Sói Cưỡi Ngựa Tre Tới

Chương 18: chương 36-37



Chương 36
“Cảm ơn.” Tôi một tay cầm pháo hoa, một tay lau đi nước mắt, nhớ tới năm tôi mười chín tuổi đã rời nhà đi, tôi đã nói với họ “Con sẽ tìm được một người dẫn con đi, anh ta sẽ đưa con đi, vĩnh viễn không trở lại nữa.”
Hôm nay, tôi đã tìm được.
Sáng sớm hôm sau, đang lúc tôi dọn dẹp, Hoàng Thư Lãng gọi điện cho tôi nói ông nội tôi tạm thời đã không còn nguy hiểm, hiện vẫn phải nằm viện, trong lòng tôi lúc này mới thả lỏng, Hoàng Thư Lãng nói tiếp, Lúc trước bệnh tim tái phát, giờ đã ổn định.
Áy náy trong lòng tôi cũng giảm bớt một chút, nhẹ nhàng đi vào văn phòng Lã Vọng Thú, anh nhìn tôi hỏi “Tâm tình em hình như rất tốt.”
“A..” Tôi nhếch miệng cười “Ông em không sao, bất kể thế nào, nếu ông xảy ra chuyện mà em không có bên ông, em sẽ hối hận cả đời.”
“Vậy là được rồi.” Anh nói, đột nhiên nhớ ra gì đó, chậm rãi nói “Nếu như không thể nhìn mặt lần cuối, vậy quá…”
“Gì?” Tôi ngẩng đầu “Quá gì?”
“Không có gì.” Anh nói “Buổi chiều nhớ đi làm, em đã hai ngày không làm việc, trong phòng giờ toàn là bụi.”
“.. Đợi đã, ý của anh là, từ nay về sau em vẫn phải đến nhà anh dọn vệ sinh?” Tôi kháng nghị nói, không được tiền, tôi sao phải tích cực thế? “Dì Lâm chẳng lẽ không làm? Hơn nữa anh không thể tự làm sao?”
Anh híp mắt nhìn tôi “A… Không biết vì sao, nhìn em làm việc đã trở thành thú vui của anh.”
“…” Tôi ghé sát vào Lã Vọng Thú dò xét, thấy người nào đó toàn thân nổi gai ốc “Em định làm gì?”
“Hắc hắc….” Tôi chắc lưỡi “Sao có thể gọi anh là nữ vương thụ được nhỉ, phải gọi anh là đế vương công mới đúng.”
“Không lẽ em còn tính dùng cái tên đó?” Người nào đó hỏi ngược lại.
“Em sai rồi.” Tôi gật đầu, tôi sai nhiều lắm, cái sai thứ nhất chính là ở con mắt Tiểu Kê tôi, không nhìn ra một nữ vương phúc hắc.
“Có điều…” Lã Vọng Thú thấy tinh thần tôi sa sút, tốt bụng cho tôi chút lòng tin, vươn tay dùng ngón cái cùng ngón trỏ làm bộ một chút “Gần đây hình như ít chồi a.”
Tôi lập tức đi đến “Lúc nào thì nở hoa?”
“Cây này không có hoa.”

