Dừng lại nghỉ ngơi hồi phục tại chỗ một lát, Hạng Phỉ uống cạn nước trong bình.
Cạnh bình phản chiếu gương mặt nghiêng trầm tĩnh của Hạng Phỉ, lần này ra ngoài, trong ba lô của anh mang theo nhiều nhất chính là nước, sợ “hướng dẫn viên” Trì Ngư này thiếu nước.
Không riêng gì Lê Khắc, trong lòng Hạng Phỉ cũng có lo lắng, sợ Trì Ngư phơi thành cá khô…
May mắn thay, không có dấu hiệu nào xảy ra.
Mái tóc dài của Trì Ngư rải rác trước ngực Hạng Phỉ, rõ ràng vây tai của hắn nghe thấy một tiếng lại một tiếng tim đập của sĩ quan, không giống với tiếng tim đập ngày hôm qua, hôm nay rất có quy luật.
Trì Ngư biết trong mắt những người khác, mình chính là một nhân ngư được nuông chiều từ bé, tùy thời tùy chỗ đều phải để Hạng Phỉ ôm, nhưng không thể không nói…
Thật sự thoải mái.
Ở trong lòng hắn âm thầm đáng tiếc, sao Hạng Phỉ lại là con người chứ.
Con người không thể sống trong biển, tuổi thọ cũng ngắn như vậy…
Trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một chai nước, nắp chai đã mở ra, Hạng Phỉ Nhìn hướng hắn nói, “Uống thêm một chút đi.”
Đuôi Trì Ngư ở trên đùi Hạng Phỉ nên anh cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo, xuyên thấu qua một lớp vải mỏng kề sát vào nhau.
Chờ Trì Ngư uống xong, Hạng Phỉ đặt Trì Ngư lên tảng đá nhô lên bên cạnh.
Đuôi cá cọ xát bề mặt thô ráp không bóng loáng, Trì Ngư cuộn đuôi lên một chút, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe lá chiếu xuống, đỉnh đầu Hạng Phỉ tụ lại một tầng ánh sáng.
Lê Khắc nhìn chằm chằm vào đuôi Trì Ngư, nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước miếng, bàn tay hắn ta ngứa ngáy, trong lòng cũng ngứa ngáy. Không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy rất đói…
Rõ ràng buổi sáng mới ăn cơm xong, Lê Khắc phục hồi tinh thần, hắn ta lại nuốt một ngụm nước miếng, khống chế ánh mắt của mình không rơi trên người Trì Ngư.
Trì Ngư cảm nhận được ánh mắt phía trước rơi trên người hắn, không chỉ Lê Khắc, còn có một người. Có vết trầy xước trên má trong chuyến thám hiểm trước đó, qua một ngày thì hơi đỏ lên, hắn ta không nhịn được gãi gãi má, ánh mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Trì Ngư.
Trì Ngư không nhìn nhiều nữa, hắn thu hồi ánh mắt, lại rơi trên người Hạng Phỉ.
Hạng Phỉ đang ngồi xổm, trên tay anh đeo một lớp găng tay màu trắng, nhẹ nhàng cầm lấy xác một con khỉ, quan sát cơ thể của nó.
Lông của khỉ rất ráp, sờ lên không giống như lông của khỉ bình thường, có chút cứng ngắc, cảm xúc tương tự như bị xương rồng đâm. Bàn tay sắc nhọn đầy móng vuốt.
Đầu khỉ bị một phát súng nổ tung, máu hỗn hợp rất buồn nôn, chậm rãi nhỏ xuống mặt đất hoà thành một thể với bùn đất. Nhưng Hạng Phỉ không ngại chút nào, anh như có điều suy nghĩ mở miệng khỉ ra.
Răng miệng ố vàng, trên nướu răng nhuộm một lớp màu đỏ, cùng màu với mỏ chim mà Hạng Phỉ từng chạm vào lúc trước, găng tay của cậu sờ lên, rất nhanh bị ngâm thành ửng đỏ. Kẽ răng có thịt, không biết là thịt động vật gì, dính vào răng khỉ, có thể là động vật, cũng có thể là… Con người.
