Sở Thiếu, Anh Đừng Đến Đây!

Chương 3: Đày đoạ.



Sở Thẩm Mặc ở trên người Hà An Kỳ ngang dọc cả buổi tối, cô đã không biết bao lần muốn ngất đi nhưng lại không đành, cô vẫn luôn hi vọng lời cầu xin của mình sẽ có tác dụng.

“Đau…dừng lại đi”

An Kỳ đặt tay mình lên vai anh, yếu ớt đẩy ra, nhưng cơn đau nơi hạ thân như đã rút hết sức lực của cô, mọi hành động của cô bây giờ đều như châu chấu đá xe.

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông trước mắt chiếm lấy mình.

Ai đó, ai đó làm ơn hãy đến và cứu lấy cô. Làm ơn!

Chẳng qua người đó sẽ là ai đây, chẳng ai có đủ năng lực cứu cô ra khỏi bàn tay cường quyền của Sở Thẩm Mặc.

Hay là bây giờ, cô cắn lưỡi tự tử nhỉ?

Do dự mấy lần cuối cùng cô cũng không dám, cô vẫn luôn tin rằng cô sẽ được hạnh phúc, tương lai cô nhất định sẽ hạnh phúc, ông trời lấy đi của cô quá nhiều nhất định sẽ trả lại cho cô thứ gì đó, cô không được từ bỏ cuộc sống này dễ dàng như thế.

Cô bất lực rồi, phản kháng không được, chết cũng không xong.

Thở dài một hơi, nhắm lại đôi mắt ngọc, nắm chặt ga giường, dùng răng cắn môi dưới của mình, cắn đến bật máu.

Cô quyết định không kêu than hay chống cự nữa.

Qua hôm nay, đợi khi trời sáng, cô nhất định sẽ trốn đi thật xa.

Luân động một lúc, thấy cô không có bất kỳ phản ứng gì, Sở Thẩm Mặc đột nhiên lại thấy khó chịu.

Muốn giả chết sao? Cái anh muốn nghe là cô cầu xin, cô khóc lóc.

Để anh xem sức chịu đựng của cô tốt, hay là sức lực của anh tốt.

Nghĩ là làm anh chầm chậm rút thứ xù xì nóng rẫy của mình ra, trên từng tất thịt còn vươn đầy tơ máu.

Hà An Kỳ cũng cảm nhận được điều này khẽ mở mắt.

Xong rồi sao?

Chẳng qua cô khinh thường anh rồi.

Sở Thẩm Mặc bắt lấy người cô lật lại, ép cô quỳ gối trên giường, chiếc mông căn tròn vểnh lên hướng về phía anh, như mời gọi.

Không chần chừ, anh mạnh bạo đem thứ thô dài kinh người kia toàn bộ thúc vào trong cô, thúc đến nơi sâu nhất, đến khi không còn vào được nữa anh mới thôi dùng sức.

“Ư…”

Đúng như anh dự đoán, cô đau đến nổi toàn thân run rẩy, hai chân quỳ trên giường cũng mất lực gần như không trụ nổi.

Sắc mặt cô tái nhợt như tuyết chỉ có thể cắn chặt cái gối dưới người, nước mắt cũng sớm rơi ướt một mảnh.

Sở Thẩm Mặc nở nụ cười thoả mãn, đưa tay ấn chặt đầu cô xuống gối, chiếc hông tráng kiện như có động lực, chuyển động càng thêm dữ dội.

“Chết tiệt…” anh khẽ mắng, trên trán anh lúc này đã có thể thấy được lấm tấm mồ hôi.

Vốn dĩ chỉ muốn hành hạ cô, cuối cùng lại bị sự khít chặt cùng mềm mại của cô chinh phục, cơn dục vọng khiến anh không thể nào ngưng lại.

Cô như thế cũng rất tiện, sau này anh buồn chán cũng có chỗ cho anh phát tiết.