“…” Đến nhà Lã Vọng Thú tôi gặp phải đại hoạ, cha mẹ anh ở nhà, tự nhiên sẽ không để tôi làm việc, không biết vì sao, biết rõ cả cái nhà này ai cũng phúc hắc, nhưng ngược lại tôi lại có cảm giác tự tại hơn, không biết có phải do tôi ở cùng một chỗ với Lã Vọng Thú quá lâu, khó trách Tiểu Nguyệt nói thời gian sẽ khiến tôi quen…
“Tiểu Thú, nghe nói Tiểu Kê là nhân viên vệ sinh ở công ty con?” Lã mẹ cười dịu dàng xiên một miếng tao đưa cho tôi.
Tôi nhận miếng táo, gật gật đầu “Dạ, ở đại học cháu học chuyên ngành này.”
“A?” Lã cha nói “Bác còn tưởng con học chuyên ngành cổ văn.”
Tôi cười xấu hổ, Lã Vọng Thú nói, “Trên thế giới dù sao cũng cần có người làm công việc dọn dẹp chứ.”
“Em cũng cảm thấy Tiểu Kê làm nhân viên vệ sinh cũng không hay.” Tiểu Nguyệt vừa ăn vừa nói “Đừng nói đến cô ấy đã tốt nghiệp đại học, cô ấy là bạn gái của anh hai, làm nhân viên vệ sinh trong công ty cũng có nhiều điều không hay a.”
“Làm gì đấy?” Lã cha hỏi “Tiểu Kê, cháu thích làm gì?”
“Cháu…” Tôi 囧, đột nhiên không biết mình thích làm gì, thật lâu trước đây hình như tôi cũng đã nghĩ tôi thật sự thích công việc gì, mà giờ tôi cũng đã quên mất mình thật sự yêu thích công việc gì? Giống như một người vượt ngục, chỉ muốn vượt ngục, đợi đến khi thoát được rồi, lại không biết phải đi đâu. Tôi liếm môi “Cháu… Không biết.” Công việc hiện tại của tôi chỉ để sống qua ngày, mà trong quá trình mưu sinh bận rộn tôi đã không biết mình phải mưu sinh vì cái gì.
Trên đường về, Lã Vọng Thú đột nhiên nói, “Anh rất thích làm quảng cáo, nhất là những khi quảng cáo của mình được phát trên TV, được nhiều người nhớ, cảm giác này giống như là muốn chia sẻ cảm giác của mình với người khác, cảm giác rất thần kỳ…”
Tôi sửng sốt một chút, mở miệng “Em lại thích viết tiểu thuyết trên mạng, tuy chuyện cổ tích chỉ là giả, nhưng em lại thích cảm giác sắp xếp các chữ thành một câu nói, tạo thành văn, để mọi người đọc, có thể thưởng thức, thật giống như kể một câu chuyện cổ tích cho rất nhiều người nghe…”
Anh liếc mắt nhìn tôi “Vậy viết đi, Lục Tiểu Kê.”
Cảm động a, tôi lập tức cảm động, sao có người lại dịu dàng như thế, Tiểu Kê tôi cuối cùng cũng tìm được.
Thế nhưng anh lại nói tiếp “Tuy không có tiền đồ gì, nhưng cũng may em không dựa vào cái này để kiếm cơm.”
“…” Nếu Thượng Đế cho tôi một loại siêu năng lực gì đó, tôi nhất định xin ông cho tôi năng lực làm anh câm miẹng. Thế nhưng thực tế chứng minh, tôi không có siêu năng lực, nhưng tôi lại có được năng lực nghe tai trái ra tai phải a.
Ngày hôm sau, lúc làm việc, Hoàng sóng thần đột nhiên đến tìm tôi “Lục Tiểu Kê, Anh của tôi nói với tôi.”
“Nói gì?” Tôi hỏi, Hoàng sóng thần lại giữ liên lạc với Chồn?
“Anh của tôi nói cô sẽ giúp Lục gia tìm người thừa kế.” Cô ta nói, toàn thân tôi run lên, xem ra mẹ tôi đã trực tiếp nói chuyện với chồn, hay là nói tự bản thân chồn cũng hiểu. Tôi đột nhiên cảm thấy lúc tôi rời khỏi nhà ra đi, cái người mồm đầy cổ văn vẫn đuổi theo tôi đã khiến tôi cảm thấy kỳ lạ, có lẽ bọn họ cố tình để tôi thác loạn, tôi đến giờ đối với bọn họ cũng không hiểu gì.
Tôi cúi đầu cười “Ừ. Cô muốn nói gì?”