Vì rời đi lực chú ý mà Lê Khắc chạy đến bên cạnh Hạng Phỉ, hắn ta mở miệng nói, “Thiếu tướng, tôi có một phỏng đoán.”
Hắn ta gãi gãi vết thương trên tay, rõ ràng bôi thuốc vẫn không tốt, hình như còn bắt đầu thối rữa, thật sự là chuyện lạ.
Có lẽ trời quá nóng, Lê Khắc tự an ủi mình.
“Cái gì?” Hạng Phỉ cũng đoán được Lê Khắc muốn nói cái gì, anh đặt con khỉ trong tay xuống đất, chậm rãi tháo găng tay ra, đặt sang một bên.
“Thiếu tướng, ngài không phát hiện những con khỉ này rất giống với cá mặt quỷ mà chúng ta gặp ngay từ đầu sao?” Lê Khắc nói ra.
Hắn ta rùng mình một cái, môi răng cá mặt quỷ nhe rất lớn, trong mắt thường xuyên lóe ra khát vọng với máu thịt, nhưng nửa người dưới của bọn khỉ, nếu như che mặt của những con cá mặt quỷ thì nửa người dưới của chúng giống như đúc.
Nhưng làm sao có thể được? Một là sinh vật dưới đáy biển… Hai là trên đất liền, và chỉ có nửa dưới của cơ thể.
“Là trùng hợp đi.”
Những binh lính khác cũng nghĩ đến, trong mắt bọn họ ẩn chứa một chút sợ hãi, vốn tưởng mình từ đế quốc đi tới biển hoàng hôn chỉ là một bộ phim thám hiểm, không nghĩ tới ngược lại biến thành một bộ phim kinh dị ẩn chứa máu tanh bạo lực với chết chóc, gặp các loại sự kiện quỷ dị.
Lê Khắc lại gãi gãi mu bàn tay mình, kỳ quái, sao lại ngứa như vậy.
Hạng Phỉ không trả lời, anh đang suy nghĩ cái gì, sắc mặt không rõ, lại sang một bên quan sát khỉ đã chết.
Trì Ngư nghe thấy họ nói, hơi rũ mắt xuống.
Phỏng đoán của họ không thể nói 100 phần trăm, nhưng cũng không tệ.
Những con cá mặt quỷ đó được biến thành từ những con khỉ vừa tấn công.
Đây không phải là dị hoá, đối với những con khỉ này, đó là “tiến hóa.”
Trong lòng Trì Ngư hơi trào phúng, hắn nhếch khóe môi, châm chọc cỡ nào.
Trước Hạng Phỉ có một con tàu bị cá mặt quỷ ăn sạch sẽ, ngay cả vụn cũng không còn. Nếu không phải Trì Ngư gặp được thuyền của bọn họ, chỉ sợ còn không biết khát vọng của cá mặt quỷ đối với thịt người hơn xa mấy trăm năm trước, số lượng chúng càng nhiều, cũng càng thêm hung tàn.
Mặc kệ như thế nào, đường vẫn phải tiếp tục đi, cho dù trong lòng ôm ấp sợ hãi, binh lính ngẩng đầu nhìn Hạng Phỉ ở phía trước, dần dần kiên định lại, còn có thiếu tướng.
Bọn họ tín nhiệm Hạng Phỉ vượt xa tín nhiệm với những người khác, tất cả công dân đế quốc Abbe đều tin tưởng Hạng Phỉ như thế.
Hạng Phỉ vẫn là thanh kiếm sắc bén nhất đế quốc Abbe.
Hạng Phỉ cất đồ xong, lần này Trì Ngư còn chưa đưa tay thì Hạng Phỉ đã chủ động ôm hắn lên.
Bàn tay Trì Ngư chạm vào cánh tay Hạng Phỉ, không khỏi ấn xuống, cánh tay Hạng Phỉ thật cứng, trách không được có sức như vậy.
Sắc mặt Hạng Phỉ không có biến hóa, anh cúi đầu nhẹ nhàng đảo qua con ngươi gần như lạnh nhạt của Trì Ngư.
