng lo lắng quá.”
Nói rồi Ninh Trúc Nhi đưa tay níu lấy Tiểu Ái, để Tiểu Ái đỡ nàng bước đi.
Bọn họ đi đến phòng ăn, từ xa đã thấy bà Lâm Trúc Linh đang ngồi bên bàn cơm, một tay phẩy nhẹ chiếc quạt, nghiêng đầu, chống khuỷu tay còn lại lên bàn rồi sờ sờ búi tóc, ngón tay vân vê cây trâm ngọc. Khánh Dung, nô tì của bà thì đi tới đi lui chỉ tay sai bảo các nô tì bưng bê bày trí các món ăn trên bàn.
Các nô tì tay bưng chân bước, dù bận rộn cũng không quên dừng lại chào một tiếng với hai vị tiểu thư Ninh gia trước khi bước qua người bọn họ. Nhìn các thể loại sơn hào hải vị mà các nô tì đang bưng trên tay, Mặc Tâm nghĩ, hai vị họ Mạnh này quả thật là khách quý.
Đi phía sau lưng Mạnh Ý Hinh, nhìn dáng người mỏng manh của nàng ta, trong lòng Mặc Tâm tuy có chút khẩn trương nhưng ngoài mặt vẫn cố không biểu lộ cảm xúc. Đã rất lâu rồi nàng không có cảm giác khẩn trương như thế này.
Vừa trông thấy những người mà phu nhân đang chờ đợi đi đến, Khánh Dung vội vàng bước lại gần phu nhân, cúi người báo với bà ấy.
Bà Lâm Trúc Linh hôm nay trông vô cùng hồ hởi, còn tỏ ra rất hiếu khách. Gương mặt bà vui vẻ, nhiệt tình tiếp đón hai người Mạnh Kỳ Quân và Mạnh Ý Hinh, hỏi han hết chuyện này đến chuyện kia. Từ sau khi lão gia xảy ra chuyện, việc tiếp đón khách khứa trong nhà đều do Dương Nhã Yên và Ninh Trúc Nhi làm. Ngay cả những đối tác giao thương lớn đến thăm Ninh gia bà Lâm Trúc Linh cũng chẳng buồn bận tâm mà hôm nay lại đích thân ra tiếp đón lại còn nhiệt tình như vậy, ai nấy trong nhà đều tự ngầm hiểu với nhau, Mạnh Kỳ Quân đích thực đã được phu nhân chấm cho danh thận con rể rồi.
“Mạnh công tử vừa trở về hôm qua mà hôm nay đã đến thăm Ninh gia chúng tôi, thật là quý hoá quá.”
“Mạnh gia và Ninh gia là quan hệ thân hữu. Đây là việc con nên làm.”
Nhìn bà Lâm Trúc Linh gương mặt diễm lệ mỉm cười, nói chuyện nhỏ nhẹ, giọng nói cũng mang đầy tình cảm. Mặc Tâm cảm thấy có chút lạ lùng, nàng tuy ít khi tiếp xúc với phu nhân nhưng ấn tượng mỗi lần tiếp xúc với bà ta chính là gương mặt xinh đẹp nhưng cao ngạo, luôn dùng thái độ bề trên để nói chuyện với Dương Nhã Yên. Không phải thái độ của trưởng bối với hậu bối mà là thái độ của chủ đối với tớ.
Trước đây, lúc nghe được chuyện bà Lâm Trúc Linh là nghệ nhân trà đạo, Mặc Tâm còn tưởng bản thân nghe nhầm. Nàng nghĩ những người phụ nữ học trà đạo đều rất dịu dàng và thanh tao. Thì ra bà Lâm Trúc Linh thật sự cũng có một mặt khác dịu dàng, đằm thắm như vậy. Chỉ là, bà ta không dùng nó để nói chuyện với Dương Nhã Yên. Thái độ của bà ta khi nói chuyện với Dương Nhã Yên chính là vô cùng xem thường. Bình thường ở trước mặt lão gia và nhị tiểu thư, bà ta không ngại tỏ thái độ khó chịu ra mặt. Nhưng hôm nay ở trước mặt hai vị khách, bà ta lại lờ Dương Nhã Yên đi với nụ cười trên môi. Xem như Dương Nhã Yên không hề tồn tại. Lão phu nhân này đúng thật là căm ghét tiểu thư của nàng đến tận xương.