Hoàng sóng thần thở dài “Tôi không thích cô, Lục Tiểu Kê, không, phải nói là tôi rất ghét cô, nhưng mà.. Tôi còn ghét cha mẹ cô hơn.” Cô ta nói xong xoay người bỏ đi, tôi nở nụ cười nói với cô ta “Cảm ơn cô tới dỗ dành tôi.”
Hoàng sóng thần đang đi ở phía trước bỗng dừng chân, quay đầu nhìn tôi “Dừng, tôi không muốn quan tâm cô, thế nhưng dù sao chúng ta cũng học chung đại học, vứt bỏ cuộc sống nhàm chán, cô hãy sống để có chút thể diện đi.”
Đột hiên trong lúc đó, tôi cảm thấy mình không còn cô đơn nữa, Tiểu Kê đã từng trốn ở trong phòng cô đơn một mình giờ cũng có người quan tâm, mũi tôi cay cay, bảy năm, từ sau khi bị tổn thương tôi đã nghe người từng quan tâm tôi nói với tôi, bọn họ không quen tôi, tôi liền quên loại cảm giác này, tôi bắt đầu sợ hai được người ta quan tâm, bởi vì tôi sợ bị bọn họ làm tổn thương.
Mà hôm nay, sự quan tâm xung quanh tôi lại khiến tôi bất an, cự kỳ bất an.
Không biết từ ngày nào, chiều nào cũng đến nhà Lã Vọng Thú ăn cơm đã thành một luật bất thành văn, tôi ngồi trên xe đột nhiên nghĩ đến điều này “Sao mỗi ngày em đều phải đến nhà anh ăn cơm?”
“Cái này không phải là đang giúp em sao?” Lã Vọng Thú nói “Không lẽ em thích ở nhà ăn cơm một mình?”
“Không…” Tôi mới không thèm tự mình ăn, không nói đến có thể tự làm để ăn hay không, mới nghĩ đến chuyện ăn xong phải rửa bát tôi đã thấy phiền “Có điều… Hình như không đúng, lúc hẹn hò không phải hai người nên đi ra ngoài ăn bữa tối dưới ánh nến sao? Như thế nào lại thành liên hoan gia đình a?”
“Vậy cũng được.” Lã Vọng Thú dừng xe “Đi ăn tối dưới ánh nến anh cũng không phản đối.”
“Thật sao?” Nói thật, anh đáp ứng một cách quá nhanh khiến tôi cảm thấy cực kỳ khủng bố, nhưng tôi còn đang tính mở cửa xe, chân chưa bước ra, người nào đó cười nói “Nếu là hẹn hò vậy chế độ AA là tốt nhất.” {Hana: Chế độ AA là kiểu chia tổng tiền chia số người, mỗi người một phần đó}
Tôi không chút do dự thu móng gà về, nặng nề đóng cửa “Liên hoan gia đình cũng rất có không khí, vui vẻ, phù hợp khoa học phát triển… ha ha ha…”
“Em sớm nghĩ được thế là được rồi.” Lã Vọng Thú cười yếu ớt, tiếp tục lái xe.
Cuộc sống nơi nào không quấn quýt a, tôi dựa đầu vào cửa sổ thuỷ tinh, nói thấy mỗi ngày nói chuyện với người lớn nhà Lã Vọng thú khiến tôi cảm thấy việc nói chuyện với người lớn cũng không phải quá khó khăn, thấy người lớn cũng không còn quá lo lắng, hơn nữa… Không hiểu sao tôi lại cảm thấy cảm giác có được một gia đình ấm áp đang đến gần với tôi, nhất là lúc thấy người nhà ngồi cùng một chỗ, nói chuyện phiếm, đấu võ mồm, mà tôi lại không có mặt ở đó, tôi thì thào nói “Có phải anh muốn em tìm được cảm giác gia đình?”
Anh liếc nhìn tôi “Một người trì độn như em mà cũng phát hiện được ra quả thật không dễ dàng.”
Tôi hắc hắc nở nụ cười ngây ngốc, không biết có phải trời đã nghe được lời cầu nguyện muốn được tham gia liên hoan gia đình của tôi trước đây hay không, giờ lại cho tôi cơ hội như vậy, có điều tôi cũng hiểu một chút, vì sao những nguyện vọng trước đó của tôi nhiều như vậy mà không thực hiện, lại hết lần này đến lần khác thực hiện một cái nguyện vọng này?)?
Chương 37
Hana: có lẽ ta quá đã cảm, đọc chương này đoạn cuối, ta cũng thấy muốn khóc… nhớ ông ngoại quá.. Thật may ông ngoại ta vẫn còn khoẻ mạnh, mới đi xuyên việt về.. mang về toàn cu đơ, ta ghét cu đơ… hức…
Chẳng lẽ thực hiện nguyện vọng giống như rút thăm trúng thưởng, mà tôi đã rút trúng. Đúng lúc này Hoàng Thư Lãng gọi điện đến, nội dụng rất ngắn gọn, tim của ông nội tôi đột nhiên suy kiệt, hiện tại đã khống chế được, nhưng bác sĩ nói, ông không còn nhiều thời gian nữa.