Đột nhiên Hạng Phỉ nghĩ đến vùng nước nông lúc trước khi đến biển hoàng hôn, cũng chính là đối thoại giữa ngư dân và con gái khi đến vùng an toàn.
“Đừng nghĩ về nó.” Ngư dân đội mũ rơm lớn, ngồi trên chiếc thuyền cách bờ một khoảng, mỉm cười với con gái của mình, để thể hiện sự ngây thơ trong lời nói, “Cha đã sống nhiều năm như vậy, không sao.”
Trong tay lão cầm quạt hương bồ quạt gió vài cái, giảm bớt khô nóng của mùa hè, không biết từ lúc nào tay kia đã tìm một hòn đá nhỏ, ngư dân thay đổi một cách ẩn dụ thích hợp hơn, “Đế quốc thành lập nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy thành công đâu.”
Hòn đá ném xuống, ném ra từng vòng nước, lão rùng mình, “Nghe lời cha, đừng suy nghĩ lung tung… Vùng biển này có ăn thịt người.”
Nhiều năm như vậy lão cũng chỉ dám săn bắt ở khu vực bên ngoài, bắt được cá cũng đủ để nuôi sống người một nhà, đối với bí mật sâu trong biển hoàng hôn, lão rất tiếc mạng, một chút cũng không muốn tìm tòi.
Mấy chục năm ngư dân đã gặp không biết bao nhiêu người vì “vạch trần bí mật biển hoàng hôn, tìm kiếm giới hạn của con người,…” không biết sợ hãi chui vào bên trong, tất cả đều không thấy bóng dáng. . Truyện Dị Giới
“Được rồi.” Không biết người con gái có nghe vào hay không, buồn chán trả lời một tiếng, giơ điện thoại lên chụp một tấm ảnh.
“Tách tách” mấy tiếng.
Biển xanh thẳm, biển yên tĩnh không gợn sóng, bầu trời xanh thẳm, những đám mây trắng trôi nổi như khói nhẹ, cộng thêm ánh mặt trời rực rỡ, không có gì khác với biển cả chỗ khác.
Cô khéo léo đăng tải bức ảnh lên mạng xã hội và viết: “Thật sự tôi không biết biển hoàng hôn có gì.”
Chẳng bao lâu ai đó đã trả lời: [Có quái vật, sẽ ăn thịt người.]
[Có đá ngầm]
[Có bão]
Có một bình luận đùa đùa bị nhấn chìm bên trong, không quá bắt mắt.
—— [Có nhân ngư, nói không chừng da còn trắng đẹp]
Người con gái nhẹ nhàng trêu ghẹo, cô nhìn thấy bình luận trên mạng nên nói với cha mình, “Cha, lỡ như thấy nhân ngư thì sao?”
“Nói bậy, nào có nhân ngư?” Ngư dân bị con gái làm tức đến mức dựng râu trừng mắt, bị ảo tưởng của con gái đánh bại, sao lại suy nghĩ lung tung như vậy.
“Ai nha, lỡ như là thật thì sao…” Cô gái bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cũng nói không chừng nha.”
Chờ bọn họ lênh đênh ở trên tàu đến biển hoàng hôn, Nhị Hoàng Tử nói chuyện này với Hạng Phỉ.
“Làm gì có nhân ngư chứ?” Nhị Hoàng Tử mỉm cười nói, trong tay còn bưng một ly rượu vang đỏ, hắn nhẹ nhàng lắc lắc, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, “Giả thôi, làm sao có thể.”
Nhưng hiện tại Hạng Phỉ nghĩ, nhân ngư ở trong ngực anh, rõ ràng những thứ này đều là chân thật.
Vây tai người cá vểnh lên trên, gần như trong suốt, cánh tay bóng loáng có vảy nhạt, đuôi cá có màu sắc rực rỡ, một mái tóc dài cùng màu với mắt.
Giống như vị thần của biển, hoặc là một kho báu.
…..????????…..
13/1/2022
#NTT