Dương Nhã Yên lên tiếng mời Mạnh Kỳ Quân và Mạnh Ý Hinh ngồi vào bàn. Nàng ngồi cạnh Ninh Trúc Nhi, đối diện với hai người họ.
Bà Lâm Trúc Linh quan tâm ân cần bảo hai vị khách cứ tự nhiên, không cần phải khách sáo. Mạnh Kỳ Quân cũng tỏ ra hết sức tự nhiên gắp thức ăn vào chén của Ninh Trúc Nhi, nói rằng nàng nên cố gắng ăn nhiều một chút, “Ở xưởng vất vả, muội phải để ý đến sức khỏe của mình.” Nói rồi Mạnh Kỳ Quân cố ý liếc nhìn Dương Nhã Yên.
“Muội biết mà.”
Nhìn Mạnh Kỳ Quân quan tâm tới con gái mình như vậy, bà Lâm Trúc Linh hết sức hài lòng.
Dương Nhã Yên không nói gì, chỉ im lặng dùng cơm. Nàng nãy giờ vẫn để ý đến ánh mắt Mạnh Ý Hinh chốc chốc lại ngước lên nhìn Mặc Tâm đứng đằng sau mình.
“Mạnh tiểu thư, thức ăn không hợp khẩu vị sao?”
Nghe Dương Nhã Yên hỏi mình, Mạnh Ý Hinh giật mình, có chút lắp bắp, “À, không, các món ăn đều rất ngon.”
“Sao không thấy tiểu thư động đũa mà cứ nhìn đi đâu vậy?” Dương Nhã Yên mỉm cười nhìn vị tiểu thư trước mặt.
Mạnh Ý Hinh hơi khó xử, không thể trả lời được.
“Muội sao thế Tiểu Hinh?” Mạnh Kỳ Quân cũng lên tiếng hỏi muội muội của mình.
Có lẽ bà Lâm Trúc Linh cũng để ý thấy ánh mắt khác lạ của Mạnh Ý Hinh, bà quay người nhìn Mặc Tâm, hơi gằn giọng, “Mặc Tâm đúng không? Ngươi lui ra đi. Vác cây kiếm bên hông làm gì vậy? Muốn dọa chết người ta hay sao?”
Mạnh Ý Hinh xua tay, “Không phải đâu, không có gì đâu Ninh phu nhân!”
“Những việc ta bảo ngươi, bây giờ đi làm luôn đi.” Dương Nhã Yên nói với Mặc Tâm.
“Dạ, nô tì đi làm ngay.” Mặc Tâm đáp lời Dương Nhã Yên. Nàng cúi đầu một cái rồi quay người bước đi, không để ý đến lời bà Lâm Trúc Linh vừa nói.
Thật ra Dương Nhã Yên không hề giao việc gì cho Mặc Tâm cả. Dương Nhã Yên nói như vậy mục đích thứ nhất là để mọi người thoát khỏi tình huống khó xử này, thứ hai là vì Dương Nhã Yên không thích việc bà Lâm Trúc Linh ra lệnh sai khiến người của mình. Bà Lâm Trúc Linh căm ghét Dương Nhã Yên, Dương Nhã Yên đối với bà ta cũng lạnh nhạt như người dưng, thậm chí là không ưa. Dù Dương Nhã Yên không thể hiện thái độ gì rõ ràng nhưng đi theo tiểu thư lâu năm, Mặc Tâm nhìn sắc mặt Dương Nhã Yên thì đã có thể đoán ra được.
Mặc Tâm đi rồi mọi người cũng trở lại bình thường, vui vẻ cười nói, chỉ có một mình Mạnh Ý Hinh vẫn nghĩ ngợi đến cái người vừa rời đi kia, tâm trạng cũng trở nên buồn bã. Nàng đang nghĩ có phải vì chuyện đó nên nàng ta mới cố ý tránh né, giả vờ không quen biết nàng hay không, hay thực sự, Mặc Tâm không phải là Mặc Khả Chân?