Thời gian không còn nhiều.
Tôi cúp điện thoại, ngơ ngác sững sờ thật lâu, rời nhà bảy năm, tôi quật cười chưa từng về một lần, mà cha mẹ tôi cũng không yên cầu tôi về, hoặc là bọn họ cho rằng tự tôi sẽ tìm về.
Mà tôi cũng đã bảy năm không gặp ông, ngay cả hôm đó ở bệnh viện cũng không nhìn thấy.
Mặc dù ông tôi cũng giống bọn họ, kiên định một lập trường, muốn tôi là Lục Phượng Hoàng.
Nhưng mà, lúc này ông đang nằm trong bệnh viện, từ từ chờ tử thần ghé đến, tôi thật sự không nhẫn tâm trách cứ một người già như thế, trên thực tế ông vẫn là ông nội của tôi.
Tôi nói “Em muốn đến thành phố T.”
Anh hỏi “Sao thế?”
Tôi nói “Ông nội ốm nặng.”
Anh một bên đổi hướng xe, một bên gọi một cuộc điện thoại về nhà, lúc này bụng tôi đang đói, dạ dày xoắn vào nhau đau nhức, thế nhưng hai chúng tôi không ai nói chuyện, một mạch lái xe đến trước cửa bệnh viện thành phố T.
Tôi mở cửa xe, Lã Vọng Thú nói “Anh ở lại xe, em vào đi.”
Tôi đột nhiên nhớ đến lần xấu hổ trước, nhanh rút chân về,m tôinói “Đợi bọn họ đi rồi em vào cũng được.”
“An tâm sao?” Anh hỏi “Nếu không hay em cứ vào đi.”
Tôi gọi cho Hoàng Thư Lãng, bảo đang trên đường, anh ta nói hiện tại vẫn ổn định, tránh phiền toái thì ngay mai quay lại tốt hơn. Tôi cúp máy nói với Lã Vọng Thú “Chúng ta đợi lát nữa vào cũng không sao.”
Lã Vọng Thú dựa vào ghế, mở miệng nói “Anh chưa kể chuyện đêm giao thừa năm đó đúng không?” Sau đó anh cũng không cho tôi cơ hội trả lời, tiếp tục nói “Đêm giao thừa năm đó, anh làm sai hai việc, mà trên thực tế nếu anh cứ ở trong nhà, cả hai chuyện sai đó sẽ không xảy ra. Một là hại em bị đốt trụi tóc, mà anh lại không quay lại, hai là lúc anh trở về bà nội đột nhiên tái phát bệnh tim, khi đến nơi chỉ thấy đèn xe cứu thương, mà đưa đến bệnh viện, người đã ra đi, anh không được nhìn mặt bà lần cuối, trái tim người, rõ ràng có thể giả vờ nhiều thứ, nhưng nó cũng có thể yếu ớt…”
“Có lẽ thật sự giả vờ nhiều, cho nên mới phải mệt mỏi.” Tôi nói.
“Em từ sau bớt giả vờ chút đi.” Anh cười nói, “Có điều Tiểu Kê cũng tốt, không quá lớn, nếu như là Phượng Hoàng, sợ không thể nhét vào mất.”
Lòng của tôi lập tức nhảy loạn, đây là… tỏ tình?
Trong lòng giả vờ gì sẽ không quên không biết, nhưng đầu óc lại không chịu được nhiệt, đến thời khắc quan trọng mọi thứ gần như biến mất, chỉ để lại một cái đầu rỗng, mà tình trạng này thường xuất hiện khi miệng của tôi bị thứ gì đó chiếm lấy.
Anh nhẹ nhàng hôn tôi, sau đó nói “Anh sẽ đưa em đi.”
Một khắc này tôi khóc, với tôi mà nói, tôi không cần những lời hứa hẹn kia, không cần những lời thề không thực tế, tôi chỉ muốn một người nói với tôi, anh có thể đưa em đi, không cần phải cả đời, chỉ cần hiện tại, là đủ.
Đi một mình, quá cô đơn.