Anh chỉ đợi xem rốt cuộc cô có thể chịu nổi anh bao lâu, anh sẽ khiến cô nát vụng thành từng mảnh, đầy đoạ cô xuống địa ngục.

Thế nhưng hắn không biết, ngày mà cô bị ép xuống địa ngục thì anh cũng đã ở đấy với cô rồi.

[…]

Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu đến khắp nơi, xuyên qua ô cửa sổ trong suốt vừa vặn phủ lên người Hà An Kỳ, như nâng niu như bao bọc cô.

Lúc này cô vẫn an tỉnh ngủ trên giường, hơi thở đều đều nhưng mang theo nặng nhọc.

Trên khắp thân thể trắng nõn phủ đầy vết cắn, vết cấu véo, xanh xanh tím tím, phá lệ tang thương, đó bằng chứng cho việc đêm qua cô bị hành hạ kinh khủng ra sao.

Tựa hồ cảm thấy khó chịu cô khẽ lật người lại muốn tìm tư thế thoải mái nhưng rồi thứ cô cảm nhận được là cơn đau đớn chạy khắp thân thể cùng mùi hương nồng nặc của thuốc lá bao quanh chóp mũi, chịu không nổi cô liền ho khan mấy tiếng, ngủ cũng không được nữa.

Nhập nhèm mở ra đôi mắt ngọc, trước mắt cô như có màng sương mông lung, đến khi nhìn được rõ ràng lại khiến cô một trận ấm ức, tủi thân cùng căm phẫn không nói ra thành lời.

Sở Thẩm Mặc một thân âu phục chỉnh tề ngồi ngay đầu giường, một tay anh hờ hững kẹp lấy điếu thuốc đang cháy dõm, bên môi không ngừng phun ra nuốt vào luồng khói mờ hư ảo.

Tay còn lại đang cầm điện thoại, môi anh hơi câu lên, giống như xem thứ gì đó rất tâm đắc.

/Đau… dừng lại đi…/

Âm thanh quen thuộc đột ngột truyền đến bên tai, nhanh chóng khiến cho mặt An Kỳ cắt không còn giọt máu.

Đầu óc mụ mị đột nhiên thanh tỉnh đến lạ thường.

Cô biết rõ, đó là giọng của cô tối qua.

Anh vậy mà, quay video lại?

Mặc kệ cơn đau dưới thân, cô nhanh chóng vươn người lao tới, muốn giật lấy cái điện thoại sau đó đập tan nó đi.

Chẳng qua anh lại nhanh hơn cô, đoán được cô sẽ có hành động này anh liền tùy ý nhích nhẹ cánh tay đưa điện thoại qua khỏi đỉnh đầu của mình, làm cô với không tới.

An Kỳ chỉ có thể bất lực đưa người cố bắt theo, lơ đãng cả cơ thể không mảnh vải của cô đã áp sát anh từ bao giờ.

Anh vẫn chưa tắt video, âm thanh ái muội vẫn không ngừng vang lên đập vào màng nhĩ của An Kỳ làm cô cuống đến nổi quên cả trời đất, thân thể ngày một áp sát anh hơn cũng không để ý đến sắc mặt đã sớm đen như đít nồi của anh.

Cô gái này quả nhiên nguy hiểm, rõ ràng chỉ là vô ý tứ muốn lấy đồ, lại có thể mê người đến như vậy.

Hai chú thỏ nhỏ trắng mềm không ngừng nhúc nhích trên lòng ngực rắn chắc của anh, trên người cô còn mang theo một cổ mùi hương thanh mát, thơm ngát như hương hoa ưu đàm khiến khí huyết trong người anh đổ dồn về một chỗ.

Vứt điếu thuốc, tặc lưỡi một cái anh vội đưa tay ôm chặt cô.

“Hình như cô vẫn còn nhiều sức nhỉ? Có phải muốn tôi làm cô nữa không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Sở Thiếu, Anh Đừng Đến Đây!