Sau khi dùng bữa xong, bà Lâm Trúc Linh nói rằng có hơi không khỏe nên Khánh cô cô đã dìu bà về phòng trước. Lúc này Mạnh Kỳ Quân với Dương Nhã Yên mới bàn đến việc làm ăn của hai nhà. Mạnh Kỳ Lâm, cha của Mạnh Kỳ Quân và Mạnh Ý Hinh, dù rằng còn rất khỏe mạnh nhưng có đứa có trai tài giỏi, ông đã sớm giao dần công việc trong xưởng cho Mạnh Kỳ Quân. Việc hợp tác với Ninh gia giờ đây cũng do hắn làm chủ, thay cha quyết định tất cả.
Mạnh Ý Hinh nghe hai người Dương Nhã Yên và đại ca của mình nói chuyện nhưng chẳng hiểu được bao nhiêu. Nàng cảm thấy rất buồn chán, nhìn sang Ninh Trúc Nhi lại thấy nàng ta chăm chú lắng nghe không để ý gì đến nàng càng khiến nàng chán hơn nữa.
“Trúc Nhi, muội có cảm thấy trong người không khoẻ không? Trông muội xanh xao quá.”
Đang bàn bạc công việc với Dương Nhã Yên, Mạnh Kỳ Quân đột nhiên nhìn thấy sắc mặt Ninh Trúc Nhi trở nên mệt mỏi, thiếu sức sống khiến hẳn vô cùng lo lắng.
Dương Nhã Yên và Mạnh Ý Hinh cũng quay sang nhìn Ninh Trúc Nhi, đúng là trông thấy ánh mắt của nàng rất yếu ớt. Ninh Trúc Nhi thở nhẹ, nàng đã cảm thấy mệt mỏi từ sáng đến giờ.
“Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi. Ta và Mạnh công tử bàn xong công việc sẽ nói với ngươi sau.” Dương Nhã Yên lên tiếng.
“Ta không có sao.” Ninh Trúc Nhi có chút khó chịu, nàng không muốn ở trước mặt Mạnh Kỳ Quân mà thỏa hiệp bất cứ chuyện gì với Dương Nhã Yên.
“Muội không khoẻ thì nên về nghỉ ngơi, không cần phải cố…”
“Tiểu Ái, đưa tiểu thư về phòng.” Dương Nhã Yên không đợi Mạnh Kỳ Quân nói hết câu đã lên tiếng.
Ninh Trúc Nhi ngơ ngác câm nín, không hiểu sao Dương Nhã Yên lại thất lễ với khách như vậy. Mạnh Kỳ Quân cũng im lặng không nói gì nữa.
Dương Nhã Yên nhìn Tiểu Ái nói thêm, “Dìu tiểu thư đi cẩn thận.”
Tiểu Ái hơi khó xử, nàng nhìn Dương Nhã Yên “dạ” nhẹ một tiếng rồi lại nhìn Ninh Trúc Nhi.
Đưa tay lên xoa xoa thái dương, Ninh Trúc Nhi nhẹ giọng, “Vậy muội xin phép về phòng trước, mọi người ở đây từ từ nói chuyện.”
“Ta đi với ngươi.” Mạnh Ý Hinh cũng đứng dậy theo.
“Cẩn thận đó.” Mạnh Kỳ Quân nói.
Ninh Trúc Nhi nở nụ cười yếu ớt nhìn Mạnh Kỳ Quân, “Muội biết rồi mà.”
Mạnh Ý Hinh và Ninh Trúc Nhi đi rồi, Mạnh Kỳ Quân nhìn theo bước chân của họ một lúc rồi mới quay trở lại. Thấy Dương Nhã Yên hơi nghiêng đầu nhìn mình, gương mặt không cảm xúc. Hắn không đoán được nàng ta đang có ẩn ý gì trong đôi mắt, nhưng hắn biết cái nhìn đó đối với hắn không mang một chút cảm tình nào.
Mạnh Kỳ Quân phải thừa nhận rằng, dù cười hay không, với bất cứ biểu cảm nào, Dương Nhã Yên cũng đều rất xinh đẹp. Ninh Trúc Nhi xinh đẹp thuần khiết như nắng ban mai, Dương Nhã Yên lại mang một vẻ thanh tao như hạt sương sớm. Luận về nhan sắc, hai nàng đều xinh đẹp như nhau. Luận về khí chất, Ninh Trúc Nhi luôn cho người khác một cảm giác dịu dàng, bình yên khi ở bên, sự ngây thơ trên gương mặt cũng khiến người ta có cảm giác muốn che chở. Còn đối với Dương Nhã Yên, thật khó để mà nói, khí chất trên người nàng ta khiến cho người khác cảm thấy “bị áp bức”, giống như nàng ta ở một tầng khác biệt, người khác dù có muốn cũng sẽ khó có thể với tới được.