Tôi dựa vào ghế ngủ mơ màng, đổt nhiên bị người nào đó lay tỉnh lại, tôi xoa nhẹ mắt, Lã Vọng Thú nói với tôi “Bọn họ đang ra.” Tôi quan sát, cửa bệnh viện đúng là có mấy người đang đi đến.
Lúc này đã là rạng sáng, chờ bọn họ đi xa, tôi cùng Lã Vọng Thú xuống xe, đi vào.
Cách cửa sổ bệnh viện, tôi nhìn thấy khuôn mặt một người lặng lẽ nằm đó, do dự một chút, mở cửa đi vào, Lã Vọng Thú cũng đi vào theo, đứng ở bên cạnh.
Một người từng phấn chấn hồng hào xuất hiện trên TV, hôm nay cũng có thể nằm yếu ớt thế này, nhìn từng chút dịch chảy vào cánh tay khô héo, tôi thật muốn cầm lấy đôi tay đó, đôi tay đã từng nắm tay tôi, dạy tôi viết chữ, những vết chai thô ráp chạm lên tay tôi, không thoải mái chút nào.
Mặc dù càng về sau chỉ là những lời trách cứ, nhưng nhiệt độ bàn tay đó, tôi luôn biết rõ.
Tôi nhìn ông, vẫn nhìn, nhưng sau đó xoay người rời đi, lúc mở cửa phòng, người trên giường đột nhiên mở miệng “Phượng Hoàng sao?”
Tôi dừng bước, quay trở lại “Dạ.” Lã Vọng Thú cũng quay lại, đi đến bên giường bệnh.
“Con muốn về rồi sao?” Giọng nói yếu ớt hỏi tôi.
Tôi khom người lắc đầu “Chỉ là muốn về thăm ông.”
Ông cố nói thành tiếng, giọng rất nhẹ “Vậy con và Thư Lãng ở cùng nhau sao?”
Đôi mắt đục ngầu nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Lã Vọng Thú, ngừng một hồi, ông không nói gì với anh, mà quay đầu nhìn tôi, khó khăn nói “Lúc ông chết con sẽ đến chứ?”
“…” Tôi sững ngường “Ông nội… ông…”
“Ông hỏi con, lúc ông chết con sẽ đến chứ?” Ông khó khăn lặp lại lần nữa.
Tôi cảm thấy mắt mình ướt ướt “Con sẽ đến.”
Ông tiều tuỵ nắm lấy tay tôi “Trước khi chết ông chỉ muốn con hãy thừa kế cái nhà này, con nhất định phải làm.”
“Không, không thể…” Tôi kinh hoàng tránh đôi tay như hai cành khô, tôi không cách nào tưởng tượng lúc ông tôi rời khỏi thế giới này, lại dùng tính mạng để cầu xin tôi, tôi có thể gống như trước, như hiện tại kiên quyết cự tuyệt sao?
“Con hãy nhớ kỹ.” Ông nói “Khi đó có rất nhiều người đều đến, nếu như con muốn ông chết mà không nhắm được mắt, thì hãy đáp ứng ông, bằng không…”
“Không.” Giọng tôi khàn đi. “Nếu như vậy, con sẽ không trở lại.” Tôi vừa nói vừa kéo tay Lã Vọng Thú chạy ra ngoài, thanh âm già nua vô lực lại như mũi kim đâm vào tai tôi “Con phải, nhất định phải đáp ứng ông…”
Lúc về đến nhà, tôi choáng váng bò lên giường, một giấc ngủ thẳng đến hừng đông, đêm hôm đó, đôi tay già nua một mực nắm tay tôi, gắt gao kìm chặt tay tôi, mặc cho tôi giãy dụa thế nào cũng không thể mở ra.
Hana: ta khóc ing… đừng nói ta không cảnh báo… hu hu *chui vào chăn khóc tiếp*