Chương 3: Đày đoạ.



Sở Thẩm Mặc ở trên người Hà An Kỳ ngang dọc cả buổi tối, cô đã không biết bao lần muốn ngất đi nhưng lại không đành, cô vẫn luôn hi vọng lời cầu xin của mình sẽ có tác dụng.

“Đau…dừng lại đi”

An Kỳ đặt tay mình lên vai anh, yếu ớt đẩy ra, nhưng cơn đau nơi hạ thân như đã rút hết sức lực của cô, mọi hành động của cô bây giờ đều như châu chấu đá xe.

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông trước mắt chiếm lấy mình.

Ai đó, ai đó làm ơn hãy đến và cứu lấy cô. Làm ơn!

Chẳng qua người đó sẽ là ai đây, chẳng ai có đủ năng lực cứu cô ra khỏi bàn tay cường quyền của Sở Thẩm Mặc.

Hay là bây giờ, cô cắn lưỡi tự tử nhỉ?

Do dự mấy lần cuối cùng cô cũng không dám, cô vẫn luôn tin rằng cô sẽ được hạnh phúc, tương lai cô nhất định sẽ hạnh phúc, ông trời lấy đi của cô quá nhiều nhất định sẽ trả lại cho cô thứ gì đó, cô không được từ bỏ cuộc sống này dễ dàng như thế.

Cô bất lực rồi, phản kháng không được, chết cũng không xong.

Thở dài một hơi, nhắm lại đôi mắt ngọc, nắm chặt ga giường, dùng răng cắn môi dưới của mình, cắn đến bật máu.

Cô quyết định không kêu than hay chống cự nữa.

Qua hôm nay, đợi khi trời sáng, cô nhất định sẽ trốn đi thật xa.

Luân động một lúc, thấy cô không có bất kỳ phản ứng gì, Sở Thẩm Mặc đột nhiên lại thấy khó chịu.

Muốn giả chết sao? Cái anh muốn nghe là cô cầu xin, cô khóc lóc.

Để anh xem sức chịu đựng của cô tốt, hay là sức lực của anh tốt.

Nghĩ là làm anh chầm chậm rút thứ xù xì nóng rẫy của mình ra, trên từng tất thịt còn vươn đầy tơ máu.

Hà An Kỳ cũng cảm nhận được điều này khẽ mở mắt.

Xong rồi sao?

Chẳng qua cô khinh thường anh rồi.

Sở Thẩm Mặc bắt lấy người cô lật lại, ép cô quỳ gối trên giường, chiếc mông căn tròn vểnh lên hướng về phía anh, như mời gọi.

Không chần chừ, anh mạnh bạo đem thứ thô dài kinh người kia toàn bộ thúc vào trong cô, thúc đến nơi sâu nhất, đến khi không còn vào được nữa anh mới thôi dùng sức.

“Ư…”

Đúng như anh dự đoán, cô đau đến nổi toàn thân run rẩy, hai chân quỳ trên giường cũng mất lực gần như không trụ nổi.

Sắc mặt cô tái nhợt như tuyết chỉ có thể cắn chặt cái gối dưới người, nước mắt cũng sớm rơi ướt một mảnh.

Sở Thẩm Mặc nở nụ cười thoả mãn, đưa tay ấn chặt đầu cô xuống gối, chiếc hông tráng kiện như có động lực, chuyển động càng thêm dữ dội.

“Chết tiệt…” anh khẽ mắng, trên trán anh lúc này đã có thể thấy được lấm tấm mồ hôi.

Vốn dĩ chỉ muốn hành hạ cô, cuối cùng lại bị sự khít chặt cùng mềm mại của cô chinh phục, cơn dục vọng khiến anh không thể nào ngưng lại.

Cô như thế cũng rất tiện, sau này anh buồn chán cũng có chỗ cho anh phát tiết.