Một điều nữa là, khí chất trên người Dương Nhã Yên rất giống một người, ông Ninh Hải. Ở trên người Ninh Trúc Nhi không hề có loại khí chất này.
Dương Nhã Yên hạ mắt, tay cầm lấy ly trà đưa lên môi nhấp nhẹ, “Mạnh công tử quả thật là rất quan tâm đến tiểu muội của ta.”
“Đương nhiên, ta quen biết muội ấy từ nhỏ,” Mạnh Kỳ Quân nói, giọng đều đều, không lên không xuống, “Ta và muội ấy rất thân thiết.”
Dương Nhã Yên mỉm cười, mắt không rời Mạnh Kỳ Quân, “Mạnh công tử, chúng ta tiếp tục bàn bạc việc lúc nãy nhé.”
“Á!”
Đột nhiên nghe thấy tiếng hét, cả hai người Dương Nhã Yên và Mạnh Kỳ Quân đều đứng dậy nhìn ra xa, thấy Ninh Trúc Nhi đã té ngã. Hai người họ vội vàng bước đến chỗ Ninh Trúc Nhi và Mạnh Ý Hinh.
“Sao lại như vậy? Trúc Nhi, Trúc Nhi.” Mạnh Ý Hinh hốt hoảng, luôn miệng gọi tên Ninh Trúc Nhi.
“Đại tiểu thư, làm sao đây?” Tiểu Ái ôm lấy Ninh Trúc Nhi đã ngất trên nền cỏ, ngước mắt nhìn Dương Nhã Yên và Mạnh Kỳ Quân đang đi đến.
Dương Nhã Yên định cúi người ôm lấy Ninh Trúc Nhi đã bị Mạnh Kỳ Quân đẩy ra, “Để ta!”
Mạnh Kỳ Quân bế Ninh Trúc Nhi hướng về phòng riêng của nàng. Hắn bế nàng trên tay nhưng lại chẳng có cảm gì cả, nàng đúng thật là rất nhẹ. Hắn cảm thấy nhói ở trong lòng.
Vừa bước đến cửa phòng Ninh Trúc Nhi, hắn đã bị Dương Nhã Yên đưa tay chắn ngang trước mặt. Hắn đương nhiên hiểu nàng ta có ý gì. Hắn là nam nhân, không thể tùy tiện bước vào phòng nữ nhi được.
“Ta cũng phải đặt Trúc Nhi nằm lên giường chứ?”
Mạnh Kỳ Quân nói thế Dương Nhã Yên mới bước sang một bên để hắn đi vào.
Sau khi đặt Ninh Trúc Nhi đã nằm lên giường, Mạnh Kỳ Quân cùng Dương Nhã Yên bước ra khỏi phòng.
“Thạch đại phu đã đến chưa?” Dương Nhã Yên hỏi nô tì Bích Liên.
“Dạ, ông ấy sắp đến rồi.”
“Được rồi, ngươi cũng vào chăm sóc nhị tiểu thư đi.”
Dương Nhã Yên nói với nô tì rồi mới quay sang Mạnh Kỳ Quân, “Thật xin lỗi Mạnh công tử, tiểu muội ta không được khoẻ, hôm nay xin phép dừng bàn bạc công việc ở đây. Mong ngài thứ lỗi.”
“Không sao, sức khoẻ muội ấy quan trọng hơn.”
Mạnh Kỳ Quân thầm nghĩ đến thái độ lo lắng của Dương Nhã Yên đối với Ninh Trúc Nhi. Xem ra Dương Nhã Yên này rất quan tâm tiểu muội cùng cha khác mẹ của mình. Nàng thật sự xem Ninh Trúc Nhi là tiểu muội sao? Nghĩ vậy, cái nhìn có phần tiêu cực của hắn đối với Dương Nhã Yên cũng khác đi một chút.