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Sói Cưỡi Ngựa Tre Tới

Chương 18



Chuyện Hoàng Thư Lãng có cần chuyển vào khoa tâm thần hay không còn đang đợi giải quyết thì cha mẹ Lã Vọng Thú đã vào đến nơi, vì tránh xấu hổ và không muốn giải thích luôn, tôi vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ.

Mọi chuyện xảy ra giờ đây tôi chỉ có thể dùng cảm giác để phỏng đoán, tôi nghe thấy một giọng nam, chắc là cha của Lã Vọng Thú, “Cảnh sát nói con lái xe khi say rượu, uống rượu rồi thì phải đợi tỉnh táo mới đi chứ, sao lại lái xe khi say rượu!”

Lã Vọng Thú chắc chắn không phải do xương sườn đau không thể nói chuyện, chắc không muốn đối mặt với lời dạy bảo của cha nên im lặng không nói gì.

Một giọng nữ vang lên “Đừng nói nữa, bị thương cũng bị thương rồi, truy cữu nguyên nhân làm gì nữa?”

“Nghe nói con còn đi cùng một cô gái nữa? Bị thương thế nào?” Cha Lã Vọng Thú hỏi, tôi vừa nghe đến tên mình, thật nhanh ngừng thở tiếp tục giả ngủ.
“Không sao…” Tôi cảm thấy được tia nhìn của Lã Vọng Thú, trong lời nói mang theo ý cười, anh ta biết rõ tôi giả vờ ngủ.

“Chính là người nằm ngay bên cạnh sao?” Mẹ Lã Vọng Thú hỏi, Tiểu Nguyệt đáp “Dạ, là nhân viên của anh, giữ trưa cùng nhau đi ăn cơm, trong nhà có chuyện gấp nên anh đưa cô ấy về, thế mới xảy ra chuyện.”

“Đụng phải đầu sao, không sao chứ?” Mẹ Lã Vọng Thú ân cần hỏi, “Người nhà đã đến chưa? Tiểu Thú dù sao cũng phải cho người nhà người ta một lời xin lỗi a.”

“Cô ấy một mình làm việc ở đây.” Lã Vọng Nguyệt nói, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân thật đáng thương, mũi cay cay, nhưng lại không thể làm gì.

Chồn nghiễm nhiên trở thành người ngoài cuộc, tôi hé mắt nhìn thấy anh ta đang ngẩn người, miệng mấp máy gì đó.

“Nghỉ ngơi trước đi, chúng ta đi làm thủ tục nhập viện.” Mẹ Lã Vọng Thú nói “Tiểu Nguyệt, cô gái này tên là gì, dù sao cũng phải báo với người nhà cô ấy một tiếng, dù sao cũng là do chúng ta gây nên chuyện.”
“Cô ấy tên…” Lã Vọng Nguyệt còn chưa nói ra, tôi chen vào, “Không có chuyện gì, không cần báo cho người nhà cháu biết.”

Hai người trung niên mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn tôi, nghĩ lại hành vi của mình thật giống xác chết sống lại, cười cười xin lỗi “Cháu vừa tỉnh, thật sự không có chuyện gì, cháu chỉ là bị rách ra chút thôi.”

“Cháu…” Cha Lã Vọng Thú nhìn chằm chằm vào mặt tôi “Nhìn rất quen.”

“A?” Tôi có chút giật mình, mẹ Lã Vọng Thú cũng tới gần “Cháu tên gì?”

“Cháu là Lục Tiểu Kê.” Tôi trả lời, trong lòng có chút khẩn trương.

“A..” Cha Lã Vọng Thú kéo dài giọng, “Không sao, nhìn cháu Lục rất quen a.”

Tôi cũng cười cười, lại nằm trở lại giường, cha mẹ Lã Vọng Thú và Tiểu Nguyệt rời khỏi phòng, trong phòng trở lại yên tĩnh.

“Cô sợ thấy người lớn?” Lã Vọng Thú nói.
Tôi bị anh ta uy hϊếp, nhưng không muốn thừa nhận “Tôi chỉ muốn người nhà của anh và anh nói chuyện thoải mái nên không nói gì.” Không biết bắt đầu từ bao giờ, tôi không thể đối mặt với người lớn, mỗi lần gặp trong lòng tôi lại lo lắng.

Hoàng Thư Lãng ngồi một bên ấn nút gọi y tá, một y tá đi đến “Có chuyện gì a?”

“Tôi muốn đi ngoài, thỉnh giúp tôi một tay.”

Mặt y ta đầy hắc tuyến, tôi nhanh chóng nói “Anh ta muốn đi toilet, cô cho anh ta vịn là được rồi.”

Chồn vịn vào y tá đi khỏi cửa, ý ta ân cần hỏi “Tiên sinh, anh ngoài bị thương ở chân, đầu có bị đụng ở đâu không?”

Lã Vọng Thú muốn ngồi thẳng dậy, xương sường bị thương đau khiến anh khẽ chau mày, dựa vào, quay đầu xem đầu bị băng kín của tôi, “Cô đúng là tuỳ thời tuỳ lúc không giữ được hình tượng hèn mọn của mình a?”
“Hừ..” tôi khẽ hừ mũi, đắc ý liếc anh ta “Cảnh tượng trong dĩ vãng tôi doạ anh, hôm nay cũng vậy, Lã quản lý, anh cũng đừng nói mát tôi.”

“Tôi tốt xấu gì cũng bị thương bên trong, nhìn không thấy.” Anh mỉm cười nói.

“…” Được, cho là vết thương của tôi là không đáng được không? a

“Cô…” Lã Vọng Thú đột nhiên mở miệng hỏi, tôi đang sờ miếng băng gạc ở đầu, quay đầu hỏi, “Chuyện gì?”

Anh ngẩng đầu nhìn tôi “Lục Tiểu Kê, trong nhà cô có người thân theo truyền thống thư hương sao?”

Tôi sững người, lắc đầu “Tôi? Người nhà tôi? Ha ha ha…” Tôi dùng sức cười, có đôi khi có những thứ tôi không đủ bản lĩnh che dấu, nói thế nào đây? Nhân sinh không cần giải thích.

Lã Vọng Thú cười nhạo một tiếng “Cô sẽ không phải từ đầu đã hèn mọn bỉ ổi thế chứ?”
Không biết đúng hay không, bởi vì tôi nhanh chóng chuyển đề tài, tôi nói “Đúng vậy đúng vậy, hèn mọn bỉ ổi không phải một ngày mà tạo nên? Tôi khi còn bé so với hiện tại còn hèn mọn bỉ ổi hơn, mặt mũi đen nhẻm, tóc tai bờm xờm, suốt ngày khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm lem…” Nói xong tôi liền hối hận, sao có thể giải thích với anh ta chứ? Lén liếc nhìn người nào đó hào hứng đợi chờ, tôi liếm môi, xấu hổ nói “Cũng không phải là chuyện đùa…”

Anh nhìn tôi, tôi thử thăm dò một câu “Tôi nói với anh rất đáng cười sao?”

“Đáng cười với cô thành buồn cười.”

Được lắm, anh hai, tôi đúng là phải nhìn lại anh, anh mà mở miệng thì đến Tống Tổ Đức cũng phải nghỉ việc.{Hana: Tống Tổ Đức – một cây bút phê bình nổi tiếng bạo miệng}

“Không có lửa làm gì có khói.” Tôi nói, giọng nói khô khốc, không một tia tình vảm “Khói lửa còn chưa bùng lên tôi còn nhìn thấy, khi khói lửa bùng lên tóc, mặt cũng đen thui, thật may không thiêu cháy mặt luôn….”
Tôi hàm hồ nói, Lã Vọng Thú im lặng, tôi ước gì anh ta không nghe, như thế tôi có thể không cần nói, quay đầu xem xét, người nào đó đang ngây ngốc “Này…” Tôi khẽ gọi một tiếng, không lẽ Lã quản lý mặc bệnh tự ngược? Rõ ràng không thích loại hèn mọn bỉ ổi như tôi, thế mà hết lần này đến lần khác đặt tôi bên người, hôm nay còn muốn nghe chuyện cũ hèn mọn bỉ ổi của tôi, không phải muốn hù tôi chứ? Làm bậy a….

