Ngũ Hòa Lục lại bóp đít tui.
Còn trước mặt cố vấn học tập nữa mới đau!
Tôi phục hắn thật luôn ý. Lúc đó cố vấn học tập đứng sau lưng bọn tôi, hắn bóp mông tôi xong, tôi theo bản năng quất cái ót hắn một phát, mà mới quay đầu đã thấy cố vấn học tập treo nụ cười gian trá nhìn bọn tôi rồi.
Ngũ Hòa Lục bị đánh vẫn không phục, dán lại tôi định bóp thêm mấy cái nữa, tôi bèn mãnh liệt đẩy hắn ra, cực kỳ xấu hổ nói với cố vấn học tập: “Em chào cô ạ!”
Để cho người ta nhục đến mức muốn đội quần hơn cả*, là trước khi tôi dùng giọng điệu thẹn thùng chết tiệt nói câu “em chào cô”, thì tên Ngũ Hòa Lục quỷ tha ma bắt đã nói trước: “Bà xã nè, em hư quá à.”
Mẹ nó! Dùng bột giặt omo cũng tẩy không trắng.
(Gốc là sông Hoàng Hà)
Sau khi Ngũ Hòa Lục nghe tôi nói mới phản ứng lại, bèn chào cố vấn học tập.
Cố vấn học tập cười cười: “Chào các em.”
“Bọn em nói đùa ấy mà, hớ hớ hớ hớ hớ.” Tôi giãy giụa nói.
Sau đó cô ấy đi khỏi.
Bởi vì cố vấn học tập của chúng tôi quản rất nhiều lớp, nên một học kỳ chưa chắc chúng tôi đã thấy cô được vài lần.
Không quá thân quen, nhưng trước đó tôi đã tiếp xúc với cô vài lần, nên đương nhiên cô biết mặt tôi rồi.
Càng muốn đội quần hơn!
Gấp, tui cần một nhóm đội quần ở Douban, hôm nay tui muốn trở thành người đứng top trong nhóm ấy!
“Ngu vãi.” Tôi khinh bỉ Ngũ Hòa Lục.
Hắn hệt cún đần, còn hỏi tôi: “Sao thế?”
“Cậu mới gọi tôi là gì? Bị cố vấn học tập nghe thấy rồi!”
“Nghe thì nghe thôi, có làm sao đâu?”
Tôi đỡ trán.
Không hổ là “gút thời đại”, thẳng nam thì bán hủ tùy tiện, còn trai cong thì liều sống liều chết giả thẳng.
Cầu mong không có sinh viên đại học nào trên thế giới này bị gọi đi nói chuyện vì xu hướng tính dục của họ. Chân thành cầu nguyện.JPG
…..
Sau khi về ký túc xá tôi vẫn còn rất giận, bèn quyết định bơ hắn một lát.
Cừ thật đấy, cái tên ngu vcl này mông đang dính trên ghế xem bóng rổ kia kìa, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng bình luận kịch liệt nữa chứ lị: “Bóng đẹp!” “Phắc! Cái động tác gì ngu vcl thế?!”
Nào có dáng vẻ của người phạm lỗi?
Thì ra màn đội quần này chỉ có một mình tôi bị tổn thương!
Nhưng tôi cũng chỉ là một nhóc gay mềm yếu dễ bị bắt nạt mà thôi, vì sao lại đối xử với tôi như thế?
Nếu giết người được phán vô tội, thì hiện tại tôi đã chơi một cú “tuyệt sát phi đá” lên đầu bạn cùng phòng yêu vấu của tôi rồi.
Chẳng mấy chốc, dường như hắn đã phát hiện ánh mắt chứa đầy hận ý của tôi, bèn xấu hổ buông điện thoại xuống, rồi đi lại phía tôi.
Á à, giờ còn kịp để cậu quỳ xuống xin lỗi tôi đấy.
Hắn cách tôi ngày càng gần, rõ chỉ có vài bước mà sao lại đi chậm dữ vậy?
Cuối cùng cũng đến trước mặt tôi, sau đó nhanh nhảu vươn tay giựt cái gương của tôi rồi chạy: “Cho tôi mượn gương xén lông mũi cái nhó.”
Ha ha, giờ giết người phạm pháp tôi cũng muốn lấy tấm thân này để thử.
Nhưng người dịu dàng như tôi đây vẫn có thể kiềm cơn quạo của mình lại.
“Không nên quạo, không nên giận, thanh xuân như một một tách trà giận hoài giận mãi hết bà thanh xuân…*”
“Âu Âu, cho mượn cái đồ cắt lông mũi của cậu với, của tôi tìm không thấy.”
Đậu xanh! Hôm nay tôi quạo đấy!
“Tôi cắt lông mũi cả lò bố nhà cậu!” Tôi đá một phát lên ghế dựa của Ngũ Hòa Lục, cả ghế và hắn nghiêng ngả một chốc, vẻ mặt hắn hoàn toàn ngu luôn.