Anh chỉ đợi xem rốt cuộc cô có thể chịu nổi anh bao lâu, anh sẽ khiến cô nát vụng thành từng mảnh, đầy đoạ cô xuống địa ngục.

Thế nhưng hắn không biết, ngày mà cô bị ép xuống địa ngục thì anh cũng đã ở đấy với cô rồi.

[…]

Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu đến khắp nơi, xuyên qua ô cửa sổ trong suốt vừa vặn phủ lên người Hà An Kỳ, như nâng niu như bao bọc cô.

Lúc này cô vẫn an tỉnh ngủ trên giường, hơi thở đều đều nhưng mang theo nặng nhọc.

Trên khắp thân thể trắng nõn phủ đầy vết cắn, vết cấu véo, xanh xanh tím tím, phá lệ tang thương, đó bằng chứng cho việc đêm qua cô bị hành hạ kinh khủng ra sao.

Tựa hồ cảm thấy khó chịu cô khẽ lật người lại muốn tìm tư thế thoải mái nhưng rồi thứ cô cảm nhận được là cơn đau đớn chạy khắp thân thể cùng mùi hương nồng nặc của thuốc lá bao quanh chóp mũi, chịu không nổi cô liền ho khan mấy tiếng, ngủ cũng không được nữa.

Nhập nhèm mở ra đôi mắt ngọc, trước mắt cô như có màng sương mông lung, đến khi nhìn được rõ ràng lại khiến cô một trận ấm ức, tủi thân cùng căm phẫn không nói ra thành lời.

Sở Thẩm Mặc một thân âu phục chỉnh tề ngồi ngay đầu giường, một tay anh hờ hững kẹp lấy điếu thuốc đang cháy dõm, bên môi không ngừng phun ra nuốt vào luồng khói mờ hư ảo.

Tay còn lại đang cầm điện thoại, môi anh hơi câu lên, giống như xem thứ gì đó rất tâm đắc.

/Đau… dừng lại đi…/

Âm thanh quen thuộc đột ngột truyền đến bên tai, nhanh chóng khiến cho mặt An Kỳ cắt không còn giọt máu.

Đầu óc mụ mị đột nhiên thanh tỉnh đến lạ thường.

Cô biết rõ, đó là giọng của cô tối qua.

Anh vậy mà, quay video lại?

Mặc kệ cơn đau dưới thân, cô nhanh chóng vươn người lao tới, muốn giật lấy cái điện thoại sau đó đập tan nó đi.

Chẳng qua anh lại nhanh hơn cô, đoán được cô sẽ có hành động này anh liền tùy ý nhích nhẹ cánh tay đưa điện thoại qua khỏi đỉnh đầu của mình, làm cô với không tới.

An Kỳ chỉ có thể bất lực đưa người cố bắt theo, lơ đãng cả cơ thể không mảnh vải của cô đã áp sát anh từ bao giờ.

Anh vẫn chưa tắt video, âm thanh ái muội vẫn không ngừng vang lên đập vào màng nhĩ của An Kỳ làm cô cuống đến nổi quên cả trời đất, thân thể ngày một áp sát anh hơn cũng không để ý đến sắc mặt đã sớm đen như đít nồi của anh.

Cô gái này quả nhiên nguy hiểm, rõ ràng chỉ là vô ý tứ muốn lấy đồ, lại có thể mê người đến như vậy.

Hai chú thỏ nhỏ trắng mềm không ngừng nhúc nhích trên lòng ngực rắn chắc của anh, trên người cô còn mang theo một cổ mùi hương thanh mát, thơm ngát như hương hoa ưu đàm khiến khí huyết trong người anh đổ dồn về một chỗ.

Vứt điếu thuốc, tặc lưỡi một cái anh vội đưa tay ôm chặt cô.

“Hình như cô vẫn còn nhiều sức nhỉ? Có phải muốn tôi làm cô nữa không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.