Anh đột nhiên xoay người nhìn tôi, tôi cười nịnh nọt “Lã quản lý, dễ nghe không?”

“Nhàm chán.” Người nào đó đột nhiên ném xuống hai chữ, kéo rèm ngăn cách hai giường lại, bỏ lại tôi với nụ cười cứng ngắc trên mặt.

Lúc này y tá dìu chồn nhỏ về, anh nhìn khuôn mặt cứng đờ của tôi hỏi “Tiểu Kê, mặt em sao cười ngớ ngẩn vậy?”

“Mẹ anh mới cười ngớ ngẩn ấy.” Ách, cả thế giới này ai không biết a, tôi cũng kéo rèm che giường mình lại, mỗ Lãng khóc thét “Anh nhiều lắm cũng chì là muốn hỏi thăm thôi, em sao phải độc miệng như thế?”
Ngủ trên giường tôi mới phát hiện, bản thân tôi là người bị ngược và cũng là người đi ngược người. Lã Vọng Thú bị hèn mọn bỉ ổi của tôi ngược, tôi bị cái miệng quạ của anh ta ngược, không những thế tôi còn phát tiết lên chồn nhỏ, mà anh ta cũng không ngược trở lại tôi, có thể coi như anh ta là đối tượng ngược một chiều của tôi.

Tôi động người người không động tôi, động người của tôi tôi không động, dựa vào, tôi phát hiện mình rất hay nói bậy, ngủ trên giường thiếu chút nữa không nén được muốn phun ra.

Nói trắng ra, tôi là tự mình chuốc lấy.

Buổi tối, Lã Vọng Thú vẫn không kéo rèm ra.

Lúc trước tôi vẫn nghĩ anh sẽ phát minh ra gì đó để đả kích tôi, vậy mà giờ cảm thấy không đúng lắm, không giống như anh ta ngược tôi? Giống như tôi đang ngược anh ta thì đúng hơn, cả lúc ăn tối cũng không thèm kéo rèm ra.
Trước kia tôi không hiểu sao người ta lại thích những người nhiệt tình hơn cái người có bản mặt lạnh băng, hôm nay coi như hiểu rõ, khuôn mặt nóng bỏng đến khó chịu cũng không khó chịu bằng khuôn mặt lạnh như cái mông.

Tôi cẩn thận kéo rèm, “Lã quản lý, anh làm sao vậy?”

Thì ra đang ngồi đọc báo, ghé mắt nhìn tôi, tròng mắt khẽ đảo, nhìn tôi thật sâu, sau đó tiếp tục đọc báo.

Cảnh giới cao nhất của sự khinh bỉ a.

Tôi mở khoé miệng vô cùng xoắn xuýt, chồn nhỏ ăn cơm no lại ngồi ngâm thơ, “….Biệt hữu u tình ám hận sinh, thử thời vô thanh thắng hữu thanh….” {hana: “别有忧愁暗恨生, 此时无声胜有声 – Biệt hữu u tình ám hận sinh, thử thời vô thanh thắng hữu thanh – Ôm sầu, mang giận ngẩn ngơ, tiếng tơ lặng ngắt, bây giờ càng hay” hai câu thơ trong Tiếng Đàn Trên Sông (Tỳ Bà Hành – Bạch Cư Dị) – Bản dịch thơ của Phan Huy Vịnh}
“Câm miệng, không cho phép gào thét.” Tôi mang theo lửa giận phừng phừng nằm trên giường, hai hàng lệ từ khoé mắt rơi, đầu của tôi… đại khái là chấn động.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.