Cuối cùng tôi mắng một câu “ngu vãi” rồi tung cửa đi tuốt.
Cuộc đời gian nan, thẳng nam rẻ mạt!
Tôi quyết định đi đến căn tin ăn cơm trước, không có tên “tồi” kia ở cùng tôi càng ăn ngon hơn.
Cơ mà “ăn gì” đúng là nan đề thế kỷ mà.
Malatang thì mới ăn hồi chiều.
Lẩu xào cay thì quá nóng, mình mới vừa bị lở miệng, tốt nhất không nên ăn.
Đồ ăn ở căn tin 1 quá nhiều dầu, học kỳ 1 ăn nhiều nên giờ nhớ tới là muốn ói.
Căn tin 2 thì rất đắt.
Mì bò Lan Châu ở căn tin 3 thì lại quá mặn, giờ tôi chỉ muốn ăn thanh đạm chút.
……
Tôi từ căn tin 1 dạo bước đến căn tin 2, lại từ căn tin 2 lượn đến căn tin 3, cuối cùng dừng chân ở cửa căn tin 4. Nhìn biển người tấp nập bên trong tôi hoàn toàn hết hứng ăn.
Cái tên Ngũ Hòa Lục “tồi” kia vẫn có chỗ dùng được, ít nhất không cần tôi rối rắm vấn đề chết tiệt này, hắn ăn gì tôi ăn đó.
Tôi không kén chọn, ăn gì cũng được.
Mấu chốt là gu vị giác của hắn rất tốt, đi theo hắn ăn, tên gầy hòn như tôi tăng được 6 ký chỉ trong 4 tháng.
(Đã đổi sang kg VN mọi người nhé, gốc là 10 cân Trung.)
Hồi nghỉ đông về nhà mẹ tôi còn kinh ngạc, lúc về lại trường mẹ còn bắt tôi mang chút đặc sản bảo tôi đưa cho người ta tỏ vẻ cảm ơn.
Vì thế khi tôi đổ ra một bọc lớn bưởi mật nhà trồng ở ký túc xá, miệng bọn họ há to đến hệt như trái bưởi luôn.
…..
Cuối cùng tôi vòng về căn tin 1, chọn một tô mì chưa từng ăn bao giờ.
Quá mặn, quá khó ăn.
Ráng ăn cho hết rồi về ký túc xá, tôi giữ áp suất thấp đi tới bàn mình, phát hiện trên đấy để một ly trà sữa.
Rồi nhận được tin nhắn từ Wechat: “Mặc dù cậu không cho tôi mượn đồ cắt lông mũi nhưng tôi đã cắt xong rồi. Mặc dù tôi không biết tại sao cậu lại giận nhưng tôi vẫn mua trà sữa nhận lỗi với cậu.”
Tôi quay đầu nhìn hắn, hắn bèn cười toe toét với tôi như đang tranh công.
Thật ngu.
Nhưng vì trà sữa, tôi miễn cưỡng tha thứ cho hắn.
Đúng lúc đang khát, tôi cắm liền ống hút vào trà sữa, cầm lấy hút một ngụm, nói với hắn: “Cảm ơn.”
Sau đó “rột rột rột”, hút từng ngụm to, rất đã khát.
Bát mì đó mặn thiệt chứ!
Tôi không để ý Ngũ Hòa Lục lại gần, nhưng tôi nhạy cảm cảm giác được tay hắn di chuyển đến mông tôi, trong lúc tôi chưa kịp phản ứng hắn đã nắn nắn.
Theo bản năng (theo bản năng thật đó), tôi phun ngụm trà sữa trong miệng vào mặt hắn.
Nhìn vẻ mặt ngu ngơ của hắn tôi thật sự méo nhịn cười nổi.
Ha ha ha ha ha ha ha ha!
Hết cách rồi, cười xong cũng chỉ có thể đi lấy khăn lau mặt cho hắn thôi. Mà trong quá trình vẫn không nhịn cười nổi, chắc là phun vài giọt nước miếng vào mặt hắn rồi.
Nên là cuối cùng biến thành, hắn quay lưng ra cửa, tôi đứng đối diện với hắn, tay phải hắn còn đang đe dọa bóp cổ tôi từ phía sau. Việc này dẫn đến chúng tôi dựa rất sát vào nhau, trạng thái rất ám muội.
“Két”, “ầm”, “c-k-í-t”, ngay khi chúng tôi chưa kịp phản ứng thì cửa ký túc đã mở ra.
Hai tay bạn cùng phòng của bọn tôi vẫn giữ nguyên tư thế đẩy cửa, nhưng hai chân lại như dính keo bên ngoài.
“Hai bây cứ tiếp tục.” Bạn cùng phòng giả vờ đóng cửa.
Đừng! Nghe tôi giải thích đi!
Đậu xanh!
Happy little Âu Âu, mỗi ngày mỗi đội quần.
(=_=)
– —-
想脚趾抠: xấu hổ đến mức ngọ nguậy ngón chân, cái hình nó vậy nè:
Malatang: